NGHE NÓI TA SẼ CHẾT TRÊN TAY NÀNG

Mạch Tân Diệc bị choáng đầu mới không phát hiện ra sơ hở trong lời nói của Mộ Sân Cừ, khác với trong truyện, kinh mạch của Mộ Sân Cừ đã sớm được hắn dưỡng thông suốt, từng đợt linh lực uyển chuyển nhẹ nhàng lưu động, nào còn cần đến huyết kiệt thảo.

Chỉ là lời đã nói ra thì không thể đổi ý, nhưng cũng không chịu lập tức mang Mộ Sân Cừ đến Mặc cái gì Lâm, mà lấy cớ điều dưỡng kinh mạch cho nàng, ngày ngày đè nàng ở trên giường kiểm tra linh khí.

Bởi vì có khoá liêu tình, Mộ Sân Cừ không hề có sức phản kháng đối với linh khí của Mạch Tân Diệc, cho dù trong lòng có ý cự tuyệt, chỉ cần linh lực quen thuộc ấm áp nhè nhẹ tiến vào từng đợt, nàng đã mềm nhũn cả người, cảm giác khô nóng khát khao từ đan điền lan tràn đến toàn thân, tùy ý để Mạch Tân Diệc thích làm gì thì làm.

Nàng bị thao điên đảo không rõ ngày đêm, mỗi đêm Mạch Tân Diệc đều lại đây lấy danh nghĩa kiểm tra bắt nàng mở rộng thân thể để dương v*t thao vào hoa huy*t mềm nhũn, được tinh dịch lấp đầy, cố tình tử cung khẩn trí non mềm như thực sự thèm thuồng, một khi dương v*t rút khỏi liền vội vàng khép kín, ngậm lấy tinh dịch tràn ngập vào trong, mỗi buổi sáng Mộ Sân Cừ tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là dùng ngón tay mở hoa huy*t một lần nữa, móc tinh dịch ra ngoài, tựa như con trai ? phun nước, cửa huyệt non mềm phun ra chất dịch trắng đục như sữa, nhưng thứ bị bắn vào vừa nhiều vừa sâu, làm thế nào cũng không đẩy ra hết.

Nếu Mạch Tân Diệc không bận, buổi sáng cũng muốn đè nàng một hồi, tinh dịch tồn lưu trong tử cung từ đêm qua, bị dịch huyệt hoà lẫn, trơn ướt dính nhớp, làm quy đầu đẩy vào bên trong sảng khoái vô cùng, lại lần nữa bắn tinh dịch vào, bài trừ những cái lúc trước, tích táp dọc theo đường tràn ra bên ngoài.

Mộ Sân Cừ tựa như bị kiều dưỡng tính nô, tác dụng duy nhất chính là mở rộng chân để Mạch Tân Diệc thao, thân mình mẫn cảm cơ hồ không thể không có tiếp xúc thân mật từ Mạch Tân Diệc, cho dù một chút hơi thở đều có thể làm nàng chảy nước bốn phía mồ hôi đầm đìa.

Mạch Tân Diệc cố ý giam giữ Mộ Sân Cừ, đợi cho đến khi thiếu nữ luôn muốn rời đi bị hắn dạy dỗ ngoan ngoãn non mềm, toàn thân chỉ dựa vào một người là hắn mới thoáng hả giận, cuối cùng vẫn lôi kéo nàng đi tìm huyết kiệt thảo mà nàng mong ngóng.

Mạch Tân Diệc không biết trong truyện Mộ Sân Cừ làm cách nào bắt được hắc xà yêu, nhưng nếu đã có hắn đi cùng thì thế nào cũng không tới phiên Mộ Sân Cừ ra tay.

Sau khi thu phục được lệnh khâu chi hỏa, Mạch Tân Diệc vốn dĩ không cần dùng đến vũ khí, con rắn cao ngạo bò xuống đồi núi, từng miếng vảy đen lóe lên ánh sáng yếu ớt chờ thời công kích, đột nhiên xung quanh xuất hiện đầy ngọn lửa sôi sục, gần như trong nháy mắt đã thiêu đốt cơ thể màu đen khổng lồ đến không còn tung tích.

Mà Mạch Tân Diệc hầu như không động một ngón tay.

Huyết kiệt thảo cũng không khó tìm, nhưng khi nó trưởng thành sẽ hấp dẫn rất nhiều yêu thú đến tranh đoạt, mà dược hiệu của nó cũng vì hấp thu quá nhiều máu của dã thú mới sinh ra màu đỏ rực rỡ đến vậy.

Lúc bị nhổ lên, cánh hoa tươi nhẹ nhàng lay động, tựa như muốn giãy giụa lần cuối cùng, Mạch Tân Diệc rút ra rễ rây trắng nõn, lúc đưa cho Mộ Sân Cừ còn cười như không cười, tựa hồ đang cất giấu bí mật nào đó,

"Cầm lấy, đừng để người khác cướp mất."

Mộ Sân Cừ ngơ ngẩn nhìn Mạch Tân Diệc, bàn tay theo bản năng nắm chặt huyết kiệt thảo, nam nhân trước mặt quá mức chói mắt, trong giây lát, linh khí đầy rẫy không hề che giấu lực công kích mạnh mẽ, tựa hồ toàn bộ hỏa linh khí đều bị hắn hấp dẫn tụ tập, nén thành một lồng giam hoàn mỹ, vây chặt hắc xà ở bên trong, càng giãy giụa càng ép chặt, thẳng đến khi ngọn lửa chói mắt đó đốt hết tất cả, không khí tràn ngập mùi khét, rất nóng nhưng cũng cực kỳ hấp dẫn.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá lưu lại trong rừng hình bóng rõ ràng, đôi mắt của Mạch Tân Diệc sáng rực, tựa như hội tụ muôn vàn hào quang, quần áo màu đen cùng sợi tơ vàng trên cổ tay áo phô diễn uy thế, thân hình đĩnh bạt đầy kiêu ngạo, đứng trên muôn vàn sinh mệnh, như mệnh đã được chú định làm vua.

"Nhìn đến choáng váng sao?" Mạch Tân Diệc nhẹ nhàng điểm một cái lên trán Mộ Sân Cừ, "Thích không?"

"Thích."

Mộ Sân Cừ đã từng nói thích vô số lần với Mạch Tân Diệc, vừa lấy lòng hắn vừa cầu sự tín nhiệm từ hắn, hai chữ này nói quá nhiều lần, nhưng những lúc như vậy ánh mắt hắn thường có vẻ cười nhạo hoặc trêu đùa khó phân biệt, Mộ Sân Cừ cũng không biết lúc này hai chữ này mang theo bao nhiêu phần chân thật.

Mạch Tân Diệc hơi hơi nhướng mày, có chút ngoài ý muốn, hắn thuận tay vén tóc mái của Mộ Sân Cừ ra sau, thuận tiện nhéo chút vành tai non mềm hơi lạnh,

"Thế mà học được gạt người?"

Đúng là một sự tiến bộ,

Là do được mình dạy dỗ sao?


Đột nhiên một tiếng rít gào đánh vỡ bầu không khí ái muội, Mộ Sân Cừ nhanh chóng hoàn hồn, phấn hoa của huyết kiệt thảo sẽ hấp dẫn vô số mãnh thú đến tranh đoạt, xem ra lại thêm một con đến tìm chết.

Nắm lấy tay Mạch Tân Diệc, Mộ Sân Cừ có chút hưng phấn, nàng nhìn chằm chằm ánh mắt dạt dào hứng thú của hắn, chậm rãi mở miệng,

"Cái này giao cho ta."

Tu vi Mộ Sân Cừ không thấp, Mạch Tân Diệc không cần cản trở cơ hội luyện tập của nàng.

Kiếm Quyết Minh cắt xé bầu trời, ánh sáng cùng dáng người sắc bén hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, sau khi Mộ Sân Cừ mất trí nhớ dường như không hề luyện tập kiếm thuật, nhưng tựa như đã được khắc vào trong thân thể, động tác múa kiếm của nàng lưu loát không hề có chút đình trệ, mặt mày sắc bén không khác gì mũi kiếm, đơn giản dứt khoát, từng bước đều ra sát chiêu, rõ ràng không phải biểu diễn hoa lệ lại có thể làm người choáng ngợp bởi sự xinh đẹp từ bên trong.

"Tiểu sư muội!"

Yêu thú kêu thảm chạy đi, Mộ Sân Cừ không có thói quen xuất kiếm phải giết, nàng lạnh lùng nhìn nơi phát ra thanh âm, ánh mắt lạnh thấu xương vẫn chưa tan đi, làm người nhìn qua cơ hồ có thể té ngã trên mặt đất.

Mộ Sân Cừ luôn luôn ôn hòa với đồng môn, cho dù ít nói nhưng gần như sẽ không cự tuyệt bất kỳ yêu cầu của người nào.

Người tới xoay chuyển đầu óc, nhìn huyết kiệt thảo trong tay nàng,

"Đại sư huynh bị thương cần có vị dược này, không ngờ tiểu sư muội vừa lúc có được, hiện tại mau cùng ta trở về đi."

Mộ Sân Cừ thong thả cất huyết kiệt thảo vào trong hộp, lúc này mới ngẩng đầu miễn cưỡng nhìn người đang vui cười, thanh âm vẫn xa cách như cũ,


"Sư huynh?"

Trong lòng người nọ có chút bồn chồn, nhưng nghĩ đến biểu hiện ngày thường của Mộ Sân Cừ, liền vực dậy tinh thần, gập ghềnh giải thích,

"Ngày đó ngươi rơi xuống vách đá, không còn hi vọng sống sót, đại sư huynh mới mặc kệ ngươi, đã không phải không màng tình đồng môn, ngươi cần gì phải thấy chết mà không cứu?"

Khuôn mặt Mộ Sân Cừ sau khi mất đi ánh mắt lạnh lẽo chỉ còn sự diễm lệ, nhưng khoé mắt bị nhiễm chút máu yêu thú giống như một nốt ruồi đỏ hấp dẫn, Mộ Sân Cừ nhìn người không biết tốt xấu này, ngay cả tên nàng còn không biết lại rành mạch cảm nhận được chán ghét nổi lên từ đáy lòng,

"Nếu ta không cho thì sao?"

Toàn bộ quá trình Mạch Tân Diệc ở bên cạnh không hề mở miệng, thuộc hạ của hắn đã chú ý tình huống của cái tên gọi là đại sư huynh kia, đoạn thời gian này mỗi ngày đều tung tăng nhảy nhót, sao cố tình lúc Mộ Sân Cừ tới lấy huyết kiệt thảo lại bị thương chứ, sao không trực tiếp bị đánh chết luôn đi, đỡ phải phiền toái.

Nam nhân luôn có thể hiểu ý nam nhân, người nọ biết Mạch Tân Diệc là Ma Tôn, nhưng Mạch Tân Diệc vẫn luôn duy trì tư thế bảo hộ nhìn Mộ Sân Cừ, lại không đứng ra làm gì mình, liền biết khẳng định hắn có tâm tư với Mộ Sân Cừ, mà bản thân là sư huynh của Mộ Sân Cừ, chắc chắn hắn cũng sẽ không làm mình bị thương.

Mộ Sân Cừ luôn luôn coi trọng sư môn kính trọng sư tôn, người nọ chỉ cho rằng Mộ Sân Cừ khó chịu vì bị bỏ rơi, sợ là muốn một cái bậc thang bước xuống, nhưng chính mình vốn đã quen nhìn thiếu nữ luôn luôn ôn hòa, hiện tại nàng lạnh nhạt như vậy lại thấy khó chịu,

"Tiểu sư muội, ngươi không cùng ta trở về thì thôi, hiện giờ còn kết bạn với Ma Tôn, là muốn đối địch với Thiên môn tông, đối địch với toàn bộ giới Tu Tiên sao?"

Kiếm Quyết Minh còn nhỏ máu, dưới ánh nắng mạ lên một tầng sắc bén, Mộ Sân Cừ cầm trường kiếm, ngón tay xiết chặt,

"Sư huynh nói lời cuồng ngôn, là muốn đối địch cùng ta, đối địch cùng Ma tộc sao?"

Nam nhân bị sát ý trong mắt Mộ Sân Cừ chấn động, hắn lui về phía sau một bước, phản ứng lại cực nhanh, hắn chưa từng thấy bộ dáng không biết tốt xấu như thế của Mộ Sân Cừ, nàng từ trước đến nay đối với sư tôn nói gì nghe nấy, hiện giờ không chừa lối thoát như vậy, hắn ngược lại muốn xem đến lúc đó sư tôn thu thập nàng thế nào.

"Tiểu sư muội nếu đã đắm mình trụy lạc, sư huynh không còn lời nào để nói, ngươi chờ bị giới Tu Tiên đuổi giết đi!"

"Sư huynh nói rất đúng," kiếm Quyết Minh chỉ vào người muốn đào tẩu, trong mắt hắn hiện lên vẻ sợ sệt vô cùng rõ ràng, "Ta đương nhiên không thể để cho người khác biết được, vậy sư huynh vĩnh viễn câm miệng ở chỗ này đi."

Trường kiếm lướt qua như gió, không lưu tình chặt đứt thân cây, nhưng trong đống cây ngã không một bóng người.

"Sao không trực tiếp giết hắn?"

Mạch Tân Diệc lau đi vết máu bên đuôi mắt của Mộ Sân Cừ, kéo ra vệt đỏ yêu diễm

"Từ thái độ hắn đối với ta liền có thể thấy được sư môn bạc đãi ta rất nhiều, mượn miệng hắn để ta phủi sạch quan hệ với Thiên Sơn tông cũng không phải là chuyện gì xấu."

Nếu Mạch Tân Diệc không ở đây, Mộ Sân Cừ có rất nhiều biện pháp, một loại dược có thể luyện nhiều loại đan, nàng tùy tiện bỏ chút đồ vật vào là có thể làm tên đại sư huynh bị thương kia muốn sống không được muốn chết không xong, nhưng nghĩa đến chuyện bản thân nhường ra đồ vật mà Mạch Tân Diệc tự tay đưa cho nàng ngay trước mặt hắn, nàng điên mới làm như vậy.

Lúc trước Mạch Tân Diệc hỏi nàng, bị người hãm hại có còn chữa thương cho người kia không, nếu không phải Mạch Tân Diệc gần như mỗi ngày đều ở bên người nàng, nàng đã cho rằng cái tên đại sư huynh kia là bị Mạch Tân Diệc đánh.

Mạch Tân Diệc tựa hồ nghe ra được ý cực kỳ lấy lòng từ lời nói của nàng, cúi đầu tìm môi nàng ấn lên, câu lấy đầu lưỡi non mềm mút vào, kiếm chiêu vừa rồi có bao nhiêu sắc bén tàn nhẫn, thì môi nàng hiện tại có bấy nhiêu mềm mại ướt nóng.

Mạch Tân Diệc bị ánh mắt lạnh nhạt thấu xương của nàng gợi lên tình dục thật sâu, không hề cố kỵ mà cắn đôi môi kiều nộn, cọ tới cọ lui dùng hàm răng cứng rắn ngậm bọc một khối thịt mềm, lưu lại dấu vết liền đổi chỗ khác, thẳng đến khi môi đỏ hơi sưng, đôi mắt sắc bén bị hơi nước bịt kín toàn bộ mới dừng lại, ôm Mộ Sân Cừ gắt gao vào trong ngực, tiếng cười của Mạch Tân Diệc vang vọng khắp rừng rậm, làm đám chim giật mình vẫy cánh bay đi, chỉ còn lại bóng hình hai người ôm nhau thật chặt.

Bình luận

Truyện đang đọc