NGÀY NGÀY ĐÊM ĐÊM TÌM KIẾM MA TÔN


Ánh trăng chiếu rọi trên những cành cây rậm rạp.
Tay Tạ Kha bám vào một thân cây, hắn đang chờ người nọ hành động.
Sự lạnh lẽo toát ra từ từng đường nét thân cây.
Sương mù bao phủ đầy trời, hắn không nhìn được phía trước, nhưng lại có thể lờ mờ cảm nhận được khí lạnh xuyên thấu cả xương tủy.
Tạ Kha nghe thấy tiếng bước chân của nam nhân.
Người đó đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn, nhưng không hề dừng lại.
Tạ Kha khẽ hạ ánh mắt, nín thở.
Một góc Tuyết y xuất hiện trong tầm mắt, không dính bụi trần.

Tuy chỉ nhìn thấy một góc áo, lại như thấy được cả người.
Loại cảm giác này quen thuộc quá mức làm Tạ Kha ngây ngẩn cả người.
Hắn cũng chỉ dám ngây người vài giây, vội vàng vòng ra phía sau thân cây.
Quả nhiên, một ánh kiếm lóe lên, Phù Sương kiếm ra khỏi vỏ, trực tiếp đâm vào phía thân cây hắn vừa mới dựa.
Nếu không phải hắn đã nhanh chóng vòng ra sau, bây giờ Phù Sương kiếm đã c@'m vào ngực hắn rồi.
Tạ Kha nhảy lên trên ngọn cây.
Ánh kiếm Phù Sương xua tan sương mù, hắn thấy được mặt Thẩm Vân Cố.
Là thiên tài chấn động toàn bộ giới Tu chân, tóc dài ngọc quan, cùng với đôi mắt lạnh lùng bạc tình không chút cảm xúc.
Tuyết y đẹp đẽ quý giá bồng bềnh trong màn sương trắng, hắn cất Phù Sương kiếm lại vào vỏ, lông mi thật dài rũ xuống, thu lại biểu tình.
Quả nhiên là y.

Tạ Kha khẽ vươn ngón tay, một ngọn lửa hiện lên, ý cười không lan được đến đáy mắt.

Tu vi hiện tại của hắn không đánh lại Thẩm Vân Cố, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không giết được y.
Thẩm Vân Cố cũng chỉ rũ mắt một chút.
Giây tiếp theo, thân hình y chưa động, Phù Sương kiếm đã xông thẳng tới, lướt qua lá cây làm chim chóc bay tán loạn, hướng về nơi Tạ Kha đang đứng.
Sau đó Thẩm Vân Cố cũng bay lên, tuyết y như liên.
Tạ Kha không muốn y nhìn thấy mình.
Y đi lên, hắn sẽ đi xuống.
Hắn nhảy từ trên ngọn cây xuống, nhưng vì kiếm quang của Phù Sương kiếm quá sắc bén, một tia kiếm khí vẫn lấy đi một sợi tóc của hắn.
Tạ Kha mắng một tiếng, nhưng không dám quay đầu lại.
Sợi tóc bị Phù Sương kiếm chặt đứt, theo gió rơi xuống đầu ngón tay Thẩm Vân Cố.

Hắn chỉ nhìn thấy một bóng hình nhanh chóng biến mất trong biển sương mù, không thấy mặt người nọ.
Sợi tóc kia ở trên đầu ngón tay hắn lập tức hóa thành bột phấn, một mùi hương lập tức tỏa ra.
Cũng không tính là thơm, lạnh lùng đơn bạc, là mùi cỏ xanh.
Khuôn mặt Thẩm Vân Cố chìm dưới ánh trăng, y nhẹ nhàng cười.
Nhưng đôi mắt y lạnh băng.
Ban đầu kỳ thật y không muốn giết hắn, nhưng cũng không muốn hắn trốn thoát.
Trốn? Ngươi nghĩ trốn được sao?
Tạ Kha làm sao có thể trốn thoát?
Hắn thậm chí không tính chạy trốn.
Sau khi nhảy xuống khỏi cây, hắn chạy thẳng một mạch, chạy ra khỏi khu rừng.
Chạy một lúc, Tạ Kha phát hiện có gì không đúng, sương mù dần dần tan đi.
Hắn thấy được một cảnh tượng kỳ lạ khác.
Vô số sợi tơ lủng lẳng trên cây.
Cây nào cũng có, thân cây, cành cây, cây nào cũng có những sợi tơ bạc thật dài.
Dưới ánh trăng, nó giống như mái tóc dài của nữ nhân treo cổ rủ xuống.
Tạ Kha dùng tay vê nhẹ một sợi tơ trắng bạc, dưới ánh trăng như toát ra vẻ lạnh lùng.
Sau lưng có người đến gần.
Tạ Kha đứng im không nhúc nhích.
Ngay khi hắn cho rằng sẽ có một thanh kiếm lạnh băng kề vào cổ mình, không ngờ lại là một bàn tay chậm rãi chạm vào một sợi tóc của hắn.
Khí lạnh theo sợi tóc chạy thẳng đến da đầu, lạnh đến muốn đóng băng.

"Ngươi chạy thoát được sao?"

Giọng nói người phía sau vẫn thản nhiên như cũ, hơi khàn khàn trầm thấp, như tuyết chảy qua ngọc thạch.
Tạ Kha da đầu tê rần, ghê tởm.
Hắn xê dịch đôi chân rồi nhanh chóng chạy đi.

Tầng tầng lớp lớp tơ bạc ở đây trở thành lớp bảo vệ tốt nhất, hắn nghiêng đầu.

Quả nhiên, sợi tóc Thẩm Vân Cố vừa chạm vào đã kết băng, soạt một tiếng, tan thành tro bụi.

Tạ Kha nhìn, không biết nói gì.
Chậm chút nữa có khả năng hôm nay hắn trọc cmnl.
Tơ trắng chặn ở giữa.
Tạ Kha nhìn đống tơ trắng ngập trong rừng, khuôn mặt hiện lên một nụ cười rời rạc.
Ấy chà, thiên thời địa lợi nhân hòa ghê luôn.
Lòng bàn tay hắn chậm rãi xuất hiện một ngọn lửa.
Vụt— một tiếng.
Vây Thẩm Vân Cố ở giữa, cây cối xung quanh y lần lượt bốc cháy.

Tơ bạc bị đốt vang lên tiếng tí tách, khói đen cuộn trào, sóng nhiệt phả ra từng đợt.
Đầu ngón tay Tạ Kha chạm nhẹ vào thân cây bên cạnh, ngọn lửa trên đầu ngón tay hóa thành lưỡi kiếm, trực tiếp bẻ gãy thân cây.
Cây cháy đổ thẳng xuống người Thẩm Vân Cố.
Thẩm Vân Cố nhìn ngọn lửa không biết từ đâu tới, trong đôi mắt lạnh băng không gợn sóng.
Thân hình y chợt lóe, dễ dàng tránh được cái cây kia.

Tro bụi rơi trên quần áo y, Thẩm Vân cố chán ghét nhíu mày.
Tạ Kha lại chặt thêm một cây khác.

Hắn xuyên qua biển lửa, ngọn lửa trong tay thiêu rụi, đốn ngã hết cây này đến cây khác.
Nếu có một cái cây có thể đè chết Thẩm Vân Cố luôn thì thật may mắn, nhưng nếu không đè chết được y thì cũng đành chịu.

Dù sao bây giờ hắn cũng không đánh lại y.
Tạ Kha nghĩ nên đốn ngã thêm ba cây nữa rồi chạy ra khỏi rừng.

Nơi này có tơ bạc dẫn lửa, lửa sẽ rất nhanh lan ra đây, lúc đó không thoát ra được thì chết.
Khói lửa mịt mù, Tạ Kha không nhìn thấy Thẩm Vân Cố, nhưng thật ra hắn rất muốn nhìn thấy bộ dạng chật vật của y.
Tạ Kha chậm rì rì thiêu nốt cái cây cuối cùng, định quay người rời đi.
Nhưng hắn vừa xoay người, cả người liền ngây ngẩn.

Lần này, hắn thật sự không nhúc nhích được.
Có người ở phía sau hắn, cách hắn rất gần.

Một tay y đè vai y lại, tay kia cầm kiếm kề lên cổ hắn, tư thế thân mật như đang ôm.
Một thân ảnh lạnh lẽo như gió cuốn tuyết rơi, đất đá đông cứng, theo thanh kiếm chĩa vào cổ họng hắn.
Giọng nói của lạnh lùng của Thẩm Vân Cố vang lên sau lưng: "Vui không?"
Tạ Kha:...!Vui, vui lắm được chưa..


Bình luận

Truyện đang đọc