NGẬP TRÀN TRONG TÂM TRÍ TA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Louis.

"Lão đại, lá cờ quỷ còn lại thực sự ở đây?"

Một tên Ma Tu Luyện Khí kỳ kính cẩn hỏi tên Ma Tu dẫn đầu. Nhóm Ma Tu này gồm 20 người, cầm đầu bởi một kẻ có tu vi Trúc Cơ, bọn chúng là những kẻ có thành tích kém nhất trong cuộc đồ sát trên đỉnh Thiên Thai.

Sau khi chạy trốn khỏi đợt truy sát của các tông môn chính đạo, 3 tuần sau, chúng tập hợp lại với nhau để kiểm kê thành tích thì gã chính là kẻ đứng đầu từ cuối lên trong nhóm thủ lĩnh Trúc Cơ, làm gã hứng chịu những lời châm chọc không ngới từ bọn chúng. Mà trong cái rủi lại có cái xui, gã chưa kịp lĩnh thưởng thì Ma Tu Kim Đan kia giận dữ bước đến trước mặt gã, tặng gã một chưởng hộc máu mồm, hóa ra nhóm của gã không giao nộp đủ cờ quỷ, các nhóm khác dù có thương vong về người thì cũng nộp lại đủ cờ, duy chỉ có nhóm của gã là thiếu.


Tới lúc này, hắn mới biết tên Luyện Khí tầng năm trong đội chẳng biết đi đâu, hỏi ra mới biết vài người nhìn thấy tên kia chạy ngay từ khi trận chiến bắt đầu. Điều này làm cho vị chân nhân nghi ngờ tên đó trộm đi cờ quỷ rồi, thế là gã lại hưng trọn một chưởng nữa, làm gã mất hết mặt mũi trước mặt chúng Ma Tu. Dưới cơn giận của chân nhân, gã cùng 20 tên Luyện Khí thành tích yếu kém nhất bị bắt đi tìm tên Ma Tu bỏ trốn.

Ròng rã hơn một tháng tìm kiếm, cuối cùng chúng cũng tìm thấy dấu vết. Đó chính là chỗ mỏm đá nơi nhóc Tiến rơi xuống, chúng tìm được mớ vải rách nát kèm theo khí tức rất mờ nhạt của tên kia, cả lũ reo lên suиɠ sướиɠ, thề thôt lột da uống máu tên phản bội.

Còn về phần Hoàng Tiến ư, anh đang cùng lũ quỷ săn lợn rừng. Sau một đòn công kích tâm linh toàn lực, con lợn gục xuống, anh quay người lại, còn lũ quỷ thì khiêng con lợn về. Kể từ ngày bắt đầu ăn được thịt, anh hàng ngày đều đặn đi săn, lấy một phần thịt tươi mới làm thức ăn trong ngày, còn phần thừa thì nuôi lũ quỷ. Sau gần hai tháng, chúng cũng được nuôi ra hình ra dạng, cộng thêm việc anh thường xuyên dùng năng lực ngoại cảm kíƈɦ ŧɦíƈɦ chúng, và kết quả là giờ đây, chúng có thể hợp sức nâng con lợn nặng gần một tạ.


Sau khi năng lực ngoại cảm phát hiện ra bọn Ma tu đã đến, anh khẽ nhếch môi, đã tới bước tiếp theo của kế hoạch. Anh thúc giục lũ quỷ:

"Nhanh lên, khách đến nhà rồi, còn không mau về, mở nhạc đón khách."

Nhanh chóng trở về hang, Hoàng Tiến lệnh cho lũ quỷ ăn hết sạch con lợn rừng rồi xếp xương vào một chỗ. Tiếp theo, anh ngồi trong hang bắt đầu "mở nhạc đón khách".

Quay trở lại với nhóm Ma Tu, bọn chúng cũng tìm được nơi Hoàng Tiến cùng tên kia đánh nhau, nhưng đến đây lại mất dấu. Chúng bực dọc chửi thề, tên cầm đầu cũng khó chịu không kém, có phải ông trời đang trêu đùa hắn đúng không. Thà cho bọn chúng vô vọng hoàn toàn ngay từ đầu đi chứ, sao lại gieo cho chúng hy vọng rồi lại trực tiếp vùi dập bằng thất vọng chứ, trời ơi.

Lúc này đây, một cơn gió thổi qua tán rừng làm cành lá xung quanh phát ra tiếng xào xạc, bỗng nhiên trong đầu hắn chợt lóe lên linh cảm sẽ tìm ra kẻ phản bội. Chẳng lẽ đây là ý trời? Ngay lập tức, hắn ra lệnh cho bọn thuộc hạ theo sát hắn rồi đi theo tiếng gọi "thần linh mách bảo". Tiến sâu vào trong rừng, tiếng gió càng mạnh, những cơn gió như rít gào trên đỉnh ngọn cây vọng xuống rót vào màng nhĩ của cả lũ.


Càng đi tên Trúc Cơ càng hưng phấn, càng đi, mặt lũ Luyện khí càng vàng vọt, run rẩy và sợ hãi, dường như có điềm không lành trong khu rừng này. Một vài trong số chúng muốn phát biểu thì bị tên Trúc Cơ nạt nộ đành im thít rồi cố gắng bắt kịp theo đoàn, cho đến khi tìm đến được cái hang, tiếng gió im bặt, mùi hương từ đám dây leo nồng nặc, ngột ngạt khiến cho đám tu vi thấp rơi vào hoảng loạn còn tên cầm đầu thì hưng phấn.

Chính nó, chính là chỗ này, đây chính là nơi mà "thần linh mách bảo" hắn. Khi hắn đang đắc chí định tiến lên một bước thì thình lình giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông từ bên trong vọng ra:

"Đạo hữu đang quấy rầy ta thanh tu đấy."

Trong bối cảnh ngột ngạt, rùng rợn như vậy, giọng nói của người đàn ông chẳng khác nào một hồi chuông gõ tỉnh cả lũ, chúng nhìn nhau bằng vẻ mặt đầy khó coi, chỉ với một tí gió thổi cỏ lay mà cả lũ đã sợ không còn hình tượng gì rồi, thật mất mặt vô cùng. Nghẹn rồi thẹn rồi thẹn quá hóa giận. Chúng vừa nghe cái gì cơ?
Thanh tu, chẳng phải nói trắng ra là bọn tán tu không có bệ phóng hay bối cảnh, chuyên trốn vào chốn rừng sâu mà tu luyện hay sao. Chưa kể, chúng không cảm thấy bất kì dao động linh lực từ trong hang cả, tức tên đó chỉ là người phàm chưa dẫn khí nhập thể, há có thể gọi là tu sĩ, sao y dám đặt bọn chúng ngang hàng với y. Càng nghĩ càng tức, một tên Luyện Khí bèn đứng ra chửi đổng:

"Lăn ra đây cho ông mày, kẻ hèn thấp kém như mi mà dám đặt ngang hàng với chúng ông đây, ra đây quỳ lạy đàng hoàng rồi ông đây cho mi chết toàn... Áhhh."

Tên Ma Tu chưa kịp khoác lác xong thì một trận uy áp mênh mông từ trong "động phủ phía sau màn dây leo" phóng ra, những kẻ có tu vi thấp thì trực tiếp phun máu, kẻ khá hơn thì cũng chỉ kìm được vài giây rồi cũng phun ra. Lúc này đây, giọng người đàn ông lại vang lên, thay vì âm thanh lạnh nhạt lúc trước, giờ đây, người đàn ông vuốt nhẹ và khẽ nâng tone ở cuối câu:
"Ồ, ta gọi các ngươi là đạo hữu mà các ngươi đã tưởng mình được ngồi chung mâm với ta ư? Uy nghiêm của tu sĩ cấp cao há để cho lũ sâu kiến các ngươi khiêu chiến?"

Biết là đã chọc phải người còn hơn cả tổ ong bò vẽ, lũ Ma Tu sợ mất mật, tên thủ lĩnh thì hối hận không thôi, chỉ mong tu sĩ bên trong không giận lẫy mà gϊếŧ hắn thì hắn sẽ vái trời vái đất cảm tạ rồi. Một kẻ trong lũ Ma Tu theo bản năng tự lùi lại, thật không may, hắn lùi phải đúng một cái hố và ngã dập mông, đi kèm theo đó là tiếng xương xẩu trong cái hố nứt vỡ. Tên này "Á" lên một tiếng làm mọi sự chú ý đổ dồn vào hắn, hắn rút chăn khỏi cái hố để lộ ra một cái đầu lâu bị giẫm nát bét. Giọng người đàn ông lúc này đã trở nên lười biếng, trong giọng nói có pha một chút tiếng cười:
"Bị các ngươi phát hiện rồi."

Dứt lời, khung cảnh cây cối xung quanh mờ nhạt dẩn rồi biến mất, thay vào đó là những đống xương cốt trắng toát được tùy ý vứt ở một bên, nào là xương lợn rừng, hổ, báo, voi, đại bàng,... và cả xương người nữa, lúc này, mùi máu và sát khí từ những bộ xương trực tiếp phả vào mặt chúng, khiến cho chúng căng da đầu khi nhìn thấy cảnh tượng này.

"Ta vốn không thích bất kì sinh vật sống nào mon men đến gần địa bàn của ta, quẩy rầy ta thanh tu. Và... cái kết của bọn chúng thì các ngươi thấy cả rồi đấy. Nể tình các ngươi tu hành chẳng dễ dàng gì và cũng là Ma Tu giống ta, ta sẽ phá lệ châm trước. Bỏ lại túi trữ vật rồi cút."

Nghe người đàn ông nói thế, một tên buột miệng phản bác:

"Chân nhân, ngài thế là không được, túi trữ vật là toàn bộ gia sản tích cóp của chúng ta từ trước tới nay, không thể..."
Tên đó chỉ kịp nói đến đây đã ngã ngửa ra sau, thất khiếu chảy máu. Người đàn ông trong động rót thẳng lời nói vào trong thần hồn bọn chúng:

"Ta vốn không thích nói hai lời, nhưng mà..."

Điều này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, có thể bất ngờ lấy mạng một Luyện Khí mà không có dao động của linh lực thì tu vi của tu sĩ trong động ít nhất cũng phải là Nguyên Anh lão tổ. Bất kính với lão tổ chẳng khác nào việc mong sớm ngày xuống địa ngục. Còn cái "nhưng mà" kia thì sao, chẳng lẽ lão tổ thực sự định gϊếŧ bọn chúng, không được.

"Lão tổ, xin ngài rủ lòng thương xót..."

"Lão tổ, tha cho ta, chỉ có hắn có ý nghĩ đó thôi, ta không dám làm trái ý ngài..."

"Lão tổ, túi trữ vật của ta đây, xin ngài..."

"Lão tổ..."

"Lão tổ..."

...

...

"Im lặng!"

Cả lũ Ma Tu biết khôn mà ngậm mồm vào, có một vết xe đổ đang nằm trên mặt đất, cả lũ thành thật hơn hẳn. Giọng người đàn ông lúc này trở nên tươi sáng hơn, nhẹ nhàng bâng quơ, vừa nói vừa mang ý cười đưa ra phán quyết cuối cùng cho tất cả bọn chúng.
"Nhưng ta đổi ý rồi."

Không để lũ Ma Tu có cơ hội kháng nghị, một trận uy áp mạnh hơn được phóng ra, đè ép toàn bộ quỳ rạp xuống mà bọn chúng càng không dám hé răng. Người đàn ông tiếp tục:

"Chỉ trừ nội y, lột tất cả mọi thứ còn lại trên người các ngươi xuống nhét vào túi trữ vật. Chính ngươi đó tên đứng đầu kia, ngoảnh đi đâu? Làm xong cho mình thì cũng làm tương tự với tên đang nằm dưới đất. Nó sẽ đi thu đống túi trữ vật."

Người đàn ông vừa dứt lời, từ trong động phủ bay ra một đám khói màu đen, nó hiện hình trên mặt đất là một con quỷ mặt mày ghê rơn, mình đầy cơ bắp. Trên cổ nó là một xâu túi trữ vật như là chiến lợi phẩm, dường như đây không phải lần đầu nó làm việc này. Nó vênh váo đi tra xét tiến độ bọn Ma Tu, thậm chí nó không thương tiếc tặng cho một tên lề mề một cú bạt tai vang dội, làm cho cả bọn Ma Tu nhanh nhảu cái tay hoàn thành. Sau khi kiểm kê xong, nó hài lòng gật đầu, tiện chân sút tên đang nằm trên mặt đất vào lòng một người xong kêu một tiếng "Cút." rồi đem đống túi trữ vật vào trong động phủ. Lũ Ma Tu thấy thế thì mặt xám xịt, chạy đi.
Chạy được khoảng 50 dặm(1 dặm TQ = 0.5km, 1 dặm Anh =1.6km), tên thủ lĩnh mới đấm một cú thật mạnh đục thủng một lỗ trên thân cây gần đó. Nhục nhã làm sao, túi trữ vật bị đánh cướp, trên người thì chỉ còn đúng mỗi quần áσ ɭóŧ, có khác gì bỏ bu*i tồng ngồng không? Khi quay về, thể nào bọn Trúc Cơ kia cũng cười cho thối mũi, mà lũ đồng đội heo này nữa, chẳng được một cái tích sự gì. Trong mắt gã tràn đầy sát khí, nhưng không thể gϊếŧ bọn chúng ở đây, chỗ này quá gần đỉnh Thiên Thai, nếu bị tu sĩ chính đạo phát hiện thì ít nhất chúng còn có thể làm khiên đỡ đạn. Kiêng kị và bức bối trong lòng càng làm cho gã thêm nghẹn khuất, lại đục thêm một cái lỗ nữa trên cây, gã buột miệng nói ra điều trong lòng:

"Mối thù này, ta nhớ. Mặc kệ là chân nhân hay lão tổ, sẽ có ngày ta dẫm các ngươi dưới chân, báo mối thù này."
Bọn tay chân nghe xong cái ngớ người luôn, adu vjp, các anh em cũng nghẹn nhưng chẳng dám ho he gì. Nhác thấy có cánh chim đầu đàn, bọn chúng tới tấp hùa vào nịnh hót. Thế nhưng sau tràng nịnh hót dài cả tiếng của thuộc hạ, thì ừm... đó là số phận bi thảm của cả nhóm. Truyền vào trong thần hồn của bọn chúng là những tràng cười khanh khách, như xa như gần rợn tóc gáy.

"Quá tam ba bận, quá tam ba bận. Hôm nay tâm trạng ta tốt nên không lấy mạng các ngươi. Thế nhưng, tội chết có thể tha, tội sống khó tha."

Dứt lời, những tràng cười khanh khách không ngừng được rót vào trong thần hồn chúng, cả đám ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, mồm kêu gào thảm thiết, tựa như tiếng ma khóc quỷ gào. Còn linh hồn Hoàng Tiến và lũ quỷ thì đi về hang để kiểm kê chiến lợi phẩm.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Louis:  Làm thế nào mà Hoàng Tiến có thể "giả truyền thánh chỉ" lên tên Ma Tu Trúc Cơ và truyến lời nói vào trong đầu cả đám? 

             - Hãy xem video bên trên.

Ps: Năng lực ngoại cảm của Giáo sư X: https://www.youtube.com/watch?v=In9s2e3AFtU

Source ảnh: https://www.pinterest.es/pin/422281207861114/ 

----------------------------------------------------------------------------------------------------------

08/06/2022

Bình luận

Truyện đang đọc