NGẮM TẬN NON SÔNG

Những tảng mây dày nặng trịch che phủ Vân Hạp quan tách ra một vết nứt, ánh mặt trời len qua đó rọi xuống cao nguyên ngập tuyết trắng xóa.
Hôm nay là ngày xuân phân, khí hậu Tây Bắc đã ấm dần trở lại, băng trên cao nguyên cũng tan hơn phân nửa, trên lớp bùn đất đã có vài nhúm cỏ xanh tươi vươn mình. Trận chiến này kéo dài quá lâu, cả hai bên đều có chút căng thẳng. Chủ tướng Yến Ngu A Sử Na Nỗ Nhĩ cuối cùng đã dẫn toàn bộ binh mã dưới trướng đến khiêu khích, hẳn là sẽ có một trận quyết chiến diễn ra.
Hai vị chủ tướng đứng trên đầu thành Vân Hạp quan, nhìn trận địa quân địch đông ngìn nghịt bên dưới, sắc mặt căng thẳng.
"Liệu lần này chúng ta đánh cược có quá liều lĩnh không?" Trần Ngôn nói bằng giọng điệu thoải mái, "Để cho lũ trẻ lãnh binh xông trận, còn hai lão già như mình thì núp ở hậu phương."
"Trần tướng quân hẳn là đang lo lắng cho cháu ngoan của mình." Uất Trì Hiền thấy lão không che giấu được sự bất an, cười cười, "Ta biết tâm trạng của ông. Con trai ta mới mười lăm tuổi đã ra chiến trường. Mỗi lần nhìn nó rời đi, lòng ta như chết lặng, phải đến khi nó quay về mới sống lại lần nữa."
Trần Ngôn im lặng hồi lâu không nói, nhìn về phía đông Vân Hạp quan một lúc rồi hỏi, "Nếu đã khổ sở như thế thì sao còn đưa nó ra chiến trường?"
"Bởi vì giống như Trần tướng quân vậy, Uất Trì gia chúng ta đời đời lãnh binh, nếu trời đã định con ta phải ra trận thì chẳng bằng cho nó đi sớm một chút để hiểu được sự tàn khốc này." Uất Trì Hiền thấp giọng nói, "Người Đông Hồ chúng ta là hậu duệ của hùng ưng, không thể che chở con cái cả đời dưới cánh, mà phải ném chim non từ trên vách núi xuống, chúng mới có thể học cách bay."
Trần Ngôn quay đầu lại, "Lỡ như chúng ngã chết thì sao?"
Dương như không ngờ Trần Ngôn sẽ hỏi vậy, Uất Trì Hiền hơi giật mình, rồi lại cười khổ, "Đó chỉ là chuyện sớm muộn." Lão xoay người, nhìn ra chiến trận, "Huynh đệ của ta, huynh đệ của Trần tướng quân, những người chết trên sa trường còn ít hay sao? Thân làm tướng có mấy người được chết già?"
Lão ngẩng đầu nhìn trời cao, "Mồ của hùng ưng là bầu trời, còn của chúng ta," Lão chỉ tay về phía trước, "Chính là chiến trường."
Trong một góc vắng vẻ của tường thành có một bóng người lẻ loi đứng đó. Hiện tai, ở Vân Hạp quan đã chẳng còn ai không biết đến tên chàng. Một mình tập kích đại doanh Yến Ngu, thiêu hủy kho lương của đich, bắn chết Hạ Lỗ, công tích của Vệ Trường Hiên cứ thế lan truyền khắp quân. Một tháng trước, khi quân lính bị đại quân Yến Ngu bao vây, chàng bắn một mũi tên vào cờ địch, cổ vũ lòng quân sĩ. Chếu thư trong triều đã đến từ mấy ngày trước, các cấm quân ra trận lần này đều có thưởng. Vệ Trường Hiên được sắc phong là Chiêu Võ giáo úy.
Nhưng lúc này, Chiêu Võ giáo úy không ở ngoài thành lãnh binh mà lặng lẽ đứng trên tường cao. Vai chàng quấn một vòng băng vải dày cộm, ngay cả tấm giáp da cũng chỉ miễn cưỡng buộc vào. Vết thương trên vai chàng chưa khỏi hẳn. Hơn một thánh trước, lúc phá vây của đại quân Yến Ngu, chàng ngã từ trên ngựa xuống, khiến xương vai rạn nứt. Tuy rằng đã nghỉ ngơi hơn một tháng nhưng vẫn không lành. Cho nên, Trần Ngôn không cho chàng tham gia trận quyết chiến này, bắt chàng ở trên thành đợi lệnh.
"Tướng quân!" Một thân binh nhanh chân chạy lên thành lâu, quỳ xuống nói, "Đại quân Yến Ngu hành động, toàn quân xuất phát rồi, hướng thẳng phía tây Vân Hạp quan mà bọc đánh."
Uất Trì Hiền bối rối. Người dẫn theo quân An Dương đóng ở phía đó chính là Uất Trì Phong. Lão cười khổ, "Vậy thì đành để Phong nhi gặp Yến Ngu tướng quân trước vậy."
Trần Ngôn lạnh nhạt hỏi, "Kỵ binh nặng của đối phương có xuất phát không?"
Thân binh lắc đầu, "Chưa thấy động tĩnh gì."
"Vậy thì tấn công phía tây có lẽ chỉ là mồi nhử." Trần Ngôn thấp giọng nói, "A Sử Na Nỗ Nhĩ để lại vốn liếng cuối cùng để tấn công trực diện."
Cổng chính Vân Hạp quan đã được bố trí mấy vạn binh tinh nhuệ, trừ cấm quân ở đô thành còn có lính được được điều đến từ Hà Tây. Thủ lĩnh của họ chính là cháu của Chinh Tây đại tướng quân Trần Ngôn, Trần Thiệu. Vị quan quân trẻ tuổi nhìn về phía trước, dùng sức siết chặt thanh đao trong tay. Hắn đứng cùng đám bộ binh, không lên ngựa.
Sau tiếng kèn trận, phía xa dâng lên những đợt bụi đất cuồn cuộn, cho thấy kẻ địch đang đến gần. Trần Thiệu không xác định được binh lực tấn công của đối phương có bao nhiêu, chỉ có thể trấn an bản thân bình tĩnh. Khói bụi càng gần, Trần Thiệu cũng nhẩm đếm trong lòng, năm trăm bước, bốn trăm bước, ba trăm bước, hai trăm bước....
"Cánh phải, cung nỏ chuẩn bị!" Hắn hô to, phất một cánh tay. Quan truyền lệnh vung cờ lệnh. Vô số mũi tên sắc nhọn bắn vút lên.
Đám kị binh nhẹ đánh từ bên cánh phải chỉ xuất hiện có bấy nhiêu, nhanh chóng bị tiêu diệt. Trần Thiệu kinh hãi trong lòng, lập tức quay đầu, quả nhiên thấy quân chủ lực của Yến Ngu đã dâng lên như sóng rền gió dữ từ bên cánh trái.
"Cánh trái, đội cung nỏ !"
Các cung thủ xếp thành hàng bước lên. Lúc này, kị binh nhẹ của đối phương đã tiến vào phạm vi trăm bước. Tốc độ của bọn họ rất nhanh, chỉ trong chốc lát sẽ áp sát cánh trái. Trần Thiệu biết rõ lúc này cung tên không còn tác dụng gì nữa, quát lớn, "Đội tiên phong!"
Trần Ngôn đứng trên thành, chân mày cau chặt, "Trần Thiệu dù sao hãy còn trẻ, không đoán được ý đồ thực sự của kẻ địch."
Dưới thành, tiếng chân như sấm dội, sau khi áp chế được hai đội cung nỏ và tiên phong, kị binh nhẹ của địch lại mau chóng rút lui, mãnh thú lúc này mới lộ ra nanh vuốt thực sự. Mấy ngàn kỵ binh bặng mặc giáp đen kịt bước lên, tựa như tảng núi lớn, nghiền ép tất cả.
Quân tiên phong và bộ binh bị bầy thú dữ này đạp nát chỉ trong chốc lát. Không ai ngăn cả được bước tiến của đoàn bộ binh này.
Uất Trì Hiền có chút lo lắng nhìn Trần Ngôn, "Trần tướng quân, chi bằng để ta dẫn binh mã còn lại trong thành ra ngoài trợ chiến."
Trần Ngôn cười khổ, chậm rãi lắc đầu, "Uất Trì tướng quân, kỵ binh nặng của Yến Ngu quá hung hãn, giờ chúng ta có ra khỏi thành cũng vô ích. Nhưng ta tin nó sẽ có cách đối phó thôi. Dù sao hôm nay binh lính nó dẫn theo không phải đám cấm quân thường ngày, mà là bầy lang sói của Thác Bạt công cử đến. Chỉ cần nó lâm nguy không loạn, điều hành thỏa đáng thì không chắc đã không phá được kỵ binh nặng của đối phương."
Nói rồi, lão đột nhiên quát, "Mang trốn trận ra đây!"
Trần Thiệu nuốt nước bọt trong cổ họng. Mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội, dường như muốn sụp xuống. Hắn lại dùng hết sức thét ra mệnh lệnh, "Ổn định !"
Kỵ binh nặng đã lọt vào phạm vi cách hai mươi bước. Sau lưng Trần Thiệu là binh lính cầm trọng thuẫn, nhưng mà so với đoàn kỵ binh giáp trụ kín mít kia thì những lá chắn thép này thật không đáng kể. Quân sĩ còn chẳng kịp vung vũ khí trong tay đã bị gót sắt của ngựa lớn đạp chết.
Lồng ngực Trần Thiệu phập phồng, hai mắt đỏ ngầu, mạch máu như muốn bùng cháy. Tiếng trống trận đột nhiên tùng tùng vang lên trên đầu thành, khiến màng nhĩ hắn chấn động. Hắn nhìn kỵ binh Yến Ngu đạp lên thi cốt đồng bào, khí thế hung hãn, tựa như có thể nghiền nát cả thế gian.
Hắn không thể quát ra tiếng nữa, chỉ có thể thầm nhủ trong lòng mình : Bình tĩnh.
Cho đến khi chiến mã đối phương phun hơi thở trắng đục nhào đến trước mặt, Trần Thiệu mới quát lớn, "Tản ra!" Hắn bất ngờ xoay người, binh lính cầm trọng thuẫn đột ngột tách ra, để lo đội ngũ đứng sau cùng. Đó là một đoàn bộ binh mặc khải giáp màu bạc. Ban nãy bọn họ ngồi trên mặt đất, đến khi đội khiên chắn đi rồi mới vùng đứng lên. Vũ khí trong tay bọn họ sáng lóa mắt, đó là những thanh trường đao dài tới mấy trượng, lưỡi đao hơn ba thước, đồng loạt vung lên dưới ánh mặt trời, chẳng khác chi một bức tường ánh sáng.
Kỵ binh nặng bị đánh úp bất ngờ, không kioj dừng bước. Ngựa bọn họ cưỡi gần như bị những lưỡi đao từ dưới đâm lên chém thành hai nửa.
"Xung phong!" Trần Thiệu chỉ kịp hô một câu, bộ binh nặng đã cầm đao xông lên. Kỵ binh nặng của địch được nối nhau bởi xích sắt, không thể đổi hướng, chỉ có thể tiến tới. Đây là trận liều chết của cả hai bên. Trần Thiệu cùng các chiến sĩ như bị bao phủ dưới những lưỡi đao và gót sắt. Có con chiến mã sau lưng gương cao vó, muốn đạp chết hắn. Hắn không kịp xoay người, thậm chí không kịp giương đao đón đỡ, mà chỉ lăn mình ngay tai chỗ, đâm lưỡi đao từ dưới lên. Ngay lúc vó ngựa sắp đạp xuống vai, trường đao đâm xuyên bụng ngựa, xuyên cả kẻ địch ngồi trên. Đối phương ngã xuống rồi mới nhìn thấy, hóa ra kẻ địch cũng trẻ y như mình.
Gã nằm trên mặt đất, ánh nắng chiếu rọi từ đỉnh đầu, bốn phía lênh láng máu tươi, giáp bạc và giáp đen hỗn độn, tiếng chém giết và vó ngựa ngập bên tai. Hắn đột nhiên rùng mình. Không, còn chưa kết thúc. Hắn cầm đao, đứng lên lần nữa.
Trần Ngôn đứng trên cao quan sát. Trận giao tranh ồn ào bắt đầu lắng xuống. Điều khiến người ta kinh hãi nhất là kỵ binh nặng đã bị tiêu diệt hơn phân nửa. Kỵ binh nhẹ và bộ binh Yến Ngu đang thu dọn tàn quân, lui về phía sau. Quân đội Yến Ngu đánh vào phía tây thành cũng rút về. Thoạt nhìn, tưởng như A Sử Na Nỗ Nhĩ đã từ bỏ ý định đánh chiếm Vân Hạp quan.
Sau khi xông trận, bộ binh nặng đã sức cùng lực kiệt, đuổi theo tàn quân chỉ có kị binh nhẹ và bộ binh thường. Trần Thiệu một lần nữa lên ngựa, mắt nhìn thẳng vương kỳ Yến Ngu cách đó không xa, ra sức đuổi tới.
"Đúng là hổ dữ nhà danh tướng, chàng trai trẻ này...." Uất Trì Hiền cười cười, có ý khen ngợi.
Trần Ngôn lại hoảng hốt cảm thấy có gì đó không ổn. Vẫn nghe A Sử Na Nỗ Nhĩ tình tình thâm hiểm, xảo trá. Sao hắn có thể dễ dàng lui binh như thế được, bất bình thường ! Trong lúc lão đang cau mày suy nghĩ, Vệ Trường Hiên bỗng lên tiếng, "Tướng quân, ngài không thấy lạ sao? Nào có ai lúc trốn còn khiêng theo đại kỳ. Bọn chúng sợ ta không tìm thấy chủ tướng của chúng chắc?"
Uất Trì Hiền và Trần Ngôn đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt biến sắc, "Không xong rồi!"
Trần Thiệu dẫn kị binh nhẹ đuổi được hơn mười dặm thì cảm thấy có gì đó không ổn. Kẻ địch không trốn bằng đường nhỏ mà cứ chạy băng băng trên đường lớn, trong tay còn vung lá vương kỳ chói mắt. Võ sĩ dưới vương kỳ mặc áp giáp hoàng kim, Trần Thiệu không nhìn thấy mặt hắn nhưng biết rõ chắc hẳn đối phương đang mỉm cười châm chọc.
Tựa như năm xưa, hắn thấy huynh trưởng mình chết đi.
"A Sử Na Nỗ Nhĩ!" Hắn bất chợt hét lớn, thúc ngựa phi thẳng về phía trước, rút đao xông vào chủ tướng quân địch. Đội thân binh kia ước chừng chỉ có trăm người, khi đối mặt với vị quan quân trẻ tuổi này thì nở nụ cười khinh thường, bọc đánh từu bên trái. Mã đao trong tay vung lên, muốn nghiền Trần Thiệu thành từng mảnh.
Máu tươi phun trào như thác, vài lính tiên phong liên tục ngã ngựa. Kỵ binh Yến Ngu giật mình kinh hãi, hơi dừng sững lại. Trần Thiệu hai tay cầm hoàng đao. Hắn đã không còn là thiếu niên chém cọc gỗ năm nào nữa, mà trên tay chính là vũ khí giết người, vô cùng chói mắt, nhìn vị võ sĩ mặc giáp vàng, "A Sử Na Nỗ Nhĩ, ngươi có dám một mình đối chiến với ta một trận hay không?'
Võ sĩ khẽ bật cười một tiếng. Hắn bỏ mũ giáp giáp ra, cặp mắt sắc bén quét qua Trần Thiệu, "Được!"
Võ sĩ xuống ngựa, Trần Thiệu cũng xuống theo. Gió thổi lên hất tung mái tóc. Ánh mắt hắn nóng rừng rực nhìn vào đối phương, tay nắm chắc thanh đao, "Ngươi có còn nhớ, ba năm trước, cũng tại nơi này, ngươi đã giết một quan quân Đại Chiêu trẻ tuổi rồi hạ lệnh phơi thây y lên cột cờ mấy tháng ròng."
A Sử Na Nỗ Nhĩ hơi nhướn mày. Hắn nhếch môi, nói bằng tiếng Trung Nguyên không lưu loát lắm, "Ta biết, đó là ca ca của ngươi." Hắn nở nụ cười quỷ quyệt, "Ngươi cũng sẽ mau gặp được hắn thôi."
"Trần Thiệu ! Chạy mau ! Có mai phục!" Tiếng Vệ Trường Hiên chợt vọng đến từ phía sau.
Trần Thiệu hơi kinh hãi, định lui lại theo bản năng nhưng không kịp. Phía cuối đường bỗng xuất hiện vô số nhân mã. Trong khoảnh khắc, hắn đã nhận biết được lai lịch của đối phương. Đó là Chá Yến binh của Yến Ngu, chính là thân binh hộ vệ của Khả Hãn, tinh nhuệ nhất trong hàng ngũ tinh nhuệ. Bốn tên Chá Yến đồng loạt vung trường thương, rồi những tên còn lại cũng tiến đến. Thân hình cao lớn của bọn họ chặn đường lui của Trần Thiệu, đồng thời cũng ngăn cản tầm mắt của Vệ Trường Hiên.
"Không!" Vệ Trường Hiên gào lên. Khi máu tươi chói mắt bắn tung, chàng thấy bạn tốt của mình bị nâng lên cao quá đỉnh đầu, trường thương xuyên thấu lồng ngực.
Khoảng khắc ấy, Vệ Trường Hiên phát ra tiếng gào như dã thú. Chàng cầm mã đao, xông thẳng vào trận địch, vung trường đao một cách hỗn loạn. Vô số mũi thương cũng đâm về phía chàng, nhưng chàng không tránh né.
"Tên điên...." A Sử Na Nỗ Nhĩ lẩm bẩm. Chàng thanh niên trẻ này cứ thế vung đao như một người mất trí, binh lính tới gần chàng, cả người lẫn ngựa đều bị bổ nát. Lính Chá Yến dùng trường thương đâm xuyên cánh tay chàng, nhưng chàng lại chẳng có cảm giác đau đớn, vẫn tiếp tục chiến đấu.
Tiếng hô hào phát ra phía sau, đó là quân cứu viện Uất Trì Phong dẫn tới. Khi hắn đến nơi, A Sử Na Nỗ Nhĩ đã mang binh chạy xa. Thi thể la liệt trên mặt đất, hẳn là vừa qua một trận hỗn chiến. Uất Trì Phong thấy xác của Trần Thiệu, kinh hãi nhảy xuống ngựa. Bên cạnh hắn còn một người nữa mình đầy máu tươi. Uất Trì Phong suýt không nhận ra đó là Vệ Trường Hiên. Hắn run giọng gọi, "Huynh còn sống không?"
Vệ Trường Hiên không đáp. Tay chàng đặt lên mu bàn tay của người bạn đã lìa đời. Máu từ cả hai gần như thấm ướt đẫm cái ống trúc trong tay Trần Thiệu.
Uất Trì Phong nhận ra ống trúc này. Quân sĩ trước khi ra trận đều phải viết di thư cất trong một cái ống trúc. Trên thân ống khắc quân hàm và danh tính, nếu chẳng may chết trận thì quân đội sẽ mang di thư cùng bạc trợ cấp về cho gia đình. Uất Trì phong đã từng nhặt vô số ống trúc như vậy từ các đồng đội tử trận, nhưng lúc này hắn lại không có dũng khí lấy nó ra khỏi tay Trần Thiệu.
*Lời editor : Tự nhiên thấy dại khi chọn edit bộ này. Edit cảnh đánh trận khó lắm huhu!!!

Bình luận

Truyện đang đọc