NGÀI TRỊNH KHI NÀO CHÚNG TA LY HÔN


Buổi ra mắt được tổ chức tại khách sạn của Đằng gia, đó là xa hoa bậc nhất Bắc Đô, sảnh tiệc đặt viên kim cương được bố trí với 5 lớp vệ sĩ bảo vệ.

Không chỉ vì giá trị mà còn vì đó là một viên kim cương quý hiếm nên không thể sơ xuất trong khâu an ninh.

Sảnh tiệc lớn nhưng chỉ có vỏn vẹn 30 người, bao gồm các đối tác lớn của Đế Trịnh, đương nhiên Mã Chính Thành cũng là một trong số đó.

Trịnh Kình Sâm lần đầu công khai đưa Tô Na đi cùng vì vậy khi hai người cùng xuất hiện, mọi ánh mắt đều trở nên bàng hoàng.

Lúc trước dấy lên một tin đồn rất lớn rằng anh không hề coi trọng vợ, đến cả tình nhân của anh là ai, ai nấy cũng đều biết.

Bọn họ thật sự tò mò, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nhưng không dại dột hỏi ra, nếu sơ sảy để Trịnh Kình Sâm không vui thì chẳng có điều gì tốt đẹp xảy ra cả.

Quy định của buổi lễ này cũng không cho phép phóng viên đặt câu hỏi, bọn họ chỉ có nhiệm vụ chụp và ghi nhận thông tin mà bọn họ nghe được.


Với những quy định chặt chẽ này, Trịnh Kình Sâm tin rằng nó sẽ làm cho Tô Na thoải mái hơn.

Trịnh Kình Sâm nắm tay Tô Na thân thiết đến trước mặt Mã Chính Thành, ông ta liền bày ra bộ mặt thân thiện cười nói.

"Chủ nhân của buổi lễ đến rồi kìa.

Xem nào con rể của ta, còn cả Tô Na nữa, con có vẻ ốm đi nhiều rồi thì phải."
Mã Chính Thành vừa nói vừa có hành động đưa tay ra muốn chạm vào mặt của Tô Na, Trịnh Kình Sâm để ý thấy biểu hiện của cô không hề có ý muốn né tránh, trên gương mặt cảm xúc cũng không có sự biến đổi.

Anh biết trong lòng cô đang rất khó chịu, anh liền nhích lên một bước, đồng thời đẩy nhẹ cô về phía sau, tránh đi bàn tay bẩn thỉu của Mã Chính Thành chạm vào.

"Chủ tịch Mã, đã lâu không gặp, không biết nhà của ông đã tu bổ xong chưa vậy?"
Mã Chính Thành cười cho có lệ, bàn tay gượng gạo thu về.

Tuy ông ta là đối tác với Đế Trịnh nhưng Trịnh Kình Sâm chưa bao giờ nói chuyện với ông ta một cách khiêm nhường, Mã Chính Thành vì thế mà đay điếng trong lòng vẫn âm thầm chửi mắng.

"Đồ oắt con này…"
Mã Chính Thành chỉ dám ngậm lại cục tức trong lòng, trên mặt vẫn cười như không hề để bụng mà tiếp lời anh.

"Nhắc đến chuyện này ta lại cảm thấy có lỗi, để Tiểu Tuệ ở nhà vợ chồng con lâu thế, chắc con bé đã gây nhiều phiền hà lắm nhỉ, ta sẽ bảo nó ngoan ngoãn lại."
Trịnh Kình Sâm hơi nhếch môi, anh đi lướt qua mặt Mã Chính Thành, cố ý nói rất nhỏ.

"Vậy thì không cần đâu, Mã Tiểu Tuệ thật sự… rất được lòng của người khác."

Mã Chính Thành vậy mà đã không kìm được để lộ ra vẻ mặt đắc ý "Ha, ha, bên ngoài cũng biết ra vẻ đấy, nhưng… cũng đều là đàn ông cả."
Đến khi Tô Na cũng đi lướt qua mặt của ông ta, trong một cái chớp mắt cô đã nhận được một lọ thủy tinh nhỏ do ông ta cố ý nhét vào tay, ánh mắt liếc nhẹ ra hiệu.

Tô Na ngay lập tức giấu nó đi, biểu cảm của cô vẫn một màu như thế.

Mã Tiểu Tuệ vài phút sau cũng đã có mặt trong sảnh tiệc, cô ta xuất hiện liền nhanh chóng thu hút sự chú ý của phóng viên.

Không ai biết cô ta là ai, nhưng thực sự cô ta rất tỏa sáng với chiếc đầm đuôi cá màu đen được đính đá lấp lánh và khoét ngực sâu.

Cô ta tự tin sải bước đến gần Trịnh Kình Sâm.

"Ngài phó chủ tịch à, em đến rồi đây."
Ánh mắt của Mã Tiểu Tuệ sớm đã để ý đến đôi bàn tay đang quấn quýt của Trịnh Kình Sâm và Tô Na, chính vì thế cô ta càng cố ý muốn tỏ ra thân mật với anh hơn, để mọi người đều chú ý đến.

Cô ta lại nói với vẻ mặt nhút nhát.

"Em chỉ là một nhân viên nhỏ của Đế Trịnh, mà người ở đây lại toàn là nhân vật lớn, em có hơi… ngại một chút, anh đừng để em một mình có được không?"
Trịnh Kình Sâm bất ngờ ôm lấy eo của Tô Na ngay trước mặt của cô ta, anh thẳng thừng nhắc nhở, còn cố tình đưa ý châm biếm vào lời nói.


"Sao lại một mình, Mã Chính Thành không phải cũng ở đây sao? Lấy danh nghĩa là cháu của ông ta là được rồi, hay cô chê địa vị của cậu mình không đủ cao à?"
Mã Tiểu Tuệ nghe xong thì có hơi lúng túng, nhưng cô ta vẫn nhớ rằng xung quanh của cô ta có biết bao nhiêu cặp mắt đang theo dõi, cô ta không thể tự làm mình mất mặt được liền nhanh chóng lấy lại khuôn mặt tươi rói trả lời anh.

"Anh đừng đùa như vậy chứ, em không biết là cậu cũng ở đây mà.

Nếu đã vậy thì em đi tìm cậu đây, không làm phiền hai người nữa."
Mã Tiểu Tuệ không cam tâm nhưng cũng đành phải quay lưng rời đi.

Tô Na bất giác nhìn lên Trịnh Kình Sâm, hôm nay anh cư xử có hơi lạ, lời nói ý tứ đều cố tình chọc tức Mã Chính Thành và Mã Tiểu Tuệ.

"Không lẽ Trịnh Kình Sâm đã biết được chuyện giữa mình và bọn họ rồi ư? Thật khó đoán, có lẽ mình nên cẩn trọng hơn.".


Bình luận

Truyện đang đọc