NGHE PHONG GỌI TÌNH


Editor: Trà Xanh
An Tư Tình vừa nghe xong, lập tức kích động đứng lên!
Cậu út đã tới, cô được cứu rồi!
Thiệu Kình Phong nhìn bộ dạng của cô, nụ cười trên mặt tắt dần, nghe tên Thẩm Cảnh Niên thì vui vẻ đến vậy, coi Thiệu Kình Phong anh là giả hay sao?
Anh giơ tay nắm chặt bàn tay cô và kéo vào lòng, An Tư Tình bị lôi qua trong nháy mắt, bị bắt ngồi trên đùi anh, sau đó thấy Thiệu Kình Phong nghiêm mặt, xoay ra cửa gào to: “Nói Thẩm tiên sinh chờ một lát, tôi chưa ăn sáng xong!”

Sau đó quay đầu lại, bộ mặt đen thui nhìn chằm chằm An Tư Tình, vẻ u ám của anh làm An Tư Tình sợ hãi, cô vặn người muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhưng cánh tay anh càng siết chặt hơn, An Tư Tình gấp gáp kêu lên: “Buông tôi ra, anh mau ăn sáng đi!”
Thấy trong ánh mắt Thiệu Kình Phong hừng hực một ngọn lửa nhỏ, anh nghiêng đầu, hôn lên cái miệng nhỏ đang lẩm bẩm, liếm láp và cắn mút cánh môi đỏ mọng và cái lưỡi mềm mại, sau đó buông miệng cô ra, thở hổn hển chống trán, khàn khàn nói: “Mì nguội lạnh thì sao tôi ăn được, tôi muốn ăn nóng!”
Đầu An Tư Tình nhói đau, vị đại thiếu gia này, nếu không phải vừa nãy anh đi vào cõi thần tiên thì làm sao mì nguội lạnh được!
“Vậy anh ở đây đợi mì nóng, tôi muốn đi gặp cậu út của tôi!” An Tư Tình bắt đầu đẩy anh, nào ngờ Thiệu Kình Phong nở nụ cười nham hiểm, bế cô lên, ném lên giường, duỗi tay cởi áo cô.

Thấy cặp ngực trắng nõn mềm mại đầy đặn nhảy ra, anh cúi đầu cầm cặp nhũ hôn mạnh, vừa hôn vừa nói mơ hồ: “Có sẵn đồ nóng, tôi ăn cái này là được rồi!”
An Tư Tình đấm vai anh vì vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng cảm giác ẩm ướt, nóng bỏng và tê dại từ đầu v* truyền đến làm cô mất đi sức lực phản kháng, cuối cùng bị nụ hôn làm cả người xụi lơ và thở hổn hển.

Cũng may Thiệu Kình Phong còn nhớ chút nữa hai người phải ra ngoài gặp người khác, chỉ dùng miệng lưỡi chứ không tiến thêm bước nào nữa, cuối cùng anh ôm An Tư Tình ôm vào lòng, sau khi sờ soạng khắp nơi mới giúp cô chỉnh lại quần áo, ôm cô đứng dậy với vẻ mặt thỏa mãn, kéo tay cô nói: “Được rồi, bây giờ cùng nhau đi xuống!”
An Tư Tình tức giận hất tay anh ra và đi về phía cửa, Thiệu Kình Phong gọi lại: “Chờ một chút!”
An Tư Tình quay đầu nhìn anh, khuôn mặt ửng hồng, hô hấp không ổn định, bộ ngực run rẩy, cặp nhũ bị đè dưới lớp áo dường như muốn mở tung áo xông ra bất cứ lúc nào, Thiệu Kình Phong cầm áo khoác quân đội của mình bọc lên người An Tư Tình.


Sau đó cho dù cô thích hay không, anh nắm tay cô và đẩy cửa bước ra!
Bởi do đôi dép lê không vừa chân và áo khoác quân đội nặng nề, An Tư Tình lảo đảo bước đi, Thiệu Kình Phong tay dài chân dài còn cố tình kiểm soát khoảng cách và tần suất bước đi của mình, chậm rãi đi cùng An Tư Tình, bởi vậy hai người dùng gấp đôi thời gian để đi xuống cầu thang!
Thẩm Cảnh Niên đang ngồi trong phòng khách, vừa nhìn lên đã thấy cảnh tượng như vậy! Thiệu Kình Phong nắm tay An Tư Tình đi xuống từng bước giống như đang cẩn thận che chở cho một đứa trẻ loạng choạng mới tập đi!
Đi xuống bậc thang cuối cùng, An Tư Tình ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Cảnh Niên, vui mừng hét lên: “Cậu út!” Sau đó chỉ muốn lập tức bay qua!
Thân người mới hơi nghiêng về phía trước một chút đã bị Thiệu Kình Phong kéo về phía mình.


Anh dùng thân thể để cố gắng chặn An Tư Tình, sau đó nói một câu khách sáo lạnh nhạt với Thẩm Cảnh Niên: “Ông chủ Thẩm, ngại quá, đã để anh đợi lâu!”
Tuy nói vậy, nhưng mọi người đều thấy anh không có chút ngại ngùng nào!
Thẩm Cảnh Niên dùng ánh mắt thăm dò nhìn An Tư Tình đang đứng một bên, tựa như đang hỏi: “Cậu ta đã biết thân phận của cháu rồi à?”
An Tư Tình lập tức lắc đầu, mở to đôi mắt đen lúng liếng, liên tục nháy mắt ra hiệu, cậu út, mau cứu cháu với!
Thẩm Cảnh Niên lập tức ngầm hiểu, anh gật đầu, nhã nhặn lịch sự nói với Thiệu Kình Phong: “Thiệu gia, cháu gái tôi không hiểu chuyện, đã làm phiền anh, cảm ơn anh chăm sóc một đêm, bây giờ tôi đón nó về!”.


Bình luận

Truyện đang đọc