NẾU GIÂY PHÚT ẤY TA KHÔNG GẶP NHAU

Buổi tối mùa thu, côn trùng kêu rả rích trong các bụi cỏ ven đường. Nhưng thật ra ánh trăng tròn rất đẹp, ánh trăng màu bạc, chiếu xuống mặt đường ánh sáng trơn nhẵn như nước tựa kính. Nhâm Tố Tố nương theo ánh trăng mở túi tìm chìa khoá, nơi ở của cô là một căn nhà nho nhỏ giữa một cái sân, bên tường rào trồng mấy khóm hoa hải đường, ánh trăng chiếu rọi cành lá sum suê. Trên cửa nhà là một ổ khoá bằng sắt, vì mưa gió ăn mòn đã rỉ sét, phải cố sức mới mở được ra, cô đang cúi đầu ở đó mở khóa, bỗng dưng nghe phía sau có tiếng người nói: "Nhâm tiểu thư."

Cô hoảng sợ, tay run lên, chìa khóa rơi xuống đất. Xoay người lại chỉ thấy người kia nhìn có ba phần quen thuộc, nhưng không nhớ gặp qua ở nơi nào. Người nọ mỉm cười nói: "Nhâm tiểu thư, tôi họ Lôi, cậu chủ tôi muốn mời tiểu thư uống ly trà, không biết Nhâm tiểu thư nể mặt hay không?" Lúc này cô mới nhớ, vị Lôi tiên sinh này người bên cạnh Tam công tử kia, lúc ở trang trại nuôi ngựa lẫn khi đến Hứa phủ đều không rời nửa bước, bảo sao mình cảm thấy quen thuộc. Hắn đã nói 'cậu chủ', vậy chắc hẳn là Mộ Dung Tam công tử kia. Tim cô đập loạn xạ, nói: "Đã muộn rồi, lần sau có cơ hội thì tôi lại quấy rầy Mộ Dung công tử sau." Lôi tiên sinh nho nhã lễ độ, nói: "Hiện tại mới chỉ tám giờ, sẽ không tốn nhiều thời gian của Nhâm tiểu thư." Cô cũng nhẹ nhàng lịch sự từ chối khéo, Lôi tiên sinh đành xoay người đi ra khỏi hẻm nhỏ, lúc này cô mới nhìn thấy đầu hẻm có hai chiếc xe màu đen, đỗ ở sát vách tường tối, nếu không nhìn kỹ, nhất thời không nhìn ra. Một lúc lâu sau, chỉ nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, cô tưởng Lôi tiên sinh trở lại, trong lòng càng sợ sệt, mà chiếc chìa khoá trong bóng tối không biết đã rơi ở chỗ nào, cố mò mẫm thật nhanh vẫn không thấy.

Người kia bước tới càng gần, ánh trăng chiếu lên gương mặt rõ ràng, là Mộ Dung Thanh Dịch. Cô nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được anh sẽ xuất hiện một ngõ hẻm chật hẹp như thế này, vừa kinh vừa sợ, lùi về sau một bước. Anh lại mỉm cười gọi một tiếng "Nhâm tiểu thư", đưa mắt nhìn quanh, nói: "Nơi này của cô thật yên tĩnh."

Cô sợ tới cực điểm, anh vươn tay nắm lấy tay cô, vừa kinh sợ vừa giận, quên cả giãy giụa. Anh lại giơ tay, vuốt nhẹ qua mái tóc dài, tóc bay lả tả rũ xuống vai, gương mặt cô đại kinh thất sắc, lảo đảo lùi lại, phía sau đã là cánh cửa đóng kín, tim muốn rơi ra khỏi lồng ngực, "Mộ Dung công tử, xin anh tôn trọng, tôi có bạn trai rồi."

Đôi mắt anh lập loè dưới ánh trăng, môi hình như có ý cười. Trên ngực Tố Tố thấm ra mồ hôi lạnh, anh cầm lấy tay cô, kéo đến phía xe ô tô đằng đó. Trong lòng vô cùng hốt hoảng, đi đến gần đường mới nhớ ra là muốn kháng cự, co rụt về phía sau, anh lại dùng sức ép buộc, sức lực của cô yếu hơn, lảo đảo bị kéo theo về phía trước. Mộ Dung Thanh Dịch nhân cơ hội ôm lấy eo cô, đã vào trong xe ô tô. Bên cạnh, người hầu đóng cửa xe, xe không tiếng động mà cứ thế chạy. Cô hoảng sợ kêu lên, "Anh dẫn tôi đi đâu?"

Anh không đáp lời, cũng may là chịu bỏ tay cô ra, cũng không ở bên làm hành động gì khiến cô bất an. Xe chạy một lúc lâu sau đó mới dừng, xuống xe dưới đã có người thay bọn họ mở cửa xe. Anh xuống xe trước, xoay người vươn tay tới như lần trước, áo chỗ lồng ngực của cô đã toát cả mồ hôi, giống như pho tượng đá cẩm thạch, ngồi im không nhúc nhích. Anh vẫn khăng khăng đưa tay, cô rốt cuộc không lay chuyển được, vẫn phải xuống xe. Bốn phía đều là cây cối che trời, một khu biệt thự kiến trúc kiểu Tây Dương. Đèn đường cùng đèn lối đi chiếu sang, xem ra nơi này đi vào rất sâu.

Anh nói: "Có quà tặng cho cô." Như cũ buông tay cô ra, theo đường đá mòn đi sâu vào trong đình viện. Tố Tố giống như đang nằm mơ, cùng anh đi vào một sân lớn khác, chỉ nghe anh nói: "Bật đèn." Tức thì, đèn điện rực rỡ loé sáng, cô hít thở một hơi.

Lại là sông núi rộng mênh mông, hai bờ sông đèn sáng giống như minh châu kết thành chuỗi, vẫn kéo dài như vậy. Ánh đèn chiếu rọi xuống, gió nhẹ lướt qua chỉ thấy hồ diệp tung bay. Đang là cuối mùa thu, hoa sen ở nơi này bung nở điềm tĩnh mỹ lệ, từng bông hồng nhạt, tựa như chén ngọc lưu ly toả sáng trên mặt sóng, lại như mỹ nhân tựa bên sóng nước mà tắm ánh trăng, cảnh tượng này như ảo mộng khiến cô nhìn ngắm đến ngây ngốc.

Anh mỉm cười, "Đẹp không? Nơi này dẫn nước từ suối nước nóng, cho nên giữa tháng mười còn có cảnh đẹp như vậy."

Cô cũng khẽ mỉm cười, má lúm đồng tiền nhạt chợt hiện, lông mi dài hơi rung động, phảng phất gió tây thổi qua hoa phù dung, lộ ra nhụy hoa e lệ. Một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Đẹp."

Anh nhẹ nhàng cười, ngừng lại, hỏi: "Cô tên là gì?"

Mùi hương của sen thoang thoảng như có như không, trên mặt hồ sen khói mờ nhàn nhạt, hết thảy phảng phất giống như ảo ảnh. Cô cúi đầu, "Nhâm Tố Tố."

Anh thấp giọng thì thầm: "Tố Tố... Tố y tố tâm, tên này rất đẹp." Cô giương mắt chợt bắt gặp anh đang nhìn mình, chỉ cảm thấy mặt hơi hơi đỏ lên, lại chậm rãi cúi đầu xuống. Dưới ánh đèn chỉ thấy gió lạnh thổi tới, cô nhẹ nhàng hất tóc mái, lộ ra làm da trắng nõn. Anh hỏi: "Vì sao không cười? Cô cười lên rất đẹp." Tố Tố nghe anh nói như vậy, trong lòng không biết vì sao lại sợ hãi, chỉ là cúi đầu không nói. Anh duỗi tay nhẹ nhàng nâng mặt cô nói: "Danh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoan, Tuy rằng là thơ cũ, nhưng lại phù hợp với em, đúng là "lưỡng tương" chiếu rọi. Tố Tố, em không rõ tâm ý của tôi sao?" Cô hấp tấp lùi sau một bước, nói: "Tam công tử, tôi..." Anh lại đột nhiên hôn cô, chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, trên môi ấm áp tựa hồ có thể cướp đi hết suy nghĩ trong đầu, chỉ còn lại khoảng trống hoảng sợ. Cô giãy giụa, cánh tay anh như vòng sắt siết chặt, cô hoảng loạn giơ tay tát vào mặt anh một cái. Chỉ kịp "a" một tiếng, ăn đau nên rốt cuộc cũng buông ra tay.

Cô kinh sợ, đôi mắt tràn đầy hoảng loạn. Anh dùng tay ấn một chút vào chỗ vết thương, cô chỉ nghe tiếng hô hấp của chính mình, lòng như muốn nhảy ra ngoài. Anh chỉ là trầm mặc, sau một lúc lâu mỉm cười nói: "Tôi hôm nay mới biết được, hóa ra bị em chán ghét như vậy."

Cô cố hết sức mà hô hấp, áo mướt mồ hôi, gió đêm thổi tới lạnh đến phát run. Cô nói: "Tôi phải về nhà." Mộ Dung Thanh Dịch lại trầm mặc một lát, mới nói: "Được rồi, tôi gọi người đưa em trở về."

Ngồi lên xe rồi, cô mới phát hiện trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Trên cổ tay bị anh siết chặt hiện hai vệt đỏ, nghĩ mà sợ. Thấy ngoài cửa sổ xe đèn vàng nhấp nháy xẹt qua tầm mắt, phảng phất như sao băng trong giây lát lướt qua, lại phảng phất ánh sáng đom đóm mùa hè, thoắt ẩn thoắt hiện. Cổ tay cô có chút đau, sự sợ hãi trong lòng càng lúc càng rõ ràng.

Buổi sáng 10 giờ, trong biệt thự mới dần dần có người đi lại. Đúng lúc hoa cúc nở rộ bên hồ bơi, cố ý bày biện dưới giàn hoa, chỉ thấy một mảng đầy hoa hồng tím tranh nhau khoe sắc, hoa nở dày như gấm lụa, ánh mặt trời chiếu sắc vàng nhàn nhạt, chiếu vào cây cỏ, như thác nước ngũ sắc đẹp vô cùng. Bữa sáng chuẩn bị ở trước giàn hoa, bữa sáng theo thường lệ đều là đồ Tây. Ba người dùng cơm, ngẫu nhiên nghe thấy tiếng dao nĩa nhẹ nhàng chạm vào nhau, yên lặng, an tĩnh đến mức tiếng suối chảy ở đầu sân bên kia cũng có thể nghe thấy. Đúng lúc này, trên hành lang xa xa truyền đến tiếng giày da chạm đất. Lý Bách Tắc ngẩng đầu lên, còn chưa nhìn thấy người, tiếng bước chân đi đến chỗ ngoặt, lại không nghe thấy nữa, chắc là từ cửa sau vào trong nhà. Anh không khỏi lộ vẻ mặt mỉm cười, nói với vợ: "Đúng là Lão Tam trở về." Cẩm Thụy buông dao nĩa, bưng ly cà phê uống một ngụm rồi mới nói: "Mẹ, mẹ cũng không quản Lão Tam gì cả, nó ở bên mẹ là mẹ lại dung túng nó làm xằng làm bậy. Nhìn bộ dạng lén lút này của nó, nếu cha mà thấy là lại nổi nóng."

Mộ Dung phu nhân hơi mỉm cười, ngẩng mặt lên, buông khăn ăn trong tay. Người hầu bên cạnh vội vàng đi lên, chỉ nghe phu nhân phân phó: "Đi xem, có phải Lão Tam đã về không, nếu là nó thì kêu nó tới gặp tôi." Người hầu theo lời đi, sau một lúc lâu, quả nhiên dẫn Mộ Dung Thanh Dịch tới. Anh đã thay quần áo, thấy ba người lại tươi cười thân thiết, "Hôm nay đầy đủ quá nhỉ, mẹ, chị cả, anh rể đều ở đây". Mộ Dung phu nhân lại nói: "Đừng có ở đây cười nham nhở với tôi, tôi hỏi anh, anh đêm qua sao không trở về? Cha anh ngày hôm qua sai người tìm anh, giờ tôi mặc kệ, quay đầu đi mà ứng phó với ông ấy đi."

Mộ Dung Thanh Dịch vẫn cười, "Cha đi tìm con? Lão nhân gia nhất định là đã quên rồi, ngày hôm qua con phụng mệnh cha đi Vong Hồ, trời muộn quá không kịp trở về." Vừa nói vừa kéo ghế dựa ngồi xuống. Cẩm Thụy lại xuỳ cười, buông cái ly nói: "Lão Tam, đừng nói láo ở đây, cậu nói xem đây là cái gì?" Nói xong chỉ vào vết thương trên mặt anh, Mộ Dung phu nhân lúc này mới chú ý, bên dưới mắt trái lại có một vệt máu dài, vội vàng hỏi: "Làm sao thế này?"

Mộ Dung Thanh Dịch cười nói: "Ngày hôm qua ở trên núi, con bị nhánh cây quệt trúng." Mộ Dung phu nhân sắc mặt lại trầm xuống, nói: "Nói bậy bạ, cái này rõ ràng là dấu móng tay!" Cẩm Thụy cẩn thận quan sát vết thương, cong môi cười, "Con nhìn chắc chắn là móng tay con gái."

Mộ Dung Thanh Dịch cười nói: "Anh rể, anh nghe chị cả em nói lời này đi, anh phải chịu đựng chị ấy nhiều năm như thế đúng là khổ sở." Mộ Dung phu nhân nói: "Anh đừng ở đây nói châm chọc, đục nước béo cò. Anh ở bên ngoài làm những chuyện này, cha anh không biết thì thôi, nếu mà biết thì đừng mong giữ được cái mạng."

Mộ Dung Thanh Dịch thấy bà cau mày như thế, lại nhẹ nhàng cười, nói: "Mẹ, đừng nóng giận, bác sĩ không phải nói nóng giận sẽ xuất hiện nếp nhăn sao?" Một mặt nói, một mặt nhìn Cẩm Thụy đưa mắt ra hiệu, "Chị cả, mẹ mà có thêm nếp nhăn, là tại chị lắm miệng đấy." Cẩm Thụy cười nói: "Cậu chỉ biết vu oan hãm hại, mẹ sinh khí, cũng là do cậu chọc tức, làm gì có chuyện liên quan đến chị?"

Mộ Dung Thanh Dịch cười nói: "Em nào dám chọc mẹ mất hứng, em còn trông cậy vào mẹ thay em cầu tình đây." Mộ Dung phu nhân nói: "Dù sao tôi cũng quản không được anh, giờ chỉ có thể nói cho cha anh, kêu ông ấy giáo huấn anh thì mới nhớ rõ được."

Mộ Dung Thanh Dịch liền tỏ ra ảo não, nói: "Trái phải đều tránh không khỏi, thôi thôi, căng da đầu, cùng lắm là bị đánh một trận." Mộ Dung phu nhân thở dài, nói: "Chính con ngẫm lại đi, lần trước cha con đã nổi giận đến như vậy, vì sao con không chịu sửa đổi? Bên ngoài những loại người đó, đều không phải thứ tốt, việc đứng đắn thì không làm, chỉ biết làm mấy chuyện không ra gì."

Cẩm Thụy lại cười, nói: "Mẹ, mẹ nói lời này bất công quá. Chẳng qua cha mẹ trên thiên hạ đều bất công như thế này. Luôn cho rằng con mình là đứa trẻ ngoan, phạm sai lầm thì đều là do người khác xúi giục."

Mộ Dung phu nhân dỗi nói: "Cái con bé này." Bà biết rõ lời Cẩm Thuỵ nói rất đúng, mình quả thật suy nghĩ bất công, có điều con trưởng mất sớm, đứa con trai này không khỏi có tính kiêu căng. Nhưng cuối cùng cũng sốt ruột, vì thế hỏi Mộ Dung Thanh Dịch: "Còn không mau ăn sáng đi à?" Quay đầu lại nói: "Kêu phòng bếp làm thêm một phần đi."

Mộ Dung phu nhân cẩn thận xem vết thương trên mặt anh, hỏi: "Rốt cuộc người nào cào vậy? Sao lại ra tay nguy hiểm thế, lại hướng lên trên cào, không sợ tổn thương mắt sao?" Lại hỏi người bên cạnh, "Ngày hôm qua là ai đi cùng Lão Tam?"

Mộ Dung Thanh Dịch lại nói: "Mẹ, cũng chẳng phải thương tổn gân cốt gì, mẹ mà cứ kinh động muốn gọi bọn họ đến hỏi, vạn nhất ồn ào đến tai cha, chỉ sợ lúc đấy gân cốt của con vứt đi thật đấy."

Lúc này Lý Bách Tắc mới cười nói: "Mẹ yên tâm, Lão Tam nói không có việc gì thì là không có việc gì." Cẩm Thụy cũng cười, "Nó thế này cũng coi như đáng? Lão Tam nhà chúng ta, trước nay đều là con gái nhà người ta bị nó ức hiếp, làm gì có chuyện nó bị con gái ức hiếp." Mộ Dung Thanh Dịch cười nói: "Chị cả, hôm nay làm thế nào chị mới tha cho em?" Cẩm Thụy nói: "Chị đây là vì tốt cho cậu." Lại nói: "Hiện giờ cậu là con ngựa hoang, chẳng lẽ không có một ngày sẽ dẫm lên cái dằm? Để tôi nói với Khang tiểu thư, xem cô ấy nghĩ thế nào."

Mộ Dung Thanh Dịch lại tức giận: "Nói với cô ta làm gì? Cô ta là cái quái gì?" Bọn họ tỷ đệ đấu võ mồm, Mộ Dung phu nhân thấy con trai tức giận, lúc này mới nói: "Mẹ đang muốn hỏi con đây, hai tháng nay đều không thấy con gặp con bé, hai đứa là làm sao vậy?"

Mộ Dung Thanh Dịch nói: "Con cùng Khang Mẫn Hiền đã sớm không còn quan hệ, các người sau này cũng đừng mang cô ta ra nói." Cẩm Thụy nói: "Khang tiểu thư xinh đẹp, lại thông minh hòa khí, bên trong lại có giao tình với nhà ta, khó tìm được cô gái xuất chúng như thế, cha cũng tán thưởng cô ấy 'mẫn tuệ hiền lương, người cũng như tên'. Cậu vì cái gì mà đối với người ta như thế?" Mộ Dung Thanh Dịch không kiên nhẫn: "Mẹ, con còn có công sự, phải đi trước." Không đợi Cẩm Thụy nói cái gì đã đứng lên.

Mộ Dung phu nhân thấy anh lập tức bỏ đi, mới nói: "Cẩm Thụy, con hôm nay là làm sao thế?" Cẩm Thụy nói: "Con là vì tốt cho nó, Lão Tam tuổi trẻ hoang đường, con sợ nó có chuyện gì, đến lúc xong chuyện cha mà biết, chẳng ai gánh nổi đâu."

Mộ Dung phu nhân nói: "Chính là vì tuổi trẻ, mới suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt. Ai mà không như thế? Chỉ cần nó không làm ra chuyện nghiêm trọng gì, mẹ sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt với nó. Cha con ngày thường giám sát nó chặt chẽ, nếu mẹ cũng trói buộc nó, chỉ sợ ngựa muốn lộng cương. Lão Tam tính tình thế nào con còn không biết sao, ai nói cũng không nghe. Lần trước cha con nổi giận, nó một tiếng cũng không xin tha, nếu chịu nói một câu mềm dẻo, làm gì đến nỗi chọc cha con nổi trận lôi đình? Nếu không phải mẹ đi vào ngăn lại, không biết cha con còn như thế nào." Lại nói, "Hai cha con bọn họ, tính tình xấu như nhau. Cha con cũng thật là, thuận tay vớ được cái gì là quật bằng cái đó, Lão Tam thì trơ mắt nhìn cha con cầm cái chặn giấy, biết rõ sẽ vỡ đầu chảy máu cũng không biết đường chạy đi, cho tới bây giờ vết sẹo kia mới mọc lại tóc đấy."

Cẩm Thụy cười nói: "Mẹ, cha quá lắm mới đánh nó một lần, mẹ nói xem được bao nhiêu lần chứ? Lúc này mới nói, đánh trên người con, đau trong lòng mẹ."

Lại nói đến Tố Tố, bỏ cả ngày học, Mục Lan hết giờ học liền đi tìm. Đường quá xa, vì thế phải ngồi xe kéo. Xuống xe ở đầu hẻm đi vào, đúng lúc hoàng hôn, nhà nhà đều ở nấu cơm chiều. Bên đường nắm than cháy trên bếp lò, lẩu niêu hâm nóng hôi hổi, tốp năm tốp ba bọn trẻ con chơi đùa, tiếng cười rộn rã. Mục Lan từ xa chỉ thấy cổng đóng, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ không ở nhà? Đến gần mới thấy, cổng chỉ là khép hờ. Cô đẩy cửa đi vào, trong sân kêu một tiếng: "Tố Tố." Không thấy trả lời, đi lên phía trước vài bước, chỉ thấy cửa cũng chỉ khép hờ, vì thế lại gọi thêm một tiếng: "Tố Tố." Trong phòng cũng không có bật đèn, hướng tây cửa sổ vài sợi nắng chiều xuyên vào, ánh sáng mờ mờ, chỉ thấy Nhâm Tố Tố nằm trên giường, nghe thấy tiếng bước chân, mới chậm rãi xoay người, hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Mục Lan nghe giọng cô nói chuyện vẫn còn bình thường. Mục Lan hay đến nên quen thuộc, tiện tay bật đèn, hỏi: "Sắc mặt cậu sao kém như thế? Có phải bị bệnh rồi không?"

Tố Tố lắc lắc đầu, "Tôi chỉ hơi đau đầu, cho nên muốn ngủ một chút thôi." Mục Lan nói: "Tôi biết cậu không thoải mái, nếu không sẽ không nghỉ học." Lại nói: "Buổi tối Trường Ninh mời khách, còn định mời cậu cùng đi."

Tố Tố vén đoạn tóc dài lên, không biết vì sao lại ngẩn ra. Mục Lan lại nói: "Cũng không có ai khác, là anh ấy cùng Trường Tuyên, mời chúng ta ăn đồ Dương Châu."

Tố Tố nói: "Bộ dạng tôi thế này, thật sự không thể đi, Mục Lan, thực sự xin lỗi." Mục Lan cười nói: "Mau mau chải cái đầu, rửa cái mặt, tôi bảo đảm cậu có tinh thần ngay." Lại nói, "Cậu là buồn nên sinh bệnh, đi ra ngoài ăn cơm đi lại đi lại, nói không chừng khoẻ ngay." Tố Tố gượng cười, nói: "Tôi thật sự không muốn đi." Mục Lan kéo tay cô, "Không thoải mái cũng đi đi mà. Tôi nhớ rõ cậu thích nhất ăn đồ Dương Châu, quán cơm chính tông Nhị Thập Tứ Kiều." Không kịp phân trần, đã bị Mục Lan đẩy đến cái giá gương rửa mặt.

"Nhanh chóng chải đầu, thay một bộ trang phục đi."

Bình luận

Truyện đang đọc