NGÀY THÁNG SỐNG CÙNG SỦNG PHI

Buổi tối, Tiết Ý Nồng nằm trên giường Từ Sơ Đồng đã từng ngủ qua. Ở trên giường lăn qua lộn lại không tài nào ngủ được, Lạc Nhạn ngủ ở phòng ngoài ngồi dậy hỏi: "Hoàng thượng, sao còn chưa ngủ?"

"Không có gì, ngươi nghỉ ngơi đi."

"Dạ, vậy ngài cũng sớm nghỉ ngơi đi."

Tiết Ý Nồng nằm ở trên giường, chóp mũi ngửi được hơi người của Từ Sơ Đồng, suy nghĩ đến giường này người ta từng nằm qua, lại nghĩ đến trước đây nghe thư tiên sinh đánh giá về Tư Sơ Đồng.

Cái giường này có rất nhiều người nằm qua nha!

Trong lòng Tiết Ý Nồng có chút khó chịu, mơ mơ màng màng rốt cuộc cũng ngủ được. Chẳng qua là trong mơ lại thấy Từ Sơ Đồng, thấy nàng ấy đang đi lang thang, nàng ấy đang mặc một kiện y phục bằng lụa mỏng kia, nàng hâm mộ chết đi được, hận không được thể cởi ra mặc trên người mình.


Một lúc sau nàng thấy đôi môi mọng của nàng ấy ở trước mặt, nhịn không được cắn rồi lại cắn. Sau đó hình ảnh lại thay đổi, Tiết Ý Nồng cả đêm cứ sột sột soạt soạt, mơ mơ màng màng. Hôm sau đầu nhức như búa bổ, hơn nữa quầng mắt thâm xì.

Sau khi thức dậy , lấy gương trên bàn trang điểm soi tới soi lui, không dám nhìn thẳng.

Cũng không phải là chưa từng thấy qua cảnh hôn nhau, thậm chí còn thường xuyên nhìn thấy mấy cảnh cảm xúc mạnh mẽ bắn ra khắp nơi trong phim truyền hình, bình thường cũng không chú ý lắm, sao lần này vừa chạm môi của người ta, cả đêm đều mơ thấy hôn hôn hít hít cắn cắn không ngừng.

Trong lòng Tiết Ý Nồng buồn bực, trước đây nàng cũng không thích nữ nhân, sao lúc này lại có chút tâm tư bất lương, có thể là do ấn tượng nụ hôn đó đối với nàng quá mức sâu sắc, qua một thời gian sẽ tốt lên, nàng nghĩ như vậy, nên cũng không để bụng nữa.


Lạc Nhạn thấy nàng chăm chú soi gương, thất thần."Hoàng thượng, tối hôm qua ngài ngủ không ngon sao?"

" Ừ, có thể là do lạ giường, sau một thời gian sẽ quen thôi."

"Nô tỳ tối qua ngủ rất ngon."

Tiết Ý Nồng nhìn nàng ấy, hiếm thấy tinh thần sáng láng, nói: "Như vậy mới phải! Nếu không mỗi lần người ta đều nghĩ trẫm chèn ép ngươi cả đêm, trong lòng trẫm chịu áp lực rất lớn nha."

Lạc Nhạn cười nói: "Vậy lần này khác rồi, có khi nào người ta nói nô tỳ đè ép hoàng thượng không."

"Ta khinh, mơ đi!"

Tồn Tích cười hì hì, mang bữa ăn sáng vào, Từ Sơ Đồng cũng đi vào theo, nói: "Quấy rầy Hoàng thượng, thần thiếp lúc nãy đã cho người thông báo."

"Không có gì, chúng ta đang tán gẫu, hôm nay món gì ngon không." Trời vẫn còn sớm, nhưng gần đến mùa hè, ngủ không được ngon lắm, Từ Sơ Đồng dậy sớm vì nàng nấu cháo.


"Hoàng thượng lâm triều vất vả, thần thiếp nấu chè hạt sen long nhãn, Hoàng thượng ăn thử một chút."

"Đa tạ nương nương chu đáo."

Lúc này Nhậm công công cũng đến, mang theo điểm tâm để nàng lót dạ, nhìn thấy Tiết Ý Nồng đang ăn, cũng kêu người dọn lên sớm.

Tiết Ý Nồng nhìn cả bàn đầy đồ ăn, một mình lại không ăn nổi, nói: "Mọi ngươi cũng đói bụng, ăn chút đi! Ăn chút mới có sức làm việc!" Nàng để cho người phân phát, còn mình thì vẫn ăn đồ của Từ Sơ Đồng, có một thứ đã ăn qua một lần, cũng không muốn ăn nữa thứ khác, Tiết Ý Nồng có lòng tham nho nhỏ.

Cháo rất nhiều, nàng muốn Từ Sơ Đồng ăn một chút. "Sáng sớm thức dậy, nương nương đã bận rộn như vậy, còn nấu cháo, chắc cũng đói bụng, ngược lại trẫm lại giành ăn, thật không công bằng, Lạc Nhạn đem thêm chén đến đây."
Từ Sơ Đồng nói: "Không cần, vẫn còn nhiều, thần thiếp quay về phòng mình dùng cũng được."

"Không sao, ăn đi, trẫm không để ý."

Từ Sơ Đồng ăn cháo, mỗi ăn lần một chút, giống như không dám ngậm miệng, động tác rất kỳ lạ, khó tránh khỏi làm cho Tiết Ý Nồng nhìn nhiều lần. Lúc này mới phát hiện môi của Sơ Đồng đã bị trầy, nhìn kỹ thì hình như là do lúc té sấp mặt, 2 cái răng cửa của nàng đã cắn trúng môi của nàng ấy.

"Tại sao nương nương không nói, bị trầy môi rồi."

"Cái gì?" Từ Sơ Đồng sửng sốt, ngay sau đó cũng kịp phản ứng."Không có sao, qua mấy ngày là sẽ khỏi, Hoàng thượng cũng không phải cố ý."

"Không đúng, có lẽ là do trẫm cắn nương nương."

"Haha." Từ Sơ Đồng nhìn ra Tiết Ý Nồng muốn chọc nàng vui vẻ, tự nhiên phối hợp mà cười hai tiếng.

"Ăn nhanh đi, coi chừng nguội uổng phí tâm tư của nương nương." Tiết Ý Nồng ăn thêm hai chén nhỏ mới thôi, để cho Lạc Nhạn chỉnh lại y phục. Nhậm công công sớm dặn người mang kiệu liễn qua, Từ Sơ Đồng tiễn nàng ra cửa, nàng nói: "Trở về đi, nếu là còn buồn ngủ, thì ngủ tiếp đi."
Kiệu liễn càng đi càng xa, lại được một nhóm người che chở, ngay cả bóng dáng của Tiết Ý Nồng cũng khó thấy rõ tung tích.

Từ Sơ Đồng đứng ở cửa, sờ cái môi của mình, có chút đau rát. Thầm nghĩ: "Hắn rốt cuộc vẫn phát hiện ra."

Tồn Tích gọi: "Nương nương?"

"Bổn cung không có gì, đi, ăn cháo đi, Bổn cung hình như đói bụng."

" Dạ"

Chuyện Tiết Ý Nồng tá túc ở cẩm tú cung, còn chưa hết buổi sáng được truyền đi khắp hang cùng ngõ ngách trong hoàng cung.

Đặc biệt là những phi tần ở lại và có kế hoạch làm lại từ đầu, sau khi biết được tin tức này, mắt như thiêu đốt.

"Thần thiếp biết ả yêu tinh kia sẽ không bỏ qua cơ hội này, đúng như dự đoán, sẽ hạ thủ đối với tân hoàng." Chiếc khăn trong tay Lâm tiệp dư gần như bị xé toạc. Trước kia, khi Tiết Khinh Y còn sống, nàng cũng được an bài phục vụ, theo lý thuyết hẳn nên cảm tạ ơn đức Từ quý phi mới đúng, nhưng có thể là tình huống nay đã khác xưa.
"Tỷ tỷ kích động thì có lợi ích gì, theo ý của muội muội, ở trong cung này để có thể trị được ả, trừ Thái hậu còn có thể là ai. Lần trước, Thái hậu còn muốn ả tự sát tạ tội đâu! Ai mà biết ả quả thật rất có bản lãnh, lại sớm đã giấu một cái thánh chỉ trên người. Vậy mới gọi là lợi hại. Muội muội sợ, ngay cả lúc này Thái hậu cũng không dám động vào ả đâu. "

Lâm tiệp dư tất nhiên không cam lòng, tự nhận không thua kém Từ Sơ Đồng gì hết. Vậy mà hết lần này đến lần khác đều thua trên tay nàng ấy. Bây giờ tất cả đều là nữ tử đã bị mất đi nam nhân, giống như chiếc khăn tay phải được giặt sạch lần nữa, quá khứ đã bị xóa sạch, lần này làm sao có thể lại chịu bị bỏ rơi lại ở phía sau.

"Dựa theo ý của nương nương, không bằng chúng ta cùng đi tìm Thái hậu?"
Cao quý tần gật đầu nên là như vậy. Dù sao các nàng cũng không phải là đối thủ của Từ Sơ Đồng, trước kia đã vậy, bây giờ cũng vậy. Cao quý tần so với Lâm tiệp dư càng biết thân biết phận.

Một người đấu không lại, nàng cũng không tin một đám nữ nhân còn không đấu lại nàng ấy.

Mấy cái lưỡi không xương này, viện cớ đi thỉnh an Thái hậu, cùng Thái hậu tán gẫu giải sầu, nói đến mấy cái tiểu tin tức trong cung, dĩ nhiên là hứng thú ngập tràn.

"Thái hậu, ngài cũng không biết đâu, hài cốt tiên hoàng chưa lạnh mà Từ quý phi đã kiếm cành cao mà trèo. Thần thiếp không phải ghen ghét, nhưng cảm thấy việc làm này có chút quá đáng. Thần thiếp vì tiên hoàng cảm thấy không đáng, nhớ trước đây, hậu cung ba ngàn người mà chỉ sủng ái mỗi Từ quý phi, không ngờ bây giờ nàng dám làm ra chuyện này, thật là lòng lang dạ sói.... haizz, thật tri nhân tri diện bất tri tâm..." Lâm tiệp dư nói xong, còn khăn chấm chấm đôi mắt, len lén để ý sắc mặt của Thái hậu. Quả nhiên, Thái hậu nghe như vậy, đột nhiên giận dữ.
"Ả lại dám làm ra cái loại chuyện không mặt mũi này, tội nghiệp hoàng nhi đối xử tốt với ả như vậy! Không để chôn ả theo cùng cũng được đi, ả còn không biết mang ơn nghĩa, dám làm ra mấy chuyện trái với luân thường đạo lý. Thật là một chút cũng không coi ai gia ra gì."

Các phi tần ngồi dưới liếc mắt nhìn nhau. Thái hậu đã nổi giận, Từ yêu tinh cũng đừng mong sống tốt. Để xem lần này ai còn có thể che chở cho ả nữa. Lần này các nàng dựa trên lập trường luân thường đạo lý, ai kêu ả có thịt mà không cho ăn chung, có xương thì mới kêu đến gặm cùng, lúc phục vụ cái tên mập mạp chết bầm đó, ả cũng không ít lần ở bên cạnh châm dầu vào lửa, cái gì mà tất cả bình đẳng, phi phi phi!

Lúc này gặp được thiếu niên lang quân, liền muốn ăn một mình, đừng hòng mơ tưởng, nếu các nàng không ăn được, thì Từ Sơ Đồng cũng đừng mong.
Thái hậu kêu thái giám bên người nói: "Tiểu Đậu Tử ngươi đi xem Hoàng thượng bãi triều chưa. Nếu rồi, kêu hắn đến đây gấp, nói ai gia có chuyện muốn hỏi hắn."

Tiểu Đậu Tử nói: " Dạ, nô tài đi." Lui về phía sau rồi xoay người rời đi.

Các phi tần rất vui lòng, nhưng cũng sợ xảy ra va chạm với Tiết Ý Nồng. Nếu để cho tân hoàng biết các nàng đang đâm bị thóc chọc bị gạo, không chừng trái tim sẽ bay đến chỗ Từ yêu tinh, nên từng người một mượn cớ vội vàng rút lui, nơi này có Thái hậu trấn giữ, không sợ Từ yêu tinh không đền tội.

Tiết Ý Nồng vừa mới bãi triều, liền có người ngăn cản."Nô tài tham kiến Hoàng thượng, hồi Hoàng thượng, Thái hậu mời ngài qua, nói là có lời muốn hỏi ngài."

"Thái hậu?" Nàng không nghĩ ra nàng với Thái hậu có cái gì để nói. Hơn nữa tang sự của Tiết Khinh Y, không phải nàng đã xử lý thỏa đáng, rạng rỡ rồi sao. Không phải là chuyện của tiền triều, vậy nhất định là chuyện hậu cung, Tiết Ý Nồng hơi suy nghĩ một chút, cũng hiểu, nói: " Được, bãi giá Dưỡng Tức cung."
Kiệu liễn một đường đi đến Dưỡng Tức Cung. Vừa đến, giọng nói chói tai của Nhậm công công vang lên: "Hoàng thượng giá lâm!" Đám thái giám, cung nữ trước cung Thái hậu cung đều quỳ xuống hành lễ. Tiết Ý Nồng xuống kiệu, đi vào bên trong, sớm có cung nữ mở màn lên, nàng nhìn về phía Thái hậu, chỉ cảm thấy sắc mặt bà ấy tái nhợt, giống như là bị chọc giận, vội vàng cười nói: "Ý Nồng thỉnh an Thái hậu, Thái hậu tìm Ý Nồng không biết có viêc gì không?"

Thái hậu liếc mắt, "Không có chuyện thì không thể tìm ngươi?"

"Dĩ nhiên không phải, chỉ cần Thái hậu có lời, không cần kêu người tới truyền, trẫm chỉ cần có thời gian tất đến."

Thái hậu thấy nàng nói lời khiêm tốn cùng nụ cười luôn nở trên môi, cũng không nỡ trách cứ nàng, sắc mặt hơi trầm xuống: "Ai gia kêu ngươi tới, bất quá là có đôi lời muốn hỏi ngươi."
"Thỉnh Thái hậu chỉ dạy."

"Ngươi và Từ quý phi đã xảy ra chuyện gì? Ngươi có biết, luận về bối phận, ả là hoàng tẩu của ngươi, mà ngươi lại dám cùng ả dây dưa không rõ, hơn nữa hài cốt hoàng huynh của ngươi còn chưa nguội lạnh, ngươi lại..."

Thái hậu nghĩ đến cái chết của con mình, bà ấy lại tan nát cõi lòng, đôi mắt đỏ hoe.

Tiết Ý Nồng đối với chuyện này trong lòng hiểu rõ, nói: "Trẫm cũng không có dây dưa không rõ ràng với nương nương, thỉnh Thái hậu minh giám. Chẳng qua là chỗ Trẫm ở nóng quá, muốn mượn gian phòng mát mẻ để nghỉ ngơi. Vốn định đem Càn Nguyên Cung sửa chữa lại một phen. Sau khi biết chuyện, nương nương tận tình khuyên trẫm, nói tân hoàng mới vừa lên ngôi mà liền đại hưng thổ mộc (xây dựng rầm rộ), chỉ sợ không ổn thỏa, mà chỗ nương nương ở lại rất mát mẻ, có thể đến ở. Thật ra nương nương muốn dọn ra ngoài, nhưng trẫm tự quyết định, hảo ý của nương nương là vì trẫm. Nếu không lĩnh tình thì là không được, mà nếu lĩnh tình thì sẽ mang lại phiền toái cho nương nương. Đây cũng không phải là nguyên tắc làm vua. Vì vậy trẫm dự định chỉ mượn gian phòng ở trong một thời gian ngắn, chờ trời mát mẻ về lại chỗ cũ. Nhưng là nương nương quan tâm trẫm, sợ trẫm ở phòng khác ngủ không được, liền đem phòng mình nhường lại cho trẫm. còn nương nương thì đi phòng khác. Phần ân tình này, trẫm không thể không lãnh, chuyện chính là như vậy."
Thái hậu nghe xong, hừ một tiếng, "Ả là có tâm tư khác , lạt mềm buộc chặt, Hoàng thượng niên kỷ còn trẻ, không hiểu được tâm tư nữ nhân này, chính là quanh co lòng vòng, theo ý ai gia, đuổi ả ra khỏi cung mới tốt."

*** 17/10/2021 ***

Bình luận

Truyện đang đọc