NGÀN NĂM LUÂN HỒI


Nàng mơ một giấc mơ kỳ lạ.Mộng thấy một nam tử thân hình cao lớn, Trầm Tử Thiêng thấy có chút quen mắt.

Nam tử đó quay lưng về phía nàng, nàng lẳng lặng bước đến, gọi thử: “Ngươi...!ngươi là...”Nam tử vẫn bất động, tay áo rộng thùng thình của hắn lay nhẹ, nàng cúi đầu nhìn phần bàn tay bị lộ ra của hắn, thấy lờ mờ một vết sẹo nhỏ.

Chắc hẳn người này do cầm kiếm mà có.Trầm Tử Thiêng vốn dĩ nghĩ là Trần An, nhưng nghĩ như vậy cũng lạ.

Hắn đâu phải thân quen gì với nàng, ngủ mà mộng thấy người ta, nghĩ thế nào cũng cảm thấy lỳ lạ.

Thế nhưng nhìn từ đằng sau rất giống.Nàng bạo dạn đặt tay lên vai hắn.Hắn lập tức quay mặt lại.

Trầm Tử Thiêng có điềm tĩnh đến mấy cũng bị dọa cho sững người.Nam nhân này chẳng hề có ngũ quan.

Trên ngực trái của hắn bỗng nhiên có một vệt đỏ, ban đầu chỉ nhỏ như một hạt đậu, dần dần loang ra, hệt như bị người nào đó đâm một nhát kiếm, máu chảy ròng ròng.Trầm Tử Thiêng không thốt lên một lời nào.

Bỗng nhiên từ phía sau lưng nàng có một lực hút cực mạnh, nàng bị kéo giật ngược về sau, nam tử kia vẫn quay mặt về phía nàng, ngũ quan không có, máu chảy ồ ạt như suối.

Nhuộm đỏ cả bạch y.Bên tai loáng thoáng có tiếng gọi tên mình.

Nàng mệt mỏi mở mắt, hình ảnh Trần An lo lắng đập vào mặt.


Nàng vô thức quay đầu đi.

Trần An ngại ngùng rụt người lại.Nàng bị giấc mơ kì quái làm cho thức giấc, nhưng cơn buồn ngủ vẫn kéo đến.

Bên tai nàng loáng thoáng có ai nói gì đó, nàng ậm ừ qua loa rồi lần nữa nghẹo cổ vào giấc.Trầm Tử Thiêng tỉnh dậy lần thứ hai đã không thấy Trần An đâu.

Bầu trời đã sẩm tối, nàng bước xuống giường, châm một ngọn nến.

Nàng ngồi bần thần một hồi, chẳng biết nghĩ gì mà ánh mắt rời rạc, chẳng điềm tĩnh như ngày nào.Giấc mơ ấy là gì vậy?Đã từ mấy trăm năm rồi nàng không hề mộng mị, hơn nữa lần này nằm mộng thấy một nam tử kỳ lạ.

Bộ y phục trắng tinh của hắn dần bị nhuộm đỏ, chẳng hiểu sao trong lòng nàng có một sự thổn thức khó nói.Diệp Lý...Cứ nhắc đến cái tên này là Trầm Tử Thiêng nhức đầu.

Tu luyện của Diệp Lý xem ra rất có thành tựu, là một lão già gần ngàn tuổi mà vẫn giữ được dáng vẻ của nam tử trưởng thành.

Nhưng...!Trầm Tử Thiêng thở dài...Nàng lẩm bẩm một câu không rõ là có ý nghĩa gì: “Ta cũng già rồi, trí nhớ kém thật...”Một lát sau Trần An trở về, hắn hồ hởi gọi nàng, Trầm Tử Thiêng nhìn qua, thấy trong tay hắn mang một ít quả dại.

Hắn đưa cho nàng và nói: “Đói rồi phải không, cô ăn đi.”Không hiểu sao cái sự thân thiện của hắn khiến nàng nổi da gà.Nàng ngẩn người giây lát rồi cũng nhón tay lấy một quả.

Cắn một miếng, vị chát lan trong miệng, nhưng nàng cũng chẳng nhổ nó ra, nhai một hồi lại cảm nhận được vị ngọt trên đầu lưỡi.Trầm Tử Thiêng nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, hắn cười: “Ta giỏi không, quả này ăn không đau bụng đâu, ban đầu hơi khó ăn, nhưng chỉ cần kiên nhẫn cảm nhận sẽ nếm được vị ngọt ngay.

Cô ăn qua bao giờ chưa?”Nàng khẽ lắc đầu.Trầm Tử Thiêng chẳng biểu lộ cảm xúc gì, nàng chỉ ngồi đó yên lặng nghe Trần An nói, cảm giác tê dại trong đầu vẫn còn, nàng chẳng suy nghĩ, cũng chẳng truy hỏi vì sao ban nãy hắn dám dùng bùa lên người nàng.


Căn phòng chỉ có hai người, bóng của nàng và hắn đổ lên vách, đong đưa theo ánh lửa chập chờn.

Trần An bèn ngồi xoay lưng về phía cửa sơn động chắn gió.Trầm Tử Thiêng ngồi yên lặng, không nói năng, quả dại cũng đã ăn hết.

Trần An cất tiếng, phá tan bầu không khí tĩnh mịch: “Ban nãy ta nhặt thêm được một thứ, cô muốn xem không?”Nàng từ từ ngẩng đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt mờ mịt.Trần An cười, hắn búng tay, một luồng sáng phóng ra từ ống tay áo, luồng sáng ấy bay khắp căn phòng vài lượt rồi bay đến bên nàng.

Trầm Tử Thiêng nhìn nó, thì ra đó là một con mèo màu xanh, nhìn qua trông giống hổ con vì có vằn đen khắp mình.

Sau lưng nó mọc một đôi cánh trắng phát ra những tia sáng lấp lánh.

Nàng đưa tay lên, mèo con mở to đôi mắt, tỏ vẻ thích thú dụi vào ngón tay thon dài của nàng.“Ta chưa thấy loài vật này bao giờ, nó là gì vậy?” Trầm Tử Thiêng trở về sự điềm đạm vốn có, nhưng đôi mắt nàng đã trầm xuống đôi chút.“Nó là mèo thôi.” Trần An nói, “Dù có mọc thêm cánh hay sừng thì nó vẫn là mèo bình thường.”Mèo con liếc hắn một cách khinh bỉ.Trầm Tử Thiêng hiếm hoi nở nụ cười nhẹ, cảm thấy bộ lông màu xanh của nó thật dịu mắt: “Nó tên là gì?”Trần An: “Bạch Miêu.”“...” Trầm tử Thiêng tỏ vẻ khó hiểu, chẳng lẽ não hắn có vấn đề, mắt của hắn cũng móc nối với sợi dây nào đó trong lớp vỏ đầy tóc ấy chăng, lần đầu tiên nàng không muốn thẳng thắn, ngập ngừng hỏi, “Nó màu xanh, sao gọi là Bạch Miêu?”Hắn không biết bản thân đã trở thành một quái thai trong lòng Trầm Tử Thiêng, cười đáp: “Ta nghĩ không ra cái tên khác, gọi tạm vậy đi.”“Bạch Miêu đặc biệt như vậy, làm sao ngươi nhặt được? Ngươi nuôi đúng không?” Nàng sờ đầu Bạch Miêu, nó ra vẻ thích thú, nhăn răng cười khoái chí.

Hai hàng răng nanh nhỏ nhắn, trông vậy mà rất sắc.Trần An nghiêm giọng nhắc nhở: “Ngươi đừng để cô Trầm bị thương.”Bạch Miêu hừ mũi, phát ra âm thanh rõ to.

Nó khinh bỉ không thèm nhìn hắn, hắn càng nói, nó càng vui vẻ với Trầm Tử Thiêng.Đầu ngón tay nàng tiếp xúc với bộ lông, cảm nhận được sự mềm mại rất rõ rệt, nàng nói: “Lông ngươi mượt hơn A Hoàng.”Trần An nghe vậy vội đáp: “Cô đừng chơi với con chó sói đó nhiều.”“Vì sao?” Trầm Tử Thiêng nghi hoặc, Bạch Miêu lao vào lòng nàng, dụi tới dụi lui.Trần An dường như không có ý định trả lời rõ ràng, hắn nhíu mày, quát khẽ một tiếng: “Trở về đây mau.”Bạch Miêu ban nãy khinh bỉ hắn như vậy nhưng khi thấy sự giận dữ của hắn cũng phải ngoan ngoãn rời khỏi nàng, đôi tai nó cụp xuống, đôi mắt cũng lấp lánh ánh nước.

Miệng kêu lên mấy tiếng “meo meo”.Nàng không nghe thấy hắn trả lời, đoán thầm chắc hắn lại lên cơn ngả ngớn, yên lặng nhìn nó ỉu xìu ngồi lên vai hắn, suy nghĩ gì đó rồi hỏi: “Hình như đó là kiếm linh của ngươi.”Trần An bật cười.Trầm Tử Thiêng nói tiếp: “Ta đoán vậy, vì nguồn năng lượng của nó giống hệt như thanh kiếm của ngươi.

Ta được biết kiếm linh hóa thành vật sủng là loại mạnh nhất, chỉ có thần mới sử dụng và tạo ra được.


Thế nhưng...!ta cũng không chắc chắn lắm, sư phụ ta chưa bao giờ có một kiếm linh nào.”Kiếm linh, ban đầu nó chỉ mới hình thành nên dạng khí, những bậc đạo sĩ tu hành cùng lắm chỉ đạt tới mức này, người mạnh hơn thì khí mạnh hơn.

Nhưng để tạo ra loài vật sủng có hình hài, có tri giác, chỉ có bậc thần mới đạt đến mức này.

Mà Trần An, một lãng tử vô danh tiểu tốt, chẳng biết hắn là ai, nhân gian cũng chỉ đồn hắn là một kẻ nửa tà nửa đạo.

Là ta hay là đạo cũng chẳng rõ.

Hắn đi vô tung, về vô tích, nay đây mai đó, phiêu bạt tứ phương.Mà nói đến kiếm linh, bậc Thần có thể tạo ra, ấy vậy mà nàng lục lọi trí nhớ cũng chẳng nhớ ra được Diệp Lý từng có loại kiếm linh như vậy.

Trầm Tử Thiêng đành bỏ cuộc, một sự oán trách thầm lặng len lỏi từ dưới đáy tâm, nhộn nhạo nổi sóng, như thể chỉ chực chờ phóng ra ngoài.

Thế nhưng một chút sóng trào ấy cũng đã bị nàng lấp đá chặn lại, tuy trên ngực hơi nghẹn lại một chút, nhưng không sao cả, đều đã quen rồi.Trầm Tử Thiêng nói: “Ta không biết ngươi là ai, hỏi ngươi cũng chưa chắc ngươi sẽ trả lời ta rõ ràng, ta chỉ muốn nói, người thành bậc Thần, chọn con đường này ắt hẳn có nguyên do.”Trần An: “Tất nhiên có nguyên do nên ta mới tới.”Nàng tưởng chừng hắn sẽ bâng đùa đôi ba câu, nào ngờ lại thẳng thừng thừa nhận.

Bình thường nếu hắn không ngả ngớn thì cũng trưng ra bộ dạng quái thai kỳ lạ.

Phỏng đoán của nàng không đúng sự thật, nàng sững lại, thầm nghĩ một là do tai nàng có vấn đề, hai là đoạn xương sườn bị gãy trước kia của hắn đã bị lòi ra ngoài thật.Trần An: “Ta muốn cùng cô ngao du thiên hạ.”Trầm Tử Thiêng: “...”Trần An thấy nàng không phản ứng, vội sửa lại: “Hoặc là ta muốn thực hiện điều còn dang dở trong ảo cảnh của Quảng Đức.”Vốn tưởng tên khốn này sẽ thẳng thừng thú nhận nguyên do, đến cuối cùng vẫn chứng nào tật nấy.

Trầm Tử Thiêng không nghĩ ra thêm những suy nghĩ hình dung sự thối nát của hắn nữa, đành yên lặng đứng dậy.Trần An cười cười: “Ôi, cô Trầm à, điều ta nói đều là sự thật.

Cô khoan hãy đi, thế gian này gặp nhau là bởi duyên phận, ông trời đã cho chúng ta gặp mặt, cô cũng đừng phụ lòng trời cao.

Cổ nhân có câu “chèo mau cho thiếp gặp chàng – hai ta hiệp lại cho thành một đôi”...!Cô Trầm ơi, đừng vội vàng đi như vậy...!Cô Trầm, ôi...”Trầm Tử Thiêng mặt lạnh như tiền, bước chân như gió, rõ ràng không muốn ở lại nghe Trần An lảm nhảm.


Trần An bỗng nói: “Cô luôn nói rằng chưa biết, nhưng trông cô đã nhìn thấu tất cả rồi.”Nàng sững sờ.Nhìn thấy nét mặt của nàng, Bạch Miêu nhẹ nhàng bay tới, nó gồng mình vỗ cánh thật nhanh.

Trầm Tử Thiêng thấy từ đôi cánh nó tạo ra một cơn gió dịu dàng, những hạt li ti màu bạc sáng lấp lánh bay chờn vờn theo cơn gió.

Nàng đưa tay hứng lấy những hạt li ti ấy, nhưng khi rơi xuống lòng bàn tay nàng nó lại biến mất.Nàng nói: “Khi nhìn thì đẹp, nhưng sinh lòng ham m.uốn giữ nó thì nó đã biến mất.”Trần An: “Dễ thương không?”Trầm Tử Thiêng ngớ người, hơi cúi đầu.

Thì ra Trần An mang Bạch Miêu đến an ủi nàng.Trần An vẫy tay với Bạch Miêu, nó vội bay về với vẻ hứng khởi, hắn vỗ đầu nó, nó cứ nghĩ là đang khen thưởng nên vô cùng vui vẻ.

Nó chui vào ống tay áo hắn, thoáng chốc ngay cả khí tức cũng biến mất tăm.Trầm Tử Thiêng nói: “Sáng mai ta và ngươi xuống núi.”Trần An kinh ngạc nhìn nàng.Hình như Trầm Tử Thiêng đã quên mất ai là người đã khiến nàng bất tỉnh, quên mất kẻ nào đó dùng bùa trấn yêu lên người mình.Hắn thu Bạch Miêu trở về, tâm tình vui vẻ tới mức nói năng lắp bắp: “Ta, khoan đã, ý cô là...!Thôi, để, để ta đưa cô về, ta chỉ đứng ở bên ngoài thôi.”Trầm Tử Thiêng lạnh giọng: “Nhưng nếu dám dùng bùa trấn yêu lên người ta lần nữa, có chết cũng trở mặt với ngươi.”Thì ra nàng còn nhớ.Trần An giật khóe miệng, thầm lau mồ hôi: “Được được, là do ta nóng lòng muốn thử xem có hiệu nghiệm không thôi.

Thật là đáng chết, tên Trần An này, chết cũng không rửa được tội.

Cô Trầm à, ta biết lỗi rồi, cô để ta tiễn một đoạn nhé?”Nàng cũng chẳng từ chối hắn nữa, khi nhìn thấy Bạch Miêu của hắn, nàng nhận ra nếu muốn chiếm lĩnh ngọn núi này, hắn còn chẳng tốn quá nhiều sức lực.

Trần An thốt ra câu “muốn cùng cô đi ngao du thiên hạ”, Trầm Tử Thiêng lại chỉ nghĩ rằng đó là một chuyến đi xuống núi, vui chơi, thăm thú hiểu biết lẽ đời.

Dù sao cũng nợ hắn một ân huệ, đáp ứng hắn điều kiện nho nhỏ này cũng chẳng làm nàng thiệt thân.Nhìn sự lúng túng bất ngờ của hắn, nàng hoài nghi hình như hắn đã hiểu lầm điều gì đó tai hại...!Nhưng nghĩ không ra, đành gác qua một bên, nước tới rồi nhảy vậy.Trầm Tử Thiêng khẽ gật đầu, Trần An đợi nàng đi trước rồi chậm rãi theo sau.

Hắn đứng bên ngoài nhìn bóng nàng khuất dần sau màn sương mù dày đặc.

Khi không còn thấy nàng nữa, Trần An lắc nhẹ đầu, hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay, rồi khẽ khàng nắm chặt lại, miệng lẩm bẩm: "Chậc, lâu rồi không được ôm người ta, nhớ cái hơi quá.”.


Bình luận

Truyện đang đọc