NGÀY NÀO ĐI HỌC CŨNG PHẢI BỰC

7

Tác giả: Chước Dạ

Biên tập: Bột

Thẩm Tịch như lê từng bước một tới tầng 12 của tòa đối diện. Cô cúi đầu, chấp nhận số phận mà bấm chuông cửa.

Người ra mở cửa là Tiết Diễm, khi thấy Thẩm Tịch, cậu cũng không kinh ngạc gì, có lẽ là đã thấy đống đồ đạc của cô rồi.

Thẩm Tịch ngẩng đầu nhìn cậu rồi lập tức cúi gằm xuống, cô bất đắc dĩ mở miệng: "Ừm, phiền..."

Tiết Diễm gật đầu: "Đúng là rất phiền."

Thẩm Tịch nghe vậy thì ngẩng phắt đầu lên rồi lườm cậu một cái. Cô đang định nói gì thì tiếng của Trâu Tĩnh Thu vọng ra từ phòng khách.

"Tiết Diễm, Tiểu Tịch tới à?"

Thẩm Tịch thấy Trâu Tĩnh Thu đi tới thì mau chóng đổi biểu cảm hung dữ thành cười ngoan ngoãn: "Dì Trâu."

Trâu Tĩnh Thu cười dịu dàng rồi mời cô vào nhà: "Mau vào ngồi đi, sáng nay mẹ cháu có nói rồi, hai tuần này cháu cứ ở lại nhà dì nhé, đừng ngại."

Bà lại chuyển mắt nhìn Tiết Diễm, sau đó nhớ tới chuyện gì nên lại bổ sung: "Vừa hay Tiết Diễm có thể dạy cháu học Toán. Có gì không hiểu cứ hỏi nó nhé, đỡ thời gian chạy đi chạy lại giữa hai nhà."

Thẩm Tịch ngoan ngoãn đáp lời. Cô hơi sững người khi thấy người đàn ông ngồi trên sofa ở phòng khách, sau đó đã nghe được Tiết Diễm giới thiệu: "Đây là bố tôi."

Thẩm Tịch vội vàng chào chú Tiết, khóe miệng cô cong lên một cách cứng ngắc, trong lòng cũng bất giác bồn chồn.

Sao lại có cảm giác con dâu xấu ra mắt bố mẹ chồng thế này?

Chắc là cô điên rồi.

Tiết Thịnh Cảnh, Trâu Tĩnh Thu và bà Thẩm là bạn cùng lớp đại học. Nói cho cùng thì cũng có liên quan tới bà Thẩm nên tự nhiên cũng là quen biết.

Tiết Thịnh Cảnh nghe thấy Thẩm Tịch gọi mình thì ngẩng đầu lên từ tờ báo, ông gật đầu nhẹ với cô rồi lại cúi đầu đọc báo tiếp. Tính ông vốn lãnh đạm như thế, trừ vợ mình ra thì đối với ai cũng như vậy cả.

Thế nhưng Trâu Tĩnh Thu lại không vui, cô bé đã rất thận trọng rồi, chồng mình còn nghiêm mặt như thế có lẽ sẽ dọa người ta chạy mất.

Bà tới nắm vai Thẩm Tịch rồi cười dịu dàng: "Tính tình chú Tiết của cháu như thế đấy, đừng để ý. Lại đây, dì dẫn cháu về phòng."

Bà nói xong thì cũng kéo Thẩm Tịch tới phòng dành cho khách, mà phòng này lại ở đối diện với phòng của Tiết Diễm.

Rõ ràng căn phòng này đã được dọn dẹp lại một lần, phòng không phải kiểu công chúa diêm dúa quá, mà lấy nền chủ đạo là màu vàng nhạt tươi mới. Khi vừa bước vào, căn phòng như tỏa sáng, mà lại không mất đi vẻ ấm áp vốn có.

Thẩm Tịch vừa nhìn thấy đã thích, cô không nhịn được mà xúc động nói: "Dì Trâu, dì bài trí đẹp quá, cháu muốn chuyển hết phòng này về nhà mình."

Cô nói xong lại thấy có vẻ không lịch sử nên ngượng ngùng vò vành tai: "Ý cháu là dì trang trí phòng này đẹp thật đấy ạ."

Trâu Tĩnh Thu đương nhiên cũng vui vì có người khen mình, bà véo mặt Thẩm Tịch rồi cười tới híp mắt: "Con gái thích thật đấy, miệng còn ngọt nữa."

Đúng lúc này Tiết Diễm đi tới để chuẩn bị về phòng mình, Trâu Tĩnh Thu lại hất hàm về phía cậu và nói với vẻ ghét bỏ: "Không giống con trai nhà dì, tính tình y hệt bố nó, vừa ít nói vừa tẻ nhạt."

Tiết Diễm: "..."

Khi Thẩm Tịch vừa tới vẫn còn hơi ngại, nhưng vì Trâu Tĩnh Thu nhiệt tình nên cô đã thoải mái hơn nhiều.

Lúc ăn cơm tối, Thẩm Tịch còn vào giúp bà một tay. Cô và Trâu Tĩnh Thu cùng cười cười nói nói, khiến không khí ấm áp của phòng bếp chênh lệch rõ ràng với sự trầm mặc trong phòng khách.

Tiết Diễm và Tiết Thịnh Cảnh dường như được đúc ra từ một khuôn. Mặt mũi của họ không chỉ giống nhau tới 6 – 7 phần, mà ngay cả tính cách cũng giống nhau như đúc.

Hai bố con nói chuyện với nhau cũng là bố hỏi một câu, con đáp một câu, nhiều một lời hay thừa một chữ cũng như lãng phí cả.

Sau khi ăn cơm tối xong, Thẩm Tịch về phòng tắm rửa. Cũng may trong phong ngủ cho khách có phòng vệ sinh riêng, như vậy sẽ không phát sinh tình huống lúng túng nào.

Lúc cô nằm trên giường thì đã là 10 giờ, đèn bên ngoài phòng khách cũng đã tắt rồi. Mà đối với đảng tu tiên thức đêm lâu dài như bọn họ, thì cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu mà thôi.

Thẩm Tịch lấy điện thoại trong túi ra rồi gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình về quê của bà Thẩm. Cô đợi một lúc mà không thấy được hồi âm, có lẽ bà Thẩm đã ngủ rồi.

Thẩm Tịch đảo mắt rồi nhếch miệng cười mà gửi một tin nhắn WeChat cho Tiết Diễm.

【Hôm nay dì Trâu cho tôi biết rất nhiều lịch sử đen tối của cậu <(-︶-)/】

Dường như đối phương cũng đang nhìn điện thoại nên trả lời rất nhanh.

【Vậy cậu giỏi rồi:)】

Thẩm Tịch nhìn chằm chằm icon cười mỉm phía sau câu nói kia. Cô nhìn tới khi mắt thấy đau, có điều lòng còn đau hơn nhiều.

Thì ra tên này biết ý nghĩa của icon cười mỉm kia từ lâu rồi. Lúc đóng giả làm Giang Diệc Đường, cậu đã dùng icon cười mỉm này châm chọc cô rất nhiều lần. Còn cô lại ngây ngốc coi đó là nụ cười thiện ý, hòa ái!

Thẩm Tịch cắn răng, sau đó ngón tay cô bấm điên cuồng trên màn hình điện thoại, cuối cùng mới nặng nề gửi đi.

【Cậu là đồ lừa gạt! Cậu là đồ tiên nữ cầm quạt bên người Vương Mẫu nương nương, là đống phân bị bọ hung trên người Nhị Hoàng chú đầu bếp nuôi ghét bỏ! (╯>д<)╯ 】

Tiết Diễm: "..."

*

Thẩm Tịch nghĩ đêm đầu tiên mình sẽ lạ giường, nhưng không ngờ cô còn ngủ ngon hơn cả ở nhà. Đồng hồ báo thức trong điện thoại đã bãi công từ trước kì nghỉ, thế nên lúc cô tỉnh dậy đã là 8 giờ rồi.

Thẩm Tịch mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô sờ đến điện thoại di động trên đầu giường để xem giờ thì thầm nghĩ tiêu rồi, lại đi học muộn!

Cô mặc quần áo chỉnh tề trong lo lắng, sau đó mới bất giác nhớ ra bây giờ đang là kì nghỉ.

Thẩm Tịch thở phào một hơi, tiếp đó cơn buồn ngủ lại ập đến lần nữa. Cô ngáp một cái rồi vừa dụi mắt, vừa đi ra khỏi phòng.

Mắt vẫn còn chưa mở ra, cô đã hỏi hướng vào phòng bếp: "Mẹ ơi, sáng nay ăn gì thế?"

Người ở phòng bếp đáp: "Bánh phô-mai."

Thẩm Tịch "ồ" một tiếng rồi chợt nhận ra có gì không đúng lắm.

Đây đâu phải giọng của bà Thẩm!

Mà hình như đây cũng không phải nhà cô!

Xì.

Tiếng cười nhạo chợt vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Thẩm Tịch, mà tiếng cười ấy cũng khiến cô cứng ngắc tại chỗ.

Thẩm Tịch máy móc xoay người như người máy bị kéo dây cót, sau đó đã thấy khuôn mặt cô nằm mơ cũng muốn đánh kia.

Tiết Diễm đang ngồi trên sofa, biểu cảm trên mặt cậu vẫn nhàn nhạt như cũ, chỉ là khóe môi vẽ lên một đường cong, mà đường cong này 10 phần là mang ý trào phúng.

Lúc này Trâu Tĩnh Thu bưng đĩa đi tới, bà thấy Thẩm Tịch còn sững ở đó thì vỗ vỗ vai cô rồi cười thúc giục: "Tiểu Tịch mau đi rửa mặt đi, rồi lại đây ăn sáng."

Bấy giờ Thẩm Tịch mới tỉnh lại sau lúc ngây người, tiếp đó cô như bụm mặt và chạy như bay về phòng.

Sáng sớm đã mất mặt như thế, đây là thế nào!

Trong phòng khách, Trâu Tĩnh Thu đặt đĩa lên bàn rồi cười: "Con bé Tiểu Tịch này, sáng ra chưa tỉnh ngủ hả? Còn gọi mẹ là mẹ."

Tiết Diễm trầm giọng "vâng" một tiếng. Khi nhớ đến vẻ mờ mịt, sững người tại chỗ và luống cuống như mèo con của cô thì bất giác nhếch miệng cười.

Như đồ đần vậy.

Đồ đần mặc áo ngủ hoạt hình màu hồng thơ ngây.

Ăn sáng xong, Trâu Tĩnh Thu cất đồ ăn trưa đã chuẩn bị sẵn vào trong tủ lạnh, không bao lâu sau thì ra cửa. Đứa trẻ nhà bạn đầy năm, bà được mời qua đó tham gia tiệc sinh nhật.

Thẩm Tịch đọc sách một lúc thì thấy chán, cô chợt nghĩ đến cái gì nên đứng dậy, đi tới gõ cửa phòng của Tiết Diễm.

"Vào đi."

Trong phòng truyền đến giọng nhàn nhạt của nam sinh, tốc độ nói chuyện của cậu nhanh hơn bình thường một chút, giống như đang làm việc gì bức thiết vậy.

Thẩm Tịch đẩy cửa ra thì thấy Tiết Diễm đang ngồi trước máy vi tính, tay phải cậu cầm con chuột di qua di lại một cách linh hoạt, tay trái lại nhanh nhẹn gõ trên bàn phím.

Thẩm Tịch biết con trai chơi game sẽ rất chuyên tâm, vì thế cô cũng không lên tiếng quấy rầy, mà chỉ lẳng lặng đứng cạnh chờ cậu đánh xong trận này.

Cô biết trò này rất "hot", nhưng không ngờ Tiết Diễm cũng chơi, thậm chí còn chơi khá giỏi thì phải.

Dù nhìn không hiểu thao tác tay của cậu, nhưng thấy Hero (1) trên màn hình do cậu điều khiển có thể tùy thời đánh gục Hero của đối phương, thì có thể thấy đẳng cấp của cậu không chỉ cao hơn đối phương một cấp thôi đâu.

(1) Hero: là đối tượng chính người chơi điều khiển trong game DotA.

Cô chuyển mắt từ màn hình xuống đôi tay linh hoạt của cậu.

Đây là đôi tay rất tinh xảo, vừa trắng nõn lại sạch sẽ. Các ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, móng tay lại được cắt tỉa gọn gàng.

Thẩm Tịch nhìn tới ngây người, trước kia cô không hiểu vì sao nhóm cuồng tay lại mê mẩn một đôi tay đến thế, nhưng bây giờ hình như cô đã hơi hiểu rồi.

Một đôi tay xinh đẹp như thế đặt ở kia, sẽ khiến người ta bất giác sinh ra dục vọng muốn nắm lấy.

"Đẹp không?"

Giọng hỏi của nam sinh chợt vang lên, Thẩm Tịch lại gật đầu trong vô thức: "Đẹp."

Cô vừa nói xong thì chợt lấy lại tinh thần, khi thấy vẻ cười như không cười của cậu thì Thẩm Tịch vội giải thích: "Tôi muốn nói trò chơi đẹp."

Tiết Diễm nhíu mày: "Cậu hiểu à?"

Đương nhiên là không hiểu!

Thẩm Tịch phồng miệng rồi quay đầu nhìn về phía màn hình.

Cô dùng ngón tay chỉ vào màn hình và nói hết tất cả những gì mình biết ra: "Ba đường này là Top lane, Mid lane và Bot lane (2), ở đây là tháp và thạch anh. Ừm... Ở giữa chỗ này là rừng (Jungle), có..." (3)

(2) Top lane, Mid lane và Bot lane: hay còn gọi là đường số 1, số 2 và số 3 trong game DotA. Lane là con đường chính nối "Tổng hành dinh" của hai bên lại với nhau. Cuộc giao tranh giữa 2 bên chủ yếu nằm trên các lane này.

(3) Jungle: Rừng là khu vực bí hiểm và chứa nhiều cạm bẫy nhất trong DotA, là nơi lí tưởng để đối phương ẩn nấp và tập kích bạn.

Trong rừng có gì?

Lúc này giống như đột nhiên mất trí nhớ lúc thi vậy, cái cần nghĩ ra thì không nghĩ ra, trong đầu đều là một đống từ chẳng ra làm sao. Thẩm Tịch cố gắng nghĩ lại lúc Từ Hạo nói về trò chơi với mình, nhưng cô lại chỉ nghĩ được mấý từ tục tằng cậu ấy dùng để mắng người trong game thôi.

Cuối cùng Thẩm Tịch cũng từ bỏ, cô quay mặt sang chỗ khác rồi nói: "Rừng có..."

"Có buff đỏ lam."

Dường như hai người mở miệng cùng lúc, rồi lại cùng sững sờ.

Thẩm Tịch chậm rãi chớp mắt, ở khoảng cách này cô có thể thấy hàng mi cong dày của cậu.

Lúc Tiết Diễm nói chuyện, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô như lông vũ phất qua khiến người ta ngứa ngáy vậy.

Mà trong lòng cũng ngưa ngứa nữa.

Hết chương 17.

Bình luận

Truyện đang đọc