Gia Nhi bước những bước thật nhanh đến phòng cấp cứu, Cao Nguyên im lặng theo sau. Anh không hỏi cô thêm điều gì trên suốt đoạn đường đến đây. Nhìn thấy ánh mắt hoang mang và hai tay cứ đan chặt nhau của Gia Nhi, anh biết trong lòng cô đang lo lắng lắm, khiến anh cũng sốt ruột theo, chỉ tập trung vào việc lái xe thật nhanh và cẩn thận. Mặc cho bà Xuân gọi điện thoại nhiều lần, anh vẫn không bắt máy. Anh sẽ tìm cách giải thích mọi chuyện.
Người dì đang đứng thấp thỏm trước cửa phòng, trông thấy Gia Nhi, bà vừa mừng vừa tủi, rơm rớm nước mắt nói không nên lời.
“Dì…” Hai dì cháu ôm nhau khóc tức tưởi. Cao Nguyên dù cứng cỏi đến mức nào trông thấy cảnh tượng này cũng không khỏi mủi lòng, anh nhận ra sống mũi mình cay cay.
“Tuấn sao rồi ạ?” Gia Nhi quẹt nước mắt.
“Hôm nay nó lên cơn động kinh dữ dội, sau đó mê man. Bác sĩ trách dì sao không đưa nó lên đây sớm hơn, dù hiện thời đã ổn định nhưng không biết có chữa dứt được không. Có lẽ một lát nữa nó sẽ được đưa xuống phòng bệnh.” Bà sụt sùi nói, bình tĩnh lại, bà nhìn thấy có người lạ đứng bên cạnh Gia Nhi, ngạc nhiên hỏi. “Cậu là…”
“Dì, con sẽ giải thích sau. Hay là dì đóng tiền viện phí trước đi ạ. Lúc nãy đi gấp quá, lại ăn mặc như thế này nên con không đem theo tiền.”
Người dì nhìn kĩ lại, quả là hôm nay cháu bà ăn mặc khác thường, xưa nay bà chưa trông thấy cô xinh đẹp như thế. Tuy có nhiều thắc mắc, nhưng bà không còn đủ tinh thần để tra hỏi nữa. Bà gật đầu rồi bỏ đi.
Cô thở dài mệt mỏi ngồi xuống dãy ghế chờ.
“Anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi.”
“Có lẽ em cũng biết anh muốn hỏi gì rồi.”
“Em trai tôi từ nhỏ đã có vấn đề về thần kinh, dạo gần đây căn bệnh trở nặng, vài ngày lại bị động kinh, có lần còn suýt chút cắn lưỡi của mình. Bệnh viện ở quê tôi không đủ thiết bị để chữa trị, bác sĩ bảo phải chuyển lên đây càng sớm càng tốt. Dì tôi đi làm mỗi ngày kiếm được chỉ vài chục nghìn, cao lắm cũng được một trăm hai trăm, tôi thì lại phải vừa học vừa làm, thực sự tôi không gánh nổi. Tôi cũng không biết phải làm cách nào để nhanh chóng kiếm được số tiền lớn như thế. Tình cờ tôi gặp được một chị hàng xóm cũ, ngày trước chị ấy cũng nghèo lắm, nhưng gần đây bỗng nhiên khá lên, tôi hỏi thăm thì mới biết chị ấy làm cái nghề mà ai cũng khinh bỉ. Chẳng còn cách nào khác, tôi xin chị ấy giúp đỡ. Đêm gặp anh, đúng như tên bartender nói, là lần đầu tiên tôi tiếp khách.”
Cao Nguyên ngẩn người nghe cô nói trong giọng chua chát. Thì ra, anh đã sai lầm. Phút chốc, mọi thành kiến lúc ban đầu hoàn toàn tan biến, sự bướng bỉnh trong anh cũng đã bị nhấn chìm trong sự xót xa một mảnh đời bất hạnh. Suy cho cùng, suýt chút nữa anh đã gián tiếp biến cô trở thành “gái bán hoa” thật sự.
“Tại sao nhiều lần anh muốn biết chuyện gia đình em, em lại cố tình lảng tránh?”
“Tôi không muốn anh thương hại tôi. Vả lại, tôi nói ra liệu anh có tin không? Chẳng phải anh rất ghét những loại người như tôi sao? Lý do nào anh cũng sẽ cho rằng tôi đang biện minh.”
“Anh xin lỗi!”
Cao Nguyên không kiềm chế được nữa, anh ôm chầm lấy Gia Nhi. Sập bẫy cũng được, anh không thể nào dối lòng mình nữa. Người con gái mong manh như thủy tinh dễ vỡ này, trước mặt anh mọi chuyện đã không còn quan trọng. Dù có bị cô giăng lưới thêm hàng nghìn lần, anh vẫn muốn được bảo vệ cô, chăm sóc cô một cách chu toàn. Huống chi, tình cảnh này, đều là sự thật.
Gia Nhi không giãy giụa, không phản kháng, không chống cự. Vòng tay này sao ấm áp và bình yên quá? Lẽ nào khi đã ở tận cùng của nỗi đau, bản thân lại dễ dàng đón nhận sự cứu vớt của một người mình từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ có khả năng đó. Tình thế này, có người con gái nào lại không gục ngã trước cái ôm nồng ấm? Cô nhẹ nhàng đặt tay sau lưng anh, nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài.
Một kẻ chịu nhiều tổn thương vì tình, cứ ngỡ sẽ không tìm được cảm giác yêu lần nữa; một người từng trải qua bao nỗi bất hạnh, chỉ mong nhận được bình yên trên cuộc đời. Hai trái tim bỗng chốc tìm được lối thoát, như một sự sắp đặt của mối lương duyên trời định.