NGHE NÓI TÔI YÊU THẦM EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi cảm giác như mặt mình bây giờ còn nóng hơn cả miếng thịt nướng kia nữa, hết nhìn lên rồi lại nhìn xuống, không biết phải nói gì thêm.

Lúc trở ra, chúng tôi mới phát hiện trời đổ tuyết rất lớn.

Tôi ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy chóp mũi của thầy đã đỏ ửng, không nhịn được mà bật cười.

Thầy một bộ không hiểu liền hỏi, “Sao thế?”

“Anh bây giờ trông giống một chú thỏ lắm, là một chú thỏ cỡ bự ấy.”

Trời không chỉ có tuyết mà còn có gió, gió thổi vù vù qua hai tai, lạnh buốt, Tống Tịnh Hán cụp mắt nhìn tôi rồi bất ngờ đưa tay ra kéo khóa áo tôi lên đến tận ngang mặt.

“Em cũng là một chú thỏ, là một chú thỏ đáng yêu.”

Trở về kí túc, tôi cứ cười ngây ngốc.

“Mày ơi, khoảng cách giữa tao và phó giáo sư giờ chỉ tính bằng một tờ giấy thôi…”

“???”

Im lặng một lúc, con bé lại hỏi tiếp, “Nhưng mà mày nói xem, sao Tống Tịnh Hán lại thích mày?”

“Kể cả là hai người đã từng gặp nhau, nhưng cũng chỉ tính là gặp gỡ thoáng qua, làm sao mà có thể thích nhanh như thế được?”

Về điểm này, thú thực tôi cũng vẫn còn thắc mắc.

“Đừng nói là tao lại tự mình đa tình nữa nhé?”

“Không thể nào, thầy ấy đã biểu hiện rõ ràng như thế rồi, nếu như không phải, thì chính là một tra nam.”

*tra nam: badboy

Tôi cảm thấy hình tượng này và phó giáo sư không thể nào có liên hệ với nhau được, điên cuồng lắc đầu.

“Không thể nào, anh ấy không phải người như thế?”

“Vậy thì chỉ có thể là thầy ấy thích mày thật rồi.”

Tối hôm đó, tôi ôm theo câu nói “thầy ấy thích mày thật rồi” vào giấc mơ.

Trong mơ, tôi vụng về hỏi Tống Tịnh Hán, “Anh, anh có thích em không?”

Anh bật cười, dịu dàng gật đầu.

Tôi lại hỏi tiếp, “Thế anh có muốn theo đuổi em không?”

Mãi anh vẫn không cho tôi đáp án.

Đang vào lúc nỗi thất vọng của tôi sắp lên đến điểm thì thầy bất ngờ trả lời, “Không phải là tôi đã theo đuổi rồi sao?”

41.

Buổi lễ hội hôm đó tôi đã trang điểm rất tỉ mỉ.

Nhìn tủ quần áo, tôi cắn răng chọn một chiếc áo khoác không được dày cho lắm.

Khi Tống Tịnh Hán nhìn thấy tôi, thầy khẽ chau mày, câu đầu tiên chính là, “Có lạnh không?”

Tôi lắc đầu.

Khó khăn lắm mới có cơ hội đi chơi riêng với thầy như thế này, có lạnh hơn chút tôi cũng chịu.

Lễ hội âm nhạc lần này có tới mấy trường phối hợp tổ chức, quy mô rất lớn, người đến xem cũng rất đông, chưa đến tôi mà đèn flash đã lập lòe chói mắt rồi.

Tôi sợ rằng Tống Tịnh Hán sẽ không thích những nơi như thế này nên lén lút nhìn sang, nhưng lại nhận ra thầy đang vô cùng thoải mái.

Nói ra thì cũng thật buồn cười, người không thoải mái ở đây phải là tôi mới đúng.



Trên đời luôn có rất nhiều những điều kì diệu, ví dụ như việc, xung quanh có rất nhiều người, nhưng tôi lại vô tình va vào ánh mắt của ai đó.

Bên cạnh ai đó đương nhiên còn có cả ai đó nữa.

Tôi nghĩ bọn họ cũng nhìn thấy phó giáo sư rồi, bởi tôi nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Kiều Triết và cả ánh mắt ngập tràn sự bất mãn của Khương Giang.

Tống Tịnh Hán ghé sát vào tai tôi, nhẹ giọng hỏi, “Đang nhìn gì thế?”

Tôi chột dạ di dời tầm mắt.

Nhưng thầy đã kịp nhận ra, cười hỏi, “Nam thần và crush của nam thần em?”

Tôi xấu hổ đưa tay lên che mặt, “Em…”

Thầy đột nhiên nắm lấy tay tôi.

“Còn nói không lạnh, tay sắp đông cứng vào rồi đây này.”

“Anh, em…”

Tôi còn chưa kịp nói hết, thầy đã vòng tay qua, khẽ kéo tôi vào lòng.

“Như vậy sẽ không lạnh nữa.”

Tim tôi đập nhanh đến độ sắp phi lên sân khấu mất rồi.

Nhưng cũng may là xung quanh có rất nhiều cặp đôi cũng đang làm như thế nên cũng xem như là không bị nổi bật quá.

Tôi tựa đầu vào lồng ngực của thầy, nghe được tiếng nhịp tim mạnh mẽ, ngửi được mùi hương thơm thoang thoảng rất dễ chịu.

Thầy lại cười, “Nam thần của em và crush của cậu ấy ở bên nhau rồi?”

Tôi ngẩng đầu lên, dùng gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ và ấm ức lên nhìn thầy, “Anh, anh đừng trêu nữa, em đã không còn để ý đến bọn họ nữa rồi.”

Ai ngờ thầy lại cười rồi nói tiếp, “Thực sự không cần phải dùng sự ngưỡng mộ của người khác để chứng minh cho sự đủ đầy của mình, nhưng vào khoảnh khắc này, tôi thật sự muốn giúp em giành một chiến thắng áp đảo.”



Tôi nghĩ mình thật sự đã thích thầy mất rồi.

Ôm chặt thầy hơn nữa, tôi ngây ngốc hỏi, là câu hỏi trong giấc mơ tối qua, “Anh, anh có thích em không?”

Thầy trầm mặc một lúc khiến trái tim tôi lại gia tốc.

“Kì thực tôi vẫn luôn nghĩ, có nên đợi đến lúc em tốt nghiệp rồi mới nói cho em, nhưng có lẽ tôi không làm được rồi…”

“Nam thần của crush của crush em đúng là đã yêu thầm em đó.”

Tiếng pháo hoa, tiếng hò hét, tiếng nhạc ồn ào dường như đã khiến tôi mạnh bạo thêm vài phần.

Tôi kéo vạt áo của thầy, thầy liền phối hợp mà cúi người thêm một chút nữa.

Sau đó tôi cũng bắt chước mà ghé sát vào tai đối phương, khẽ nói, “Anh, em muốn chia sẻ niềm vui chiến thắng này.”

Khi thầy vẫn chưa kịp định thần chuyện gì sắp xảy ra thì tôi đã nhón chân, đặt lên cánh môi hồng hào của ai đó một nụ hôn thật nhẹ.

Thầy có chút sững sờ nhưng rất nhanh liền dùng lực ôm tôi chặt hơn nữa, kéo dài khoảnh khắc cánh môi chúng tôi chạm nhau.

42.

Lễ hội âm nhạc kết thúc, tôi và Tống Tịnh Hán đã xác định mối quan hệ.

Sau đó nữa thì tôi đã tốt nghiệp rồi.

Không biết anh tôi moi tin ở đâu mà lại biết được chuyện này, nhất định đòi Tống Tịnh Hán gọi một tiếng “anh”.

Tôi cảm thấy xấu hổ thay cho ông anh loi nhoi của mình, vậy mà Tống Tịnh Hán lại không chút do dự, thân thiết gọi một tiếng “anh” ngay giữa hội trường đông đúc.

Sau khi anh đi, tôi liền hỏi, “Sao anh phải nghe lời anh ấy làm gì?”

Tống Tịnh Hán thản nhiên đáp, “Không phải là chuyện sớm muộn sao?”

Tôi bị câu nói này làm cho đỏ mặt, không dám hỏi thêm gì nữa.

Sau khi tốt nghiệp, tôi không làm việc theo chuyên ngành của mình mà đầu quân vào một công ty âm nhạc, tiếp tục con đường ca hát.

Mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng lạc quan, nhưng có một điều vẫn khiến tôi bận tâm mãi.

Cho đến một buổi chiều nọ, tôi đánh bạo hỏi, “Có chuyện này em vẫn luôn muốn biết.”

“Chuyện gì cơ?”

“Vì sao anh lại thích em?”

“Nếu như anh không muốn nói, có thể…”

“Là một chuyện tình đơn phương khá dài, có muốn nghe không?”

“Anh yêu thầm em?”

“Không tin đúng không? Vậy thì thôi, để sau hãy nói.”

“Em tin!”

Tôi thỏ thẻ, “Em tin rồi đó, nên nói cho em biết đi, được không?”

Tống Tịnh Hán như bị tôi chọc cười, đột nhiên cúi người, ghé sát vào tai tôi thì thầm, “Muốn biết, tối nay đến nhà tôi.”



Tôi như bị câu nói này điểm huyệt, hồi lâu không biết phản ứng như thế nào.

Đang nghiêm túc suy nghĩ xem có nên đến nhà anh hay không thì anh lại bật cười thành tiếng.

Nhìn đôi mắt cong tít của anh tôi mới nhận ra mình đã bị bẫy rồi.

“Tống Tịnh Hán!!!”

“Em thật sự đang suy nghĩ tối nay sẽ đến nhà tôi?”

“Anh tưởng rằng em không dám sao?”

“Được.”

“Tôi đợi em.”

“Anh đợi đó, em nhất định sẽ tới!”

Bình luận

Truyện đang đọc