NGẬM MỘT MIẾNG DÂU NHỎ


Lúc rạng sáng, Hạ An mơ hồ bị ôm tới tỉnh một lần, bàn tay ôm ngang hông giam cô không thở nổi nhưng chờ đến sáng tỉnh lại, chỗ bên cạnh đã không có ai, lúc cô ngồi dậy còn hoảng hốt một hồi, không biết rốt cuộc có phải mơ không.
Kéo quần áo ngủ ra, ngang hông cũng không có dấu vết gì.
Cô mở weibo ra xem có tin gì mới hay không.
Làm việc một lúc, chị Nguyệt gửi tin nhắn đến cho cô, hỏi cô dậy chưa.
Dâu nhỏ: [Dậy rồi, có điều không phải ba giờ mới bắt đầu quay sao?]
Chị Nguyệt: [Em thu xếp xong thì xuống trước, chị có chuyện muốn thương lượng với em.]
Nói chuyện? Chuyện gì?
Hạ An cũng không hỏi nhiều, chỉ trả lời một câu: "Được." Sau đó đứng dậy đi tắm rửa.
Buổi sáng cô gội đầu, gội cũng hơi lâu, hơn một tiếng sau, chị Nguyệt gọi điện thoại đến giục cô: "Vẫn chưa xong sao?"
"Đến ngay đây." Cô kẹp điện thoại trên vai, xịt tinh dầu lên tóc: "Không phải vẫn còn thời gian sao, hoạt động diễn ra sớm hơn dự kiến à?"
"Không phải, không phải chị nói có chuyện muốn nói với em sao, phải có thời gian thì mới nói được chứ."
Hạ An ờ một tiếng: "Có chuyện gì mà không nói xong trong năm phút chứ? Phải dành đến tận một tiếng?"
Cô nhìn đồng hồ: "Em chuẩn bị đến rồi, còn chuyện gì không?"
"Còn, vòng cổ của thợ trang điểm bị người khác mượn rồi, chị nhớ nhà em có dây chuyền hồng ngọc, nếu em tìm thấy thì chiều đeo đi, trang phục của em cần phối như vậy."
"Được.

Có điều hình như em nhét trong tủ rồi, em phải đi tìm xem."
"Ừ, chị ở dưới tầng đợi em."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hạ An mở cửa sổ phòng khách sạn, sắp xếp lại giường chiếu, lúc này mới bắt đầu tìm dây chuyền.
Nếu cô không nhầm đó là sợi dây chuyền đắt giá đầu tiên mà cô mua sau khi kiếm được tiền, nó rất có ý nghĩa đối với cô vì vậy dù sau này cô có nhiều đồ trang sức đắt hơn nhưng cô vẫn bỏ nó trong tủ.
Cô tìm hết những ngăn tủ hay dùng nhưng không tìm thấy gì, cuối cùng cô tìm trong tủ đầu giường, kéo ngăn dưới cùng.
Lật hết những thứ phía trên lên, cuối cùng cũng thấy hộp trang sức hình vuông ở dưới cùng.
Hạ An mở ra kiểm tra, đồ bên trong được bảo quản rất tốt, vẫn sáng bóng như xưa.
Cô hài lòng đậy nắp hộp lại, liếc mắt nhìn giấy chứng nhận kết hôn bị lật lên.
Lâu rồi không thấy thứ này, lúc cô mở ra xem vẫn thổn thức xuýt xoa một hồi lâu, thấy ảnh mình và Dư Thần trên đó, cô không nhịn được bật cười.
Những điều chị Nguyệt nói hình như cũng đã khá lâu rồi.
Nhưng dường như lại là chuyện mới xảy ra thôi.
Không để cô có thời gian nhớ lại, chị Nguyệt đã đến cửa khách sạn thúc giục, cô không kịp thu dọn đồ đạc đã xách túi ra ngoài.

Hình như chị Nguyệt có chuyện gì quan trọng cần thương lượng, thế nhưng lúc Hạ An lên xe, chị Nguyệt lại im lặng một lúc.
"Chuyện gì vậy?" Cô ngoáy ống hút trong cốc giữ nhiệt: "Đợi người sao?"
"Không phải."
Chị Nguyệt hít một hơi, lúc này mới nói: "Chị đang giúp em đàm phán với bộ tiên hiệp kia, là một bộ cấp S++ trong lịch trình năm nay, tiến trình bao gồm hậu kì hiệu ứng đặc biệt sau khi quay, biên tập và công bố tuyên truyền..."
Trực giác của Hạ An nói cho cô đây không phải là thứ mà chị Nguyệt muốn nói: "Được, em biết rồi, sau đó thì sao?"
"Bây giờ có một vấn đề rất lớn, dù hôm nay không giải quyết được, sau này cũng nhất định phải giải quyết, em biết đấy đất diễn của diễn viên nữ rất hạn chế, sau này thế nào còn chưa biết rõ, chị hi vọng em có thể tiến xa hơn nữa, như vậy mới có thể có địa vị ổn định hơn...
Bộ phim này là một cuộc đánh cược, tất cả những diễn viên và ekip của họ phải phối hợp ở mức cao nhất, hôm qua lúc viết hồ sơ chị vẫn luôn nghĩ...
Em biết bây giờ khán giả thích xem gì rồi đấy, trong một bộ phim hot, trước hay sau khi chiếu đều cần nam nữ chính phối hợp tuyên truyền, chị không nói em nhất định phải ghép CP với diễn viên khác, mà là...độc thân có nguyên tắc tuyên truyền kiểu độc thân, đã kết hôn thì có phương hướng tuyên truyền của đã kết hôn.
"Hạ An, trong nhiều cách tuyên truyền như vậy nhưng không có cách nào dành riêng để tuyên truyền cho nghệ sĩ kết hôn bí mật."
Hạ An ngừng lại.
Chị Nguyệt tiếp tục nói: "Bên đoàn phim muốn có thể tiếp xúc nhiều hơn với phía nam chính để tăng chỉ số thương mại, quay video ngắn, phỏng vấn, livestream, những việc này đều rất bình thường.

Nhưng đến lúc đó chúng ta tuyên truyền thế nào đây? Những việc này đều không thể làm được nếu em đã kết hôn.

Nếu mọi người biết em đã kết hôn, ok, tất cả những chỉ số thương mại đó đều sẽ giảm, khán giả sẽ nắm rõ trong lòng, sẽ tự động xếp hai người vào hàng bạn bè nhưng bây giờ mọi người không biết em đã kết hôn, tất cả những tương tác này đều sẽ được coi là những hành động thân mật.
Nhưng đó là nếu em độc thân, còn một khi chuyện em đã kết hôn bị bại lộ, ảnh hưởng sẽ càng lớn hơn..."
"Em chưa bao giờ thiết lập hình tượng độc thân."
Hạ An nói: "Giấu chuyện kết hôn là do công ty yêu cầu, không cho em tương tác với Dư Thần cũng là do công ty yêu cầu...
Huống hồ bây giờ em còn chưa nhận được kịch bản, em còn chưa xem qua, không chắc là em sẽ nhận kịch bản này mà...
Em với đoàn phim đó làm việc với nhau cũng phải là hai bên tình nguyện, chứ không phải bọn họ đồng ý thì em mới làm, em nhất định sẽ đi nhưng quan trọng nhất là kịch bản và đạo diễn."
"Chị biết trước đây là do công ty sắp xếp nhưng lúc đó công ty không biết em sẽ hot như bây giờ, cũng không thể dự đoán được tình hình sau này, việc đã lỡ rồi, vậy thì chúng ta cứ giải quyết thôi."
Hạ An khuấy ống hút: "Vì vậy nên, bây giờ chị nghĩ thế nào?"
"Nếu chị nhớ không lầm, em với Dư Thần vốn là làm hợp đồng hôn nhân đúng không, cũng không phải là chuyện tình lâu năm đơm hoa kết quả, bây giờ anh ta đã hot như vậy rồi, chắc cũng sẽ không muốn quan hệ của hai người bị lộ.

Hai người các em vốn kết hôn với cùng một mục đích, bây giờ mục đích cũng đã đạt được rồi, chị thấy em nên suy nghĩ lại một chút về mối quan hệ của hai người."
Hạ An cúi đầu thổi nước trong cốc.
Hơi sương tầng tầng lớp lớp bay lên.
"Nếu hai người yêu nhau rồi kết hôn, hôm nay chị sẽ không nói với em những điều này, chị biết lúc đó em quyết định như vậy nhất định là do lúc đó kết hôn là sự lựa chọn tốt nhất đối với em...

Nhưng tình trạng mỗi giai đoạn sẽ có nhiều thay đổi, với tình hình hiện tại của hai người, cả hai đều là đỉnh lưu, kết hôn nhưng không ở cùng một chỗ, trạng thái hôn nhân lại không phải độc thân, tiến thoái lưỡng nan, không có định hướng chính xác, như vậy rất dễ ảnh hưởng đến sự phát triển của sự nghiệp."
Có lẽ thấy Hạ An im lặng, Chị Nguyệt hỏi: "Hơn nữa em tính cứ như vậy mãi sao? Nửa đời sau ở cạnh một người em không yêu?"
Hạ An ngẩng đầu: "Em không..."
Nói đến đây cô dừng lại, như thể nắm bắt được một điểm mấu chốt nào đó, cơ thể bất giác phản ứng lại nhưng sau khi thốt ra được vài chữ, cô lại quên mất, không biết mình đang phản bác điều gì.
Cô không đồng tình với lập luận chính xác của người đại diện nhưng không thể phủ nhận rằng, những lời đó khiến cô thấy mình cần suy nghĩ về chuyện này một cách tử tế cẩn thận hơn.
Tình cảm giữa cô và Dư Thần đúng là rất mơ hồ.
Dù là sau khi từ New Zealand trở về cô cũng tinh tế nhận ra có gì đó thay đổi nhưng hai người cũng chưa ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với nhau, rốt cuộc suy nghĩ của mỗi người như thế nào, quan hệ giữa họ rốt cuộc là gì và cả dự định của hai bên ra sao.
Năm đó kết hôn là vì không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi một bước tính một bước, đến đâu hay đến đó nhưng bây giờ cô đã có thể làm chủ hướng đi của bản thân, những viễn cảnh tương lai từng tưởng tượng năm đó bây giờ đã lần lượt trở thành hiện thực.
Hoặc có lẽ cô cũng nên nghiêm túc nghĩ lại, về tương lai sau này của cô và Dư Thần.
Dù sao cũng không thể cứ sống một cách mơ mơ hồ hồ như vậy được!
Sau khi suy nghĩ, Hạ An chậm rãi lên tiếng.
"Em hiểu những gì chị nói, em cũng có dự tính của riêng mình." Cô lắc lắc cốc nước: "Cũng không thể cứ giấu giếm cả đời như vậy được, tối nay em sẽ nói kĩ hơn với chị."
.....
Dư Thần về khách sạn vào buổi chiều.
Năm giờ chiều, dự báo thời tiết nói sẽ có mưa, sắc trời cũng chỉ xám hơn buổi trưa một chút, không khí cũng oi bức hơn.
Anh chỉnh lại điều hòa trung tâm, sau đó đi vào bên trong, bước chân ngập ngừng dừng lại.
Giường được dọn dẹp sạch sẽ, tủ đầu giường lại lộn xộn lung tung, ngăn kéo bị mở ra, đồ bên trong rơi đầy trên bàn, giống như có ai đó đã lật ra để tìm đồ, cuối cùng lại quên dọn dẹp lại.
Suy nghĩ của anh trôi về nơi xa, sau đó lập tức trở lại, bước chân chậm rãi tiến về phía đầu giường, anh nhặt đồ lên xem, tầm mắt trở nên vô cùng rõ ràng.
Hai tờ giấy chứng nhận kết hôn, mấy thứ như vé máy bay và vé vào cửa trong thời gian nghỉ phép, còn có hộp nhẫn cưới.
Trong chốc lát, câu hỏi tối qua của cô lướt qua tâm trí anh, biểu cảm của lúc cô hỏi công ty có phải đã về tay anh hay không vẫn còn hiện rõ trong đầu, tưởng như không quan tâm nhưng lại rất để ý đến kết quả cuối cùng, như thể đang có suy tính khác, muốn chuẩn bị làm gì đó.
Vẫn luôn là vậy, chuyện anh lo lắng sẽ không vì anh sợ mà không xảy ra nữa.
Trong mắt Hạ An, anh và cô kết hôn chỉ để đoạt lại công ty, mà một khi anh thực sự giành lại được công ty, có phải cô sẽ thấy mình hoàn thành nhiệm vụ rồi, sau đó sẽ rời đi một cách nhẹ nhóm không có chút lo lắng nào?
Dù sao bây giờ có lẽ cô cũng không quá cần đến anh nữa.
Từ tối qua tâm trạng anh đã bắt đầu thấp thỏm không yên, thấy cô không trả lời, anh thậm chí muốn truy hỏi nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, tự lừa mình dối người rằng không cần phải hỏi thêm nữa, như vậy đáp án anh không muốn nghe sẽ không bao giờ xuất hiện.
Nhưng hôm nay, cô lại lấy những thứ kia ra xem.
Cô vẫn luôn phóng khoáng như vậy, yêu được buông được, không có chút vấn vương bận lòng nào, cô sẽ lựa chọn anh hay rời xa anh, có lẽ cũng chỉ như quá trình quay một bộ phim mà thôi.
Trái tim như thể bị vây dưới đáy biển sâu thẳm tối đen.
Không biết anh đã trầm ngâm bao lâu, điện thoại rung lên, là người đại diện gọi đến, nói kế hoạch chiều nay là đến công ty.


Anh thấp giọng nói một câu không đi nữa, đầu dây bên kia hỏi hai câu nhưng anh không trả lời.
Từ cánh cửa sổ sáng nay cô mở ra, một cơn gió lạnh ùa vào, thổi rèm cửa bay phấp phới.
Cúp điện thoại, Dư Thần kéo ghế ngồi xuống, dòng suy nghĩ bị cắt ngang quay lại một cách ngắt quãng, từng mảnh kí ức vụn vặt hiện lên trước mắt chẳng có quy luật gì, tất cả đều là chuyện của ngày xưa.
Đợi đến lúc anh hoàn hồn lại, bên tay đã có một đống giấy được anh gấp thành ngôi sao.
Không thể cứ ngồi như thế nhưng anh cũng không biết đi đâu, anh kéo áo khoác, xuống hầm gửi xe, đây là tầng chuyên dụng, chỉ có anh và Hạ An mới có thể đi vào.
Lối vào có ánh đèn xe chớp loáng, anh nhìn kĩ lại, là xe bảo mẫu của Hạ An đang đi đến, sau đó dừng trước mặt anh.
"Sao đúng lúc này anh lại ở đây?" Hạ An ngạc nhiên, sau đó đi về phía anh: "Đúng lúc đồ của em rơi trên xe anh, anh có mang chìa khóa không?"
"Có mang."
Hai người đi đến xe của anh, Hạ An kéo cửa ghế phụ, ngồi vào trong tìm một lúc, lật ra một thiệp mời màu vàng, lại nhận được một tin nhắn, cô lập tức mở ra xem.
Là vị trí chị Nguyệt gửi đến, cô nhấn vào, điện thoại bắt đầu chỉ đường.
Hạ An chưa kịp dừng thì Dư Thần đã vào xe rồi khóa cửa, ngồi ở ghế lái hỏi cô: "Muốn đi đâu?"
"Trung tâm hội nghị và triển lãm đằng trước..."
"Anh đưa em đi."
Cô vẫn chưa nói xong nửa câu sau đã bị anh ngắt lời, cô cũng không thể nói tiếp nữa.
Trung tâm hội nghị và triển lãm cách đây rất xa, anh lại lái xe của mình, đáng ra là không nên đi cửa chính, Hạ An đang nghĩ nên đi đường nào mới có thể tránh được paparazi và staff.
Thực ra biện pháp tốt nhất là anh không nên đưa cô đi nhưng cô lờ mờ cảm nhận được hôm nay anh có gì đó không bình thường, lời muốn nói sắp ra đến cửa miệng hai ba lần, lại thấy biểu cảm của anh nên đành phải thu về.
Thôi vậy...
Nhưng anh cũng rất thành thục quen đường, anh chọn một con đường ít người, ngón tay Hạ An nắm lấy dây an toàn chuẩn bị xuống xe, xe anh lại vòng một vòng, bắt đầu đi về hướng khác.
Trận mưa lớn dồn nén cả ngày cuối cùng cũng đổ xuống, cơn mưa dần nặng hạt, từng hạt từ nhỏ đến lớn, anh không mở cần gạt nước mưa, mà dừng xe ở bên đường.
Cây cọ vững chãi hai bên đường dường như đang cúi đầu dưới màn mưa, cành lá rung rinh đón từng hạt nước, cửa kính xe dính đầy dấu vết nước mưa uốn lượn chảy xuống, tiếng mưa ào ào át đi mọi âm thanh bên ngoài, màn sương mờ bao trùm xung quanh, như thể thế giới đang ở những ngày tận thế.
Hạ An lập tức ngẩn ngơ, không biết nên cảm thán vì sao đột nhiên lại mưa lớn như vậy hay cảm thán cảnh này thật quen thuộc.
Cuối cùng, cô chọn vế sau.
"Lần trước thấy thời tiết khắc nghiệt khủng bố thế này hình như cũng là lúc ở bên anh?" Cô nhớ lại: "Lúc nào nhỉ...trước đây...lúc đi học quân sự?"
Năm lớp mười một, trong một lần đi học quân sự nào đó, cô là lớp phó, tất nhiên phải có trách nhiệm, lúc điểm danh phát hiện có gì đó không đúng, lúc này mới phát hiện Dư Thần vẫn còn đang đứng dưới đài.
Cô nói muốn kéo anh lên, đột nhiên trời nổi sấm chớp ầm ầm, mưa to lập tức đổ xuống xối xả nhưng may mà chưa đến chỗ cô đứng.
"Ừm."
Dư Thần đáp lại một tiếng, như thể đang suy nghĩ gì đó, Hạ An thấy vậy cũng không làm gián đoạn suy nghĩ của anh, cô quay đầu kiên nhẫn chờ mưa ngừng rơi.
Nhưng mấy giây sau, anh lại lên tiếng: "Lúc nào em cần đến nơi?"
Cô vừa nhìn thời gian: "Còn một lúc nữa."
"Vừa lúc..."
Hai người đồng thời lên tiếng, đều nói một câu, Hạ An kinh ngạc dừng lại, thấy anh ngẩng đầu lên: "Em nói đi."

"Hôm nay anh sao vậy, khiến người khác cảm thấy không được thoải mái." Cô ho nhẹ: "Có chuyện gì sao?"
"Còn chưa có chuyện gì cả."
Còn chưa có chuyện gì cả? Vậy là sắp có rồi?
Cô nghĩ vậy, khoanh tay lại nhưng không vắt tay vào nhau.
Chuyện chị Nguyệt muốn bàn bạc, bây giờ đúng lúc có cơ hội.
Cô nghiêng đầu nhìn Dư Thần, câu "Anh thấy em thế nào" đến miệng lại trở về, cô muốn nói lại thôi, sau đó bị anh nhìn chằm chằm, lời này rõ ràng là quá cứng nhắc, cô đổi ý, quyết định mình nói trước, nói suy nghĩ của cô về anh gần đây.
Có lẽ như vậy sẽ dễ dàng thuận lợi hơn, hai bên đều có thể mở lòng với nhau.
Nghĩ vậy, cô nhẹ giọng hơn: "Trước khi đi New Zealand, lúc đi du lịch với anh, trừ lúc ở cùng với mấy người Ninh Vân thì chỉ có lúc kết hôn xong em mới có kì nghỉ."
Nói ra câu này cô cũng kinh ngạc, dường như cô chưa từng dùng giọng điệu này để nói chuyện, ánh mắt cô hơi xa xôi: "Lúc đó em chỉ nghĩ là em không hiểu anh, mà cũng không muốn hiểu.
Nhưng sau khi trở về, em phát hiện thực ra anh có rất nhiều ưu điểm, trước đây em cảm thấy anh là cậu chủ chuyện gì cũng phải để người khác cung phụng, chăm sóc nhưng thực ra anh lại là người có thể làm được rất nhiều việc..."
Tiếng sấm bên ngoài rền vang, mưa xối xả trút xuống, anh nghĩ đến mỗi lần từ chối người khác đều dùng cách này, trước tiên là khen ngợi, sau đó những lời phía sau có lẽ sẽ không còn quá sắc bén.
Anh vô cớ lại nhớ về năm lớp mười hai, Lương Tô gửi cho anh một tấm vé, nói là Hạ An có một buổi biểu diễn, hỏi anh có muốn đến xem không.
Hơn một nghìn cây số, mấy tiếng ngồi xe, anh dùng tốc độ nhanh nhất nhưng vẫn không đến kịp, lúc đến nơi cô đã diễn xong, đang đứng ở bên ngoài ăn khoai lang nướng mà Ninh Vân đưa cho, cô cắn một miếng thật lớn, nóng đến mức lắc đầu thổi phù phù, cuối cùng khóe mắt còn ươn ướt, đuổi theo đánh Ninh Vân giữa trời tuyết.
Dường như anh có thể nghe thấy cả tiếng tuyết tan vỡ dưới chân cô lúc này.
Hôm đó cô mặc áo phao dày, bên trong là váy bale, tiếc là dù ánh mắt anh có lướt qua bao nhiêu lần, mùa đông đó cô cũng không kéo khóa dù chỉ một lần.
Anh chưa từng được nhìn dáng vẻ của thiếu nữ mười bảy tuổi năm đó trong chiếc váy bale dù chỉ một giây.
Dù thế nào anh cũng vẫn nuối tiếc, sau đó ở tiệm xiên nướng, Lương Tô và Ninh Vân hỏi gần đây anh thế nào, trường học thế nào, cảm giác ra sao, chỉ có cô là như con sóc nhỏ, ngồi đối diện anh, tay cầm xiên thịt nướng, bình tĩnh nhìn anh một cái rồi nói: "Sao gầy đi nhiều vậy?"
Sau đó không biết là đã nói những gì, cô với Ninh Vân phá lên cười, những cảnh đó cứ lặp đi lặp lại trước mắt anh rồi dần trở nên mơ hồ.
Anh chỉ đột nhiên nghĩ đến trong một khoảnh khắc.
Nếu không thể vào cùng một Đại học, với duyên phận mỏng manh của họ, cả đời này có lẽ sẽ không thể gặp lại nhau.
Anh muốn gặp cô, vì vậy anh sẽ đi gặp.
Tất cả những gì anh tâm niệm trong lòng trong những năm đó đều liên quan đến cô, anh muốn có được cô, anh sẽ làm.
Duy chỉ có khoảnh khắc này.
Cuối cùng cũng đến thời khắc này.
Cô lại nói những lời mở đầu quen thuộc như vậy, chút quyết tâm suy tính cuối cùng còn lại cũng vỡ nát, tất cả những mong mỏi chồng chất như thể nước trong bình, giờ phút này ào ào đổ ra.
Nếu kết cục là vậy…
Anh cuối cùng cũng lên tiếng.
"Anh không phải thế nào cũng được."
Hạ An ngây ngẩn.
Mưa vẫn điên cuồng gào thét như ngày tận thế, như thể trút hết tất cả lượng nước mà thế giới đang dồn nén, những cây cọ thẳng tắp cũng cúi đầu, tán lá ngả nghiêng trong mưa gió, dường như đang cố chống đỡ trái tim yếu đuối mỏng manh.
Cô nghe thấy anh nói.
"Hạ An, anh không có em thì không được.".


Bình luận

Truyện đang đọc