NGHE NÓI THÁI HẬU VỚI THÁI HẬU LÀ THẬT SAO

"Nàng có gì khác thường không?"

"Không có gì khác thường."

"?"

"Nàng mỗi ngày đều làm những gì?"

"Ừm... Mỗi ngày trừ ăn ra, chính là ngủ, hoặc là chính là ức hiếp Tứ Hoàng tử một chút, không có gì khác thường!" Công chúa Linh Vực thật sự muốn chứng minh cho Thích Trường Ninh, Khương Quý phi thật không có chủ ý ở trên Thượng Quốc Tự làm cái yêu gì, nàng làm sao lại một mặt không tin?!

"Không hề làm gì, bản thân liền có vấn đề." Thích Trường Ninh ánh sắc bén, "Cái Quý phi ngu xuẩn kia mỗi ngày tận sức tìm phiền phức cho bản cung, không thể lại ngoan ngoãn cấm túc ở Thượng Quốc Tự!"

Linh Vực cảm thấy đầu óc Thích Trường Ninh nhất định có vấn đề.

"Nương nương cảm thấy có vấn đề thì có vấn đề đi, nhưng là ta tuyệt đối sẽ không thay nương nương giám sát Quý phi nữa! Ta còn có việc quan trọng hơn cần hoàn thành." Linh Vực không muốn lãng phí thời gian đối với một cung phi không có vấn đề gì đang bị cấm túc.

Thích Trường Ninh liếc mắt, thời gian dài như vậy thế mà không có phát hiện được gì, nàng coi như muốn lưu người lại tiếp tục, nàng cũng sẽ không dùng người này!

Thích Trường Ninh nghĩ thầm, dứt khoát chính nàng đi.

Dù sao lão Hoàng đế đang nghỉ mát tại hành cung, bây giờ toàn bộ hậu cung đều là thiên hạ của nàng.

Hơn nữa thời gian cũng có chút nhàn cực nhàm chán, Thích Trường Ninh là thật muốn tìm một chút chuyện cho mình làm.

Thích Trường Ninh giả trang thành "Khải Vy" trở lại Thượng Quốc Tự, lập tức liền được cung nữ khác đến cáo tri, nương nương đang tìm nàng.

Thích Trường Ninh đi theo cung nữ đi vào tẩm điện của Khương Xu.

Nàng đã lâu không gặp đối thủ một mất một còn, không có đeo những cái hoa lệ châu sức kia đè nặng lên đầu, cũng không có mặc qua y phục màu sắc rực rỡ khoa trương nhan sắc, đến mức nhìn kỹ lại, Thích Trường Ninh lại cảm giác giống như thấy được một người xa lạ.

Bất quá Thích Trường Ninh chẳng qua là cảm thấy, mỗi ngày cách ăn mặc thành như thế cũng không thoải mái, bây giờ nàng cấm túc ở Thượng Quốc Tự, ăn mặc cũng không ai nhìn, mới thô kệch một chút đi.

Nhưng là tình huống dưới mắt này Thích Trường Ninh ngược lại là có chút hối hận với quyết định của mình, chẳng phải là nàng muốn cho nữ nhân này một lễ vật lớn sao?

Thời điểm Thích Trường Ninh còn đang xoắn xuýt vấn đề này, Khương Xu trông thấy nàng tiến đến, hân hoan mười phần nhảy cẫng hướng nàng vẫy gọi. Bộ dáng không giống Quý phi, lại tương đối giống con mèo của Vạn Quý Nhân nuôi, siêu cấp dính người.

"Khải Vy, ngươi trở về rồi sao?"

Nàng làm sao nhiệt tình như vậy?

Nhất là trước kia nàng vênh váo tự đắc, nàng không có khả năng nhiệt tình với cung nữ.

Thích Trường Ninh bị động đứng tại chỗ, hồ nghi tràn ngập trong lòng. Khương Xu không có phát hiện bất kỳ khác thường gì, lôi kéo nàng đi vào bên trong, từ trên giường cầm lên một bộ y phục, ướm thử bên trên thân thể của nàng.

"Khải Vy, bộ y phục này là cho ngươi, ngươi nhanh thử một chút đi?"

Thích Trường Ninh:??

Tên Linh Vực kia đến cùng ở đây đã làm gì, làm sao có thể dụ dỗ nữ nhân ích kỷ này may y phục cho mình?

"Còn lo lắng cái gì, ngươi nhanh thử một chút! Lần trước ngươi thay ta bắt Lương Ngọc đang leo cây, làm y phục của mình bị hỏng, ta nói muốn tặng cho ngươi một kiện mới."


Đối mặt với Khương Xu biểu lộ một mặt chờ mong, Thích Trường Ninh lại có chút khó có thể chịu đựng.

Chẳng lẽ nàng muốn ở chỗ này thay y phục ngay trước mặt Khương Xu sao?!

Hơn nữa mặc dù nàng cùng Linh Vực đồng dạng cải trang thành Khải Vy, nhưng dáng người của cả hai dù sao vẫn là khác nhau, vạn nhất bị Khương Xu phát hiện dị thường...

Mặc dù với sự ngu xuẩn của nàng, đoán chừng sẽ không chú ý đến.

Khương Xu nghi hoặc mà nhìn chằm chằm vào Khải Vy: "Làm sao đi ra ngoài một chuyến, trở về liền trở nên ngơ ngác ngây ngốc?"

Thích Trường Ninh: "... " Có vẻ như Khương Xu còn ngu ngốc hơn Linh Vực.

Thích Trường Ninh tiếp nhận y phục.

Thôi, chuyến này vốn là chịu nhục.

Không nghĩ tới nữ nhân này không có chút đoan trang nào, nàng cởi y phục nàng ấy cũng muốn nhìn chằm chằm.

"A." Khương Xu đột nhiên thốt ra một câu: "Khải Vy, ngực ngươi thật lớn."

Mặt Thích Trường Ninh có chút đỏ lên, nhưng cũng may còn có thể duy trì.

"Khụ khụ!"

Khốn! Đúng là nữ nhân lưu manh!

Cho dù là Quý phi, cũng không thể trêu chọc cung nữ!

Nữ nhân này thật sự là càng ngày càng tệ. Đợi nàng thăm dò âm mưu của nàng ấy rõ ràng, nhất định phải để nàng ấy trả giá đắt vì mạo phạm nàng!

Quả nhiên, chuẩn bị y phục cho ngực phẳng như Linh Vực, Thích Trường Ninh mặc không lên.

Mà Khương Quý phi ngu xuẩn, hoàn toàn không nghĩ tới kia là bởi vì nàng cùng Linh Vực là hai cái người khác nhau.

"Ài, trong cung này từ trước đến nay bái cao giẫm thấp, đoán chừng là vì ta cấm túc ở Thượng Quốc Tự, Cục Thượng Y đối chuyện của ta không chú ý đi."

Cơ hội thăm dò tới, Thích Trường Ninh nói: "Nương nương đừng để tâm, chỉ cần bệ hạ trở về, chắc chắn xử trí Hoàng hậu nương nương để ngài trút giận."

Không nghĩ tới Khương Xu vậy mà trực tiếp một thân nổi da gà, một mặt ghét bỏ.

"Khải Vy, không nghĩ tới miệng ngươi nghiệp nặng như vậy."

Thích Trường Ninh: "... "

Đến cùng là ai khẩu nghiệp nặng? Ngày ngày đi tranh giành sự sủng ái chẳng lẽ không phải là ngươi sao?

"Hơn nữa đừng có lại nghĩ đến trả thù Thích Trường Ninh, ta chính là vì trốn tránh nàng mới đến Thượng Quốc Tự."

Ánh mắt Thích Trường Ninh phức tạp.

"Nương nương cớ gì nói ra lời ấy? Ở trong cung, ngài từ trước đến nay có thể cùng Hoàng hậu nương nương địa vị ngang nhau."


Khương Xu một mặt hoảng sợ, "Lời này ngươi đừng nói nữa, ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa."

Thích Trường Ninh: "... " Làm sao nữ nhân này đột nhiên không có ngu như vậy, chí ít có bản năng của động vật biết địch biết ta tránh hại, biết sợ hãi nàng sao?

Nếu như nàng sớm có cái giác ngộ này, ít làm một chút chết, cũng sẽ không rơi vào tình trạng hiện tại này. Chí ít nàng còn có thể thư thư thản thản làm Quý phi nương nương ở bên ngoài.

Nhưng mà, Thích Trường Ninh là tình nguyện tin tưởng chó đổi được ăn phân, cũng không muốn tin tưởng Khương Xu là thật đổi tính.

Cần phải quan sát lại.

Mặc dù cấm túc ở Thượng Quốc Tự, bên người Khương Xu cũng không có mấy cái cung nữ, nhưng công việc của mỗi người đều rất nhẹ nhàng, không có việc gì làm. Thích Trường Ninh làm xong việc đang muốn tiếp tục đi bên cạnh người Khương Xu nói bóng nói gió, lại bị cái cung nữ khác đến cáo tri, nương nương hiện tại không muốn có người đến hầu hạ.

Có vấn đề!

Tuyệt đối có vấn đề!

Thích Trường Ninh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cái cơ hội tốt này để điều tra.

Nàng ngược lại muốn xem xem Khương Xu lén lút đang làm thứ quỷ gì!

Thích Trường Ninh giả vờ giả vịt bưng điểm tâm, rất dễ dàng liền tiến vào tẩm cung Quý phi hoàn toàn không có bất kỳ cái phòng bị gì.

Bên trong làm sao có tiếng nước rầm rầm? Khương Xu đến cùng đang làm gì?

Thích Trường Ninh yên lặng không tiếng động tới gần, sau đó liền bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người.

Khương Xu đang... Tắm rửa.

Nàng làm thần bí như vậy, chính là đang tắm!

Có lẽ cũng không tính được mà thôi.

Nàng không mảnh vải che người ngâm mình ở trong thùng tắm, mái tóc đen nhánh bồng bềnh ở trong nước, mông lung trong sương mù bốc hơi, chỉ mơ hồ ẩn ẩn hiển hiện thân thể của nàng.

Thích Trường Ninh cũng không biết đầu óc mình là căng gân hay là chuột rút, vậy mà liền đứng tại chỗ nhìn Khương Xu tắm rửa rất lâu, thậm chí quên che giấu hô hấp của mình.

Người trong nước chợt quay đầu lại, giọt nước rơi trượt trên khuôn mặt xinh đẹp, nàng bị giật nảy mình.

"Khải Vy, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Thích Trường Ninh rốt cục lấy lại tinh thần.

"Nô tỳ đưa chút điểm tâm cho nương nương, không nghĩ tới nương nương đang tắm rửa."

Do dự một chút, nàng khách khí mà hỏi: "Nương nương có cần nô tỳ hầu hạ không?"

Không nghĩ tới Khương Xu tùy tiện, thậm chí trực tiếp đứng lên từ bên trong thùng tắm.


"Vậy được rồi, ngươi qua đây đấm lưng cho ta một chút đi."

Vọt ra khỏi mặt nước một khắc này, thân thể hoàn mỹ mềm mại hoàn toàn hiện ra trước mắt Thích Trường Ninh. Nàng không tự chủ được mở rộng ra con ngươi, cả người hô hấp đều trở nên dồn dập mấy phần.

Nữ nhân này liền không thể, lại không thể có một chút xấu hổ nào hay sao?

"Ngươi chớ ngẩn ra đó, mau tới đây đi."

Chỉ có thể kiên trì lên.

Thích Trường Ninh đem điểm tâm để ở một bên, đi qua, tiếp nhận khăn tắm của Khương Xu, kỳ lưng thay nàng.

Không thể không nhẹ nhàng vịn bờ eo của nàng, không thể không đụng vào da thịt ẩm ướt của nàng, không thể không nhìn bộ dáng trần như nhộng của nàng...

"Khải Vy, ngươi thế nào?!"

Thích Trường Ninh sờ lên cái mũi, lại là máu mũi từ bên trong chảy ra...

Sắc mặt Thích Trường Ninh rất đỏ, may mắn bên trong gian phòng ánh sáng mờ mịt, Khương Xu không nhìn thấy nàng.

Mặc dù là đến nay chưa bao giờ thân mật cùng nữ nhân, nhưng là Thích Trường Ninh chưa bao giờ cảm thấy mình lại có thể đói khát như thế.

Khương Xu cũng không tẩy, đơn giản chà xát thân thể một cái, mặc xong y phục, lôi kéo Thích Trường Ninh ngồi tại bên giường, vô cùng cẩn thận xoa máu mũi cho nàng.

"Trời nóng nực, chẳng lẽ ngươi phát hỏa?"

Thích Trường Ninh căn bản muốn xin lỗi, nhưng dưới ánh mắt quan tâm như vậy, nàng đều nói không ra miệng.

Kỳ quái, Khương Xu vì sao tốt đối với nàng như vậy?

A không đúng, là tốt đối với Khải Vy như vậy.

Vào lúc ban đêm, Thích Trường Ninh hỏi công chúa Linh Vực một câu hỏi.

"Ngươi đi Thượng Quốc Tự, đến tột cùng là thay ta giám sát Khương Quý Phi, hay là đi yêu đương?"

Linh Vực rất là không hiểu.

"Thích Trường Ninh, đầu óc ngươi có bị bệnh không?"

"Ta đương nhiên là luôn luôn giám sát nàng!"

Không quá tin tưởng vào Linh Vực, Thích Trường Ninh lần nữa về lại Thượng Quốc Tự.

Tối nay là Thích Trường Ninh gác đêm, mặc dù Khương Xu nói với nàng ở Thượng Quốc Tự có nhiều tăng nhân nên an toàn, không có gì có thể thủ. Hơn nữa nàng ấy khát sẽ tự mình tìm nước uống, đói bụng sẽ tự mình tìm ăn, sẽ còn tự chủ nhà xí. Nhưng là vì giám sát Khương Xu, Thích Trường Ninh vẫn kiên trì muốn ở lại. Khương Xu liền để nàng ở trong phòng.

Khương Xu đang dạy Lương Ngọc đọc sách.

Mặc dù Thích Trường Ninh không biết từ khi nào Quý phi trong ấn tượng mình không đọc được mấy chữ lại trở nên có chút hiểu biết?

Lương Ngọc quấn lấy nàng hỏi: "Mẫu phi, hôm nay hoàng huynh nói, có dân đói gây rối với Hoài Nam, hắn là trực tiếp trấn áp xuống dưới. Thế nhưng là, ta đọc sách bên trong không phải nói, muốn yêu dân như con sao? Ngay từ đầu bọn họ đã ăn không no, rất đáng thương, vì cái gì còn muốn trấn áp bọn họ?"

Bên trong thế giới của trẻ con, lời nói của người lớn chính là đúng.

Hoàng huynh lớn tuổi hơn so với Lương Ngọc, hắn không dám làm trái ý mình, nhưng theo bản năng, cảm thấy có gì đó không ổn.

Có câu nói là thượng bất chính hạ tắc loạn*, Thích Trường Ninh vốn tưởng rằng đứa trẻ này là do Khương Quý phi nuôi phế từ lâu, nhưng không ngờ hắn có ý nghĩ hiếm có.

(*) Thượng bất chính hạ tắc loạn: "Thượng: trên, hạ: dưới, bất chính: không ngay thẳng, tắc: thì, loạn: lộn xộn - Người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được".


Đối với vấn đề này, Thích Trường Ninh đối những Hoàng tử kia đều là khịt mũi coi thường. Bọn hắn hưởng vinh hoa phú quý, cao cao tại thượng chèn ép bách tính. Nếu là quân, chỉ sợ so lão Hoàng đế còn muốn thảm hại hơn.

Mà Khương Xu từ trước đến nay không biết nhân gian khó khăn, đoán chừng cũng nói không ra lời nào tốt đẹp.

Khương Xu xoa lên đầu Lương Ngọc: "Ngọc nhi nói rất đúng, đừng nghe tên hoàng huynh ngu xuẩn kia của ngươi nói chuyện, hắn chính là kẻ ngu xuẩn mà thôi."

Thích Trường Ninh: "... "

Thật thô tục.

Quả nhiên không phải là lời tốt cái gì, nhưng...

Ánh mắt Thích Trường Ninh phức tạp nhìn chằm chằm bọn họ.

Đến tột cùng là nàng cho tới bây giờ không có nhận biết qua Khương Xu, hay là... Cái người này, căn bản cũng không phải là Khương Quý phi?

Nàng ấy thực sự làm cho người cảm giác rất xa lạ.

Thích Trường Ninh lật ra không ít dã sử, trong đó có một cái ghi chép làm nàng để ý. Nói là có một cô nương của một nhà nọ bị thương, sau khi tỉnh lại sau một giấc ngủ, tính tình đại biến. Mời đạo sĩ về, đúng là hồn của cô nương sớm đã đi về tây phương, có cô hồn dã quỷ mượn xác hoàn hồn.

Mượn xác hoàn hồn...

Nếu là người khác sẽ không tin tưởng câu chuyện hoang đường kỳ lạ này. Nhưng là Thích Trường Ninh càng sẽ không tin tưởng Khương Quý phi sẽ triệt để đổi tính, biến thành một con người khác.

Khương Quý phi của hiện tại rất có thể không phải Khương Quý phi.

Cái nhận biết này khiến tâm tình Thích Trường Ninh phức tạp.

Linh Vực làm xong việc trở về.

"Thích Trường Ninh, Thích Trường Ninh, ta có thể tiếp tục đi giám sát Quý phi nương nương, ta lúc nào có thể xuất phát vậy?"

Thích Trường Ninh: "Cút, ngươi không cần trở về."

Linh Vực:??

Thích Trường Ninh vẫn như cũ lấy thân phận Khải Vy ở bên cạnh Khương Xu, ngày càng sớm chiều ở chung, để nàng xác định, người trước mắt cùng Khương Quý phi, đích thật là hai người hoàn toàn khác nhau.

Nàng ấy không muốn tìm phiền toái cho nàng, cũng không muốn thay thế chức vị, chỉ muốn an ổn ở Thượng Quốc Tự như một đầu cá ướp muối.

Đã như vậy, nàng hẳn không có lý do gì tiếp tục ở lại đây.

Thế nhưng là quỷ thần xui khiến, Thích Trường Ninh bất tri bất giác ở Thượng Quốc Tự chờ đợi mấy tháng. Nàng có chút thích loại cuộc sống này, với nữ nhân kia cùng một chỗ, làm nàng vui vẻ không giải thích được.

Mà lại, nàng tựa hồ đối với nàng ấy sinh ra dục vọng mãnh liệt, muốn đem nàng ấy bổ nhào, đưa nàng...

Nhưng là, mấy ngày này phải kết thúc, lão Hoàng đế từ hành cung trở về.

Thích Trường Ninh đã không muốn chờ hắn chết già, hận không thể trực tiếp giết chết hắn. Nhưng là không nghĩ tới từ sau khi từ hành cung trở về, lão Hoàng đế vậy mà thật sự đã chết.

Nàng loay hoay di chiếu trong tay, cùng dã tâm cùng một chỗ bồng bồng dấy lên, còn có dục vọng đối với một nữ nhân.

"Bảo Bảo... " Nàng thân mật nhai nuốt lấy nhũ danh của người kia, một cái kế hoạch có chút hèn hạ, có chút vô sỉ, có chút bỉ ổi, dần dần hình thành ở trong lòng.

- ------

Editor có lời muốn nói:

Còn 1 chương nữa là kết thúc toàn bộ nhé.


Bình luận

Truyện đang đọc