3
Năm Cảnh Thọ thứ mười ba, tháng tám.
Trên triều đình đảng phái phân tranh không ngớt, bởi vì chính sự được mất, Tể chấp (*) Thái Chương đã bị Cảnh đế cách chức.
(*) Tể tướng và phó tể tướng, Xu mật sứ, Tri xu mật viện sự, Xu mật phó sứ, Đồng tri xu mật viện sự, Thiêm thư xu mật viện sự, Đồng thiêm thư xu mật viện sự; được gọi chung là Tể chấp.
Thái tử xưa giờ vẫn luôn thuận theo ấy mà hôm nay chẳng biết đã đụng phải dây thần kinh nào, dám phản bác lại Cảnh đế ngay trước mặt văn võ bá quan: "Xưa giờ Tể chấp vẫn luôn dùng lời ngay lẽ thẳng khiến người khác tâm phục khẩu phục, nay phụ hoàng lại bởi vì ông ấy nói quá thẳng mà vứt bỏ trung thần! Nếu người trong thiên hạ biết thì sẽ nói thế nào đây?"
Cảnh đế tức giận nói: "Vậy thì cứ để thiên hạ phê bình trẫm, để lại hiền danh cho thái tử và Tể chấp lưu danh sách sử được chưa?!"
Thái tử lập tức quỳ xuống, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Không lâu sau thái tử bị cầm tù ở Đông Cung.
Ta mài mực cho thái tôn trong thư phòng, nghe thấy hắn cười lạnh một tiếng rồi nói với cậu mình là Trần Yến của phủ Bình Tây tướng quân: "Tổ phụ ghét nhất là hoàng tử kết bè kéo cánh, thế mà một thái tử như ông ta, ngày thường cũng chẳng thâm giao gì với Thái Chương mà lần này lại đi sờ vào vảy ngược của tổ phụ, bị người khác xúi giục tới nỗi này, đúng là dốt như heo lợn!"
Thái tôn nghị sự với cậu mình, ta mài mực xong chẳng có gì làm, cả người buồn tới phát chán, chỉ đành ngồi xổm dưới chân bàn nhặt vụn điểm tâm rơi trên mặt đất ăn.
Nhặt hết vụn điểm tâm xong, ta chống cằm ngồi một lúc vẫn không hết chán, cuối cùng bèn giơ tay giật nhẹ ống tay áo của thái tôn.
Sau đó có một bàn tay chạm vào đầu ta rồi xoa nhẹ.
Ta ngẩng đầu lên thì thấy thái tôn đang cúi đầu nhìn mình, đôi mắt đen kịt che giấu vài vệt sáng mờ nhạt: "Đi ra ngoài chơi đi."
Giọng nói của thái tôn rất nhẹ nhàng, ta bỗng tỉnh táo cả người, lập tức bò dậy chạy biến ra ngoài trước ánh mắt kinh ngạc của ông cậu.
Ta chạy thẳng một đường tới lãnh cung, hàn huyên với Quế Hoa ma ma và mọi người một hồi, tiếp đó lại gội đầu chải tóc cho mấy lão ma ma đã rất già yếu.
Cuối cùng lúc về ta cõng một cái giỏ không ở sau lưng.
Ma ma hỏi ta đi đâu, ta chỉ vào hướng tây của lối giữa, đoạn nói: "Hồ Thái Dịch, hái đài sen."
Ma ma nói: "Chớ có chạy lung tung, chỗ này bây giờ hỗn loạn lắm! Sau tết trung thu năm ngoái, cái thằng thái giám già Lưu Xuân kia mất tăm mất tích, cũng chẳng biết có phải rơi vào hồ chết đuối rồi không nữa."
Ta vẫy tay với ma ma: "Ma ma đừng làm con sợ, người quên là năm nào con cũng đi hồ Thái Dịch hái đài sen à? Với lại con biết bơi mà, chìm cũng không chết được."
Mặt tây của hồ Thái Dịch nằm trong ngự uyển của hoàng cung, đi dọc từ Tây Lục Viện rồi hướng về phía Khu Vạn Sinh là đến.
Hồ nước mênh mông, liễu rủ tha thướt.
Mùa sen tỏa hương thơm nức, nhưng trong đầu ta chỉ toàn nghĩ ngợi rằng ắt phải hái thêm nhiều đài sen chút, còn đủ chia cho Ngọc Xuân cô cô và mọi người.
Mấy năm rồi đi hái đài sen, ngoài ăn sống thì Ngọc Xuân cô cô còn mang đi nấu canh.
Bà ấy nói đài sen tươi non, thêm chút đường phèn vào để nấu canh thì khi uống sẽ khiến tinh thần sảng khoái cực kỳ, rất phù hợp với thái tôn.
Vừa nghe câu phù hợp với thái tôn thì đột nhiên ta hăng hái cực kỳ.
Chỉ không ngờ rằng mới đi được nửa đường lại gặp phải Tần ma ma trong cung của Trương quý phi.
Tần ma ma đối xử với mọi người rất hòa nhã, tuy bà ấy đã đi theo quý phi rất lâu nhưng xưa nay lại chưa từng phách lối kiêu ngạo.
Ấn tượng của ta với bà ấy luôn rất tốt.
Nhưng lần này lời nói cử chỉ của bà ấy lại có phần kỳ lạ, đầu tiên là hỏi ta làm việc ở Cung Trọng Hoa có ổn không, rồi lại hỏi ta sao không muốn đến Cung Chiêu Thuần của quý phi hầu hạ.
Đến cuối bà ấy còn nói: "Nghe nói gần đây ở lối giữa có một bà già họ Khương mắc phải bệnh kiết lỵ, không được cứu chữa nên đã chết.
Các ma ma đã lớn tuổi cả rồi, họ vất vả nuôi con lớn như bây giờ, con có muốn bọn họ sống tốt hơn một chút không?"
Ta thành thật gật đầu: "Muốn!"
Tần ma ma rất hài lòng, bà ấy vừa định nói tiếp thì ta đã nói trước: "Nhưng họ đang sống rất tốt mà, ta thường xuyên mang đồ ăn thức uống cho họ, thái tôn điện hạ là người tốt, đối xử với A Ôn tốt cực kỳ.
Quế Hoa ma ma nói Khương ma ma chết không phải do bệnh kiết lỵ, bà ấy chết vì tuổi tác đã cao thôi.
Con người ai rồi cũng sẽ có một ngày như vậy, bà ấy còn nói Khương ma ma là người có phúc, được chết già trong yên lành.
Người tốt mới có thể chết yên lành như vậy, thế nên đã là người thì không được làm chuyện xấu xa, vì làm người xấu thì sẽ bị sét đánh chết."
Tần ma ma biến sắc, ta không hề nhận ra, vẫn cứ thế nói tiếp: "Thái tôn điện hạ là người tốt, cho nên hắn nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, A Ôn cũng là người tốt, có thể sống tới chín mươi chín đấy."
....
Sau khi chào tạm biệt Tần ma ma, ta ngân nga mấy bài hát rồi đi tới hồ Thái Dịch hái đài sen.
Nhưng không nghĩ tới vừa mới lội xuống nước thì sau lưng lại truyền đến một tiếng động lạ.
Ta nghi hoặc quay đầu, lập tức liền nhìn thấy có một cục đá đang bay về phía mình.
Cục đá đó đập thẳng vào đầu ta, máu tươi nóng hổi chảy từ trán xuống rồi len lỏi vào khóe mắt.
Tầm nhìn mơ hồ không rõ, ta chỉ lờ mờ nhìn thấy một thái giám lạ mặt lại đang vung tay ném một cục đá khác trong tay ra....
Trước khi cục đá tiếp theo bay tới thì ta đã hôn mê ngã vào hồ nước đằng sau.
Lúc này sắc trời đã sẩm tối, cạnh hồ không có người qua lại, thái giám lội xuống nước ấn đầu của ta vào hồ mấy lần nữa rồi mới đẩy ta vào chỗ sâu trong đám lá sen.
Làm xong hết thảy gã ta mới vội vàng rời đi.
Mấy canh giờ sau, dưới màn đêm thăm thẳm, đất trời yên lặng như tờ, bé ngốc mạng lớn đang run rẩy leo lên từ phía bên kia bờ hồ.
Ta nhìn quanh bốn phía một lượt, trời quá tối, cũng quá lạnh.
Bóng cây nơi xa thướt tha lả lướt trông hệt như quỷ mị.
Ta sợ tới mức lại rụt người vào hồ nước.
Chẳng biết đã ngâm mình trong nước bao lâu, đầu ta càng ngày càng nặng, càng ngày càng đau.
Cơ thể cũng lạnh cóng rét buốt, ý thức trong đầu dần trở nên mơ hồ.
Có lẽ ta sắp chết rồi, ma ma đã từng nói, lúc sắp chết con người ta sẽ nhớ tới nơi mà mình muốn về lại nhất.
Ta nhìn thấy mình của những ngày thơ bé đang cưỡi trên cổ của cha, bàn tay phe phẩy một xiên kẹo đường hồ lô ngọt ngào.
Hội chùa huyên náo tiếng người, chen tới chen lui, lúc này đoàn người diễu hành đang đi ngang qua chúng ta.
Bé trai và bé gái đang ngồi chiếc kiệu cao được trang điểm thành đồng tử và long nữ bên cạnh Bồ Tát.
Ta si mê nhìn theo bọn họ, mẹ ta đang đứng ở một bên thấy thế liền cười: "Văn Sênh của chúng ta cũng rất xinh đẹp mà, để năm sau có hội chùa mẹ đi tìm bọn cho Văn Sênh của chúng ta đóng vai long nữ nhé."
Năm sau ta quả thật đã được ngồi trên kiệu cao, nghe mọi người thảo luận rằng bé gái đang ngồi bên trên là con gái út của nhà Quận trưởng đại nhân, tuy là đứa ngốc nhưng trông trắng nõn đáng yêu, thực sự quá xinh đẹp.
Dọc đường vẫn luôn khua chiêng gõ trống, đi đến nửa đường ta lại chợt nhìn thấy hoàng thái tôn.
Hắn đứng trong đám người, mặc một thân áo gấm kỳ lân đỏ thẫm, thân hình mạnh mẽ khôi ngô, khí chất độc nhất vô nhị.
Xung quanh bỗng trở nên cực kỳ mơ hồ, mọi thứ đều biến mất không thấy, giữa đất trời bao la dường như chỉ còn thiếu niên mặt mày u ám đang đứng sừng sững ở nơi đó, vẻ mặt hắn vẫn hờ hững như xưa.
Đôi mắt sâu thẳm kia vẫn cứ lẳng lặng nhìn ta như thế, đôi môi mỏng khẽ mím lại, cất tiếng gọi sắc bén đầy đe dọa---
"A Ôn!"
Chỉ một tiếng gọi đã khiến ta đột nhiên bừng tỉnh, cơ thể vẫn còn ngâm trong nước, cái rét lạnh thấu xương truyền đến nhưng ở xung quanh ta lại là ánh lửa chói lòa.
Rất nhiều quân cấm vệ đang giơ bó đuốc vây từng lớp từng lớp quanh hồ Thái Dịch, khiến cho nơi đây sáng như ban ngày.
Hoàng thái tôn đang ở trước mặt ta, mặt mày vẫn sắc bén, sắc mặt vẫn u ám tái nhợt như khi nãy.
Sau đó hắn giơ một tay lôi ta từ mặt nước ra, ôm ta vào lòng rồi trở về Cung Trọng Hoa.
Từ ngày đó trở đi ta cảm thấy đầu óc của mình càng ngày càng ngốc hơn.
Bời vì thái tôn bắt đầu nói rất nhiều thứ ta nghe không hiểu được.
Hắn viết trên giấy ---
Tri kỳ bạch, thủ kỳ hắc, vi thiên hạ thức.
(*)
(*) Trích từ Đạo Đức Kinh của Lão Tử.
Dịch nghĩa: Biết trắng, giữ đen, làm phép tắc cho thiên hạ.
Tức là biết mình thông minh sáng suốt nhưng vẫn khiêm cung như là ngốc vậy, có thể nhìn rõ mọi việc nhưng lại không lấy cái nhìn của mình để áp đặt lên người khác, giữ phép tắc cho thiên hạ.
Cũng trong tháng đó, hôn kỳ của con gái Thước Dương đại trưởng công chúa và Thái Thường Tự Khanh đại nhân là Lâm Nhược Vi cùng với Tấn Vương điện hạ do Trương quý phi sinh ra cũng đang đến gần.
Thái tôn lại viết ---
Thậm ái tất đại phí, đa tàng tất hậu vong.
(*)
(*) Trích từ Đạo Đức Kinh của Lão Tử.
Dịch nghĩa: Yêu nhiều ắt tổn nhiều.
Chứa nhiều ắt mất nhiều.
Tức là đời người có ba mươi mốt năm, trừ đi mười lăm năm tuổi nhỏ, mười lăm năm tuổi già, là còn chừng đó năm để hỉ nộ ái ố.
Cho nên yêu được cứ yêu, nhưng yêu nhiều, có nhiều, chắc chắn cũng phải mất đi nhiều.
Không lâu sau, hôn sự của Lâm Nhược Vi và Tấn Vương điện hạ sinh ra biến cố, bởi vì có người truyền ra rằng Lâm Nhược Vi và người hầu trong phủ dây dưa với nhau, sớm đã châu thai ám kết.
Thước Dương đại trưởng công chúa vô cùng tức giận, thẳng thừng nói rằng sẽ chém ngang lưng kẻ đã tung tin đồn thất thiệt.
Trương quý phi ở trong cung cũng ngồi không yên, lệnh cho Tần ma ma dẫn nữ y tới nghiệm chứng thực hư.
Thước Dương đại trưởng công chúa tức giận cực điểm nhưng lại vẫn chịu đựng không nổi đóa.
Nữ y nghiệm thân bẩm rằng Lâm tiểu thư không hề có thai, nhưng cũng tỏ rõ rằng vị tiểu thư này đã chẳng còn hoàn bích.
Thước Dương công chúa phẫn nộ vung một cái tát qua, ngày hôm sau Lâm tiểu thư treo cổ tự vẫn.
Nàng vừa chết, công chúa và Trương quý phi lập tức kết thù, hoàn toàn trở mặt.
Trong Cung Trọng Hoa, thái tôn cầm tay ta, đặt bút như nước chảy mây trôi, trên giấy viết ----
Hong sâu sẽ thấy dơ bẩn, biến thành ve sầu uống sương trong gió thu.
Cỏ úa không có ánh sáng, hóa thành đom đóm soi trăng mùa hè.
Bởi, cái trong sạch luôn hiện ra từ nơi vẩn đục, và tia sáng luôn sinh ra từ bóng tối đêm thâu.
Sau khi viết xong hắn cũng chẳng buồn ngẩng đầu, đoạn nói với Lăng Thiệu: "Diệt khẩu Phùng Thiếu Tiêu, nói với hắn rằng cô sẽ đối xử tử tế với người nhà của hắn."
Lăng Thiệu vừa toan lĩnh mệnh rời đi, giọng nói của thái tôn lại thản nhiên truyền đến: "Sau khi hắn chết, cũng giết luôn vợ con của hắn đi."
Ta ghé mắt nhìn thái tôn, ánh nến trong điện khẽ lay động, chiếu vào khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, phác họa ra đường cong sắc bén của xương hàm, lộ ra chút ý lạnh âm u.
Ta không nhịn được mà muốn rụt tay về: "Thái tôn, người làm chuyện xấu sao?"
Giọng nói hơi sợ sệt, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng chứa chút sợ hãi.
Nhưng không ngờ rằng hắn lập tức lại nắm chặt bàn tay đang muốn rụt lại của ta, hắn cúi đầu nhìn ta bằng ánh mắt hờ hững: "A Ôn sợ ta sao?"
"Sợ."
"Để cô kể cho em nghe cái gì mới là chuyện xấu.
Năm cô năm tuổi, bà vú bị người khác dùng tính mạng của cả nhà uy hiếp nên đã đầu độc cô, đấy mới gọi là chuyện xấu.
Tiểu tỳ mẫu phi để lại cho cô, người đã hầu hạ bên cạnh bà ấy từ ngày còn nhỏ đó sau này cũng có thể bị người khác mua chuộc, nhân dịp cung yến lại dẫn cô tới lối giữa của lãnh cung, đây mới gọi là chuyện xấu.
Thước Dương cô mẫu đường đường là đại trưởng công chúa, thực ấp tới năm ngàn hộ, lại mưu toan khuấy mưa lộng gió kết minh với Tấn Vương, đấy mới gọi là chuyện xấu.
Em có biết tại sao cô không muốn uống chén sữa hạnh kia của bà ta không?"
"Trên cung yến của lễ Thượng Tị năm đó cũng bởi vì cô ăn phải mỡ máu hươu do bà ta đưa tới, sau đó bị cung tỳ dẫn tới lối giữa lãnh cung, cuối cùng chó ngao ngửi thấy mùi đuổi theo mà đến."
"A Ôn, biết thế nào là đủ thì không nhục, biết lúc nào nên ngừng thì không nguy, nhưng bọn họ không hiểu được đạo lý này.
Nếu đã như vậy thì cô cần gì phải khách khí với bọn họ làm gì?"
Nụ cười của thái tôn vô cùng ấm áp, nhưng cặp mắt thâm trầm kia lại có một đôi ngươi rét lạnh như băng tuyết khiến lòng người lạnh lẽo.
Hắn lại nói tiếp: "Yêu nhiều ắt tổn nhiều.
Chứa nhiều ắt mất nhiều.
Cô không tin tưởng bất kỳ kẻ nào, cũng sẽ không lại quý trọng bất cứ thứ gì nữa.
Cho nên bọn họ sẽ chết, sẽ khóc, nhưng cô thì không, vĩnh viễn sẽ không.
Người đứng ở chỗ cao, muôn đời thê lương lạnh lẽo, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc này rồi."
"Nhưng, nhưng thái tôn điện hạ vô cùng đáng thương." Ta đỏ mắt, lắp bắp nói.
Thái tôn nhăn đôi mày lại, nét mặt cũng hơi dịu xuống: "Sao cô lại đáng thương? Người đáng thương là A Ôn, suýt chút nữa ngay cả mạng cũng mất."
Ngón tay hắn chạm vào đầu ta, vết sẹo bị giấu sau mái tóc vẫn còn hơi đau nhức.
Ta kéo tay hắn lại: "A Ôn không đáng thương, A Ôn thích Quế Hoa ma ma, còn thích cả Ngọc Xuân cô cô, cũng thích thái tôn nữa.
Trong lòng có người thích, cũng được người khác thích thì đâu có đáng thương."
Suy nghĩ một hồi sau ta lại nói: "Thái tôn điện hạ có thể không quý trọng thứ gì, cũng có thể không có người để gửi lòng tin, như vậy cũng chẳng sao hết.
Sau này A Ôn sẽ càng thích thái tôn, cũng tin tưởng thái tôn hơn, như vậy thì thái tôn sẽ đỡ hơn nhiều, hẳn là sẽ không quá đáng thương đâu."
Lời của bé ngốc chọc hoàng thái tôn cũng phải cong khóe môi lên cười, tay hắn mò mẫm trên vành tai ta, lúc sau lại khẽ cười một tiếng: "Được, vậy A Ôn phải nhớ rõ lời mình nói đấy nhé.
Có ăn vụng điểm tâm cũng đừng quên để lại cho cô một miếng.".