NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ

Type: Phương Thùy

Sáng ngày hai mươi mốt tháng Mười, Mạc Quân cùng đoàn cầu thân Triệu quốc về tới kinh thành. Sau khi an bài xong chốn nghỉ ngơi cho công chúa và đoàn tùy tùng, chàng vội vàng hồi phủ.

Lúc này, mặt trời còn chưa lên, chàng có thể ngửi thấy hơi sương lạnh hòa cùng hương cỏ ướt và đất ẩm. Nàng hẳn còn đang ngủ. Chàng buồn rầu nghĩ, những ngày vắng chàng, không có kẻ đòi ôm ấp quấn quýt, chắc hẳn nàng ngủ ngon giấc lắm. chàng cởi áo choàng, tháo kiếm đưa cho Trần quản gia đã chờ sẵn rồi rảo bước về phòng.

Trong phòng, mùi trầm hương nhàn nhạt, cánh cửa sổ khép hờ để lọt vào thoang thoảng sương mai, Thiên Anh quả thật đang nằm cuộn mình trên giường, trên người còn mặc nguyên ngoại bào, tấm chăn thu đông bị nàng đạp vào trong góc. Mạc Quân cau mày đến ngồi xuống bên cạnh. Nàng thường ngày ngủ rất ngoan, chưa từng có biểu hiện giãy giụa như cá con thế này. Chàng cúi nhìn khuôn mặt ngày nhớ đêm mong, giật mình nhận ra đầu mày nàng đang níu chặt, trán đẫm mồ hôi. Chàng chạm tay lên trán nàng. Nóng hầm hập.

“Anh nhi!” Chàng lo lắng gọi.

Nàng nhẹ nhàng mở mắt, cất giọng yếu ớt nhưng rõ ràng: “Mạc Quân… Chàng đã về? Chàng về lâu chưa? Sao không cho em biết?”

Chàng không đáp mà nghiêm khắc nói: “Nàng bị sốt rồi.”

“Không sao, ngủ một giấc là hết.” Nàng nói nhỏ, vẫn chăm chú nhìn chàng. Mạc Quân dường như nhìn thấy trong đó là hai ngôi sao sáng mơ màng. Chàng vươn tay kéo nàng dậy, bắt đầu cởi áo cho nàng.

Nàng vội giữ tay chàng lại: “Chàng… Chàng làm gì vậy?”

“Nàng đổ nhiều mồ hôi quá!”

Nàng nghe vậy thì yên lặng, ngoan ngoãn để cho chàng cởi bỏ ngoại bào, trung y, đến khi bàn tay lành lạnh của chàng chạm tới dải dây buộc yếm, giữa cơn sốt nàng vẫn cảm thấy khuôn mặt mình nóng hơn bao giờ hết, nàng nắm lấy tay chàng, hơi thở vì cơn bệnh mà tạo thành từng luồng nhiệt khí hầm hập, giọng nói nhỏ xíu: “Đừng…”

Mạc Quân nhìn nàng, ánh mắt hơi lóe lên nhưng cũng nhanh chóng buông tay, đỡ nàng nằm xuống, đặt tay lên trán nàng, thử nhiệt độ: “Để ta đi lấy thuốc.”

Vừa quay đi, tay chàng liền bị giữ lại.

“Mạc Quân!” Thiên Anh níu chặt lấy tay chàng, lắp bắp không thành câu: “Không cần… Chàng… Chàng không ngủ ư?”

Chàng nhíu mày, phủ lấy tay nàng trấn an, cười đáp” “Ta ngủ trên ghế.”

“Tại sao lại ngủ trên ghế?”

“Nàng đang sốt.”

“Chàng sợ lây bệnh sao?”

“Không, nàng nghĩ gì vậy? Ta sợ ngủ chung chàng bị nóng.”

Nàng níu chặt tay chàng bằng cả hai bàn tay yếu ớt của mình. “Không sao…”

Mạc Quân nhìn nàng, chàng có cảm giác kỳ quái rằng gò má của chính mình đang ửng hồng. Chàng cúi đầu, hôn lên mắt nàng, thầm thì: “Nhưng ta nóng.” 

Nàng chớp mắt, giọng nhỏ như tiếng muỗi: “Vậy… cởi áo cũng được…”, sau đó ôm chặt lấy tay chàng, khóe môi cong lên, vui vẻ nhắm mắt lại. Mạc Quân kinh ngạc nhìn gương mặt thỏa mãn của nàng, cảm thấy trong lòng xao xuyến khó tả. Biểu hiện của nàng dường như rất… tình tứ, tình tứ đến ngọt ngào. Đây chính là tiểu biệt thắng tân hôn ư? Hay chỉ vì nàng đang ốm nên mới nhõng nhẽo bất thường như vậy? Ngơ ngẩn hồi lâu, chàng nhẹ nhàng rút tay ra.

“Đừng đi!” Nàng bỗng cất tiếng hốt hoảng.

Mạc Quân giật mình, chưa kịp phản ứng thì nàng đã lại nắm lấy tay chàng. Lần này, nàng tự mình ngồi hẳn dậy, nhìn chàng chằm chằm. 

Chàng lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Thiên Anh có vẻ giận dữ, vì nàng chồm tới, không biết lấy đâu ra nhiều sức lực đến thế, đẩy ngã chàng xuống giường, lại đè hai tay lên vai chàng, ngạo nghễ trông xuống. Mạc Quân kinh ngạc nhìn nàng, lẩm bẩm: “Anh nhi, chẳng lẽ là đang mê sảng?”

Nàng “hừ” một tiếng, sau đó ngã lên người chàng, tựa đầu vào ngực chàng, cất giọng uất ức: “Con người đáng ghét này? Vì sao lúc nào chàng cũng tự cho mình là đúng? Lúc nào cũng tự ý quyết định mọi việc như vậy?”

“Nàng đang nói chuyện gì thế?”

Nhưng nàng chỉ thở dài rồi ngủ thiếp đi.

Mạc Quân trầm mặc lắng nghe tiếng thở đều đặn của nàng, đưa tay vuốt ve gò má nóng rẫy của nàng, đầu óc cảm thấy mơ mơ hồ hồ, chẳng thể chợp mắt dù chỉ một chút. Có lẽ nàng mê sảng thật, chàng thầm nghĩ, nếu không, thái độ đó của nàng có ý nghĩa gì? Chàng đưa tay vỗ vỗ trán, buồn cười nhận ra, phàm những chuyện liên quan đến nàng, bản thân không thể suy nghĩ một cách mạch lạc được nữa. Dường như càng nghĩ càng lầm, càng làm càng sai.

Đợi đến khi nàng đã ngủ say, chàng mới bắt đầu trở mình, còn cẩn thận điểm huyệt ngủ để nàng không thức giấc. Mạc Quân đỡ nàng nằm xuôi người lại, kê gối cho nàng, tì trán lên trán nàng để thử nhiệt độ cho chính xác rồi mới an tâm giải huyệt, sau đó ngẩn người ngắm vẻ mặt an tĩnh của nàng hồi lâu mới rời đi.

Nha hoàn hầu phòng thấy chàng bước ra thì sửng sốt hành lễ. “Vương gia!” 

“Các ngươi hầu hạ thế nào khiến vương phi lâm bệnh?”

Thấy sắc mặt tăm tối của chàng, nha hoàn nọ vội vã quỳ xuống. “Vương gia tha tội. Suốt đêm vương phi ngồi trong vườn Thư Quang đến gần sáng mới chịu hồi phòng. Vương phi không cho phép bất cứ gia nhân nào đến gần, cũng không chịu mặc thêm áo khoác…”

Chàng cau mày phân phó: “Được rồi, các ngươi chăm sóc vương phi cẩn thận.” rồi bước nhanh về thư phòng, trong lòng càng nghĩ càng giận. Sớm biết nữ nhân này không biết tự chăm sóc bản thân mình như thế, chàng đã đem nàng đi cùng rồi. Có điều, chẳng phải đã căn dặn Kim Khánh cẩn thận bảo vệ nàng hay sao? Lại dám để nàng ngồi phơi sương tắm gió suốt đêm thu lạnh lẽo? Mặc dù sức khỏe của Thiên Anh rất tốt, nhưng đang độ cuối thu, hàn khí không phải chuyện đùa, nếu chẳng may lâm trọng bệnh… Mạc Quân quả thật không dám nghĩ đến. Chàng đến bên án thư, vừa kiểm tra lại giấy tờ đã được mang tới vừa gọi: “Kim Khánh!”

Nhưng thay vì Kim Khánh bước ra giữa ánh sáng vàng kim rực rỡ như thường lệ, trước mặt chàng lại xuất hiện một phong thư, bên trong viết một dòng đơn giản nhưng khiến đầu mày chàng nhăn lại: “Chủ nhân, Kim Khánh sẽ trở lại khi người hết giận.”

“Được lắm!” Mạc Quân hừ một tiếng, vo tròn lá thư ném ra ngoài.

Sau buổi chầu lê thê cùng cuộc nói chuyện dài cùng hoàng đế, tới gần trưa, chàng mới trở về phủ lại vội đi xem tình hình của Thiên Anh thế nào. Nàng đã hạ sốt và đang ngủ rất an ổn, vẻ mặt nhẹ nhõm. Có lẽ cơ thể còn đang mệt mỏi nên nàng không thính ngủ như mọi khi. Chàng im lặng ngắm nàng, thầm nhớ tới cách thức chữa bệnh kỳ quái của nàng. Nàng thường nói khi ốm sốt, chỉ cần được ngủ thỏa sức, lúc tỉnh dậy tự nhiên sẽ khỏi. Nghĩ tới đó, Mạc Quân không nén được nụ cười. Chàng đưa tay nghịch tóc nàng trên gối, tự hỏi những người ở thế giới của nàng đều có những ý niệm kỳ lạ như vậy sao, hay chỉ là sự khác biệt thuộc về riêng nàng mà thôi? Chàng chạm đến bàn tay nàng đặt hờ bên gối. Vẫn những ngón tay trắng muốt với móng tay hồng hồng, nhưng đôi chỗ xuất hiện vài vết trầy xước, trong lòng bàn tay có một vết chai nhỏ. Chàng biết điều này. Từ sau khi chàng rời đi được hai hôm, nàng bắt đầu tới xưởng gỗ Thương Sơn học làm đồ thủ công mỹ nghệ. Đây chắc là kết quả của những ngày miệt mài ở đó. Chàng suy nghĩ bấy nay vẫn không hiểu nổi tại sao nàng bỗng nhiên có hứng thú với một hoạt động tương đối không phù hợp với nữ nhân như vậy. Mặc dù tính cách nàng khác lạ, nhưng chàng chưa từng biết nàng có hứng thú làm đồ gỗ. Nhưng cũng hệt như chàng chưa từng biết  tới nam nhân nàng yêu, bất chấp mọi suy đoán hay tra xét của chàng.

Mạc Quân buông một tiếng thở dài. Đi đường lâu ngày, thiếu ngủ, nghĩ nhiều, tinh thần không tốt khiến chàng thấy rã rời, liền tháo giày lên giường, ôm lấy nàng rồi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Mãi đến khi cơn đói quấy nhiễu đến cả giấc mộng nặng nề, chàng mới tỉnh giấc. Bên gối trống không. Chàng giật mình nhận ra chính chàng lại ngủ li bì như lâm bệnh. Võ học công phu đến thế mà không hay nàng đã rời đi tự bao giờ!

Chàng đứng dậy. Một nha hoàn ngay lập tức mang khăn và chậu rửa mặt tới.

“Vương phi rời đi lúc nào?”

“Hồi bẩm vương gia, vương phi rời đi lúc đầu giờ chiều.”

Chàng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Đã là hoàng hôn.

“Khi nào thì về?”

“Bẩm, thường là cuối giờ Dậu.”

“Được rồi, ngươi lui đi!” Chàng khoác lên ngoại bào, tới Thiên Vũ tạ.

Mùa này, thụy liên đang vào độ nở hoa rực rỡ, so với ngày chàng và nàng chơi đùa trong cơn mưa cuối cùng của mùa hạ, mặt hồ đã trở thành một tấm lụa xanh điểm bông trắng tinh khôi. Chàng ngồi bên mép sàn, cúi nhìn bóng mình in trên mặt nước. Nước không quá lặng nên hình ảnh phản chiếu trở nên méo mó. Chàng nhìn cái bóng bất định ấy đến thất thần, bỗng cảm thấy thật lạ lùng khi nghĩ rằng lòng người có thể vì một ai khác mà cứ mãi dậy sóng. Chàng nhẹ buông một tiếng thở dài. Thật giống như tự ngược đãi bản thân khi cứ cố chấp trong thứ tình yêu vô vọng đến thế này. Ấy vậy mà chàng tự ngược đến quen rồi, thậm chí còn phát nghiện rồi!

“Khởi bẩm vương gia!” Một giọng cung kính vang lên.

“Nói!”

“Vương phi đã hồi phủ.”

“Ừ, ta biết rồi.” Chàng đáp, rồi nhanh chóng đứng dậy.

Mạc Quân tới phòng ăn được một lúc thì Thiên Anh xuất hiện. Nàng trông có vẻ tần ngần, vì nàng bước về phía chàng bằng những bước rất nhỏ, đến khi chỉ còn cách một quãng ngắn bỗng dừng lại, vẻ mặt dường như không chắc chắn nên ngồi ở đâu.

Cuối cùng, chàng kéo cái ghế gần sát bên người mình, lên tiếng gọi: “Lại đây!”

Thiên Anh ngoan ngoãn đến ngồi xuống vị trí chàng chỉ định cho mình.  Lập tức Mạc Quân nghiêng người về phía nàng, áp trán mình lên trán nàng, hồi lâu mới buông ra kèm một tiếng thở phào nhẹ nhõm: “Hết sốt rồi.”

Nàng ngạc nhiên, ngây ngốc gật đầu.

Chàng lại nâng tay nàng lên xem xét một hồi. Lúc sáng chưa nhìn kỹ, giờ mới thấy vết chai dày hơn chàng tưởng, và còn có thêm một vết trầy mới. Chàng hơi hơi cau mày.

“Sao không dùng găng tay?”

“Như thế cảm giác không được chuẩn xác, hơn nữa…” Nàng cụp mắt, nói nhỏ: “… lúc trước chàng làm cây đèn gỗ cũng đâu có dùng.”

Đến lượt chàng ngạc nhiên, miễn cưỡng buông tay nàng, để lại một câu: “Nam nữ thể trạng khác biệt. Sao có thể so sánh?”

Nàng bèn cau mày tỏ ý không đồng tình.

Mạc Quân buồn cười nhìn nàng, lại quan tâm: “Vì sao bỗng nhiên có hứng thú làm đồ gỗ?”

Nàng ngước nhìn chàng, ánh mắt lấp lánh. “Chuyện này… bí mật.”

“Ra vậy!” Chàng hụt hẫng gật đầu. Kìm lại một tiếng thở dài, chàng nói: “Thôi, ăn cơm.”

Sau một lúc lâu chỉ có âm thanh bát đũa chạm nhau, Thiên Anh rụt rè lên tiếng: “Chàng đang giận sao?”

Mạc Quân hơi ngỡ nàng, nhưng nhanh chóng trả lời: “Ta không giận.”

Hai người lại rơi vào im lặng.

Bữa tối kết thúc. Chàng ghé thư phòng làm việc, đến khuya mới về phòng ngủ, lại kinh ngạc biết rằng nàng còn đang ở vườn Thư Quang.

Mạc Quân cau mày. Đêm khuya sương lạnh, nàng ở đó làm gì?

Chàng đi đến và mau chóng tìm thấy nàng đang ngồi trên ghế dài, chính chiếc ghế chàng thường ngồi khi xưa. Nàng không nhận ra chàng vừa tới vì còn đang ngẩn người trông lên mảnh trăng mỏng manh giữa bầu trời mù mịt. Những dải hoa lộc vừng đung đưa trong gió, đôi khi lướt qua vai nàng, lưu lại vài bông li ti trên tóc. Hoa lộc vừng đang nở, hương thơm nồng nàn. Mạc Quân đặt đèn lồng lên bàn đá, cạnh cây đèn dầu chỉ còn le lói của nàng. Thiên Anh giật mình nhìn chàng. “Sao chàng lại tới đây?”

Chàng không đáp mà hỏi lại: “Trời lạnh, nàng ngây ngốc ở đây làm gì?”

Nàng mím môi im lặng.

Chàng vừa kéo nàng đứng dậy vừa nói như ra lệnh: “Trở về đi ngủ!”

Nàng giữ tay chàng lại, dùng dằng: “Em…”

“Anh nhi!” Chàng cau mày. “Nàng không lo lắng sức khỏe chính mình, nhưng ta lo.”

Nàng bỗng đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt chàng, nói một câu không hề ăn nhập: “Em muốn hiểu được cảm giác của chàng…”

Chàng kinh ngạc nhìn nàng. Một tiếng dế vô tâm bỗng vút lên như tiếng đàn trật nhịp.

“Em không biết chàng đã cảm thấy thế nào những đêm dài một mình nơi đây. Mạc Quân…” Nàng dịu dàng thổ lộ: “Vì sao chàng không kể cho em nghe về Dao Thiển? Vì sao không kể cho em nghe rằng lúc ấy… chính là em…?”

Trong chốc lát, chàng cảm thấy toàn thân mình như đóng băng cứng ngắc rồi bắt đầu nứt vỡ. “Kim Khánh nói cho nàng rồi?”

Nàng gật đầu.

Nếu Kim Khánh có mặt ở đây ngay lúc này, chàng hẳn sẽ giết hắn. Mạc Quân kéo tay nàng xuống, lạnh nhạt hỏi: “Đúng như vậy thì sao?”

Nàng lật tay nắm lấy tay chàng, ánh mắt ngời sáng, giọng nói vừa bối rối vừa vui vẻ: “Em… Em nghĩ sẽ bù đắp cho chàng…”

Chàng nheo mắt nguy hiểm. “Nàng đang thương hại ta?”

Thiên Anh kinh ngạc nhìn biểu cảm dông tố của chàng. Nàng muốn phủ nhận, nhưng ánh mắt của chàng, khí thế của chàng quá dữ dội khiến nàng không sao thốt nổi một lời.

Chàng giận dữ nói: “Thiên Anh, ta yêu nàng, ta không thể buông tay nàng, đó là vấn đề của ta. Ngoài việc yêu ta, ta không cần nàng làm bất cứ điều gì khác. Ta cần nhiều thứ từ nàng, nhưng điều duy nhất ta không cần chính là sự thương hại.” sau đó vung tay bỏ đi.

“Em…” Nàng rốt cuộc cũng tìm lại được giọng nói của mình, vội chạy đuổi theo, hoảng hốt níu lấy cánh tay chàng, nói gấp gáp: “Em yêu chàng!”

Mạc Quân sững lại vì lời thổ lộ chấn động kia. Không biết đã bao nhiêu lần chàng mường tượng đến cảnh này, đến niềm hạnh phúc bừng lên trong lòng chàng như ngọn lửa bùng lên trên ngọn đuốc. Nhưng tại sao giờ đây, lòng chàng lại héo rũ?

Chàng quay lại, một lần nữa kéo bàn tay đang nắm lấy tay mình ra, dùng ánh mắt thản nhiên nhìn nàng, cất giọng vô cảm: “Anh nhi, nàng có biết phân biệt giữa thương hại với tình yêu không? Bổn vương không cần thứ tình cảm đó của nàng. Tuyệt đối không!”

“Em…”

“Người đâu!” Chàng lên tiếng trước khi nàng kịp nói thêm một lời: “Đưa vương phi về phòng. Không có lệnh của ta, không cho phép nàng vào đây một bước.”

“Chàng…”

Nhưng chàng đã bỏ đi.

Bình luận

Truyện đang đọc