NGHE NÓI THỪA TƯỚNG QUYỀN THẾ MUỐN HOÀN LƯƠNG


Sơ Trường Dụ để lại tất cả tùy tùng mà mình mang theo, bảo vệ Không Thanh và Sơ Tầm Chi ngồi xe ngựa về kinh.

Còn y và Cảnh Mục cưỡi ngựa dẫn quân về trước.
"Hẳn là kịp lúc Cảnh Thiệu đăng cơ." hành quân nửa ngày, Sơ Trường Dụ dừng lại ngoài thành nghỉ ngơi, nói với Cảnh Mục "Tiên đế qua đời đột ngột, sau đó còn rất nhiều việc chưa hoàn thành.

Nếu Tiên đế không được an táng thỏa đáng, Cảnh Thiệu sẽ không thể đăng cơ."
Cảnh Mục ừm một tiếng.
"Chỉ là ta không hiểu, vốn gã còn đang bị giam, tại sao lại được thả?" Sơ Trường Dụ nhíu mày "Nhân chứng vật chứng đầy đủ, tội danh mưu sát Tiên đế cũng được xác định, sao có thể bình an thả ra ngoài, còn trở thành trữ quân?"
Cảnh Mục cong môi cười.
"Còn không phải nhân lúc Tiên đế vừa chết, trong cung náo loạn sao." Cảnh Mục cười lạnh nói "E là Hoàng hậu tức nước vỡ bờ, trong cung ngoài Hoàng đế vừa chết kia thì nhất thời không ai khống chế được bà ta.

Trong triều có Giả gia ủng hộ, ta cũng không ở trong kinh, thả con trai mình ra thừa dịp chiếm lợi."
"Ngươi đã nghĩ tới sau này phải làm sao chưa?" Sơ Trường Dụ hỏi "Phàm là thay đổi triều đại cũng cần một cái cớ.

Bây giờ Cảnh Thiệu là trữ quân, ngươi không chỉ cần lật đổ gã, mà còn cần phải danh chính ngôn thuận."
Cảnh Mục cong môi, miệng cắn miếng bánh rồi ngã người lên người Sơ Trường Dụ "Bên cạnh Hoàng hậu có người của ta.

Lúc đó bà ta cướp thánh chỉ nhưng lại không dám đốt, sai thuộc hạ mà bà ta tin tưởng nhất giấu đi."
Nói đến đây, Cảnh Mục nhỏ giọng nói "Người đó trùng hợp là người của ta."
Khôi giáp nặng như vậy đè lên người Sơ Trường Dụ làm y lảo đảo.

Sau đó, hai tay Cảnh Mục ôm eo Sơ Trường Dụ, híp mắt dụi dụi trên vai y.
Sơ Trường Dụ mắng hắn làm càn, sau đó nhìn binh sĩ nghỉ ngơi xung quanh.

Mấy phó tướng đứng gần Cảnh Mục nhất thấy vậy lập tức dời mắt đi chỗ khác, mỗi người đều bày ra dáng vẻ ta không thấy gì cả.
"Bọn họ sẽ không nói lung tung." Cảnh Mục cười nói với Sơ Trường Dụ "Hơn nữa, bọn họ nói lung tung mới tốt."

Sơ Trường Dụ cau mày nhìn hắn "Có gì tốt?"
"Trên thánh chỉ của Tiên đế viết là truyền ngôi cho ta." Cảnh Mục nói "Ta không thèm nhận đống lộn xộn đó của ông ta, thích đưa cho ai thì đưa.

Nếu vừa lúc truyền ra chuyện ta đoạn tụ, trong triều đương nhiên sẽ có người phản đối việc ta lên ngôi, chẳng phải đúng ý của ta sao?"
Nói đến đây, hắn lại bất mãn hừ một tiếng "Nhưng không được, ta có thể không cần mấy hư danh kia, nhưng ta phải trân trọng danh dự của Thiếu phó.

Nếu kẻ nào dám nói như vậy về Thiếu phó, ta nhất định sẽ cắt hết lưỡi của bọn chúng."
Sơ Trường Dụ không để ý những lời vô vị của hắn, nghe đến đây, y sửng sốt "Trên di chiếu của Tiên đế viết là ngươi?"
Cảnh Mục thản nhiên ừm một tiếng.
Sơ Trường Dụ nhíu mày, trầm ngâm một lát nói "Suy nghĩ của Tiên đế không phải vô lý.

Trong các huynh đệ của ngươi, ngươi là người hữu dụng nhất."
Cảnh Mục nhìn y "Thiếu phó cũng muốn ta làm Hoàng đế sao?"
Sơ Trường Dụ nhìn hắn "Từ góc độ quốc gia xã tắc mà nói, đương nhiên hi vọng.

Ta và các đại thần trong triều đều thấy rõ năng lực của ngươi, nếu ngươi có thể đăng cơ, chính là phúc của dân chúng."
Y dừng một chút, nhỏ giọng nói "Nhưng ta lại không muốn ngươi làm Hoàng đế." vẻ mặt vốn đang thất vọng của Cảnh Mục chợt sinh động trở lại.
"Ta nói mà." Cảnh Mục cười nói "Ta biết Thiếu phó không muốn mỗi ngày chỉ gặp ta trên triều, càng không muốn ta có hậu cung ba ngàn mỹ nhân."
Vừa nói, hắn lại sáp về phía trước, vòng tay ôm Sơ Trường Dụ, trầm giọng nói "Ta không muốn làm chủ nhân thiên hạ, ta có Thiếu phó là đủ rồi."
Lỗ tai Sơ Trường Dụ đỏ bừng.
Vốn trong lòng y lo lắng Cảnh Mục sẽ bị ngôi vị chí tôn kia trói buộc, vận hành như một cái máy trong triều mấy chục năm, phải cân nhắc khống chế đủ thứ chuyện, không thể tùy hứng làm việc.
Không ngờ Cảnh Mục là một người có thể biến bất cứ lời gì thành lời không còn liêm sỉ.
Nhưng nghĩ theo cách này, nếu Cảnh Mục muốn lên ngôi, hai người họ chỉ có thể âm thầm cưới gả, sau đó bí mật duy trì mối quan hệ không thể để ai biết.

Cảnh Mục không chấp nhận, y lại càng không thể chấp nhận.
Nghĩ như vậy, Sơ Trường Dụ cứ mặc để cho Cảnh Mục tự quyết định.

Đi đến đêm hôm sau, thánh chỉ trong kinh lại truyền đến.
Hôm nay, bọn họ nghỉ chân, dựng trại bên ngoài thành.

Một phó tướng dưới trướng Cảnh Mục vào rừng săn thỏ, Cảnh Mục đang nướng cho Sơ Trường Dụ ăn.
"Ngày thường chúng ta hành quân, chỉ ăn lương khô thôi thì không đủ." Cảnh Mục vừa rắc gia vị lên thịt thỏ sáng bóng, vừa nói với Sơ Trường Dụ "Ta nhập ngũ năm thứ hai, đã có thể nướng thịt rất giỏi.

Hành quân đến đâu cũng bắt được mấy con thỏ, mấy con nhạn để ăn.

Nếu không có thì nướng mấy con chim sẻ cũng được."
Sơ Trường Dụ ngồi bên đống lửa, nhìn khuôn mặt Cảnh Mục qua ngọn lửa nhảy múa.
Ngọn lửa trước mặt ấm áp, bóng dáng Cảnh Mục phản chiếu trong mắt y, thiêu đốt trái tim y.
Sơ Trường Dụ thầm nghĩ, kiếp trước mình chưa từng hưởng thụ vui vẻ như vậy được một ngày, mình thật đúng là ngu xuẩn.
Đúng lúc này có binh sĩ chạy tới báo, có một người ăn mặc như thái giám trong cung từ phương bắc đến cầu kiến, nói là có thánh chỉ cần tuyên.
"Thánh chỉ?" Sơ Trường Dụ cau mày hỏi "Tiên đế vừa băng hà, tân hoàng còn chưa đăng cơ, làm gì có thánh chỉ mà tuyên?"
Nói rồi y nhìn sang Cảnh Mục.
Cảnh Mục đang tập trung nướng thỏ, dầu chảy từ thịt đang kêu xèo xèo.

Cảnh Mục vừa rắc gia vị, vừa tùy ý nói "Đưa tới đây."
Khi thái giám được binh sĩ đưa tới, Sơ Trường Dụ mới ngẩng đầu lên.
Thái giám hẳn là đi đường mệt mỏi, quần áo trên người cũng không chỉnh tề.

Nhưng vẻ mặt người này lại cao ngạo, hai tay cầm thánh chỉ, đứng trước mặt Sơ Trường Dụ và Cảnh Mục.
Cảnh Mục nhướng mắt liếc gã một cái.
"Đọc đi." hắn không nhúc nhích, vẫn đang nướng thỏ trong tay.
Sơ Trường Dụ nhìn hắn, lại nhìn tiểu thái giám.

Ánh sáng trên mặt thái giám chợt tắt, cau mày lại.

Gã lớn tiếng nhắc nhở "Nhị điện hạ, nên tiếp chỉ rồi."
Cảnh Mục không nhúc nhích "Kêu ngươi đọc."
Thái giám khoanh tay, cầm thánh chỉ, ngạo nghễ nói "Nhị điện hạ, đây là thánh chỉ của bệ hạ.

Ngài là thần tử, lúc tiếp chỉ mà vô lễ đó là tội bất kính."
Cảnh Mục chậm rãi ồ một tiếng.
Sau đó, hắn ngước mắt, ra hiệu cho binh sĩ đưa gã đến.

Binh sĩ nhận lệnh, một tay ghìm chặt cánh tay của tên thái giám, đá vào chân gã rồi thuần thục đè gã quỳ xuống.
Thánh chỉ rơi xuống đất, lăn đến bên đống lửa.

Hai giọt mỡ từ thịt thỏ nhỏ xuống, tia lửa bắn tung tóe tức thì rơi xuống thánh chỉ, cháy xém hai lỗ nhỏ.
Binh sĩ bên cạnh vội tiến lên, nhặt thánh chỉ dưới đất đưa cho Cảnh Mục.
Hắn không vội cầm, trước đem thịt thỏ rời đống lửa, cầm con dao găm chọc vào, xé một miếng thịt bỏ vào miệng nếm thử, nói "Tiên đế còn chưa an táng, không biết tân đế ở đâu ra, đăng cơ khi nào? Lúc này thánh chỉ lại đến, hẳn là tân đế có hơi gấp đấy...!ừm, chín rồi."
Vừa nói hắn vừa xé một cái chân thỏ đưa cho Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ cầm chân thỏ "Xem thử thánh chỉ viết gì đi."
Cảnh Mục ừm một tiếng, lại đưa thỏ vào giá trên đống lửa.
Hắn nhặt thánh chỉ sắp bị lửa đốt cháy, thuần thục mở ra.
Hắn đại khái đọc một lượt, sau đó bật cười đưa thánh chỉ cho Sơ Trường Dụ.
"Thiếu phó cũng xem đi." hắn cười nói "Trước đó ta nói Cảnh Thiệu gấp gáp quá, không ngờ lại đúng như vậy, một khắc cũng không đợi được, e là chột dạ thật rồi."
Sơ Trường Dụ cầm thánh chỉ, nhận ra bên trong là nét chữ của Cảnh Thiệu.
Gã lấy thiên hạ thái bình và Càn Ninh đế làm cái cớ.

Nếu Càn Ninh đế dưới suối vàng biết được triều đình hỗn loạn sẽ không an lòng, nên muốn đăng cơ trước, sau khi tình hình trong triều ổn định, rồi mới an táng Càn Ninh đế.

Gã nói Càn Ninh đế nằm trong quan tài thấy được triều cục ổn định mới có thể an nghỉ.
Còn Cảnh Mục muốn giữ vị trí Đôn thân vương thì lệnh hắn lập tức dẫn quân về kinh trợ giúp tân đế.
Sơ Trường Dụ cuộn thánh chỉ, cười nói "Thế nào, Đôn thân vương điện hạ, có muốn lập tức về kinh không?"
Cảnh Mục thấy dáng vẻ của y, cũng cười nói "Nhất định phải về, chẳng qua cứ về như vậy, cũng không ổn."

Sơ Trường Dụ cắn miếng thịt thỏ mà Cảnh Mục đưa sang.
Thịt nướng rất ngon, hương của gia vị và dầu mè thấm vào thịt.

Thịt bên ngoài cháy xém, bên trong mềm, cắn một miếng hơi giòn, thịt mềm tan vào miệng.
Cảnh Mục nói tiếp "Trước đó, ta đang nghĩ cần phải có cớ để về kinh ngăn gã đăng cơ, nhưng bây giờ cơ hội lại dâng đến tận tay.

Thiếu phó, hay là ta viết một bài hịch, tố yêu hậu Giả thị giả truyền thánh chỉ, làm rối loạn triều cương, mưu đồ giết hại Tiên đế để Tam hoàng tử đăng cơ.

Như vậy, ta đã có có cớ rồi phải không?"
Sơ Trường Dụ nghe vậy, híp mắt cười nói "Đúng vậy.

Chi bằng truyền chút tin tức ra ngoài, đợi kinh thành náo nhiệt hẳn lên, sau đó công bố bài hịch với thiên hạ.

E là lúc đó, Cảnh Thiệu muốn đăng cơ, cũng sẽ bị nhiều người ngăn cản."
Cảnh Mục gật đầu, sau đó hỏi "Thiếu phó, thỏ kia ăn ngon không?"
Cảnh Mục chuyển đề tài nhanh như vậy, cả Sơ Trường Dụ cũng ngẩn ra.
"Ừm, rất ngon." Sơ Trường Dụ trả lời.
"Cho nên, trước giờ ta chưa từng nói dối." Cảnh Mục cười nói "Ta nói có thể làm tốt chuyện gì, nhất định sẽ làm được.

Thiếu phó, người nói phải không?"
Sơ Trường Dụ không khỏi nhớ tới ba năm qua Cảnh Mục đã làm gì trong kinh.

Nghĩ vậy, y bất giác gật đầu.
Cảnh Mục nói "Cho nên, chuyện liên quan đến thay đổi hoàng vị, Thiếu phó không cần tham gia.

Thiếu phó cứ an tâm giao cho ta, được không?"
Sơ Trường Dụ không đoán được Cảnh Mục đang sợ hãi chuyện gì, y chỉ nghĩ tên nhóc này lại đang muốn giở trò để đòi thưởng.
Nghe vậy, y không cần nghĩ mà gật đầu mỉm cười.
"Được." y nói..


Bình luận

Truyện đang đọc