NGÀY HÔM NAY CÓ TỎ TÌNH KHÔNG?

Không thể không nói, Khương Vọng Thư vẫn là rất tôn trọng người yêu. Sau khi nàng đáp ứng Thang Tư Niên, bất luận những người khác mời như thế nào, nàng cũng thật là một giọt rượu cũng không động vào.

Tống Hướng Nhan mang đám người tuổi trẻ này từ trước đến giờ làm ầm ĩ, ngồi ở một bên Thang Tư Niên liền hiện ra đến yên tĩnh dị thường. Nhiều người thời điểm, Khương Vọng Thư sẽ nhớ Thang Tư Niên.

Nàng thấy Thang Tư Niên không quá thích chơi, liền lôi kéo nàng ngồi ở một bên nói nho nhỏ.

To lớn trong phòng khách, hai người các nàng vai sát bên vai ngồi cùng một chỗ, không coi ai ra gì nhẹ giọng mật ngữ, thực sự là tiện sát người bên ngoài.

Tống Hướng Nhan ngồi ở trong đám người, hầu như là chiếm cứ nơi ánh đèn sáng nhất trong phòng. Nàng được chú ý nhưng tầm mắt nhưng vẫn như có như không lạc qua trên hai người Khương Vọng Thư trong góc.

Bên góc tối tăm, Khương Vọng Thư tựa ở trên người Thang Tư Niên, lôi kéo tay cô thấp giọng trò chuyện. Thang Tư Niên một bên cúi đầu bốc đậu phộng cho nàng, từng hạt từng hạt đút cho nàng, động tác cùng biểu hiện đều là ôn nhu.

Lúc này Khương Vọng Thư sẽ như con mèo sẽ hơi híp mắt, lấy lòng ôm cánh tay Thang Tư Niên nhẹ nhàng cọ vào cô.

Ngoại trừ lúc ở trướt mặt Khương Như Lan thì Tống Hướng Nhan chưa bao giờ từng thấy Khương Vọng Thư đối với người nào toát ra vẻ mặt như vậy.

Dù cho là lúc nàng đối với mấy người bạn gái cũ, Khương Vọng Thư cũng chưa từng làm ra bộ dáng này.

Mấy lần Tống Hướng Nhan cùng các nàng chỉ có mấy lần gặp mặt, Khương Vọng Thư vẫn rụt rè, vẫn đoan trang, là một người yêu trưởng thành đáng tin cậy.

Nàng chu đáo, quan tâm, cũng đủ ôn nhu.

Ở trướt mặt Tiêu Uyển nàng là một người yêu ưu tú. Là người trưởng thành thận trọng, biết tiến biết lui cũng yêu có chừng mực.

Nhưng Tống Hướng Nhan cùng nàng cùng nhau lớn lên, không hiếm thấy đến Khương Vọng Thư ở trước mặt bà nội Khương làm nũng. Vì lẽ đó Tống Hướng Nhan biết Khương Vọng Thư cô gái có nhiều mặt.

Tống Hướng Nhan đã từng một lần vô cùng hâm mộ Tiêu Uyển kia bình tĩnh tự tin, lý trí tỉnh táo, nắm giữ mạnh mẽ ôn nhu Khương Vọng Thư. Nàng nghĩ nếu như sau này nàng muốn thích người nào nhất định phải tìm một người gần giống như Khương Vọng Thư.

Nhưng trong các mối quan hệ yêu đương trong cuộc đời ngắn ngủi của nàng, nàng cũng chưa từng gặp được người như Khương Vọng Thư vậy.

Thế gian này chỉ có một Khương Vọng Thư, nhưng nàng nhất định vĩnh viễn còn lâu mới có thể thích Khương Vọng Thư.

Đây là hạn chế của nàng hạn chế mặt máu mủ, là giới hạn bên trong tình yêu của thế tục.

Đương nhiên, khả năng đối với có mấy người tới nói đây căn bản không phải là giới hạn gì, nhưng đối với Tống Hướng Nhan tới nói thì có.

Vì lẽ đó Tống Hướng Nhan rất hâm mộ người có thể được Khương Vọng Thư yêu.

Hâm mộ các nàng so với Khương Vọng Thư lớn hơn, hâm mộ các nàng cùng Khương Vọng Thư nguyên bản không bị thân phận máu mủ cản trở.

Nhưng Thang Tư Niên xuất hiện, lại đánh vỡ những gì nàng biết.

Tống Hướng Nhan không thể nói được đó là loại cảm giác gì, hâm mộ cùng đố kị cùng lúc rót vào trong đầu nàng, để thân thể nàng mỗi một dây thần kinh đều rêu rao lên muốn đối nghịch với Thang Tư Niên.

Nàng vẫn tính là người hiểu chuyện, nhưng mà ngày gặp phải Thang Tư Niên ấy, nàng lại không thể dùng ánh mắt bình thường nhìn mọi chuyện. Rõ ràng Thang Tư Niên cũng xem như gương mặt nàng khá yêu thích.

Tống Hướng Nhan sau đó tỉnh lại càng nghĩ càng thấy được bản thân ngày đó là uống rượu rồi mới sẽ cùng Thang Tư Niên nói nhiều ghê gớm như vậy.

Then chốt là những câu nói vừa ngu ngốc lại quá đáng như vậy vạn nhất Thang Tư Niên đi nói với tiểu di thì làm sao bây giờ?

Nhưng từ hôm nay xem có thể thấy Thang Tư Niên thật giống cũng không có làm những chuyện như vậy, thái độ Khương Vọng Thư đối với nàng cũng trước sau như một.

Đối mặt tình hình như vậy, trong lòng Tống Hướng Nhan thở phào nhẹ nhõm rồi lại có một loại tâm tình khác xông lên đầu.

Nàng nghĩ, Thang Tư Niên cũng chỉ là là lớn hơn mình vài tuổi làm sao có thể lý trí thành bộ dáng này đây? Đổi lại là nàng, nếu ngày đó có người lớn lối đi cướp chỗ ngồi của mình như vậy còn nói mấy lời tự đại như thế nhất định nàng sẽ đem đầu người này đánh nổ.

Bên trong đầu nhỏ của Tống Hướng Nha nhét vào rất nhiều chuyện, có lúc là thời niên thiếu Khương Vọng Thư ở cùng nàng, một lúc lại là tư thái đêm đó của Thang Tư Niên cứng rắn đến không được tùm la tùm lum.

Trong phòng cùng tiếng nhạc náo động, Tống Hướng Nhan lắc xúc xắc đem những tâm tình lung ta lung tung này đều rót vào trong rượu, theo rượu trong ly uống một hơi uống cạn.

Uống đến rạng sáng thì mấy người trẻ tuổi trong phòng đã ngã một đám lớn. Trong quán bar có phục vụ mang khách về nhà, mấy bạn nhỏ đáng tin liền từng người mang theo một nhóm người ai về nhà nấy rồi đi mất.

Thang Tư Niên cùng Khương Vọng Thư đồng thời đưa hết tất cả mọi người, sau khi xác nhận các nàng đều đã an toàn mới cùng lúc điều khiển xe đưa Tống Hướng Nhan uống say về nhà.

Thời gian đã rất muộn, ngày mai Thang Tư Niên còn phải đi phòng thí nghiệm nên Khương Vọng Thư liền đề nghị đem Tống Hướng Nhan quay lại nhà hai người đang ở ở đỡ.

Thang Tư Niên cũng không có ý kiến gì sau đó liền đem Tống Hướng Nhan nhét vào ghế sau xe rồi lái xe về nhà.

Tống Hướng Nhan uống nhiều đã được Khương Vọng Thư dùng đai an toàn gài ngồi trên ghế sau xe. Khương Vọng Thư sợ nàng quá mức giương nanh múa vuốt sẽ thoát khỏi đai an toàn cho nên cũng ngồi ở sau xe nhìn chằm chằm nàng.

Dọc theo đường đi, Tống Hướng Nhan quả thật điên rồi như thế, nằm ở ghế sau cuồng hát. Từ cái gì "Anh đến tột cùng có mấy cái em gái mưa?" Đến cái gì "Tốt nhất yêu thì buông tay."

Ca từ cô đơn lại đặc biệt khiến người ta đau rụng răng.

Thang Tư Niên bị nàng làm cho đau màng tai vẫn là tính tình còn nhẫn nại hướng Khương Vọng Thư ở phía sau hỏi một câu: "Cô ấy đang là thất tình?"

Khương Vọng Thư vẫn chưa trả lời thì Tống Hướng Nhan liền dữ dằn trả lời một câu, "Cái gì thất tình! Cô mới thất tình!"

Thang Tư Niên mới mặc kệ con ma men còn Khương Vọng Thư liền không vui. Khương Vọng Thư đem Tống Hướng Nhan kéo lại trên chỗ ngồi, cùng nàng nghiêm túc nói rằng: "Nhan Nhan, dì làm sao có thể nói như vậy đây! Con đang nói dì thất tình sao?"

Nàng nghiêm mặt, Tống Hướng Nhan liền bắt đầu khóc, "Oa! Ô ô ô ô, tiểu di dì hung con!"

Khương Vọng Thư quả thực dở khóc dở cười, "Dì nào có hung con!"

Tống Hướng Nhan khóc đến nức nở, "Dì... Dì có! Dì có... Có bạn gái mới, liền không cần con nữa!"

Khương Vọng Thư quả thực không hiểu nổi logic của nàng, làm sao có bạn gái liền có thể không cần nàng. Khương Vọng Thư đưa tay lau nước mắt cho nàng, một bên gần hống, "Được rồi được rồi, đừng khóc, dì làm sao sẽ không cần con chứ. Ngươi lại là cháu gái dì thương a!"

Tống Hướng Nhan khóc hung, tay chỉ tay Thang Tư Niên lên án nói: "Nhưng dì há là yêu Thang Tư Niên..."

"Dì đều hướng về cô ấy làm nũng, xưa nay cũng không làm nũng với con!"

Lúc Tống Hướng Nhan nói câu nói này logic mười phân rõ ràng. Khương Vọng Thư nhất thời không rõ được nàng đây là uống say hay là không có say.

Thang Tư Niên tại lái xe phía trước, nghe được chen vào một câu, "Nhưng Thang Tư Niên là bạn gái của tiểu di cô, cùng cô ấy làm nũng không phải chuyện rất bình thường sao?"

Tống Hướng Nhan phản bác: "Không phải! Dì... Dì ấy từ xưa đến nay nay sẽ không cùng bạn gái làm nũng!"

Khương Vọng Thư vừa nghe, nghĩ thầm đứa nhỏ này uống say làm sao còn đào góc gác của người ta đây đây?

Mà như thế lại làm Thang Tư Niên cảm thấy thú vị, sai khi cùng Tống Hướng Nhan đáp lời vẫn không ngừng cố gắng nói: "Cô lại chưa thấy qua tiểu di cô nói chuyện yêu đương, làm sao biết tiểu di cô sẽ không đối với bạn gái làm nũng."

Tống Hướng Nhan mạnh miệng nói rằng: "Tôi liền... Tôi liền biết!"

Khương Vọng Thư nghe xong, đưa tay đi đập vai Thang Tư Niên lại nhẹ giọng quát lớn, "Thang Tư Niên! Em làm gì thế!"

Thang Tư Niên không để ý tới nàng, chậm rãi chuyển tay lái nói: "Làm sao cô biết, ai cùng cô nói hay cô thấy a?"

Tống Hướng Nhan uống nhiều rồi, hỏi cái gì đáp cái gì, "Tiêu Uyển... Tiêu Uyển nói!"

Lời này nói ra, không chỉ Thang Tư Niên cảm thấy kinh ngạc mà ngay cả Khương Vọng Thư đều chấn kinh rồi.

Khương Vọng Thư vẫn chưa hỏi Tống Hướng Nhan như thế nào cùng Tiêu Uyển quen thuộc như vậy đây thì Thang Tư Niên lại bắt đầu nói tiếp, "Tiêu Uyển? Tiêu Uyển nói thế nào?"

Tống Hướng Nhan lắp ba lắp bắp trả lời: "Tiêu Uyển... Tiêu Uyển nói... Tiểu di không dính cô ấy chút nào... Không có một xíu ỷ lại vào cô ấy... Một chút... Cảm giác cũng không có giống như yêu cô ấy..."

Nàng nói đến một nửa, liền bị Khương Vọng Thư vồ tới một cái che miệng lại ba, chỉ có thể phát ra tiếng ô.

Khương Vọng Thư thẹn quá thành giận, "Nhan Nhan em không nên nói nữa!"

Nàng cũng không muốn truy cứu Tống Hướng Nhan như thế nào cùng Tiêu Uyển quen thuộc nữa, chỉ cầu Tống Hướng Nhan hiện tại lập tức câm miệng! Không phải vậy thì vài thứ sót lại của nàng liền phải bị Tống Hướng Nhan lột sạch rồi hiện ra trong đáy mắt Thang Tư Niên.

Thang Tư Niên thấy Khương Vọng Thư thực sự là không muốn để Tống Hướng Nhan nói chuyện này, nhưng cô lại rất tò mò. Sau khi cô nghe Tống Hướng Nhan còn đang líu ra líu ríu giãy dụa, cùng Khương Vọng Thư nháo lên. Đợi lúc đèn xanh đèn đỏ nhất thời không nhịn được, liền mở miệng hỏi Khương Vọng Thư.

"Chị, Tiêu Uyển... Là xảy ra chuyện gì?"

Bởi vì có Tống Hướng Nhan lấy tình cũ làm nền còn ngữ khí Thang Tư Niên lại rất tò mò nên Khương Vọng Thư quyết tâm liền nói.

"Chuyện này thì lúc chia tay Tiêu Uyển cũng đã nói."

"Lúc mới vừa cùng một chỗ, Tiêu Uyển nói bởi vì do công việc lại không hy vọng người yêu sẽ là người không thuần thục mỗi ngày dính lấy. Vì lẽ đó..."

Thang Tư Niên đăm chiêu, "Vì lẽ đó sau đó, từ từ sau khi ở chung, cô ta cảm thấy chị đối với cô ta không để tâm, cũng không có yêu cô ta như vậy, cho nên mới lại có chuyện như thế."

"Coi như thế đi." Khương Vọng Thư mím môi, suy nghĩ một chút cùng Thang Tư Niên nói rằng: "Chị là thấy cô ta thích hình thức ở chung như vậy nên đã vẫn rất khắc chế. Thế nhưng ở những phương diện khác, đối với cô tavẫn rất tận tâm."

"Một đoạn cảm tình gãy vỡ, dù thế nào cũng sẽ không phải một người sai. Chị thừa nhận, chính chị có rất lớn vấn đề."

Tiêu Uyển nói, không muốn người yêu dính người như vậy, Khương Vọng Thư liền rất khắc chế bản thân mình. Nhưng mỗi một lần Tiêu Uyển phải quay về Hoa thành nàng bất kể là đang bận công tác hay là ở nhà không thoát thân được đều cũng sẽ liều mạng lái xe đi ra đi đón đối phương.

Thật giống như mùa đông năm ngoái, Tiêu Uyển lúc một giờ sáng đã đến sân bay, Khương Vọng Thư vẫn là liều lĩnh ở đêm rét lái xe đi đón cô ta.

Miễn là Tiêu Uyển đến Hoa thành, miễn là Tiêu Uyển có thời gian, bất luận bận bịu như thế nào Khương Vọng Thư đều sẽ bên cạnh.

Thế nhưng những câu nói này không thể cùng Thang Tư Niên nói. Vì lẽ đó Khương Vọng Thư rất đường hoàng cùng Thang Tư Niên nói những câu phía trên kia thôi.

Thang Tư Niên nghe đến mấy câu này, chỉ cảm thấy một trận chua xót từ đáy lòng lật lên đến. Cô cắn môi, giống như không ngại nên nói rằng: "Vì lẽ đó chị dính em như thế, là cảm thấy em rất thích kiểu này? Hay là nói..."

Đây là một cái vấn đề rất quan trọng, đối với cho hai người mà nói đều rất quan trọng. Khương Vọng Thư cẩn thận cân nhắc lời nói, giữa Tống Hướng Nhan đang tự mình tự tiếng huyên náo trả lời Thang Tư Niên.

"Không phải như vậy Tư Niên."

"Chị sẽ như vậy là bởi vì chị yêu em. Mà em yêu lại không có áp đặt điều kiện, vừa khoan dung lại ôn nhu đã làm chị có thể ở trước mặt em hoàn toàn trực tiếp bày ra chính mình."

"Tư Niên, em đúng là một người rất tốt."

...........................

Tác giả có lời muốn nói:

Ô ô ô, chị Vọng Thư trước đây thật sự... Là người sẽ tận lực cho đối phương cảm nhận tình yêu siêu cấp tốt a. Bởi vì mối tình đầu không tốt lắm, cho nên kỳ thật cô ấy sẽ rất sủng mỗi một người và không hy vọng chính mình cho người khác cảm giác không tốt.

Cô ấy thật sự rất ôn nhu rất dung túng. (Mọi người nhìn cô ấy đối với Bánh Trôi thật sự sủng a! Rõ ràng không quá thích cùng người khác ở chung nhà, mà Bánh Trôi nói ra cô ấy liền cân nhắc.)

Thế nhưng kiểu người như thế, một mực chăm sóc người khác, đại đa số thời điểm sẽ tự mình làm mình oan ức, vì lẽ đó đi...

(Còn có chính là, chị Vọng Thư kỳ thật cũng không có khó làm nhện tám chân như vậy...)

Bình luận

Truyện đang đọc