NGÂY THƠ ĐÁNG YÊU



Editor: Nguyên

Nguyễn Hiểu Phong cười, xoa xoa đầu cô: “Ừ, là anh. Em gầy đi rồi, mai sẽ đưa em đi ăn ngon.”

Kỷ Khê mới nhớ ra hỏi anh, thanh âm vẫn ngây ngô mờ mịt: “Sao anh lại tới đây, tiệc đóng máy buổi chiều anh cũng không có tới.”

Nguyễn Hiểu Phong nói: “Tối nay mới bay đến đây, không thể đến kịp nên đến đây đợi em luôn”

Đối với nhân viên đoàn phim, đóng máy chính là giải thoát, một đám người muốn chơi đến rạng sáng. Nếu không phải Kỷ Khê biết chính mình uống say, trở về trước, không biết Nguyễn Hiểu Phong phải chờ tới khi nào.

Cô thấy hành lý bên cạnh Nguyễn Hiểu Phong, nghiêng đầu cười anh: “Anh cũng không biết tự vào phòng nghỉ ngơi à?”

Nguyễn Hiểu Phong buông tay: “Không còn phòng, toàn bộ khách sạn đều bị đoàn phim thuê hết rồi, suy nghĩ một chút vẫn là chờ em về vẫn hơn. Anh quên mang thẻ đoàn phim, người bảo vệ sống chết cũng không cho anh vào, cuối cùng anh cho họ nhìn giấy kết hôn điện tử của chúng ta, bọn họ mới cho anh vào.”


Uất Trì ở bên cạnh trừng lớn mắt, giống như bị sét đánh. Kỷ Khê lấy thẻ mở cửa phòng, cũng mặc kệ những người khác, đầu óc mơ mơ hồ hồ, chỉ biết vịn vào cánh tay Nguyễn Hiểu Phong để không ngã xuống.

Nguyễn Hiểu Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Chu cùng Uất Trì, nói: “Các cậu đi về trước đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”

Uất Trì nhanh chóng đi theo Tiểu Chu xuống. Vừa đi, vị vệ sĩ này đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi Tiểu Chu: “Chu ca, cô ấy thật sự là phu nhân của chúng ta à? Tôi chưa từng thấy bà Nguyễn nói gì, việc này là thế nào?”

Tiểu Chu trả lời: “Chuyện của ông chủ, hỏi nhiều như vậy làm gì. Đây là phu nhân chân chính của nhà chúng ta, cam đoan không giả, có phải cậu đắc tội cô ấy rồi không?”

Uất Trì nhớ tới những lời nói không chút để ý của mình với Kỷ Khê, mặt cũng tái đi rồi.

Tiểu Chu vừa thấy liền hiểu, cười nói: “Vậy cậu nên tìm cơ hội mà bồi tội đi, nhưng mà phu nhân tính tình tốt, sẽ không làm khó dễ cậu đâu.”

Đúng vậy.

Uất Trì tốt nghiệp trường quân đội ở nước ngoài, trở về làm ở công ty vệ sĩ, thường xuyên làm vệ sĩ cho nghệ sĩ, đến khi làm cho Nguyễn gia mới ổn định công việc ở đây. Mấy người anh em họ thậm chí là chú bác của Nguyễn Hiểu Phong cậu cũng đã gặp qua, không chỉ chuyện trong nhà hồng kỳ chưa ngã, bên ngoài cờ màu đã bay*, cậu đã từng hộ tống mấy người phụ nữ thân phận không thể lộ ra nước ngoài**, đại bộ phận đều là nghệ sĩ, nhiều người là nghệ sĩ vô danh lại thích hất cằm sai khiến làm cậu vô cùng mất thiện cảm.

*ngoại tình

**tình nhân ra nước ngoài dưỡng thai

Kỷ Khê lại là một trong số ít người tôn trọng cậu, trên người cô ấy có ý chí phấn đấu, lại là người có thể thuận lợi hiếm thấy ở cái giới tàn nhẫn khắc nghiệt này.

Nghĩ đến đây, Uất Trì hỏi: “Phu nhân có vẻ không giống người trong giới giải trí? Có phải chỉ muốn thử qua xem đóng phim là thế nào không ?”

Uất Trì không xem tạp chí bát quái, cũng không nghe nói qua gì về tình huống của Kỷ gia, chỉ cho rằng Kỷ Khê là tiểu công chúa sống trong nhung lụa, muốn trải nghiệm cuộc sống một chút thôi.

Tiểu Chu tiếp lời: “Trước đây đúng là không phải người trong giới giải trí, nhưng có hoạt động nghệ thuật ở nước ngoài, chuyện khác cậu đừng tò mò, chuyện của tiên sinh và phu nhân cũng đừng nói cho lão phu nhân, hiểu chưa? Tình huống trong nhà tiên sinh đã đủ phức tạp rồi, trước kia lão phu nhân nghe tin tiên sinh đột ngột kết hôn, tức giận đến ba tháng sắc mặt vẫn chưa tốt lên, lần này tiên sinh trở về nhà một chuyến, tất cả đều hỏi về phu nhân, nhưng tiên sinh chính là sống chết cũng không nói, thiếu chút nữa không thể ra ngoài, còn cả phóng viên bên ngoài soi mói chuyện riêng tư nữa. Chuyện kết hôn của tiên sinh và phu nhân chưa công khai, chúng ta nên làm việc cẩn thận.”

Hai người im lặng rời đi.


Kỷ Khê về phòng chỉ muốn lập tức nhào lên trên giường. Trước mắt cô trời đất quay cuồng, thế giới xoay vòng, cô chỉ muốn yên lặng nghỉ ngơi một chút. Nhưng mà do đồng hồ sinh học nên không thể chìm vào giấc ngủ, vẫn là nửa tỉnh nửa mê. Đôi mắt xinh đẹp hơi hé mở, ánh mắt sinh động kiều diễm mê người.

Nguyễn Hiểu Phong đỡ cô nằm xuống giường, cô gái nhỏ trong lòng anh uống say, dựa đầu vào vai anh. Hương thơm thoang thoảng mang theo mùi nước hoa nhè nhẹ, rất dễ ngửi.

“Lâu rồi chưa thấy anh nha, Nguyễn Hiểu Phong.” Kỷ Khê ngước mắt nhìn anh, nhẹ nhàng lầu bầu, thanh âm mềm như tan chảy trong đáy lòng, ánh mắt mê hoặc nhìn anh, “Sao hôm nay lại tới? Tiệc đóng máy anh có đến đâu.”

Cô uống say, nói chuyện lộn xộn, một vấn đề đã hỏi rồi nhưng một lúc sau sẽ lại giống như nhớ ra cái gì, hỏi anh lại một lần nữa, có chút đáng yêu ngốc nghếch, không giống bộ dáng ngoan ngoãn hiểu đạo lý thường ngày.

Hơn một tháng không nói chuyện, cho dù có bận rộn quay chụp với cường độ cao, Kỷ Khê cũng không khổ than mệt một tiếng nào.

Nguyễn Hiểu Phong nhìn cô, khuôn mặt lãnh đạm cũng dịu dàng hơn, ngón tay anh nhè nhẹ đè vào ấn đường cô, như là dỗ một đứa bé: “Quay về sẽ đưa em về nhà, Khê Khê.”

“Vâng.” Kỷ Khê gật gật đầu, lát sau lại đem vấn đề này hỏi lại lần nữa. Nguyễn Hiểu Phong một tay ôm cô, một tay với lấy cốc uống nước của Kỷ Khê ở bên cạnh, vừa vặn ấm nước điện cũng ở cạnh đó, rót nước nóng ra cốc, lại thêm nước lạnh vào để nhiệt độ ấm vừa phải, rồi cho cô uống thuốc giải rượu.

Sau khi uống thuốc, Kỷ Khê hiển nhiên càng mệt hơn, nhưng mà ngón tay thon dài vẫn còn bám anh không chịu buông ra, như là bản năng tìm kiếm cảm giác an toàn.

Nguyễn Hiểu Phong tùy ý cho cô bám, thấp giọng hỏi: “Sau khi đóng máy, ngoài ăn tiệc ra, còn muốn làm gì để chúc mừng nữa không?”

Kỷ Khê nói: “Ngủ một giấc, sau đó về nhà.”

Nguyễn Hiểu Phong nói: “Không có muốn gì khác sao?”

Kỷ Khê đặc biệt ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Ừ, không có.”

Cô thật sự mệt mỏi, tóc tai hơi hỗn độn, sợi tóc mềm mại dán trên má, hơi thở có mùi rượu nhưng ngược lại không nồng mà lại có chút ngọt ngào. Nguyễn Hiểu Phong cúi đầu nhìn cô, bỗng nhiên giật mình, cúi đầu thấp xuống.

Đôi môi thơm ngọt kia, mềm đến không thể tưởng tượng đươc, càng làm lòng người nóng lên. Bàn tay bám vào áo anh hơi buông lỏng ra, như là cảm thấy hoảng hốt, cho đến khi môi Nguyễn Hiểu Phong rời khỏi môi cô, thời điểm cặp mắt đào hoa kia nhìn thẳng vào mắt cô, cô mới dao động, biết hiện tại đã xảy ra cái gì.

Nguyễn Hiểu Phong hôn cô.


Thấy ánh mắt ngây thơ của cô, Nguyễn Hiểu Phong nhẹ nhàng gạt tóc mai của cô ra, lại hôn một cái nữa. Thanh âm trầm thấp của anh như có từ tính, nhẹ giọng hỏi: “…… sợ à?”

Kỷ Khê lắc đầu, ngơ ngác nhìn anh trong chốc lát, lúc này mới thấy thẹn thùng, mặt đỏ dần lên.

Cô nhỏ giọng nói: “Em…em là lần đầu tiên yêu đương nha.”

“Ừ.” Nguyễn Hiểu Phong thấp giọng nói, “Rồi sao nữa?”

Kỷ Khê chép miệng, nhỏ giọng nói: “Lần…… lần sau không được lâu như thế không tới tìm em. Chúng ta kết hôn rồi đấy, Nguyễn Hiểu Phong.”

Nguyễn Hiểu Phong nở nụ cười, nói: “Ừ.”

Cô gái nhỏ của anh an tĩnh nghe lời thế đấy, không giống như chị gái cô Kỷ Phân có tiếng trong giới là nóng bỏng phóng khoáng, cô như một đứa trẻ ngoan ngoãn không đòi ăn kẹo, biết anh bận, cho nên cũng không chủ động quấy rầy anh, an an tĩnh tĩnh mà đóng phim.

Nhưng mà một cô gái mới hai mươi tuổi, gia đình gặp biến cố, chưa kịp nghĩ gì đã kết hôn, rồi lại thử nghiêm túc mà thích một người. Cô có thói quen làm gì sẽ dốc sức mà làm, chịu khó chịu khổ, sẽ không mè nheo làm nũng, sợ gây ra phiền toái cho anh, cho nên trước sau luôn suy nghĩ cẩn thận.

“Anh cũng là…… lần đầu tiên yêu đương.” Nguyễn Hiểu Phong nhẹ nhàng nhéo mặt cô, như là không biết nên dỗ cô thế nào, hoặc là chính anh cũng hơi hoảng, anh nghĩ ngợi, trịnh trọng mà nói, “Thực xin lỗi…… lần này anh không có cách nào để liên lạc với em, về sau sẽ không như vậy.”

Anh ôm Kỷ Khê chìm vào giấc ngủ, đắp chăn lên, ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng nằm xuống cùng cô.






Bình luận

Truyện đang đọc