NGHE NÓI TÔI RẤT NGHÈO

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.

Dư Niên không biết bởi vì thái độ của mình hay là Mạnh Viễn âm thầm đi giao thiệp mà sau này không có ai đến cản đường cậu nữa. Nhưng được thường đi đôi với mất, cậu cũng không có bạn bè. Có lúc tình cờ gặp người tập phòng bên cạnh bên cạnh nhưng cậu vừa mới nhìn người ta một cái, người ta  sẽ vội vàng bước nhanh hơn.

An Thành ném cái khăn lông trắng cho Dư Niên, đứng dựa vào cửa, mở nắp chi nước  uống một ngụm, “Lớp học nhỏ về tâm lý con người bắt đầu, ” hắn chỉ người đã nhanh chóng biến mất ở chỗ ngoặt, “Có phải cậu đang buồn không? Quá rõ ràng, cậu đang bị xa lánh đấy..”

Dư Niên cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi cổ, nghe An Thành hỏi, cậu lắc đầu, cười trả lời, “Tôi biết thứ mình muốn cái gì, hiện tại phải làm gì.”

An Thành đứng thẳng, “Cậu rất tỉnh táo.” Hắn làm thầy dạy nhảy ở Tinh Diệu đã bảy, tám năm, dạy không ít người, có nóng có lạnh, mỗi một người hắn gặp đều không giống nhau. Nhưng hắn dám khẳng định, *tâm tính như của Dư Niên, tuyệt đối là đỉnh cao.

Hắn duỗi tay, vỗ vai Dư Niên, “Đạo bất đồng bất tương vi mưu, đừng tốn thời gian và tâm tư vào mấy chuyện lặt vặt này, tập luyện cho tốt, nhất định cậu sẽ thành công.” Tay chỉ vào mắt, An Thành chắc chắn, “Ánh mắt thầy An của cậu sẽ không sai.”

(Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận) 

Dư Niên cầm khăn lông trắng hơi ướt, trong mắt hiện lên ý cười, “Ừ, nhờ vào lời tốt lành của thầy.”*

Đúng 12 giờ tan học, Thi Nhu đi vào, nói Dư Niên hết giờ học thì tới phòng làm việc của Mạnh Viễn một chuyến.

“Chắc là muốn mở một bữa tiệc nhỏ, bữa trưa Mạnh ca đặt thức ăn ngoài.”

Dư Niên gật đầu, cầm bình nước uống dở trong tay, bấm thang máy lên phòng làm việc của quản lý ở tầng 42.

Vừa mở cửa, mùi thơm của thức ăn đã xộc vào mũi, Dư Niên cũng không khách khí, lên tiếng chào hỏi rồi yên ổn ngồi xuống bắt đầu ăn. Tập tới giữa trưa nên cậu thật sự rất đói bụng.

Mạnh Viễn không để bụng việc Dư Niên không khách khí với hắn, nghịch điện thoại di động trong tay, vào thẳng chủ đề, “Ngày hôm nay chủ yếu là tâm sự chuyện thiết lập tính cách của cậu.”

Dư Niên lúc nói chuyện sẽ theo thói quen để đũa xuống, “Có kết quả thảo luận rồi?” Hai ngày trước cậu đã nghe Mạnh Viễn đề cập tới, nói là đang thiết lập hình tượng của cậu đối với bên ngoài.

“Không sai.” Mạnh Viễn đánh giá Dư Niên từ trên xuống dưới. Tập vũ đạo hơn nửa tháng, thân hình và khí chất của Dư Niên vốn đã thu hút ánh nhìn của người khác bây giờ càng chói mắt hơn. Mặc dù trên người chỉ mặc mỗi áo thun trắng, nhưng lại giống như có thể lập tức đứng dưới ánh đèn, chụp ảnh minh họa cho tạp chí.

Mạnh Viễn thuận miệng hỏi một câu, “Áo thun trên người cậu bao nhiêu tiền?”

Dư Niên kéo áo, “Cái này sao? Mua 19 đồng, giá đặc biệt, tôi trả giá đấy.”

Mạnh Viễn: “...”

Lần trước Dư Niên tìm hắn lấy tiền lương, Mạnh Viễn đã biết trong tay Dư Niên không mấy dư dả, nhưng không nghĩ tới nghèo đến mức này!

Lấy đầu nhọn điện thoại di động đập vào mặt bàn, Mạnh Viễn đột nhiên bắt đầu hoài nghi, thiết lập tính cách bản thân làm cho Dư Niên rốt cuộc có đúng hay không.

Có điều, nhìn lại ngoại hình và khí chất Dư Niên, hắn lại không do dự, “Thảo luận xong, chúng tôi quyết định xây dựng hình tượng ‘Quý công tử’ cho cậu.”

Dư Niên chăm chú nghe.

“Hai năm gần đây trong giới không phải là không có người xây dựng hình tượng này, nhưng bọn họ không thành công. Dưới cái nhìn của tôi, hình tượng ‘ Quý công tử ’ này, chỉ cần xây dựng được, chỉ cần không sụp đổ, cho dù là tốc độ rùa bò, càng về sau, bản chất càng bất đồng.”

Mạnh Viễn nhìn chằm chằm cách Dư Niên dùng bữa, càng nhìn càng có lòng tin, “Cái này cũng là tôi kết hợp tình huống bản thân cậu định ra, bản thân cậu như vậy, cmn nhất định hình tượng này không thể sụp đổ được!”

Dư Niên bỏ thìa súp trong tay xuống, chuôi thìa cùng bát đụng vào nhau, nhưng không có phát ra chút âm thanh nào. Cậu gật đầu, “Tôi tin tưởng quyết định của Mạnh ca, vậy sau này tôi phải làm gì?”

Mạnh Viễn xua tay, “Cậu chỉ cần duy trì trạng thái hiện tại của cậu là được, thật sự đặc biệt có thể hù người.”* Hắn cảm thán, “Nhân tiện nói luôn áo thun trên người cậu này, nhìn lướt qua ít nhất cũng là 999 đồng!”

Trong mắt Dư Niên thoáng qua ý cười, “Lúc tôi trả giá, tổng cộng có mười cái mà được ông chủ giảm giá, tính ra một cái chỉ có 16 đồng. 999 đồng là có thể mua được 60 cái rồi.”

Thời khắc này, Mạnh Viễn lại bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc mình thiết lập tính cách cho người này là đúng hay là không đúng đây, thử hỏi, quý công tử nào lại mặc một cái áo thun 16 đồng?

Thực sự khiến người ta phát sầu.

Một khi đã định ra con đường rồi, phương hướng bèn rõ ràng. “Thiên lại” sắp ghi hình, Mạnh Viễn kéo đoàn đội bắt đầu từng bước từng bước tìm cách, làm sao để Dư Niên ra mắt thật tốt. Còn Dư Niên lại không có chuyện gì để làm, vẫn như cũ làm theo thời khóa biểu trước đó, mỗi ngày đúng giờ lên lớp.

Tháng tám tới rất nhanh.

Tới giờ ghi hình, Dư Niên đúng hẹn tới trước cửa sảnh, được trợ lý Hà Khâu Bách dắt vào. Hà Khâu Bách mặc áo sơ mi kẻ caro nhăn nhúm, cầm chai nước khoáng trên tay, thấy Dư Niên và Mạnh Viễn đã tới, dặn dò người bên cạnh vài câu.

Ba người đến phòng nghỉ ngơi sau cánh gà, đóng cửa lại, thanh âm huyên náo bị ngăn cách, bên trong chìm vào yên tĩnh.

Hà Khâu Bách không để ý hình tượng ngồi phịch xuống ghế salon, khàn giọng, “Tôi cmn ba ngày không ngủ được, thấy ai cũng muốn mắng!”

Mạnh Viễn mang Dư Niên ngồi xuống ghế salon, nhíu mày, “Vì sao lại khó ở vậy? Nào, nói ba nghe thử xem?”

Hà Khâu Bách tiện tay lấy giấy ở bên cạnh ném vào người Mạnh Viễn, cười mắng, “Đừng có nói xàm, làm ba tôi không sợ giảm thọ sao?” Bị chọc như vậy, tâm tình hắn thả lỏng đôi chút, ngồi thẳng, nhìn sang Dư Niên bên cạnh chỉ cười không nói, hỏi, “Cậu hiểu bao nhiêu về  “Thiên lại”?”

Dư Niên nhanh chóng đáp, “Tổng cộng có tám tập, trong đó có bảy trận đấu vòng loại, những người ở lại đến cuối sẽ tham dự trận chung kết, xác định thứ hạng. Trận đầu năm người lên sân khấu, khán giả và giám khảo chấm điểm, người thấp nhất bị loại, bốn người còn lại tính cả người mới bổ sung cùng tiến vào trận đấu kế tiếp, tiếp tục trận đấu giống vậy.”

Hà Khâu Bách vặn bình nước khoáng trong tay ra uống một ngụm, “Ừ, “Thiên lại” khác ở chỗ, người dự thi đều là ca sĩ mới ra mắt không lâu, hoặc là người mới toanh giống như cậu, sẽ tạo cảm giác mới mẻ. Thứ hai chính là hết một trận loại một người, thay người rất nhanh, luôn có khuôn mặt mới. Nhưng người lưu lại tuyệt đối sẽ được tất cả khán giả nhớ kỹ.”

Hắn đặt bình nước khoáng chỉ còn một nửa xuống bàn, nhìn Dư Niên, “Có lòng tin trụ lại đến cuối không?”

Dư Niên không có khiêm tốn, vẻ mặt kiên định, trong mắt tràn ngập tự tin, “Có.”

Hà Khâu Bách vỗ tay cười to, “Được! Tôi rất thích cái tính này! Lão Mạnh và tôi không nhìn lầm cậu!”

Mùa hai “Thiên lại” bắt đầu chính thức ghi hình. Sau khi đi tham quan trường quay vài vòng, Mạnh Viễn sợ Dư Niên căng thẳng, móc tiền túi mời cậu ăn cơm.

Xe lái thẳng đến phía tây thành phố. Sắc trời dần tối lại, xe chạy trên một đoạn đường chật hẹp đầy đất đá, hai bên đèn đường mờ mịt, Mạnh Viễn lái xe chậm lại.

Thấy Dư Niên nhìn ra bên ngoài cửa xe, Mạnh Viễn cũng liếc mắt nhìn theo,  “Chắc là cậu rất ít tới chỗ này đúng không? Chúng ta đang ở đường Thanh Khê, vừa đi ngang qua biệt thự Tư Ninh, một tòa nhà rất cũ, dường như hiện tại vẫn còn có người ở. Có người nói chủ nhân tòa nhà hình như là –“

“Thanh Sơn Dư thị.”

“Đúng, chính là người này. Còn giống họ với cậu nữa.” Mạnh Viễn nhìn kỹ con đường đen thui phía trước, đánh giá hai câu, “Sống ở đây đúng là thanh tĩnh và tịch mịch thật, không nhiều xe không ai làm phiền, nhưng đi một chuyến tới trung tâm thành phố tốn những một tiếng, rất mệt.”

“Đúng, rất bất tiện.” Dư Niên bổ sung trong lòng, nếu như gặp phải giờ cao điểm còn bị kẹt xe, đi đường sẽ tốn những hai tiếng, nhất định phải rời giường sớm đi ra ngoài.

Đường càng đi càng hẹp, lại qua vài phút, Mạnh Viễn mới dừng xe.

“Nào, hôm nay Mạnh ca mời cậu ăn tại quán cơm Tư, cổ vũ tinh thần!”

Dư Niên xuống xe, đứng trên nền gạch hoạt động tay chân, đánh giá bốn phía. Mạnh Viễn nói quán cơm Tư là một căn nhà lớn kiểu cũ được sửa lại. Từ cửa lớn đi vào có một cây cầu cong cong, vài bụi hoa súng trôi lững lờ trên mặt nước, trong gió đêm thoang thoảng mùi hoa nhài thơm ngát, khiến lòng người bình yên lắng dịu lại.

Mạnh Viễn đi phía trước dẫn đường, “Món ăn của nhà hàng này rất ngon, tuy nhiên địa chỉ lại rất xa, còn không dễ tìm, cũng không quảng cáo, tất cả chỉ dựa vào danh tiếng.”

Càng đi vào bên trong, cây cảnh và hoa càng nhiều. Lúc rẽ qua đường nhỏ, Dư Niên cúi đầu đi ngang qua mấy cành tường vi rủ thấp, bỗng nhiên cảm giác đằng sau có người nhìn  mình. Cậu dừng bước, quay đầu lại, thấy Tạ Du đứng cách đó không xa, chăm chú nhìn mình.

Dư Niên theo bản năng mỉm cười, chào hỏi, “Tạ Du?”

Tạ Du đứng tại chỗ vài giây, giống như do dự cái gì đó, nghe tiếng, sải chân đi tới gần Dư Niên, mím môi, thấp giọng nói, “Đừng nhúc nhích.”

Dư Niên ngửa đầu nhìn hắn, nghe lời không nhúc nhích.

Tạ Du nâng tay, lấy xuống hai cánh hoa tường vi màu hồng nhạt trên tóc Dư Niên, vô thức vân vê ngón tay — tóc mềm thật.

Dư Niên nhìn thấy giữa ngón tay hắn có chấm hồng nhạt, cười nói, “Cảm ơn anh.” Rồi hỏi, “Anh cũng tới nơi này ăn cơm hả?”

Tạ Du cầm cánh hoa, đưa tay cất vào trong túi, “Ừ, đi ăn cùng bạn.”

“Tôi cũng vậy, tôi và quản lý tới đây ăn cơm tối.” Dư Niên lui về phía sau nửa bước, nhẹ nhàng nói, “Vậy tôi không quấy rầy nữa, chúc anh và bạn dùng cơm vui vẻ.”

Tạ Du cụp mắt nhìn Dư Niên, nhẹ giọng trả lời, “Ừ.”

Dư Niên cảm thấy hình như đối phương đột nhiên có chút...... Không vui? Nhưng nhìn mặt Tạ Du không có thay đổi gì, hay là mình nhìn nhầm?

Sau khi Dư Niên đã khuất bóng, Tạ Du vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Không lâu sau, giọng nói của Khúc Tiêu Nhiên truyền tới, “Chỗ đỗ xe cuối cùng đã bị chiếm rồi, hại tôi phải đỗ xe xa ơi là xa, cậu không phải chờ tôi đâu, –” hai chữ phiền lắm còn chưa nói ra đã bị kẹt ở cổ họng. Hắn sợ hãi nhìn Tạ Du, “Cậu cậu cậu... Cậu đang cười?”

Một giây sau Tạ Du thu lại nụ cười vô thức lộ ra, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt ngày thường, “Cậu nhìn nhầm rồi.”

Khúc Tiêu Nhiên vẫn còn hốt hoảng, “Tôi cũng cảm thấy tôi nhìn nhầm thật, nhất định nhìn nhầm!” Hắn lại nghiêng đầu cẩn thận quan sát biểu hiện của Tạ Du, khẳng định,  “Có điều hình như tâm trạng cậu rất tốt, cái này tuyệt đối tôi không nhìn nhầm! Tôi chỉ đi gửi xe thôi mà cậu đã gặp được chuyện vui gì hả?”

Tạ Du nhìn xuống đường đá xanh chỗ cánh hoa tường vi rơi, vài giây sau đưa ra đáp án, “Hoa tường vi rất đẹp.”

Khúc Tiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn tường vi chen chúc ven đường, khó hiểu, “Vừa trắng vừa hồng, nhìn cũng có đẹp lắm đâu...”

Bình luận

Truyện đang đọc