NẾU TÀNG SẮC TÁN NHÂN SAU KHI CHẾT TRỞ VỀ HẬU THẾ

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ nói mấy câu, đương nhiên đều là Ngụy Vô Tiện nói Lam Vong Cơ nghe. Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhớ tới lúc nãy Giang Yếm Ly nói đi lấy canh sườn củ sen cho hắn cũng lâu rồi nhưng chưa trở lại. Nghĩ như vậy, lại vừa lúc không có việc gì, liền lôi kéo Lam Vong Cơ cùng đi tìm.

Kim Tử Hiên còn chưa đi, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Thật vất vả mới vào được Liên Hoa Ổ, nếu đi thì lần sau muốn vào có thể không dễ dàng như vậy nữa.

"Giang cô nương, ta đối với cô là thật lòng! Ít nhất cô cho ta một cơ hội đi!"

Giang Yếm Ly bị hắn lảm nhảm lải nhải không có biện pháp, thở dài, "Kim công tử, Kim tông chủ, không phải ta không cho ngươi cơ hội. Lệnh tôn đã hại đệ đệ ta, tạo thành thương tổn không thể phá bỏ, nếu ta tiếp nhận ngươi, ngươi muốn ta đối mặt với đệ đệ như thế nào? Ta biết ngươi vô tội, nhưng phụ thân ngươi chung quy vẫn là phụ thân ngươi, nếu ta gả vào Kim gia các người, muốn ta ngày ngày đối mặt với hung thủ suýt chút nữa hại chết đệ đệ mình, ta làm không được."

Trong lòng Kim Tử Hiên đã hận thấu người cha vô sỉ của mình. Nhưng hắn thân là con cái, biết làm sao bây giờ? Nếu là người khác làm hại hắn như vậy, hắn nhất định rút kiếm đâm chết. Nhưng mà người đó lại là phụ thân hắn, hắn không muốn thừa nhận thì huyết mạch trong người hắn cũng vẫn nhắc nhở hắn, hắn không khống chế được.

Giờ khắc này, trong lòng hắn nảy lên ủy khuất vô tận, hắn không có cách nào chọn phụ thân cho mình, nếu có thể lựa chọn hắn thà rằng làm con của một nông phu bình thường cũng không muốn có quan hệ với Kim Quang Thiện. Hắn thậm chí có chút oán mẫu thân mình, vì sao lại lựa chọn một trượng phu như vậy.

"Giang cô nương, ta....."

"Kim Tử Hiên!" Ngụy Vô Tiện ở xa nghe được thanh âm khó có khi nghiêm khắc của sư tỷ, lại gần thì thấy đối diện sư tỷ chính là con chim công hoa hòe rực rỡ. Tên hỗn đản này, lại tới tìm sư tỷ hắn dây dưa.

"Giang Trừng! Ngươi như thế nào lại cho hắn vào đây? Còn để hắn dây dưa với sư tỷ?"

Sắc mặt Giang Trừng bên cạnh cũng đã đen tới cực điểm, nếu không phải Giang Yếm Ly ngăn lại thì đã sớm lấy Tử Điện quất cho Kim Tử Hiên mấy roi. Lúc này nghe Ngụy Vô Tiện oán trách mình, sắc mặt càng kém, có thể dọa khóc trẻ con, "Ngươi cho rằng ta muốn cho hắn vào sao? Hắn ở cửa lớn gào thét không ngừng, ta cũng không thể để Liên Hoa Ổ mất mặt."

"Ngụy Vô Tiện?" Kim Tử Hiên nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, không giống như trước đây gặp mặt đã muốn đánh nhau. Thấy Ngụy Vô Tiện đi tới, hắn do dự một lát, từ trước đến nay cao ngạo khó có khi cúi đầu, "Thực xin lỗi."

Ngụy Vô Tiện không nghĩ tới Kim khổng tước vừa thấy mình thì câu đầu tiên lại là xin lỗi. Cổ quái mà nhìn Đệ tam thế gia công tử Kim Tử Hiên, không nhận lầm người, đây chính là Kim khổng tước hàng thật giá thật a.

"Kim khổng..... Kim Tử Hiên, ngươi uống lộn thuốc sao?" Thiếu chút nữa hắn đã kêu thành Kim khổng tước, kịp thời phản ứng lại đối phương tốt xấu gì cũng là một tông chủ, nhanh chóng sửa miệng.

Khóe miệng Kim Tử Hiên run rẩy một chút, thầm nghĩ quả nhiên không thể khách khí với tên hỗn đản Ngụy Vô Tiện này. Nhưng mà Kim gia hắn đuối lý, suýt chút nữa hại chết Ngụy Vô Tiện, hắn ở trước mặt Ngụy Vô Tiện như thế nào cũng không thể kiên cường giống như trước đây nữa.

"Nga, ta hiểu được." Ngụy Vô Tiện thấy Kim Tử Hiên không giống lúc trước đấu võ mồm với mình, ngược lại là vẻ mặt hối lỗi, liền rõ ràng mọi chuyện, "Ngươi là bởi vì cha ngươi? Không cần thiết, ngươi là ngươi, cha ngươi là cha ngươi. Ta sẽ không bởi vì Kim Quang Thiện là cha ngươi mà làm khó ngươi, nhưng mà, ta muốn tìm cha ngươi tính sổ, cũng sẽ không bởi vì ngươi là con của ông ta mà làm liên lụy ngươi."

Kim Tử Hiên sửng sốt, hắn không nghĩ tới Ngụy Vô Tiện sẽ nói như vậy. Nếu đổi lại là hắn, suýt chút nữa bị người hại chết, đối với con trai của kẻ thù thái độ cũng sẽ tốt như vậy sao? Ngụy Vô Tiện này, thật ra so với dáng vẻ đạo mạo ngụy quân tử càng có quân tử chi phong.

"Bất quá," Khẩu khí Ngụy Vô Tiện vừa chuyển, "Ngươi muốn cưới sư tỷ của ta? Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần lão hỗn đản Kim Quang Thiện kia còn ở Kim gia một ngày, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ." Ở Kim Lân Đài có Kim Quang Thiện, sư tỷ hắn gả qua đó giống như dê vào miệng cọp.

Thần sắc Kim Tử Hiên ảm đạm, hắn thực sự thích Giang Yếm Ly. Nhưng mà giờ phút này hắn và Giang Yếm Ly giống như hai người đứng trước mặt nhưng lại không nhìn thấy nhau, trước khi hắn giải quyết xong chuyện của Kim Quang Thiện, chỉ sợ Giang Yếm Ly đến nghe giọng hắn cũng không muốn.

Ngụy Vô Tiện dừng 1 chút, đem phong thư trong ngực ra, "Ta thật sự không biết có thù oán gì với hảo phụ thân kia của ngươi, ngươi tự xem ông ta đã làm ra những chuyện 'tốt' gì đi."

Ngụy Vô Tiện vốn đang tính gọi người đem phong thư này đến Kim Lân Đài giao cho Kim Tử Hiên, trùng hợp Kim Tử Hiên ở Liên Hoa Ổ, cũng bớt việc.

"Đây là gì?" Vẻ mặt Giang Trừng hồ nghi nhìn phong thư trong tay Ngụy Vô Tiện.

"Tò mò?" Ngụy Vô Tiện thấy Giang Trừng nhìn qua, cười cười, "Vậy cùng nhau xem đi. Lam Trạm, ngươi muốn nhìn một chút không?"

Lam Vong Cơ không nói gì, ánh mắt dừng lại trên phong thư kia. Cái này, chính là nguyên nhân vừa rồi Nhiếp Hoài Tang tới tìm Ngụy Vô Tiện?

Thấy y không nói gì, Ngụy Vô Tiện rút ra giấy viết bên trong đưa cho Giang Trừng, "Ngươi xem trước đi, nhưng đừng xé nha, đây là chứng cứ." Hắn không để Nhiếp Hoài Tang lúc nãy sửa sang lại một phần, cũng là vì muốn thử Kim Tử Hiên. Nếu Kim Tử Hiên thật sự muốn bao che phụ thân hắn, sau khi xem xong tùy tay có thể hủy hoại phần chứng cứ này. Mà nếu Kim Tử Hiên không làm như vậy, thì người này vẫn có thể cứu chữa, có lẽ sau khi giải quyết chuyện của Kim Quang Thiện xong vẫn có thể cho hắn một cơ hội tiếp xúc với Giang Yếm Ly. Hắn không phải đồng tình với Kim Tử Hiên, mà là do Giang Yếm Ly thật sự thích Kim Tử Hiên, hắn không muốn Giang Yếm Ly thương tâm.

Giang Trừng tiếp nhận giấy viết thư, bắt đầu xem, càng xem sắc mặt càng khó coi. Mấy tờ giấy mỏng kia rõ ràng viết ra Kim Quang Thiện như thế nào phái người phát tán lời đồn chửi bới Ngụy Vô Tiện, như thế nào đem việc không phải Ngụy Vô Tiện làm đẩy tới trên người Ngụy Vô Tiện, lại như thế nào dẫn đường khiến người khác sợ hãi năng lực của Ngụy Vô Tiện. Nếu không phải việc sai sử tu sỉ quỷ đạo ở Loạn Tán Cương bị bại lộ, âm mưu này còn phát triển đến mức nào, chờ Ngụy Vô Tiện trở thành địch nhân của bách gia, cuối cùng rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu.

"Kim Quang Thiện!" Lúc Giang Trừng xem xong, Tử Điện trong tay lấp lóe ánh tím, nếu không phải Ngụy Vô Tiện thấy tình thế không tốt mà bảo Kim Tử Hiên tránh qua một bên, e rằng Tử Điện kia chỉ sợ giận chó đánh mèo mà quật lên người Kim Tử Hiên.

"Giang Trừng ngươi bình tĩnh một chút, đây là Kim Tử Hiên không phải Kim Quang Thiện." Ngụy Vô Tiện nói.

Giang Trừng trợn mắt nhìn Kim Tử Hiên, "Thì như thế nào? Hắn chính là con trai của lão tặc tử Kim Quang Thiện."

"Ngươi không thể giận chó đánh mèo a." Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ, hắn biết rõ oan có đầu nợ có chủ, sẽ không làm cho sự tình liên lụy đến ai.

Giang Trừng trừng hắn, "Ngươi thật hào phóng! Lão tặc tử Kim Quang Thiện làm ra chuyện như vậy ngươi còn đi che chở con trai ông ta!"

Ngụy Vô Tiện nghiêm mặt nói, "Giang Trừng, oan có đầu nợ có chủ, Kim Tử Hiên là con trai Kim Quang Thiện không sai, nhưng những chuyện đó không phải hắn làm, không cần thiết phải tính lên người hắn."

Giang Trừng hừ lạnh, đem giấy viết thư ném cho Kim Tử Hiên, "Chính ngươi tự mình xem người cha đáng chết của ngươi đã làm gì đi. Ngụy Vô Tiện rốt cuộc như thế nào lại khiến hắn dùng trăm phương ngàn kế đối phó như vậy."

Kim Tử Hiên nhìn những bức thư kia, càng xem trong lòng càng lạnh, hắn không nghĩ tới cha hắn sớm đã bắt đầu tính kế Ngụy Vô Tiện. Lúc đó Ngụy Vô Tiện còn ở trên chiến trường hy sinh giết địch không màng chuyện gì.

"Những chứng cứ này, ta sẽ trực tiếp đưa cho Xích Phong Tôn và Trạch Vu Quân," Kim Tử Hiên nói.

Ngụy Vô Tiện không nghĩ tới Kim Tử Hiên sẽ nói như vậy, tuy rằng hắn đã bảo Nhiếp Hoài Tang làm rồi, nhưng lời này nói ra từ trong miệng Kim Tử Hiên, có thể nói là đại nghĩa diệt thân.

Lam Vong Cơ không nói gì, lấy mấy bức thư trong tay Kim Tử Hiên qua, càng xem thần sắc càng lạnh. Thì ra, nguyên nhân Ngụy Anh sở dĩ bị nhiều người sợ hãi như vậy ở chỗ này. Y không dám tưởng tượng, nếu chuyện này còn tiếp diễn, đến cuối cùng không có ai tin tưởng Ngụy Vô Tiện nữa, Ngụy Vô Tiện sẽ rơi vào kết cục như thế nào. Chúng bạn xa lánh? Không, vẫn còn nhẹ. Tiên môn bách gia tuyệt đối sẽ không chịu nhìn thấy một 'ác quỷ' như vậy, mặc dù ai cũng không tận mắt nhìn thấy 'ác quỷ' này hại người. Bọn họ chỉ biết đem hết thảy những việc ngoài tầm khống chế bóp chết ở trong nôi, đến lúc đó Ngụy Vô Tiện chỉ có thể chết đi. Hơn nữa hồn phách cũng không được lưu lại.

Còn tốt, còn tốt hiện nay mọi chuyện đã bại lộ, Ngụy Vô Tiện tuyệt đối sẽ không đi đến bước đường kia.

"Chỗ Xích Phong Tôn và Trạch Vu Quân, ta đã sai người đem đến." Ngụy Vô Tiện nói.

"Có thể tin được không?" Giang Trừng hỏi. Chứng cứ này rất quan trọng, cần phải hoàn chỉnh đưa đến cho Nhiếp Minh Quyết và Lam Hi Thần. Bọn họ đang điều tra Kim Quang Thiện, mấy thứ này giao cho họ tuyệt đối là thích hợp nhất.

"Yên tâm, mấy thứ này đều có người điều tra ra được." Ngụy Vô Tiện nghĩ đến Nhiếp Hoài Tang giao cho hắn những chứng cứ này có chút không thể tưởng tượng, ngày xưa cùng đi học ở Cô Tô, không nghĩ tới Nhị thiếu Nhiếp thị không học vấn không nghề nghiệp còn có bề ngoài phúc hậu và vô hại. Cũng không biết có bao nhiêu người bị vẻ bề ngoài thuần lương của hắn lừa gạt.

Cuối cùng, Kim Tử Hiên vẫn không nghe được một lời hay từ Giang Yếm Ly, mang theo bụng đầy hổ thẹn trở về Kim Lân Đài. Có một người cha như vậy, da mặt có dày tới đâu cũng tự giác biết mình không có tư cách dây dưa với Giang Yếm Ly. Tuy vẫn không cam lòng, nhưng chưa xử lý xong chuyện của Kim Quang Thiện, hắn xác thật không có tư cách để được Giang Yếm Ly liếc mắt một cái.

Tiễn Kim Tử Hiên đi, Liên Hoa Ổ rốt cuộc khôi phục lại yên tĩnh. Giang Yếm Ly che giấu những khổ sở của mình, vẫn như cũ mỗi ngày hầm canh cho Ngụy Vô Tiện. Vết thương của Ngụy Vô Tiện cũng đã tốt lên phân nửa, bởi vì hắn là người bệnh, Giang Trừng cũng không tranh giành với hắn, nhưng hơn một nửa số canh đó vẫn là rơi vào miệng Lam Vong Cơ. Mỗi lần Ngụy Vô Tiện ăn canh đều phải một hai lôi kéo Lam Vong Cơ ăn chung.

Cứ như vậy qua hơn mười ngày, ngay cả Lam Vong Cơ cũng được Giang Yếm Ly uy canh đến mượt mà hơn một chút, Tàng Sắc rốt cuộc đứng ngồi không yên.

Thời gian dài như vậy, ngay cả quản sự ở Liên Hoa Ổ đều ít nhiều nhìn ra được tình cảm của Lam Vong Cơ đối với Ngụy Vô Tiện, thế nhưng Ngụy Vô Tiện lại không hề cảm giác được. Mà Lam Vong Cơ trước sau không biết vì sao chưa từng mở miệng nói với Ngụy Vô Tiện.

Thế nhưng Ngụy Vô Tiện lại trước sau trêu chọc Lam Vong Cơ, không có việc gì cũng trêu đùa vài câu, sau đó bị Lam Vong Cơ thẹn quá hóa giận nhốt ngoài cửa, vì thế lại chạy loạn đi chơi một chút rồi lại về dỗ người.

Hành vi này, Tàng Sắc xem đến lắc đầu. Nhi tử ngu xuẩn của nàng, đây là cách dỗ tức phụ tiêu chuẩn đó, mà con còn không rõ sao hả?

Ngụy Vô Tiện đúng thật là không rõ, còn nhàn rỗi không có việc gì liền mang theo Lam Vong Cơ dạo khắp nơi, toàn bộ Liên Hoa Ổ cũng đã đi khắp rồi. Ngay cả chợ bên ngoài Liên Hoa Ổ, những chủ quán cũng đã quen mắt vị công tử lạnh lùng an tĩnh đi theo sau Ngụy Vô Tiện.

Tàng Sắc xem ở trong mắt gấp ở trong lòng. Nhi tử của mình rõ ràng không thông suốt. Rõ ràng trong lòng sớm đã không còn coi đối phương là bằng hữu, EQ này rốt cuộc di truyền từ ai vậy? Mà tiểu tử Lam gia ăn nói vụng về, nếu còn nghẹn như vậy thì sẽ nghẹn chết, người bên ngoài đều đã nghẹn đến điên rồi.

Cuối cùng Tàng Sắc vỗ bàn một cái, không thể mặc kệ bọn chúng như vậy. Càng ngày càng nhìn càng thấy như bị tra tấn mà.

Qua ngày hôm sau, Ngụy Vô Tiện vừa uống xong canh sườn củ sen mình yêu nhất, đang chuẩn bị lôi kéo Lam Vong Cơ ra ngoài dạo, lại bị một đống quyển trục đập lên mặt, phía sau đống quyển trục là Tàng Sắc và Khi Kính.

"Mẹ? Sư bá? Hai người đây là?" Ngụy Vô Tiện kỳ quái nhìn mẹ và sư bá ôm một đống quyển trục, không rõ hai người muốn làm gì.

Tàng Sắc đem quyển trục để lên bàn, lại tiếp nhận quyển trục trong tay Khi Kính để chồng lên, sau đó bảo Ngụy Vô Tiện ngồi xuống. Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tàng Sắc và Khi Kính cũng ngồi xuống, lại ý bảo Lam Vong Cơ đang đứng cũng ngồi xuống.

Chờ mấy người đều vây quanh bàn, Tàng Sắc cầm quyển trục mở ra. Thì ra không phải quyển trục mà là bức họa. Trên bức họa vẽ một vị nữ tử thanh xuân thân xuyên phấn y, nử tử xảo tiếu thiến hề, ngón tay vuốt khẽ thái dương.

"Mẹ? Đây là??" Ngụy Vô Tiện đầy dấu chấm hỏi.

Tàng Sắc hơi hơi mỉm cười, "A Anh a, con cũng già đầu rồi, có phải nên suy xét đến việc thành gia hay không?"

"A?" Ngụy Vô Tiện ngốc.

Tàng Sắc cười, lại cầm lấy bức họa, ánh mắt giống như lơ đãng mà đảo qua Lam Vong Cơ, làm bộ không thấy chén trà trong tay Lam Vong Cơ đã có vài vết nứt.

"A Anh, vị này đầy, là đại tiểu thư Lĩnh Nam Lâm gia, danh là Như Tuyết. Lâm gia là dòng dõi thư hương, phụ thân con cùng phụ thân của Như Tuyết cô nương cũng là bạn cũ. Vị Như Tuyết cô nương này từ mỹ mạo đến tính cách cũng rất tốt......"

"Mẹ a, người làm gì vậy?" Ngụy Vô Tiện rốt cuộc phục hồi tinh thần, vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn mẫu thân mình.

Tàng Sắc làm như kỳ quái nhìn hắn, "Tìm cho con một thê tử a. Con cũng tới tuổi thành hôn rồi, nếu không có người thích, thì mẹ đã thu thập mấy bức họa vẽ nữ tử rồi đây, con nhìn xem thích ai, mẹ có thể hẹn người ta ra cho con gặp mặt, bồi dưỡng tình cảm."

"Không phải, mẹ à! Mẹ! Đừng mà!" Ngụy Vô Tiện trợn mắt há mồm, mẫu thân hắn như thế nào lại thúc giục hắn thành hôn? Hắn không biết làm sao nhìn về phía Lam Vong Cơ, theo bản năng có chút chột dạ.

"Làm sao vậy?" Tàng Sắc làm bộ khó hiểu hỏi, "Con không thích cô nương này sao? Chúng ta xem tiếp, nơi này tổng cộng có 50 bức họa, các cô nương ở độ tuổi nào cũng có."

"Không phải, mẹ à!" Ngụy Vô Tiện ngăn trở động tác của mẫu thân mở bức họa tiếp theo, "Mẹ! Con mới bao lớn a! Vội vã thành hôn như vậy làm gì!"

Tàng Sắc lé mắt nhìn hắn, "Sang năm cũng đã 22 tuổi rồi, còn nhỏ gì nữa? Lúc cha con và ta có con cũng mới 20 tuổi thôi."

Ngụy Vô Tiện vội la lên, "Có thể giống nhau sao? Con không muốn thành hôn sớm như vậy."

"Như thế nào không giống nhau? Hiện tại không muốn thành hôn, gặp được người mình thích thì sẽ muốn thôi. Tới, chúng ta tiếp tục xem." Tàng Sắc cố nén cười nghiêm trang lấy một bức họa khác ra.

Lam Vong Cơ ở một bên sắc mặt có chút trắng bệch, ngón tay khẩn trương nắm chặt, nhưng trước sau vẫn không nói một lời.

Tàng Sắc xem ở trong mắt, trong lòng hừ lạnh: Vẫn chưa chịu phản ứng, vậy tiếp tục.

"Mẹ! Hiện tại con thật sự không nghĩ tới chuyện thành hôn a!" Ngụy Vô Tiện cảm giác mình cũng sắp khóc rồi, hắn cũng không biết vì sao mình bài xích chuyện thành hôn như vậy, nhưng mà hắn cảm thấy nếu cứ mơ màng hồ đồ tìm một thê tử thành hôn như vậy, về sau chính mình nhất định sẽ hối hận, "Hơn nữa người xem, Lam Trạm còn ở đây đó, Lam Trạm lớn tuổi hơn con vẫn chưa thành hôn mà, con không vội đâu!"

"A, Lam nhị công tử a." Tàng Sắc hơi hơi mỉm cười, "Ta để Lam nhị công tử lưu lại chính là muốn Lam nhị công tử tham khảo giúp con một chút. Các con là bạn tốt, tuổi tác cũng không sai biệt lắm, có thể Lam nhị công tử sẽ cho con ý kiến hay."

Lam Vong Cơ nghe Tàng Sắc nói vậy sắc mặt càng trắng.

Mà sắc mặt Ngụy Vô Tiện lại xanh lè, "Lam.... Lam Trạm y có thể cho con ý kiến gì. Mẹ, người....." Hắn quay đầu lại thấy Khi Kính ở một bên cười tủm tỉm, thanh âm cầu xin nói, "Sư bá! Sư bá! Người mau khuyên nhủ mẹ con đi! Con không muốn sớm như vậy đã đeo cho mình một cái gông xiềng đâu, con không muốn thành hôn a."

Khi Kính cười ngâm ngâm mà buông chén trà trong tay nói, "Sớm muộn gì cũng phải thành hôn, A Anh, con cũng không cần mâu thuẫn như vậy, lúc gặp cô nương nhà người ta con sẽ thích thôi."

"Đúng vậy A Anh, con xem những cô nương trong này đều là thân gia trong sạch tài mạo song toàn, là ta và sư bá con vất vả lắm mới chọn được, khi nào gặp mặt con nhất định sẽ thích." Tàng Sắc vừa nói vừa lấy dư quang nơi khóe mắt trộm nhìn Lam Vong Cơ, trong lòng cười thầm, hỗn tiểu tử, tha cho chén trà vô tội trong tay ngươi đi.

Ngụy Vô Tiện khóc không ra nước mắt, chỉ nghĩ phải làm sao để bỏ qua chuyện này, để mẫu thân buông tha mình trước, "Mẫu thân, nếu không như vậy đi, người cứ để những bức họa này ở đây, con từ từ xem. Nói không chừng nhìn được cô nương nào đó con sẽ thích, lúc đó con đưa người xem qua, có được không?"

Tàng Sắc ước chừng không sai biệt lắm, làm bộ miễn cưỡng đồng ý, "Như vậy cũng được. A Anh từ từ mà xem, ta và sư bá con đi trước." Nàng đứng lên kéo Khi Kính rời đi, tới cửa dừng lại dặn dò nói, "Con nhất định phải xem thật kỹ, đúng rồi, có thể để Lam nhị công tử chọn giúp con, ta tin mắt nhìn của y."

Khi Kính nhấp môi cười, đối Lam Vong Cơ nói, "Lam nhị công tử, phiền cậu tham mưu giúp A Anh một chút." Nói xong cũng không đợi Lam Vong Cơ đáp lời liền cùng Tàng Sắc liếc nhau xoay người đi mất.

Thấy mẫu thân và sư bá rốt cuộc cũng đi, Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở ra. Ứng phó được rồi, vừa quay đầu lại thấy Lam Vong Cơ gắt gao nhìn hắn chằm chằm.

Editor: Ngáo

Đã đăng: 19:43 - 03/04/2020

Bình luận

Truyện đang đọc