NẾU NGÀY MAI ĐẾN - HƯƠNG DIỆP ĐÀO TỬ

Tiểu Ngọc quáng mắt, càng ngày càng nhiều bướm nhỏ tụ tập trước mắt, giống như trở về cái đêm chạy trốn ấy. Cậu như con chuột băng qua đường tránh né đám đông, chạy vào nhà ga mãi đến khi tìm được chỗ ngồi, ngồi xuống mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong lúc xe chạy, cậu kiên trì nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài tối đen như mực, không nhìn thấy gì.

Tại sao? Tại sao Thẩm Hạo không xuất hiện?

Ừm … Anh Hạo nói rằng qua khoảng thời gian nữa mới gặp nhau, anh Hạo biết tất cả, anh ấy nói gì cũng đúng… Mình phải trốn cho tốt, chỉ cần đợi anh ấy là được…

Cậu nghĩ vậy nhưng vẫn nhìn chằm chằm sương đêm bên ngoài cửa sổ. Lúc đó cậu không hiểu tại sao mình lại làm vậy, có lẽ cậu mong chờ kỳ tích sẽ xuất hiện? Như thể Thẩm Hạo sấm dậy đất bằng, đột nhiên đáp xuống biệt thự. Có lẽ, anh sẽ biến thành kẻ sống sót, xuất hiện trong giây cuối cùng trước khi tàu bắt đầu, sau đó nhảy lên nhanh chóng giống như 007 thường làm.

Haha, Tiểu Ngọc lấy khăn giấy lau mặt, rồi ném nó vào sọt rác, nở một nụ cười khinh bỉ bản thân giả vờ ngây thơ như mấy tháng trước.

Quên đi, đáng lẽ nên sớm biết, cảnh sát sẽ không chết sạch …

Cậu đang mong đợi điều gì? E rằng ngay cả một lời chia tay chính thức cũng không có, không phải sao? Tại sao anh không đuổi theo phía sau? Vừa chạy vừa hét “Nhất định sẽ đến thăm em, ở một mình cũng đừng có sợ!”. Sau đó mình vẫy vẫy tay với anh, trong bối cảnh nền tuyết trắng xoá, vẻ mặt ưu thương dáng dấp đẹp đẽ…

Thôi đi, chạy thì đếch làm thế được. Thẩm Hạo không có loại tế bào này, mà cũng không thích hợp với cốt truyện thần tượng thanh xuân này. Nếu anh ấy hét lên thì sẽ rất buồn cười …

Tiểu Ngọc chạy ra khỏi toilet, không xem TV, ngồi phịch xuống ghế sô pha, tiện tay quơ lấy một cuốn tạp chí thời trang, bắt đầu xem ảnh màu.

Thẩm Hạo nói lời chia tay thế nào nhỉ?

Anh khua khua khẩu súng lục với cậu rồi chỉ ra con đường lớn, như muốn nhắc nhở cậu đừng quên cách sử dụng súng lục. Chết tiệt, người không biết sẽ nghĩ rằng cậu đang bị uy hiếp đe dọa, nếu không theo sẽ dùng súng bắn bỏ cậu.



Sao anh ấy lại làm thế? Quơ quơ qua quýt một khẩu súng ngắn và nước mắt tiễn biệt rưng rưng thâm tình đầy chân thành giống nhau ư? Vàng 14k với 24k khác nhau lớn lắm đó nha.

Không thấy trên TV à, nữ chính đi giày cao gót 15 phân còn chạy ào ào xuống dốc núi, hôn tạm biệt với nam chính đó ư? Cô ấy là phụ nữ còn làm được mà anh có xứng làm đàn ông không? Súc sinh!!!

Cậu tức giận đến mức lật mạnh cuốn tạp chí khiến tờ giấy in phát ra tiếng rào rào.

Thẩm Hạo là tên khốn nạn, cũng không phải là lần đầu tiên giở thủ đoạn nham hiểm trà trộn như này. Cậu buồn bã nhìn tấm quảng cáo Cartier ánh vàng rực rỡ, cô đơn nhớ lại bản thân chạy tới nhà anh, sau khi ngủ với anh thì được anh tặng cho món quà.

Vàng Cartier ba màu chứ không phải là 24K, chắc ít nhất cũng được 14K … Thẩm Hạo làm cái quái gì vậy? 1K cũng không có, cũng dám lấy ra lừa thiếu gia đây. Sao lúc đó mình không dùng răng cắn một cái nhỉ, vàng thật thì sẽ cứng mà, khốn kiếp!!! Tiểu Ngọc nghĩ ngợi cuồng loạn. Sau đó cậu chạy đến chất vấn anh, vẻ mặt Thẩm Hạo thản nhiên nói: “Anh mua ở chợ đầu mối”.

Chợ đầu mối? Sao anh ta không xắt nát cái lòng lang dạ sói của mình luôn đi, một đồng một cân bỏ mối sỉ? Thiếu gia ta đây mà có giá sỉ ư? Mấy mặt hàng chính hãng trong cửa hàng có thể đem so sánh với hàng nát mối sỉ à?

Tiểu Ngọc lại khinh bỉ anh lần nữa, lao vào phòng tắm muốn ném cái nhẫn vào bồn cầu. Vẻ mặt Thẩm Hạo lạnh lùng, cảnh cáo: “Mua đến 300 tệ đấy…”

Ôi chao! Chỉ 300 tệ á…

Tiểu Ngọc hầm hừ tức giận ném chiếc nhẫn vào bồn cầu, nhanh chóng nhấn nước xả. Sau cơn lũ lụt, cái đồ bỏ kia cuối cùng cũng trở về nơi nó nên đi. Khuôn mặt anh thoáng chốc trở nên xấu xí như cục shit, cậu thầm nghĩ: Nếu đem anh ta đi xả nước thì hay biết mấy …Ừm, chờ đến lúc nấu cơm lại vớt lên …

Nhưng điều này không thể, cái người Thẩm Hạo này quá lớn, sẽ làm tắc cống. Tiểu Ngọc dập tắt suy nghĩ của mình, phấn chấn lên tinh thần, nghĩ thầm hôm nay thiếu gia đây chuẩn bị đầy đủ vũ khí thìa và nắp nồi, đánh thì đánh, ai sợ ai chứ! Nhưng Thẩm Hạo chỉ liếc nhìn cậu rồi đóng sầm cửa lại, ra ngoài đi làm.

Hóa ra là 6 giờ, Thẩm Hạo vẫn luôn đúng giờ.

Cậu tức mà không có chỗ phát tiết. Cút đi cút đi! Lúc này mà còn chạy đi làm à, anh đừng có về nữa! Tiểu Ngọc chửi bới cái cánh cửa, cảm thấy mình vô cùng lẻ loi hiu quạnh, như cánh hoa trước gió, bởi vì không có ai thưởng thức mà chịu đủ vắng vẻ.

Tiểu Ngọc chạy vào bếp, đang định mở nắp nồi ra xem anh nấu món gì, chợt nghe thấy anh ở dưới lầu gọi lên. Cậu một bước dài lao ra ban công, giật cửa sổ ra, dạt dào chờ mong vẫy tay với anh.



Kết quả, Thẩm Hạo nghiêm mặt nói: “Quăng cái túi anh xuống đây, anh quên lấy rồi”.

Nà ní? Cái túi rách nào cơ? Nó có đẹp hơn em không?

Tiểu Ngọc lùi lại mấy bước, nhìn thấy một cái túi màu đen đựng tài liệu ở trên bàn, giống như Định Hải Thần Châm, chôn vùi dưới đống đồ ăn vặt lộn xộn, lộ ra một góc, cái vẻ vô cùng đáng ghét. Cậu kéo cái túi ra khỏi đó, ước lượng cân nặng, cảm thấy không nặng lắm, kích cỡ cũng vừa tay.

Cậu không chút do dự cầm lấy cái túi quăng mạnh về phía Thẩm Hạo ở dưới lầu, kèm theo một câu: “Anh đi chết đi!”.

Thẩm Hạo bắt được cái túi, không thèm quay đầu lại, dường như anh không nhận ra rằng còn có món quà Cartier quan trọng đang chờ anh mua. Tiểu Ngọc phập phồng bốc hỏa, cả đêm không ngủ được, trằn trọc hồi lâu, cuối cùng cũng thiếp đi.

Trong mơ, nhìn thấy Trầm Hào trở lại. Anh đang uống nước trong phòng khách giống như con trâu được đặt vào trong cốc trà uống một hơi cạn sạch nước. Hehehehe, ngu ngốc, mình đã pha thành cà phê còn bỏ thiệt nhiều đường và sữa nổi bọt … Cho anh ngọt ngấy chết luôn… Tiểu Ngọc đắc ý với cú xoay chuyển ở trong mơ.

Sau khi anh uống xong vẫn không nhúc nhích, cứ thế đi vào toilet. Ô, nhất định là đang nằm mơ, nếu không anh ấy nhất định sẽ xông vào phòng ngủ, rít gào ầm ầm như sấm, giống như thần sét giáng trần vậy. Cậu chán nản nghĩ, ý thức lại tản mạn.

Trong mơ, cậu đang lơ lửng trên mây, những đám mây ấm áp bao lấy cậu, nâng cậu lên bầu trời cao ngất, mặt trời càng ngày càng gần, ánh sáng chiếu rọi nóng rát khiến cậu suýt không mở nổi mắt.

Hơ? Dường như có rất nhiều chim bồ câu bay xung quanh, lông vũ không ngừng cọ cọ thân thể cậu, trên người lạnh buốt, sao lại lạnh thế nhỉ? Thiên đường bốn mùa đều như mùa xuân mới đúng chứ? Nếu thiên đường vừa lạnh vừa nóng thì nó giống như hiện tượng El Nino ở nam cực rồi, thật là hỏng cả phong cảnh …

Nghĩ đến Nam Cực, thế mà thực sự xuất hiện một chú chim cánh cụt! Béo núc, bụng trắng, khoác một chiếc áo khoác đen. Chú chim lắc lư, ngây ngô chân thành đi về phía Tiểu Ngọc.

Thật dễ thương làm sao! Sao lại đáng yêu đến thế chứ? Cậu vừa nghĩ vừa chồm tới sờ chú chim cánh cụt. Nó cũng dụi dụi xoa xoa vào người cậu, dùng miệng cạp cạp cậu, có hơi đau hơi ngứa.

Thì ra con chim này cũng không ngoan mấy … Cậu nghĩ, kết quả nó càng tệ hơn. Nó dùng miệng kéo ống quần, tụt hẳn xuống. Tiểu Ngọc liều mạng nắm lấy cái quần nhưng vẫn bị kéo xuống. Ôi đệt! Đây mà là chim cánh cụt hả? Sao nó bỉ ổi thế? Mạnh ghê như được ăn rau chân vịt ấy!

Bình luận

Truyện đang đọc