Nghe anh nói như vậy, bàn tay nắm bút bi của cô tự giác tăng thêm vài phần lực đạo. Thương Ngôn cúi đầu suy nghĩ một hồi mới mở miệng trả lời.
“Tôi cảm thấy Tần Mạn Yên là một cô gái đặc biệt đáng thương. Cô ấy yêu Phương Minh Tân, nhưng biết bản thân mình thân phận hèn mọn. Giữa cô ấy và anh ta chính là vô duyên vô phận. Sau này vì phải mưu sinh, cô ấy chấp nhận làm tình nhân của Chu Viễn Phi. Được sống cuộc sống tốt đẹp như cô ấy hằng ao ước nhưng Tần Mạn Yên lại thấy không vui vẻ. Phải nói rằng mỗi ngày cô ấy đều cảm thấy đau khổ.”
Cô tạm dừng vài giây, đối mặt với ánh mắt khích lệ của Tần Mục. Trong lòng tăng thêm mấy phần tự tin, tiếp tục phân tích một cách chắc chắn hơn: “Có lẽ khi mới nhận lời làm tình nhân, Tần Mạn Yên không có đau khổ mãnh liệt như vậy. Chỉ là từ sau bữa tiệc tối hôm đó, cô ấy gặp lại Phương Minh Tân rồi nhớ tới quãng thời gian yêu thầm anh ta, nội tâm đau khổ giống như là …”
Mi tâm thanh tú nhíu lại, cô nghiêng đầu, đang cố gắng suy nghĩ từ ngữ thích hợp để miêu tả, “Giống như là mãnh thú ngủ đông bị đánh thức.”
Tần Mục lắng nghe những lời cô nói một cách cẩn thận, đợi Thương Ngôn nói xong, anh mới hỏi cô thêm một câu, “Em cảm thấy vì sao Tần Mạn Yên lại không màng nguy hiểm giúp Phương Minh Tân trộm chìa khóa?”
“Có lẽ, cô ấy muốn dùng chiếc chìa khóa để trao đổi, muốn anh ta mang cô ấy thoát khỏi cuộc sống đau khổ đó? Cô ấy nghĩ rằng bản thân mình mạo hiểm sẽ khiến cho Phương Minh Tân cảm động, từ lòng biết ơn chuyển thành tình yêu?”
“Em nghĩ rằng cô ấy sẽ tin vào chuyện Phương Minh Tân mang cô ấy đi sao?”
Thương Ngôn chưa hiểu ngụ ý trong lời nói của anh, cô chớp mắt vài lần, đem thắc mắc từ đáy lòng phát ra, “Chẳng lẽ cô ấy không tin? Nhưng nếu cô ấy không tin Phương Minh Tân mang bản thân mình rời đi thì sau khi trộm chìa khóa chắc chắn bị Chu Viễn Phi phát hiện! Cô ấy ở bên Chu Viễn Phi nhiều năm như vậy, hẳn là biết hắn ta thủ đoạn tàn nhẫn. Nếu bị phát hiện chỉ còn đường chết.”
Tần Mục không tán thành với suy nghĩ đó, lắc đầu: “Cô ấy chính là muốn chết.”
“Hả?” Thương Ngôn ngẩn ngơ cả người.
“Tần Mạn Yên từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu, mười sáu tuổi tiến vào nhà hát Nhạc Môn. Về sau lại trở thành tình nhân của tên Hán gian Chu Viễn Phi. So với người bình thường nội tâm của cô ấy nhạy cảm hơn nhiều.”
“Ngày trước làm con hát ở Nhạc Môn cô ấy đã cảm thấy không xứng với Phương Minh Tân. Thì hiện tại bản thân làm tình nhân ba năm của Chu Viễn Phi. Em cảm thấy cô ấy trộm chìa khóa để nhận lấy lòng thương xót của Phương Minh Tân sao? Hơn nữa, cô ấy biết Phương Minh Tân hiện tại đã có người trong lòng.”
Người trong lòng của Phương Minh Tân chính là Bạch Mạt do Quý Tiêu Tiêu thủ vai. Họ gặp nhau khi đi du học ở St. Petersburg rồi cùng trở về Thượng Hải. Tuy nhiên Bạch Mạt hiểu lầm Phương Minh Tân, cho rằng anh vì lợi ích mà đầu quân cho Chu Viễn Phi nên dần xa cánh anh. Dù vậy kể cả đến giây phút tử trận, Phương Minh Tân vẫn rất yêu Bạch Mạt. Anh giống Bạch Mạt, có lòng yêu nước, hơn hết còn có thể vì lợi ích của đất nước mà không cần mạng sống.
Còn Tần Mạn Yên vì mưu sống, có thể bán đứng thân thể và linh hồn của chính mình. Cùng tên Hán gian b*n n**c giao hoan, xét điểm này thôi Tần Mạn Yên vĩnh viễn thua kém Bạch Mạt.
“Cho nên …” Thương Ngôn dường như đã hiểu, “Cô ấy muốn chết? Tần Mạn Yên hẹn gặp Phương Minh Tân vì cô ấy không cam lòng. Không cam lòng bản thân cả đời cứ như vậy. Cho nên cô ấy lúc này hẳn là tuyệt vọng và bất lực phải không?”
“Đúng vậy!” Tần Mục đứng lên, đối với cô vừa khen ngợi vừa cười, “Những biểu hiện sắp tới phải em phải tự bắt rồi.”
Hai mươi phút sau, thợ hóa trang đi tới giúp Thương Ngôn trang điểm lại. Nhân viên công tác bận rộn chỉnh lại trường quay, đạo diễn Trần cầm chiếc loa trắng lên hô một tiếng “Action”. Mọi người bắt đầu vào vị trí riêng của mình.
Không giống như ban nãy, lần này Thương Ngôn vòng tay qua cổ Tần Mục, buộc anh phải cúi đầu đón nhận nụ hôn của cô.
Tần Mục dùng sức đẩy cô ra khiến Thương Ngôn lảo đảo vài bước, suýt nữa té ngã. Nhưng rất nhanh một lần nữa cô lại nhào vào ngực anh, giống như người chết đuối vớ được phao cứu sinh, bờ môi cô run rẩy, cầu khẩn nói: “Xin anh đấy, em thật sự rất yêu anh. Chỉ hôm nay hai ta ở bên nhau thôi, có được không?”
Dứt lời, cô lại bắt đầu hôn lên môi anh, nước mắt rơi lã chã. Mà lần này, Tần Mục không có đẩy cô ra.
“Cảnh này có thể thông qua rồi.” Sắc mặt đạo diễn Trần dịu đi ít nhiều, tuy nhiên ông vẫn rất nghiêm túc, “Chuẩn bị cho cảnh tiếp theo luôn đi.”
Thương Ngôn vuốt ngực, nhẹ nhõm thở dài một hơi. So với lần diễn trước, lần này cô trực tiếp trở thành Tần Mạn Yên, mang theo nội tâm dằn vặt tuyệt vọng hiện rõ.
Ban nãy quay cô không có thời gian nghĩ tới việc được tiếp xúc thân mật với anh. Giờ nghĩ lại cảnh quay đó, mặt cô không khỏi đỏ lên, trái tim trong lồng ngực không khác gì vận động viên chạy tiếp sức, đập rất nhanh. Dù chỉ trong khoảnh khắc thôi, cô cũng đã cùng anh áp sát vào nhau, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
A! Không thể nghĩ thêm nữa, Thương Ngôn vỗ nhẹ lên mặt xốc lại tinh thần. Bước vài bước tới chỗ anh, “Thầy Tần, anh thấy biểu hiện ban nãy của tôi thể hiện có đúng không?”
“Rất đúng.” Tần Mục nói một cách chắc chắn, biểu cảm của anh rất chân thành, không giống như đang khách sáo, “Cảnh tiếp theo cứ thế này mà phát huy.”
Vừa nãy là cảnh hôn, cảnh tiếp theo chính là ở trên giường. Thương Ngôn cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng thấy anh bình tĩnh, cô cũng muốn cho anh nhìn thấy sự chuyên nghiệp của mình. Đành ép bản thân tỏ ra ung dung, “Thầy Tần, anh yên tâm. Tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhanh nhất có thể.”
Đạo diễn Trần mang chai rượu vang tới, khuyến khích diễn viên khi đóng cảnh này nên uống rượu để khơi dậy sự nhiệt tình. Thương Ngôn liền đồng ý, uống nửa ly rượu để lấy tinh thần.
Cảnh quay được bắt đầu, quần áo Tần Mạn Yên xộc xệch duy trì tư thế nửa quỳ cúi đầu dè dặt hôn môi Phương Minh Tân rồi chậm rãi hôn xuống yết hầu anh từ từ di chuyển tới xương quai xanh. Cô ấy có nhiều kinh nghiệm cho nên rất biết cách lấy lòng đàn ông.
Không bao lâu Phương Minh Tân liền xoay người, áp cô xuống dưới thân mình.
Mặc dù cảnh quay lên phim chỉ vỏn vẹn hai phút nhưng bọn họ phải đóng tận một tiếng mới xong. Đạo diễn Trần yêu cầu rất cao, vì đây là phim chiếu rạp nên ông muốn từng thước phim phải thật chỉnh chu. Chỉ cần một biểu cảm sai lệch, đều phải quay lại.
Khi cô đang áp sát người Tần Mục hôn anh, đạo diễn Trần liền hô dừng lại để điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt. Hại Thương Ngôn không biết bao nhiêu lần chủ động hôn anh.
Đến khi quay xong, Thương Ngôn chỉ cảm thấy bản thân lâm vào tình trạng kiệt sức. Thắt lưng đau mỏi, so với chạy bộ còn mệt hơn. Cô nhịn không được thầm than, quả nhiên thân mật với nam thần phải trả giá thật lớn.
Bộ sườn xám mà cô đang mặc bây giờ quá nhăn nhúm. Thương Ngôn vội vã đến phòng thay đồ nhanh chóng đổi sang mặc áo phông trắng, khoác chiếc denim oversize và mặc quần jean rách. Mái tóc đen nhánh bị cô tùy tiện buộc lên. Thương Ngôn mở đồng hồ ra xem, hiện tại đã là mười một giờ.
Vừa vặn có thể đi ăn đêm.
Cô gửi cho Tiểu Nhã một tin nhắn: Em nói với nhân viên trong đoàn một tiếng, hôm nay chị mời mọi người ăn khuya. Đừng có mà bép xép với Chu Sổ, ngày mai chị sẽ tự giác chạy bộ.
Nhân viên trong đoàn còn đang dọn dẹp đồ đạc, thấy Tiểu Nhã nói hôm nay Thương Ngôn mời bữa khuya liền vui vẻ hưởng ứng. Động tác thu dọn cũng nhanh hơn mọi khi.
Thương Ngôn biết rằng mỗi tối đạo diễn Trần đều gọi video với con gái cưng, cho nên không có mời ông tham gia. Có lần cô đã thấy được đạo diễn Trần dịu dàng nói chuyện với cô công chúa sáu tuổi qua video. So sánh với dáng vẻ khi ở phim trường thì quả thực đối lập khủng khiếp.
Không nghĩ nhiều nữa, thay đồ xong Thương Ngôn liền đi tới phòng thay đồ của Tần Mục gõ cửa.
Lâm Tín chạy ra mở hé cửa, nhìn rõ là cô, cậu ấy mới mở hẳn cửa ra. Lịch sự chào hỏi, “Chị Thương tới có chuyện gì không?”
“Không có gì.” Thương Ngôn khẽ cười, tranh thủ liếc vào trong nhìn một cái, khi không thấy Tần Mục đâu, liền hỏi: “Thầy Tần không ở trong phòng sao?”
“Anh Mục đang thay đồ.” Nói đoạn, Lâm Tín quay đầu vọng vào trong hô, “Anh Mục, chị Thương tìm anh.”
Khi bước ra, Tần Mục đã thay xong đồ trên người. Trang phục rất đơn giản, áo len màu khói cùng quần âu bao trọn đôi chân dài miên man. Nói là đơn giản nhưng khi anh mặc vào lại đem theo phong cách rất thời trang.
Thương Ngôn thấy anh đứng trước mặt mình liền ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh: “Thầy Tần, đêm nay tôi mời cả đoàn đi ăn khuya. Nếu anh đi được thì chúng ta cùng nhau đi được không?”