Đào Nhiên nhìn hắn, chỉ nhìn hắn, hỏi câu hỏi đã xoay vòng trong đầu cậu suốt mấy ngày nay: "Giang Vũ Hành, cậu có phải thích tôi không?"
Là câu khẳng định.
Dưới sự ghét bỏ công khai của cậu, hắn vẫn đối xử tốt với cậu, thậm chí còn nghĩ những lời đó trong lòng, ngoài điều này cậu không tìm ra lời giải thích nào khác.
Sự im lặng kéo dài rất lâu, rất lâu.
Giang Vũ Hành lập tức ngây người, rồi từ từ nở một nụ cười: "Đúng, tôi thích cậu."
[ Thật sự rất thích cậu... ]
Đào Nhiên không thể tìm được chút nhẹ nhõm nào trong nụ cười gượng gạo và chua xót đó, trái tim càng thêm nặng nề.
Cậu nghe thấy Giang Vũ Hành nói bằng giọng điệu bình thản quen thuộc: "Cậu không cần cảm thấy phiền muộn, tôi thích cậu, tôi cũng không muốn yêu cầu cậu làm gì, nếu cậu thực sự thấy phiền thì tôi có thể tránh xa cậu."
Trong lòng Đào Nhiên vô cùng nghẹn ngào, môi run lên mấy lần mới hỏi: "Tại sao?"
Thực ra cậu có rất nhiều điều muốn hỏi, muốn hỏi tình cảm này bắt đầu từ khi nào, hoặc là tại sao không nói với cậu.
Nhưng đến khi những suy nghĩ trong lòng được xác nhận, cậu vẫn không biết phải phản ứng thế nào, cậu đột ngột muốn hỏi tại sao, có lẽ từ đầu đã muốn hỏi tại sao.
Tại sao thích cậu?
Cậu luôn đối xử tệ với Giang Vũ Hành như vậy, tại sao lại thích cậu?
Tại sao luôn dịu dàng với cậu...
Rốt cuộc tại sao.
"Không có tại sao gì cả." Giang Vũ Hành không suy nghĩ nhiều, khi lên tiếng lần nữa, giọng điệu rất kiên định: "Tôi chỉ thích cậu, chỉ có vậy thôi."
Hắn nhìn Đào Nhiên, cười: "Cho nên cậu không cần phải cảm thấy gánh nặng, tôi cũng thật sự không muốn tạo áp lực cho cậu, tôi có thể không đến gần."
[ Tôi có thể làm được. ]
Đào Nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa, đôi mắt đầy chân thành và nỗi buồn khó giấu.
"Tôi chỉ đến đây để đưa cái này cho cậu thôi, tôi đi đây." Giang Vũ Hành dừng lại rất lâu, tay hơi nâng lên rồi lại buông xuống, "Tạm biệt."
[ Bây giờ đi tìm giáo viên chủ nhiệm để nói chuyện đổi phòng thôi, dọn dẹp đồ đạc... làm quen với bạn cùng phòng cũng cần thời gian, cậu ấy không ở ký túc xá chắc chắn sẽ dậy muộn. ]
Nhìn thấy Giang Vũ Hành quay người, dáng vẻ u sầu, Đào Nhiên đột ngột cảm thấy khó chịu dâng lên, đến nỗi không thể thở nổi.
Cậu biết mình không nên gọi hắn lại, nên để hắn đi, cậu không thể để lại cho người khác quá nhiều hy vọng.
Nhưng cậu thực sự không làm được.
"Giang Vũ Hành." Đào Nhiên gọi hắn, "Xin lỗi, thật sự... xin lỗi."
Giang Vũ Hành khẽ ừ một tiếng: "Không sao."
[ Không phải lỗi của cậu. ]
Chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã hành động trước khi ý thức, Đào Nhiên chạy nhanh lên, kéo tay áo hắn, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Cậu đừng đổi ký túc xá nữa, cái đơn đó thực ra tôi đã quên vứt ở đâu rồi. Tôi từng muốn đổi phòng, nhưng là trước khi phong tỏa, hôm nay tôi không muốn đổi, cũng không có ý định đổi."
Giang Vũ Hành quay người lại, dùng giọng điệu trêu chọc nói: "Cậu nói vậy tôi sẽ tưởng cậu muốn cho tôi cơ hội, thực sự không sao đâu."
[ Không cần phải giải thích, an ủi nữa, thực ra mình đã chấp nhận kết quả này từ đầu rồi. ]
Nhìn thấy Giang Vũ Hành quay người lại định rời đi, Đào Nhiên hét lên, giọng điệu có phần như đổ vỡ: "...... Cho! Tôi cho, được chưa?"
Lời nói ra khỏi miệng, bản thân cậu cũng không biết mình đang nói gì, cậu chỉ là theo bản năng cảm thấy không thể để Giang Vũ Hành rời đi, cậu không muốn để Giang Vũ Hành rời đi như vậy.
[ Cậu ấy đang nói gì... ]
Cả hai đều ngây người tại chỗ.
Giang Vũ Hành là không thể tin được, còn Đào Nhiên thì đột nhiên cảm thấy có gì đó thông suốt.
Sự khó chịu suốt bao ngày qua của cậu cuối cùng cũng tìm thấy lối thoát, cuối cùng phát hiện ra rằng hóa ra cậu luôn đang đấu tranh với chính mình.
——Cậu có rung động với Giang Vũ Hành.
Và lý do cậu không muốn thừa nhận điều này, chính là vì mối quan hệ giữa hai người trong hai tháng ngắn ngủi đã thay đổi hoàn toàn.
Cho nên, cậu có một chút thích Giang Vũ Hành.
Chắc chắn chỉ là một chút.
Cho nên...
Họ có thể thử.
Đào Nhiên sau khi thông suốt liền không thể kiểm soát được sự căng thẳng, cậu nhìn Giang Vũ Hành vẫn còn cứng đờ tại chỗ, lo lắng nói: "Này, tôi... tôi nói là tôi cho cậu cơ hội, cậu có nghe thấy không."
"Ừ, nghe thấy rồi." Giang Vũ Hành trầm giọng đáp lại.
Chưa kịp để Đào Nhiên phản ứng, Giang Vũ Hành đã quay người, ôm chầm lấy cậu.
Ôm rất chặt, rất chặt.
Trong sự hỗn loạn, Đào Nhiên đã không nghe rõ tâm tư của đối phương đang nói gì, bàn tay cậu lơ lửng trong không trung vài giây, rồi sau đó vươn lên, vòng qua tấm lưng rộng lớn, ôm chặt lại.
Giang Vũ Hành áp sát tai cậu, giọng nói không thể kiểm soát được mà run rẩy: "Tớ, tớ là bạn trai của cậu rồi, đúng không?"
Trong cái ôm mạnh mẽ đó, Đào Nhiên thậm chí còn khó khăn cả việc gật đầu, cậu cảm giác toàn thân nóng lên, nhỏ giọng đáp lại: "Ừ."
Tớ cũng là bạn trai của cậu.