NGẮM BẮN HỒ ĐIỆP

Hai túi nước, truyền gần bốn tiếng đồng hồ, Sầm Căng cũng đi cùng Lý Vụ cả buổi sáng.

Bởi vì sử dụng Dexamethasone có thể hạ sốt nhanh, nên gần trưa, Sầm Căng gọi y tá đến kiểm tra, nhiệt độ cơ thể của Lý Vụ đã trở lại bình thường.

Sầm Căng thở phào nhẹ nhõm, nhét máy tính xách tay vào túi, hỏi cậu buổi sáng đã ăn gì chưa.

Lý Vụ định lắc đầu, sau đó lập tức dừng lại, đổi thành gật đầu.

Sầm Căng liếc cậu, vẻ mặt hiểu rõ: “Rốt cuộc là đã ăn chưa?”

“Chưa.” Lần này cậu thành thật thẳng thắn.

Sầm Căng nói: “Tôi xuống lầu mua chút đồ ăn cho cậu, cậu chờ tôi ở đây, đừng quên xem bình truyền dịch, sắp hết rồi.”

Lý Vụ gật đầu: “Được.”

Sầm Căng đứng dậy rời đi.

Vóc dáng người phụ nữ mảnh khảnh yểu điệu, động tác nhanh như gió. Lý Vụ nhìn theo tới khi cô rẽ ra khỏi cửa thủy tinh, mới nhếch khóe môi. Ai ngờ cô đột nhiên quay mặt lại, quét mắt nhìn cậu.

Lý Vụ rời mắt cực nhanh, một hồi lâu sau mới nhìn thẳng về phía trước. Giờ phút này, trong hành lang đông như trẩy hội, làm gì còn thấy bóng dáng Sầm Căng nữa.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến Việc Lý Vụ tiếp tục vui vẻ, bởi vì cậu biết Sầm Căng vẫn sẽ trở về. Cậu rũ mắt nhìn nước thuốc từng giọt từng giọt thấm vào mạch máu, cầu nguyện nó có thể chậm lại một chút, cũng hy vọng nó có thể nhanh hơn một chút. Tâm tình cậu phức tạp mà rối rắm, chỉ chốc lát sau, túi truyền dịch vẫn đến đáy.

Lý Vụ vừa định gọi người, đứa bé trai chừng bốn năm tuổi bên cạnh đã hô to ra tiếng: “Dì y tá ơi, anh trai này hết nước rồi!”

Lý Vụ: “…”

Y tá nghe vậy, đi tới rút kim tiêm cho Lý Vụ.

Cậu bé bên cạnh lập tức bịt mắt, còn nhìn trộm từ kẽ ngón tay, lại an ủi: “Anh ơi, rút kim không đau đâu, so với châm cứu thì tốt hơn nhiều. Anh đừng sợ.”

Mẹ của cậu bé mỉm cười, khẽ nói “Niệm nhi nhiều chuyện.”; Lông mi của Lý Vụ hơi nhướng lên, núm đồng tiền bên má cũng sâu thêm.

Y tá tháo đồ xuống, Lý Vụ nói lời cảm ơn, ấn vào mắt kim một lúc, sau đó đứng dậy ném miếng bông vào thùng rác.

Túi sưởi trong tay đã sớm lạnh ngắt, cậu rũ mắt nhìn nó một hồi, không biết nên để ở đâu cho thích hợp, chỉ có thể cầm rồi đút trở lại túi.

Vừa thả ra, các đốt ngón tay của Lý Vụ lại chạm phải một thứ khác. 

Cậu ngẩn ra, sờ vài cái, trái tim bắt đầu đập mạnh, lập tức lấy đồ trong túi ra xác nhận.

Quả nhiên, chính là chiếc điện thoại mà Sầm Căng cho cậu mượn.

Cậu lại đi lật túi áo bên kia, nên trong có một cuộn dây điện được quấn gọn gàng, rõ ràng là bộ sạc đi kèm.

Thiếu niên dựa vào lưng ghế, tự mình suy nghĩ trước sau hồi lâu, rồi bắt đầu cười ngây ngốc, lại ảo não chính mình phát hiện quá muộn.

Chờ đến khi cậu thực sự lấy lại được tinh thần, cậu vội vàng bật máy, truy cập thẳng vào WeChat, bắt đầu chỉnh sửa tin nhắn.

……

Cùng lúc đó, Sầm Căng đang ngồi trong một quán mì nhỏ nóng hổi bên cạnh bệnh viện.

Cô mua một xuất mì gà tươi xé sợi, hiệu suất sau nhà bếp rất bình thường, cô đợi một lúc mà cảm thấy nhàm chán gần chết.

Thật vất vả mới chờ được tới lúc nhân viên cửa hàng gọi cô đến lấy đồ ăn, Sầm Căng vội vàng mở WeChat ra chuẩn bị thanh toán, lại thấy trong danh sách bạn bè có tin nhắn mới.

Là Lý Vụ gửi tới ba chữ: [Xin lỗi chị.]

Thời gian, một phút trước.

Nội dung đơn giản, nhưng tình ý chân thành.

Sầm Căng bất giác cong môi, thanh toán tiền, xách cái hộp đã được đóng gói cẩn thận lên, quay lại giao diện trò chuyện thưởng thức thêm vài lần, mới quay qua gửi một biểu tượng cảm xúc Hoà thượng gõ mõ, kèm theo ba chữ to: [Không sao đâu.]

……

Bước ra khỏi cửa hàng, gió có vẻ nhẹ nhàng hơn đôi chút. Sầm Căng nhắn tin hỏi thiếu niên: [Chiều mấy giờ đi học?]

Lý Vụ trả lời: [Một rưỡi.]

Sầm Căng tìm kiếm cửa hàng bánh ngọt gần đây nhất, rồi vội vàng chạy qua, chọn một chiếc bánh sô cô la có đính macaron bên trên, một đường mang về bệnh viện.

Trở lại phòng truyền dịch, Lý Vụ vẫn còn ở trên ghế thành thật an phận chờ đợi.

Sầm Căng đi tới bên cạnh cậu, hai tay giơ đống đồ lên cao cho cậu xem: “Mua mì và bánh kem cho cậu đây, muốn ăn cái nào trước?”

Mí mắt Lý Vụ nhanh chóng rung động hai cái, một cảm giác hạnh phúc mãnh liệt đột ngột ập tới: “Quá nhiều rồi.”

“Vốn đã định Giáng sinh sẽ mời cậu ăn bánh kem, nhưng kết quả cậu lại nóng giận, bỏ lỡ mất.” Sầm Căng ngồi trở lại, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “May mà bây giờ cũng không quá muộn, dù sao tháng mười hai còn chưa qua.”

Lý Vụ giật mình, thấp giọng: “Chị còn giận tôi sao?”

Sầm Căng nhìn cậu, nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu: “Hình như tôi đã trả lời cậu trên WeChat rồi còn gì?”

Lý Vụ cúi đầu cười, vui mừng đến lạc cả giọng, nói không ra được lời nào.

“Ăn mì trước đi, sắp nở hết ra rồi.” Đoán chừng đứa bé này nhất thời không thể hoàn thành được câu hỏi trắc nghiệm này trong thời gian ngắn, Sầm Căng tự động chủ trương, thay cậu đưa ra quyết định.

“Hay là ăn bánh kem trước đi!” Bé trai bên cạnh nhìn bọn họ một lúc lâu, nhịn không được nhếch miệng nói chen vào.

Cậu bé quay đầu năn nỉ mẹ mình: “Mẹ ơi, con cũng muốn ăn bánh kem! Con muốn ăn loại bánh giống như anh trai bên kia! Con cũng bị bệnh, cũng phải tiêm, tại sao con không được thưởng bánh kem?”

Lý Vụ quay đầu lại nhìn thằng bé một cái, cũng phụ hoạ theo: “Được, vậy thì ăn bánh kem trước.”

Cậu nhận lấy hộp bánh, lại nhìn Sầm Căng, đôi mắt chân thành sáng ngời: “Có thể chia cho đứa bé kia không?”

Sầm Căng nhếch khóe miệng, bất đắc dĩ: “Chuyện này cũng phải hỏi tôi sao?”

Lý Vụ mở nắp, chỉ lấy viên Macaron kia bỏ vào miệng, phần còn lại cùng với cái nĩa, đưa hết cho bé trai bên cạnh.

Mẹ cậu bé vội vàng nói: “Đừng chỉ biết ăn như thế, còn không mau nói cảm ơn đi.”

Đứa nhỏ liếm liếm khóe miệng dính đầy vụn sô cô la cùng kem trắng, đôi mắt cười híp lại thành khe hở, cao giọng vang dội nói: “Cảm ơn anh trai! Cảm ơn dì!”

Lý Vụ vốn đã bị cả miếng macaron làm cho nghẹt thở, kết quả khi hai tiếng gọi bối phận lộn xộn này vừa thốt ra, càng trực tiếp khiến cậu nghẹn cứng, má cũng không dám động nữa.

Sắc mặt Sầm Căng hơi sững lại, cô chống đầu gối nghiêng đầu, lướt qua Lý Vụ nhìn đứa bé kia, ngoài cười nhưng trong không cười: “Bạn nhỏ, sao tôi lại là dì?”

Đứa trẻ ăn ngấu nghiến, ngẩng đầu lên khỏi chiếc bánh kem, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Dì không mặc đồng phục học sinh.”

Sầm Căng cũng đúng tình hợp lý phân tích, một bộ dáng nghiêm túc nhất định phải sửa lại quan niệm cho đứa nhỏ: “Quần áo cũng không chứng minh được cái gì cả. Nhóc gọi cậu ấy là anh trai, mà tôi lại là chị gái của anh trai này, chị gái của anh trai nên gọi như thế nào? Có đúng là dì không? Nhóc suy nghĩ kỹ lại đi.”

Đứa trẻ bị hàng loạt cách xưng hô liên tiếp giống như đọc rap của cô làm cho phát ngốc, ngẩn người đứng yên tại chỗ, quay đầu lại nhỏ giọng hỏi mẹ mình: “Là… Cái gì ạ?”

“Chị.” Người mẹ nhẹ nhàng nhắc nhở.

“À.” đứa bé bừng tỉnh hiểu ra, không tình nguyện lắm sửa miệng: “Cảm ơn chị!”

Như vậy còn tạm chấp nhận được, Sầm Căng cũng có thể coi như vừa lòng thu mắt lại.

Lý Vụ không nói một lời chứng kiến toàn bộ hành trình, trong mắt tràn đầy ý cười, nuốt hết miếng bánh ngọt trong miệng xuống, suýt chút nữa là bị ngọt đến phát ngốc.



Một giờ trưa, Sầm Căng lái xe đưa Lý Vụ về trường.

Xe dừng trước cổng trường, Lý Vụ không vội xuống xe ngay. Cậu do dự vài giây, vẫn nghiêng mặt gọi Sầm Căng: “Chị.”

Xưng hô này được cậu gọi ra cực kì trịnh trọng, hơn nữa còn mang theo chất giọng trong trẻo, tươi mát độc nhất vô nhị của thiếu niên, khiến trái tim Sầm Căng đột nhiên đập thình thịch, như thể sắp được giao một sứ mệnh thiêng liêng.

Sầm Căng hỏi: “Có chuyện gì vậy? 

Lý Vụ cầm túi thuốc hạ sốt: “Từ giờ trở đi, sau này mỗi ngày cuối tuần tôi sẽ tự mình về nhà, rồi tự trở lại trường học, như vậy có được không?”

Sầm Căng vẫn chưa nghiên cứu sâu, nhưng gần như không chút do dự mà gật đầu đáp ứng.

Lý Vụ hơi kinh ngạc.

Sầm Căng buông tay ra khỏi vô lăng, yêu cầu: “Trước tiên đưa điện thoại cho tôi một lúc.”

Lý Vụ vội vàng đưa qua.

Sầm Căng cúi đầu, thuần thục thiết lập và kích hoạt mã giao thông trên wechat của cậu, lại lấy điện thoại di động của mình ra, chuyển sang máy cậu một ít tiền, sau đó mới trả về cho nguyên chủ: “Sau này, khi đi xe buýt với tàu điện ngầm, cứ trực tiếp quét mã là được.”

Đồng thời cũng không quên kèm theo lời dặn dò: “Cậu nhớ tính toán đường đi, đừng ngồi nhầm tuyến.”

Cô nói nhiều thêm vài câu, chỉ vì không muốn mọi chuyện cái gì cũng phải bắt tay chỉ dạy.

Lý Vụ đồng ý, bắt đầu tra cứu các phương tiện giao thông xung quanh.

Làn gió nóng từ điều hoà bên trong xe tràn ra khắp bốn phía, ấm áp như mùa xuân.

Sầm Căng liếc Lý Vụ một cái, trong lòng dâng lên một tia vui mừng khó có thể hình dung.

Loại cảm xúc này cũng không ngoài ý muốn, từ lúc Lý Vụ đề nghị không cần đưa đón nữa, cô lập tức hiểu ra, cách làm của cậu cũng không phải là giận dỗi xa cách, mà là một loại yêu cầu tha thiết rất bình thản.

Cậu không muốn thêm phiền phức cho chính mình, nên đang trưng cầu, mong muốn được cho phép đến gần và khám phá thành phố này. Đáng ra cô nên giao cho cậu những cơ hội này từ lâu, thay vì kiểm soát khống chế mọi thứ, sau đó lại tự mình làm loạn trận cước, hại người hại mình.

Nhưng Sầm Căng vẫn tò mò về đêm khuya và buổi sáng mà cô chưa được biết:”Chủ nhật vừa rồi, cậu về trường bằng cách nào?”

Lý Vụ nói: “Đi bộ.”

Sầm Căng ngạc nhiên: “Không thấy rất xa sao?”

Lý Vụ vẫn không nói khoảng cách, chỉ trả lời: “So với đường núi thì dễ đi hơn nhiều.”

“Đúng vậy.” Sầm Căng mỉm cười, trong lời nói có ẩn ý: “Chờ quen thuộc với tàu điện ngầm và xe buýt rồi, những con đường này sẽ càng trở nên dễ đi hơn.”



Sau khi nhìn Lý Vụ đi vào khuôn viên trường, rồi biến mất tầm nhìn, Sầm Căng mới một lần nữa mở điện thoại lên.

Cô chuyển sang WeChat, muốn xem lại lời xin lỗi của Lý Vụ, nhưng rất nhanh, ánh mắt cô đột nhiên dừng lại ở dòng chữ ghi tên trên mạng của thiếu niên.

Ngày 2 tháng 1…

Hình như sắp đến sinh nhật của đứa trẻ này rồi…

Trở lại công ty, Sầm Căng vừa bật máy, vừa hỏi Lộ Kỳ Kỳ: “Tết dương lịch chúng ta có được nghỉ không?”

Lộ Kỳ Kỳ mân mê chiếc bánh su vừa gọi: “Có chứ, nhưng nghỉ hay không cũng đâu có gì khác nhau. Quốc Khánh không phải cũng ở nhà, 7/24 giờ đều trực điện thoại chờ lệnh sao?”

Sầm Căng gật đầu, đồng ý với câu châm ngôn trong ngành của cô.

Lục Kỳ Kỳ ngậm thìa lên xuống trong miệng, liếc nhìn cô: “Cô có kế hoạch gì quan trọng à?”

Sầm Căng quay đầu lại phủ nhận: “Không có.”

“Không phải thì vừa vặn.” Teddy giống như một vị Xiêm La xảo quyệt, đi tới sau lưng bọn họ từ bao giờ, đặt hai tấm vé lên bàn làm việc của các cô: “Đây là vé tham dự cuộc thi mà bên nhà tài trợ tặng cho chúng ta, nhà tài trợ đưa cho chúng ta khá nhiều, hai người có rảnh thì đi xem đi.”

Lộ Kỳ Kỳ sửng sốt, ánh mắt sáng rực ngẩng đầu lên: “Thi đấu gì vậy?”

“NBA sắp tới Trung Quốc để thi đấu giao hữu, có một số cầu thủ ngôi sao.”

“Ôi, tôi còn tưởng cái gì chứ. Thi đấu Liên minh huyền thoại thì có khi tôi sẽ đi.” Lộ Kỳ Kỳ ghét bỏ bĩu môi: “Chứ còn bóng đá, không có gì thú vị.”

“Đúng vậy, nhưng tôi đã đưa vé cho hai người rồi, các cô phải đi.” Teddy bỏ lại một câu bằng tiếng Quảng Đông, xoay người tiếp tục đi làm công việc của một cậu bé bán lẻ vé.

Sầm Căng lật xem tấm vé này của mình, nhận ra thời gian vừa vặn cũng là ngày 2 tháng 1.

Cơ hội không thể bỏ qua, cô sửa sang lại kế hoạch một lần nữa, xoay ghế, đối mặt với Lộ Kỳ Kỳ, nở một nụ cười có mục đích rất rõ ràng.

Lộ Kỳ Kỳ quay đầu lại: “Sao vậy?”

Đôi mắt Sầm Căng như trăng tròn ngày rằm: “Nếu cô không muốn đi, thì nhường vé cho chị đây đi.”

Lộ Kỳ Kỳ rút tấm vé từ trong sổ tay ra, khẳng định: “Cô muốn đi với ai? Nhất định là một tên đàn ông hoang dã nào đó.”

Hai hàng lông mày của cô gái lại giật giật mấy cái, kỳ quái nói: “Mùa xuân thứ hai của cô đang đến?”

“Không phải.” Sầm Căng đỡ trán, chỉ có thể thẳng thắn nói ra sự thật dưới năng lực bổ não quá mức mạnh mẽ của cô nàng: “Tôi muốn dẫn em trai tôi đi xem, ngày hôm đó vừa vặn là sinh nhật của cậu ấy.”

Lộ Kỳ Kỳ thất vọng, lại không hiểu nói: “Sao cô có thể đối tốt với em trai mình như vậy được nhỉ? Còn em trai tôi ấy, tôi chỉ hận mỗi ngày không thể đá nó một cước.”

“Có lẽ bởi vì em trai tôi không đi tiệm net đen, còn nằm trong top 10 của lớp nữa.” Sầm Căng khẽ mỉm cười, khó nén được tự hào.

Lộ Kỳ Kỳ tức giận bùng nổ: “Mẹ kiếp!” Cô ấy xoay người ném tấm vé cho Sầm Căng: “Cầm đi, mau lấy đi, các người cứ tiếp tục chị em tình thâm đi, tôi không muốn nhìn thấy thứ này nữa.”

Sầm Căng cười lộ ra hàm răng trắng, núm đồng tiền xinh đẹp: “Cảm ơn.~”



Tối hôm đó, sau khi tiết tự học kết thúc, Lý Vụ trở về ký túc xá.

Thu dọn đơn giản xong, cậu giở tài liệu giải nghĩa ra, chuẩn bị rót một ly nước uống thuốc, tiếp tục thắp đèn chiến đấu trong đêm.

Kể từ khi trở mặt với ba người kia, cậu cũng không sử dụng máy lọc nước công cộng trong ký túc xá nữa, thay vào đó mỗi ngày đều đến phòng nước sôi để lấy nước.

Nhưng hôm nay, vừa rót nước vào cốc, Lý Vụ đã nhận thấy có gì đó không đúng.

Cậu đậy nắp bình nước rồi để xuống đất, nhấp một ngụm nước trong cốc để xác nhận.

Quả nhiên, đều là nước lạnh, hơn nữa cũng không phải là nước đun sôi để nguội, mà là trực tiếp bị thay thế bằng nước máy.

Cậu quay đầu lại nhìn bạn cùng phòng. Lâm Hoằng Lãng vốn còn đang liếc về phía này lập tức nâng sách trước mặt mình lên, làm bộ làm tịch.

Còn Nhiễm Phi Trì vẫn đang nhìn cậu, khóe môi hiện ra một nụ cười khiêu khích.

Lý Vụ nhìn cậu ta một giây, từ bỏ so đo, ngồi trở lại vị trí cũ lật sách.

“Ôi chao? Lý Vụ, cậu xem đây là cái gì đây?” Lâm Hoằng Lãng không hài lòng lắm với thái độ nhẫn nhịn không tranh cãi của cậu, trịch thượng gác chân lên mặt bàn.

Lý Vụ liếc mắt nhìn sang, cả người như bị đâm cho một nhát, nhanh chóng đứng dậy, khiến cho chân ghế cọ vào gạch men phát ra tiếng “két” chói tai.

“Đôi giày này lấy đâu ra vậy? Sao cứ cất ở trong gầm bàn không dám bỏ ra đi thế? Không bằng để tôi giúp cậu đi thử xem.” Lâm Hoằng Lãng cười hèn hạ, lắc lư cái chân đang gác trên mặt bàn khiến mũi giày đung đưa qua lại, ác liệt đến cực điểm: “Chậc, không phải hàng giả chứ, giá gốc hơn một ngàn tệ đấy.”

Tay Lý Vụ nắm chặt thành quyền, bước nhanh tới, từ trên cao nhìn xuống cảnh cáo: “Cởi ra.”

Lần đầu tiên thấy cậu kích động phản kháng như vậy, Lâm Hoằng Lãng hưng phấn ngửa ra sau, suýt chút ngã nhào cả người cả ghế, cậu ta vội vàng dang hai chân ra để ổn định lại, tiếp tục dương dương tự đắc: “Không đấy.”

Vừa nói, vừa thuận tay ném chiếc giày không còn lại trong hộp cho Nhiễm Phi Trì: “Nhiễm à, cậu cũng thử đi.”

Lý Vụ lại chạy sang chỗ Nhiễm Phi Trì đoạt lại.

Bọn họ cười đùa, ném qua ném lại, né tránh, vờn nhau, cố gắng không cho Lý Vụ lấy được.

Ánh mắt Lý Vụ dần dần trở nên u ám, cậu quay người trở về chỗ cũ, xách bình nước nóng bên chân lên, đứng dậy đi về phía cửa.

Cho rằng cậu không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp, lại tức giận đến mức nửa đêm muốn ra ngoài lấy nước, hai người Nhiễm Phi Trì và Lâm Hoằng Lãng cùng nở nụ cười đắc thắng. Nhưng một giây sau, sắc mặt bọn họ đều cứng đờ.

Lý Vụ không hề rời khỏi phòng ngủ, mà là không tốn chút sức lực xả hết nước trong thùng nước uống ở cửa ra, sau đó đem nước máy trong chai của mình đổ vào thùng nước tinh khiết.

Mực nước dâng cao, giá trị chế giễu cũng tăng vọt.

Nhiễm Phi Trì đứng dậy, có ý ngăn cản.

Lâm Hoằng Lãng từng bước xông tới, đẩy mạnh bả vai Lý Vụ một cái: “Cậu có bệnh à?”

Lý Vụ lui về phía sau, đụng vào vào khung cửa. Nhưng tư thế của cậu vẫn không thay đổi, vẻ mặt bình tĩnh: “Nếu đã thích cọ giày cho tôi như thế, vậy chắc cũng không để ý tới chuyện uống thứ nước mà tôi không cần đâu nhỉ?”

Con ngươi của cậu sắc bén sáng ngời, tựa như lưỡi kiếm, có thể xuyên thấu lòng người.

Lâm Hoằng Lãng hơi sửng sốt, nhưng sau đó lập tức hoàn hồn, túm lấy cổ áo cậu, nghiến răng nghiến lợi đe dọa: “Muốn bị đánh đúng không?”

“Đến đi.” Lý Vụ hơi hếch cằm lên, lạnh lùng phun ra một chữ, tiện tay đem bình nước rỗng thả xuống mặt đất.

Ranh giới ngay lập tức bùng nổ, tạo ra một tiếng động mạnh mẽ, chói tai và cực kỳ đe dọa trong một không gian hạn chế thế này.

Lần này ngay cả Nhiễm Phi Phi cũng kinh hãi tại chỗ.

Thành Duệ nằm trên giường không cách nào giả chết nữa, ngồi dậy, không chớp mắt quan sát trò khôi hài phía dưới.

“Không dám?” Lý Vụ lại hỏi, ánh mắt ngạo nghễ, lông mi không chút run rẩy.

Vừa dứt lời, Lâm Hoằng Lãng nhào tới đè cậu xuống mặt đất.

Nhiễm Phi Trì theo sát phía sau, điên cuồng đấm đá loạn xạ.

Lý Vụ trở tay đấm lại một nhát, Nhiễm Phi Trì bị đau, buông lỏng sức lực, vừa định gồng mình phản công, cánh tay của Lâm Hoằng Lãng lại hung ác đánh tới, đẩy cậu ta về vị trí ban đầu…

……

Ba thiếu niên tràn đầy tinh lực, giống như dã thú, giống như sói dữ, vật lộn loạn thành một đoàn.

Thành Duệ tim đập như sấm bò ra khỏi giường, không ngừng run rẩy, nhất thời cũng không phát ra được âm thanh.

“Đừng đánh nữa!” Cả người Thành Duệ run rẩy, rốt cục cũng lấy lại tinh thần. Sau mấy lần can ngăn không có kết quả, nước mắt cậu cũng sắp chảy ra tới nơi, chỉ có thể hô to xin giúp đỡ: “Xin các cậu đấy— đừng đánh, đừng đánh Lý Vụ nữa. Ai tới giúp tôi với!” 

Các phòng ngủ xung quanh nghe thấy tiếng động, nhanh chóng chạy tới hành lang, đập cửa gọi to.

Quản lý ký túc xá cũng xông lên lầu.

Thành Duệ vội vàng đi mở cửa, người đàn ông trung niên cùng mấy nam sinh lập tức xông vào, giằng co mấy phen, vất vả lắm mới tách được ba người mắt đã sớm đỏ hoe ra.

Quản lý ký túc xá gần như phát điên, hùng hổ chửi mắng: “Mấy cái thứ bố láo mất dạy gì đây, các cậu tới đây để học tập hay là làm côn đồ hả?”

Trong miệng Lý Vụ đều là vị rỉ sét, cậu gạt mấy đôi tay đang nắm lấy cánh tay mình ra, tự mình chống bàn đứng dậy, sau đó lau đi vết máu ở khóe môi.

Cậu thở d.ốc kịch liệt, xoay người nhặt hai chiếc giày nằm rải rác dưới chân bàn của Lâm Hoằng Lãng lên, đặt chúng vào hộp giày, ôm trở về chỗ.

Ánh mắt thiếu niên lạnh lùng, nhìn quanh một lượt. Chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể khiến đối phương khiếp sợ, không ai dám mở miệng nói nữa. 

Quản lý ký túc xá lấy điện thoại ra gọi điện cho giáo viên, trừng mắt nhìn ba tên thủ phạm, cuối cùng dừng lại trên mặt Thành Duệ: “Ai động thủ trước?”

Thành Duệ vẫn còn sợ hãi đứng sững tại chỗ, không nói được lời nào.

Quản lý ký túc xá lại cao giọng quát tháo: “Rốt cuộc là ai vậy?”

Thành Duệ giật mình, run rẩy giơ tay lên, xẹt qua đám người. Đầu tiên chỉ vào Lâm Hoằng Lãng, lại chỉ Nhiễm Phi Trì, sau đó đột nhiên nhắm mắt lại dưới ánh mắt không thể tin được của hai người kia, tựa như hạ quyết tâm trả lời:

“Là hai người bọn họ đánh Lý Vụ trước.”

Bình luận

Truyện đang đọc