NGHE NÓI EM THÍCH TÔI


“Vậy nói thật đi.” Anh khẽ nói.“Bỏ đi, vẫn nên đừng nói.” Đột nhiên cô không muốn nghe, bởi vì, anh nói thật em đều biết.“Em muốn về.” Cô đứng dậy.Anh trầm mặc một lát, “Được.”Hai người trầm mặc đi ra ngoài, lúc lên xe, Nguyễn Lưu Tranh phát hiện ví tiền của anh ở trên xe, chẳng trách vừa nãy muốn cô trả tiền cơm.Ánh mắt anh trước giờ đều rất sắc bến, lập tức phát hiện ra tầm mắt cô, “Sao thế? Muốn tôi trả tiền vừa nãy cho em?”“…” Người này thực sự có thuật đọc tâm à, hay là anh vào nhầm chuyên ngành, nếu như học tâm lý sẽ là tình hình gì?“Yên tâm.” Anh nói, “Tôi sẽ không trả đâu.”“…” Không trả còn nói quang minh chính đại như thế!Cô mặc kệ anh, vừa đúng lúc nhìn thấy Đàm Nhã đang ôm con trai đi về phía ga tàu tiện ngầm, “Dừng dừng dừng, cho Đàm Nhã lên xe.”Anh dừng xe lại, bảo Đàm Nhã lên.“Cậu đi đâu thế? Về nhà hả?” Nguyễn Lưu Tranh lật người lại sờ sờ bàn tay nhỏ của con trai Đàm Nhã.Cậu nhóc rất ngoan ngoãn chào chú Ninh và dì.“Không phải, mình đến trung tâm thương mại, trong đó không phải có chỗ vui chơi của trẻ con sao? Nhóc con bị bệnh lâu như vậy, khó khăn lắm mới khỏe lại, hôm nay dẫn nó đi tái khám, khỏi hẳn rồi, hiếm có dịp mình được nghỉ nên dẫn nó đi chơi một chút.” Đàm Nhã cười nói.“Mình cũng đi, vừa lúc muốn đi dạo mua chút đồ.” Nguyễn Lưu Tranh nói.“Được!” Đàm Nhã rất vui vẻ, “Hai người chúng ta thực sự rất nhiều năm rồi chưa cùng nhau đi dạo, có điều thầy Ninh à? Có nỡ cho mình mượn Lưu Tranh một buổi chiều không?”Nguyễn Lưu Tranh hắng giọng, “Liên quan gì đến anh ấy?”Ninh Chí Khiêm lái xe, mỉm cười, “Tôi không dám làm chủ của cô ấy.”“Ai ya.” Đàm Nhã cười nói, “Thầy Ninh cũng cười rồi nha! Mùa xuân đến rồi!”Nguyễn Lưu Tranh nhìn nụ cười của Đàm Nhã, mặc kệ là thật hay giả, nhưng chỉ cần Đàm Nhã đồng ý cười, thì không có đoạn đường nào không qua nổi, cô là người từng trải nên cô biết, trong lòng cũng vui mừng thay Đàm Nhã, lần này, cuối cùng Đàm Nhã cũng không mềm lòng nữa.Ninh Chí Khiêm đưa họ đến cửa trung tâm thương mại mà Đàm Nhã chỉ định, “Nói thời gian đi, tôi đến đón mọi người.”“Không cần đâu! Phụ nữ bọn em đi dạo không biết bao giờ mới xong, đợi lát nữa bọn em tự bắt xe về.” Nguyễn Lưu Tranh tháo dây an toàn.“Thật sự không cần?” Anh hỏi.“Không cần! Anh đừng tới, anh tới sẽ làm cho bọn em áp lực, luôn nghĩ anh sẽ tới đón, đi dạo cũng mất hứng.” Nguyễn Lưu Tranh ghét bỏ nói.“Vậy được rồi, chú ý an toàn.” Anh xuống xe, ôm bé con ra giúp Đàm Nhã, đợi Đàm Nhã xách túi đi ra mới đưa trả cô ấy.“Đưa túi cho mình đi, đi thôi.” Nguyễn Lưu Tranh xách lấy túi của Đàm Nhã.Hai người tiến vào trung tâm thương mại, Đàm Nhã nói, “Chúng ta đi dạo trước đi, đợi lát nữa dẫn nhóc đi chơi.”“Đừng, đưa con đi chơi trước đi! Mình không vội.” Cô kéo Đàm Nhã đi về phía khu trẻ em.Cậu bé vào đến khu vui chơi trẻ em rất vui vẻ, chưa chơi hai ba tiếng đồng hồ sẽ không ra, Nguyễn Lưu Tranh và Đàm Nhã liền ở một bên đợi, vừa đợi vừa nói chuyện.“Lưu Tranh, cậu và Ninh Chí Khiêm bây giờ hòa thuận rồi chứ? Hai người đi ra từ nhà mới của cậu ta hả?” Đàm Nhã trưng ra biểu cảm họ đang sống chung.“Cậu biết anh ấy mua nhà sao?” Nguyễn Lưu Tranh vô cùng kinh ngạc hỏi.“Lần trước thấy cậu ta đến đầu đường đón công ty bất động sản.”Nguyễn Lưu Tranh lắc lắc đầu, “Đừng nói về mình nữa! Không có gì để nói cả.” Cô quan tâm đến cuộc sống của Đàm Nhã hơn.Đàm Nhã lại nói, “Không nói cậu thì nói ai? Mình sao? Một đứa hôn nhân thất bại như mình có gì để nói? Hơn nữa bây giờ sai lầm của mình sắp kết thúc rồi, càng không cần nói đến để thêm đau buồn, không sai, có lẽ trong thời gian rất dài mình đều phải chữa thương, nhưng mình sẽ không quay đầu lại nhìn, mình sẽ khiến mỗi ngày của mình đều giống như hôm nay, vui vẻ tươi cười, mãi mãi nhìn về phía trước! Cậu phải giống vậy, nhìn về phía trước! Nhìn về tương lai của cậu và Ninh Chí Khiêm!”Nguyễn Lưu Tranh cười cười.“Đừng cười! Không phải mình nói đùa đâu.

Trước kia còn không cảm thấy, nhưng bây giờ mình và Trình Châu Vũ đều có thể nhìn ra Ninh Chí Khiêm đối với cậu như thế nào, không quan tâm cậu mà lần nào cũng cùng cậu trực đêm? Cậu ta ăn no dửng mỡ sao, sao không cùng Đinh Ý Viên?”Nguyễn Lưu Tranh buông tiếng thở dai, “Mình biết, mình đều biết…”“Cậu biết?”“Ừm…” Ánh mắt Nguyễn Lưu Tranh sâu xa, “Con người anh ấy lòng dạ sâu thẳm, người ngoài rất khó nhìn thấu tim anh ấy, mình cũng vậy, luôn cảm thấy không đủ hiểu anh ấy, nhưng mà, rốt cuộc mình ở bên anh ấy nhiều năm như vậy, nói không hiểu, nhưng hẳn là càng hiểu hơn so với bất kỳ ai.


Mình không ngốc, đương nhiên mình biết anh ấy nghĩ như thế nào, chỉ là…”Cô không phải kẻ ngốc, sao không nhìn ra chứ?Yêu và không yêu, cô đã từng mẫn cảm như vậy, sao lại không cảm nhận được sự thay đổi?Hơn nữa, cho dù tâm tư anh khó nắm bắt, nhưng nhân phẩm của anh cô lại vô cùng hiểu, nếu như nói, anh luôn vì cuộc hôn nhân chóng vánh và thiếu suy nghĩ năm đó mà tự trách, cũng luôn vì không thể cho cô tình yêu cô mong muốn mà áy náy, vật đổi sao rời như vậy, sau bao nhiêu năm cô rời đi rồi trở về, anh tuyệt đối sẽ không mắc lại sai lầm giống vậy, không cho cô được thứ cô muốn, tuyệt đối anh sẽ không trêu chọc cô.

Lúc mới trở về, còn không dám xác định như vậy, rốt cuộc là anh đang bù đắp sao? Nhưng đến bây gờ, mọi thứ đã không còn quá rõ nữa.


Cùng trực đêm có thể là bù đắp, hướng dẫn cô mau chóng trưởng thành có thể là bù đắp, đối xử tốt với cô các thứ có thể là bù đắp, nhưng, nụ hôn và dục vọng thì không phải…Cô không muốn nghĩ rốt cuộc anh phát sinh biến hóa từ khi nào, cõ lẽ như lời anh nói, ở giữa ranh giới sinh tử nhìn rõ mọi chuyện trên đời chỉ cần một giây, có lẽ, lại là một nháy mắt lơ đãng sau khi gặp lại, nhưng cô biết anh đã khác…“Chỉ là cái gì?” Đàm Nhã kéo tay cô, “Cậu có điều gì băn khoăn? Bọn mình đều sốt ruột thay hai người đó cậu biết không? Cũng sáu bảy năm rồi! Cậu ta cũng chưa kết hôn, cậu cũng chưa lấy chồng, hai người định lề mề đến bốn mươi tuổi hả? Vậy thực sự lớn tuổi rồi, cậu muốn sinh còn cũng vất vả!”Nguyễn Lưu Tranh mím môi cười.“Rốt cuộc cậu cười cái gì?”“Đàm Nhã, mình đã từng mang thai ngoài tử cung, đã mất một bên ống dẫn trứng, mình thực sự không dễ mang thai như vậy, hơn nữa, ngộ nhỡ lại mang thai ngoài tử cung thì sao?” Cô nhớ tới những ngày phẫu thuật phải nằm viện đó, nhớ đến vết sẹo trên bụng kia.“Cậu lo lắng mù quáng hả? Tỷ lệ mang thai ít đi một nửa thôi! Uổng công cậu còn là bác sĩ nữa, nghĩ nhiều quá đó! Hơn nữa thực sự không được vẫn có thể thụ tinh trong ống nghiệm! Cho dù không thể mang thai, Ninh Chí Khiêm cũng có Ninh Tưởng rồi.”“Nhưng không giống nhau.

Ninh Tưởng là được nhận nuôi.


Trước đây khi mình còn chưa ly hôn với anh ấy, bố anh ấy thường nhắc muốn bọn mình mau chóng có con, sản nghiệp của Ninh gia cần người thừa kế, anh ấy đã làm bác sĩ rồi, không trông cậy làm người kế nghiệp được, bố anh ấy chỉ có thể trông cậy vào cháu đích tôn nhanh lớn chút.

Mặc dù người trong nhà đó rất yêu Ninh Tưởng, nhưng có xem Ninh Tưởng như người thừa kế không thì lại không biết, nhưng nếu như có thể có một đứa cháu ruột, ông bà nhất định sẽ càng vui.”Đàm Nhã nghe xong, mặc dù thấy cũng hợp lý nhưng vẫn không tán thành suy nghĩ của cô, “Lưu Tranh, mặc dù mình cũng không thể hiểu nổi cậu ta, nhưng mình có một loại cảm giác, sau khi cậu ta nhận nuôi Ninh Tưởng cũng không có dự định tái hôn nữa, nếu như cậu không quay về mình thấy cậu ta thực sự sẽ ở vậy cả đời, thậm chí cậu thấy đó, sáu năm nay chưa có người phụ nữ nào lọt vào mắt cậu ta.”Cô hiểu, muốn anh yêu một người, rất khó, có lẽ anh cũng không có đủ sức lực để lại hao tổn chín năm nghiệm chứng một phần tình cảm, cho nên, đây cũng là nguyên nhân hôm nay cô không để anh nói thật, lời anh muốn nói, bất kể là nói thật hay nói dối, cô đều hiểu.“Cho nên, cậu thực sự không cần nghĩ nhiều như vậy! Chuyện này nên để cậu ta quyết định! Cậu ta cần cậu, tự nhiên sẽ biết xử lý tất cả những khó khăn và rào cản đặt ra trước mặt hai người.


Cậu phải tin cậu ta mới được.

Cậu ta là người tốt, không phải đồ cặn bã như mình trước đó!”Đương nhiên cô biết anh là người tốt, cô cũng biết anh sẽ xử lý, nhưng chính là như vậy, mới phải lo lắng trong cuộc sống cuối cùng sẽ để lại tiếc nuối.“Bỏ đi, vẫn nên để cậu tự giải quyết đi! Dù sao ấm lạnh tự cậu biết.” Đàm Nhã cũng không tiện nói nhiều.Nguyễn Lưu Tranh cười, nháy nháy mắt với Đàm Nhã, “Được rồi được rồi! Mình cảm thấy bây giờ cũng rất tốt! Cũng phải để mình hưởng thụ một chút mùi vị được theo đuổi gì đó chứ! Riêng mình cảm thấy rất tuyệt!”“Cái này có thể có! Cậu cố gắng chơi đùa!” Đàm Nhã cũng cười.Hôm đó đi cùng Đàm Nhã đến tám giờ tối, lại cùng mẹ con Đàm Nhã ăn ở ngoài trở về, cô mua cho bố mẹ mỗi người hai bộ quần áo mùa xuân, hai bộ quần áo ở nhà, đồ mẹ đang mặc bây giờ vẫn là quần áo năm đó khi cô rời nhà.Về đến nhà đã là hơn chín giờ, cô đi tắm rửa xong, rồi có điện thoại gọi tới, là anh.“Về nhà rồi hả?” Vừa nhận điện thoại, anh ở bên kia hỏi.“Vâng, vừa về một lát.” Cô ngồi xuống.“Mua cái gì thế?”“Mua cho bố mẹ em vài bộ quần áo.”“Không mua cho anh?”“…” Dựa vào cái gì phải mua cho anh? “Đại thiếu gia à! Thầy Ninh à! Đừng hà khắc với học trò như vậy!”“Anh mua hết cho em rồi!”Cô nhớ đến một ngăn tủ đầy quần áo đó, “Được rồi, là anh mua sao?” Anh chưa bao giờ biết cô mặc số nào! Lúc cô còn làm con dâu Ninh gia, quần áo đều do mẹ chồng cô mua! Đồ đạc trong ngăn tủ ngày hôm nay, đều là nhãn hiệu Ôn Nghi yêu thích! Có điều, Ôn Nghi vẫn nhớ số áo trong của cô, cũng thực sự là một người mẹ chồng không thể bắt bẻ…“Anh cảm thấy mẹ anh đối với em tốt hơn cả anh.” Anh ở đầu kia cảm khái.Mẹ cô không như vậy à? Đây cũng là thương thay cho tấm lòng cha mẹ…..


Bình luận

Truyện đang đọc