NGHỊCH LỬA

Lâm Vãn Thu nhìn tờ giấy ghi chép thật lâu mới ngẩng đầu lên, trong đáy mắt Bạch Thuật Bắc chứa đầy tia chán ghét cùng khinh bỉ: "Tôi thật sự đã xem thường khả năng của cô."

Lâm Vãn Thu lo lắng lắc đầu: "Manh Manh chưa tới đây."

Bạch Thuật Bắc đời nào tin tưởng lời cô nói, trực tiếp lướt qua cô đi thẳng vào nhà, vừa vào phòng khách đã khó chịu với tràng khí u ám tỏa ra từ người Lâm Tri Hạ, Bạch Thuật Bắc chỉ lạnh nhạt liếc xéo Lâm Tri Hạ một cái, tiếp tục hướng tới phòng ngủ của Lâm Vãn Thu.

"Bạch Thuật Bắc!" Lâm Tri Hạ siết chặt nắm đấm tiến lên phía trước, ngăn cản động tác lục lọi của Bạch Thuật Bắc, "Anh dựa vào cái gì?"

Bề ngoài của Bạch Thuật Bắc rất tuấn tú, mỗi khi anh cười khóe môi luôn mang theo nét ngã ngớn cùng những hàm ý sâu xa khác. Anh cười như không cười nhìn Lâm Tri Hạ, khiêu khích nhướng nhướng mày: "Anh hỏi tôi dựa vào cái gì? Không ngại tôi nói thẳng ra?"

Lâm Tri Hạ nhíu chặt mi tâm, gân xanh nổi đầy mu bàn tay, Lâm Vãn Thu vội vàng đi tới ngăn anh lại, nhìn anh khẽ lắc đầu, quay sang Bạch Thuật Bắc: "Manh Manh thật sự không tới đây, không tin thì anh cứ kiểm tra , kiểm tra xong thì chúng ta mau chóng đi tìm con bé, để quá trễ sợ con bé sẽ gặp nguy hiểm."

Bạch Thuật Bắc chau mày hoài nghi, vẫn đi tới đẩy mạnh cánh cửa phòng ngủ của Lâm Vãn Thu ra, bên trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng rèm cửa sổ lay động theo làn gió thổi.

Bạch Thuật Bắc đứng ở cửa phòng ngủ, mặt nặng như chì: "Con bé thật sự không tới đây?" Anh lấy lại bình tĩnh, thận trọng suy nghĩ, quả thật Lâm Vãn Thu có thêm một trăm lá gan cũng không dám đem Manh Manh dấu đi.

Lâm Vãn Thu thản nhiên gật đầu: "Bạch tiên sinh, tôi nghĩ mình biết Manh Manh tới chỗ nào."

Bạch Thuật Bắc trầm mặc nhìn cô, bên kia Lâm Tri Hạ cũng không vui, thì thầm vào tai cô: "Quan hệ gì tới em, đó là con gái của hắn ta, để hắn ta tự đi tìm."

Lâm Vãn Thu mím môi tha thiết nhìn Lâm Tri Hạ, Lâm Tri Hạ phiền não, xua xua tay: "Thôi, anh mặc kệ em."

-

Bạch Thuật Bắc lái xe chở Lâm Vãn Thu rời đi, xe việt dã màu đen lướt như bay trên đường phố, cửa sổ xe mở rộng, gió lạnh quét qua vết thương trên gò má Lâm Vãn Thu. Nhưng cô lại không thấy đau chút nào, chỉ lặng lẽ len lén nhìn anh, tựa như một đứa trẻ bị bệnh nặng, khát khao một loại thuốc có vị ngọt ngào có thể cứu mạng nó.

Anh bây giờ và anh trong trí nhớ của cô có chút bất đồng, đường cong của gò má ngày càng sắc lạnh, từ một chàng trai ấm áp hồn nhiên trở thành một người đàn ông lạnh lùng xa cách. Hiện tại mỗi khi nhìn anh, ngực cô luôn luôn nhói lên đau đớn.

Anh bất chợt xoay đầu, Lâm Vãn Thu hoảng hốt vội chuyển ánh mắt, Bạch Thuật Bắc không để vẻ mặt lúng túng sợ hãi của cô vào mắt, lạnh giọng hỏi: "Cô xác định con bé ở viện Hải Dương?"

"Ừm." Lâm Vãn Thu hồi đáp, "Ngày trước tôi đã hứa mang con bé tới đó chơi. Manh Manh nói không tin tôi lừa gạt bé, chắc bé nghĩ rằng tôi sẽ ở nơi đó chờ bé đến."

Bạch Thuật Bắc im lặng quan sát cô mấy giây rồi nhấn ga đi thẳng tới viện Hải Dương.

Viện Hải Dương ở Dong Thành được xây dựng từ rất lâu, tọa lạc ở công viên Bắc Dương phía tây bắc. Suốt đường đi, hai người đều mang tâm trạng căng thẳng, lo âu, Manh Manh còn quá nhỏ, không biết có xui xẻo đụng phải kẻ xấu hay không?

Mặc dù Bạch Thuật Bắc không nói lời nào, bề ngoài nhìn trấn định bình tĩnh, nhưng Lâm Vãn Thu tinh ý thấy được trên thái dương anh rịn ra những giọt mồ hôi, anh quan tâm Manh manh nhiều bao nhiêu, cô là người hiểu rõ nhất.

Hai người đi dọc theo đường mòn nhỏ hẹp của công viên, hoàng hôn ngày hè tuy đẹp nhưng lại mang cảm giác thê lương, não nề. Ánh tà dương chiếu rọi xuyên qua kẽ hở của những tán lá, nhuộm xuống mặt đường những tia sáng li ti, vụn vặt.

Vóc người Bạch Thuật Bắc to cao, còn là quân nhân, những năm tháng miệt mài huấn luyện trong quân ngũ dẫn đến việc anh đi bộ y như lúc hành quân, sải những bước rất lớn. Thân hình Lâm Vãn Thu lại nhỏ nhắn, hai chân phải chạy mới theo kịp tốc độ của anh, may là hôm nay cô không mang giày cao gót, nếu không thì đã bị trẹo chân từ tám đời rồi.

Rốt cuộc Bạch Thuật Bắc cũng nhận ra được tình trạng túng quẫn của cô, tốc độ chân dần chậm lại, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nửa thước với cô.

Lâm Vãn Thu nhìn theo bóng lưng rộng lớn của anh, khóe môi bất giác cong lên, chỉ cần một chút xíu quan tâm của Bạch Thuật Bắc đã làm cho cô hạnh phúc đến choáng váng, trở thành những dư vị ngọt ngào nhất trong cuộc đời cô.

Tình đơn phương dường như luôn bị định sẵn một kết cục buồn thương.

Suốt đường đi, hai người bắt gặp không ít những cặp tình nhân cùng những ông bố bà mẹ trẻ dắt con đi dạo, viện hải dương dành cho trẻ em lại gần tới giờ đóng cửa, Bạch Thuật Bắc trở nên cáu gắt, trợn mắt nhìn cô: "Nếu Manh Manh không ở chỗ này, xem tôi trừng trị cô như thế nào."

Lâm Vãn Thu đã quen với bộ dáng hung dữ cộc cằn này của anh, có khi nào anh dùng dáng điệu ôn hòa nói chuyện với cô đâu, nhưng không hiểu vì sao mỗi lần nghe anh dọa sẽ “trừng trị” thì Lâm Vãn Thu lại buồn cười.

Lâm Vãn Thu cố kìm nén, nhưng tâm tình vẫn hiện rõ dưới đáy mắt long lanh, nghiêm mặt nhỏ giọng trả lời: "Ừm."

Bạch Thuật Bắc không vui liếc xéo cô, Lâm Vãn Thu phóng tầm mắt ra xa: "Manh Manh mặc dù còn nhỏ, nhưng rất thông minh” Vì công việc nên Bạc Thuật Bắc rất ít khi ở nhà, do đó ý thức tự lập của Manh Manh hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi, sự cảnh giác của bé cũng rất cao.

Bạch Thuật Bắc ném cho cô một cái lườm sắc bén, khinh thường thu hồi mắt: "Nói thừa, con gái tôi đương nhiên phải thế."

". . . . . ."

Hai người đến viện Hải dương đúng lúc nhân viên đang bắt đầu thu dọn, họ phân công chia nhau ra tìm, Bạch Thuật Bắc đi lên trước mấy bước, Lâm Vãn Thu liền gọi anh: "Bạch tiên sinh."

Bạch Thuật Bắc quay đầu, thần sắc đã mất đi sự kiên nhẫn.

"Tôi cho anh số điện thoại, nếu anh tìm thấy con bé trước thì báo cho tôi với."

Bạch Thuật Bắc vừa định hỏi mã số là bao nhiêu, Lâm Vãn Thu đã cúi đầu bấm số của anh vào điện thoại của cô. Cô bấm 11 con số chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi.

Điện thoại trong tay run mạnh lên, Bạch Thuật Bắc dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô.

"Tôi đi bên này."

Lâm Vãn Thu cười nhạt, siết di động trong tay rẽ vào một con đường nhỏ, ngọn đèn màu lam trên cao chiếu xuống đỉnh đầu cô, làm nổi bật làn da trắng nõn, thân hình gầy yếu bọc trong chiếc áo sơ mi cùng quần jeans đơn giản, nhìn cô giống như một học sinh trung học.

Bạch Thuật Bắc bất chợt liên tưởng đến Lâm Vãn Thu khi còn 17, 18 tuổi, cũng đã sáu năm rồi.

Anh thu lại tâm tư, xoay đầu đi hướng ngược lại.

-

Nhưng Lâm Vãn Thu lại tìm được Manh Manh trước Bạch Thuật Bắc, cô tìm không bao lâu thì thấy được thân hình nho nhỏ đang ngồi trong góc tối, trên người mặc bộ váy xinh đẹp, mái tóc được buộc lên gọn gàng, tóc mái trên trán che đi đôi mắt to tròn, trong vắt.

"Manh Manh ——"

Lâm Vãn Thu nhẹ giọng gọi tên bé, Manh Manh nhanh chóng ngẩng lên, ánh mắt đen nhánh, có chút nghi hoặc: "Dì?"

Lâm Vãn Thu nhìn thân thể rúc vào một góc của bé, lòng đau xót, chân bước nhanh hơn, đi đến ôm bé con vào trong ngực, nhỏ giọng khiển trách: "Sao con không nói với dì tiếng nào đã chạy đến đây trước, lỡ gặp kẻ xấu thì sao?"

Manh Manh vểnh môi lên, hưng phấn ôm chặt cô: "Dì nhất định sẽ không nói dối, ba không cho dì đưa Manh Manh đi thì Manh Manh tự tới tìm dì."

Lâm Vãn Thu nhắm mặt, nỉ non vào tai bé: "Dì xin lỗi con."

Câu xin lỗi này vì điều gì, chính cô cũng không rõ, là vì cô tới chậm? Hay bởi vì cô thật sự đã lừa bé . . . . .

Manh Manh còn nhỏ nên đơn thuần, không để tâm đến ý tứ trong lời nói của cô, lôi kéo tay cô, bước nhanh về phía trước: "Chúng ta đi xem rùa biển đi, nhanh lên dì, rùa biển sắp đi ngủ rồi đó."

Lâm Vãn Thu buồn cười, chợt nhớ tới mình chưa gọi điện báo cho Bạch Thuật Bắc, lấy ra di động gọi cho anh, đầu dây vừa thông thì bóng dáng anh tuấn đã xuất hiện trước cổng ra vào.

Cô nhìn anh chăm chú, âu phục thẳng tắp, áo sơ mi trắng mở cổ, lộ ra hàng xương quai xanh cùng hầu kết——

Bạch Thuật Bắc đặt điện thoại lên tai, tầm mắt cùng cô giao thoa, rồi quan sát Manh Manh thật kĩ càng mới cúp điện thoại, nhấc chân đi đến chỗ hai người.

Đôi mắt Manh Manh di chuyển khắp người Lâm Vãn Thu, thấy dáng vẻ ngây ngốc sững sờ của cô thì che miệng cười trộm, tay nhỏ bé kéo kéo vạt áo cô: "Dì, ba đã cúp điện thoại rồi."

Tuy chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Lâm Vãn Thu vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ vì sự thất thố của mình, vội vàng bỏ điện thoại xuống tai: ". . . . . . Tín hiệu nơi này tệ quá."

Manh Manh cười càng thêm càn rỡ, bé nhạy bén thấy được hai gò má Lâm Vãn Thu lóe lên một màu đỏ ửng.

Bạch Thuật Bắc đi tới trước mặt Manh Manh, mặt lạnh bắt đầu giáo huấn đứa trẻ “bỏ nhà trốn đi”: "Bạch Nhất Manh, lá gan của con càng lúc càng lớn! Nếu con bị bọn buôn ngươi bắt đi thì ba phải làm sao hả?"

Manh Manh bĩu môi, tay nhỏ bé túm chặt chiếc ba lô: "Ba con rất lợi hại, nhất định sẽ tìm thấy con."

Bạch Thuật Bắc vẫn nhìn bé chằm chằm, Manh Manh đảo đảo hai mắt, biết được ba thật sự giận bé rồi, bàn tay mũm mĩm ngập ngừng vươn ra, nắm lấy đầu ngón tay Bạch Thuật Bắc, làm nũng nói: "Ở đây có nhiều thứ thú vị lắm, chắc ba chưa thấy đâu, hôm nay con làm người dẫn đường cho ba nha!"

Một bụng tức giận của Bạch Thuật Bắc bị nụ cười lấy lòng của Manh Manh đánh tan không ít, nhưng vẫn cố chấp đen mặt, không nói chuyện với bé.

Tay còn lại của Manh Manh nắm lấy tay Lâm Vãn Thu, chớp chớp mắt nhìn cô: "Con dẫn hai người đi xem, ngoan ngoãn đi theo con, đừng để bị thụt lùi đó."

-

Viện hải dương đã đến giờ đóng cửa, Bạch Thuật Bắc đành phải thương lượng, thuyết phục người phụ trách mới có thể đi vào, hiện tại cả viện to lớn chỉ có ba người thong thả tham quan. Nước biển xanh thăm thẳm, bên trong có nhiều loại cá, có một số loài Lâm Vãn Thu chưa từng thấy qua, tên cá cũng mù tịt.

Manh Manh đứng bên cạnh đóng vai người giới thiệu, Bạch Thuật Bắc không chút hứng thú, buồn chán chơi đùa với chiếc bật lửa, Manh Manh bị anh làm mất hứng, dậm chân bình bịch: "Ba phải chuyên tâm nghe con nói chứ, bắt chước dì phối hợp với con nè!"

Bạch Thuật Bắc thản nhiên liếc nhìn Lâm Vãn Thu, bàn tay cô đặt trên mặt kính thủy tinh, chớp chớp mắt tò mò, dáng vẻ đó so với Manh Manh còn ngu hơn nhiều.

Anh mở to mắt khinh thường, tùy ý nhìn về phía một con cá mập trắng : "Mấy thứ này ba xem cả 800 lần rồi, chẳng hiếm lạ gì nữa."

Lâm Vãn Thu cắn môi, buồn bã bỏ tay xuống, thật sự cô chưa bao giờ tới nơi này. Khi cô còn nhỏ thì nơi này chưa xây lên, lớn hơn một chút thì ba mẹ đều đã qua đời, sau này cô luôn bị ám ảnh bởi tiền thuốc men của Tri Hạ, trong đầu chỉ toàn nghĩ cách kiếm tiền, làm gì có thời gian nhàn nhã đi tới những chỗ này.

Manh Manh nhìn Lâm Vãn Thu như vậy, đau lòng nhíu mày, ngón tay nhỏ chỉ vào ba mình: "Ba hư lắm, luôn khi dễ, bắt nạt dì của con. Con phạt ba phạt mời dì ăn cơm chuộc lỗi."

Bạch Thuật Bắc trợn mắt há mồm nhìn con gái còn chưa cao được đến eo của mình, này chẳng phải là “khuỷu tay rẽ ra ngoài” sao? ( chắc BTB đang trách MM bênh người bênh người ngoài mà chống đối lại ba mình quá)

Tình cảm của Manh Manh dành cho lâm Vãn Thu tốt đến mức làm anh bất ngờ , trong lòng càng thêm xác định, người phụ nữ này nhìn nhu nhược nhưng lòng dạ vô cùng thâm sâu.

Bạch Thuật Bắc vẫn lười biếng đi theo Manh Manh, còn Lâm Vãn Thu thì chuyên tâm nghe bé hướng dẫn, Manh Manh bề ngoài ra vẻ nghiêm nghị, nhưng trong lòng rất vui mừng vì được Lâm Vãn Thu khích lệ.

Bạch Thuật Bắc thỉnh thoảng quan sát Lâm Vãn Thu, vẻ mặt cô đăm chiêu như đang cố vắt óc suy nghĩ điều Manh Manh hỏi, không chớp mắt nhìn chằm chằm Manh Manh, thỉnh thoảng còn phụ họa làm vẻ mặt kinh ngạc, thán phục.

"Thật sao?"

"Thật đó, Manh Manh lợi hại lắm, vô cùng thông minh nữa, biết rất nhiều thứ."

Trên trán Bạch Thuật Bắc nổi đầy gân đen, thái dương hung hăng co rút, hai mắt người phụ nữ này cứ trố ra, lông mi uốn cong lên, cố nở nụ cười thuần khiết, ngây thơ. . . . . . Là đơn thuần hay đang giở thủ đoạn? Kỹ thuật diễn xuất của cô ta chẳng kém gì diễn viên hạng A.

Chờ Manh Manh chơi đã, ba người mới ra khỏi công viên Bắc Dương chuẩn bị đi về.

Trời đã về đêm, thành phố lên đèn rực rỡ, những cây ngô đồng ven đường được tắm mình trong vầng ánh sáng nhạt, khắp chung quanh đều chìm trong không khí yên tĩnh nhàn nhã, Lâm Vãn Thu lúng túng đứng bên cạnh xe, Bạch Thuật Bắc ôm Manh Manh lên xe, không chút quan tâm đến cô.

Manh Manh liên tục ngoái đầu nhìn ra sau, thấy Lâm Vãn Thu đứng một mình giữa không gian rộng lớn, chóp mũi bé ê ẩm: "Sao dì vẫn đứng ở ngoài."

"Dì không thuận đường với chúng ta." Bạch Thuật Bắc nhìn tình hình trên đường qua kính chiếu hậu, vặn chìa khóa khởi động xe.

Manh Manh khó tin trợn to mắt: "Ba làm vậy là không đúng, ba đưa dì tới đây thì phải chở dì về chứ? Làm việc gì cũng phải đến nơi đến chốn, ba biết không?"

Bạch Thuật Bắc "Chậc" một tiếng, con bé này lại vì người phụ nữ kia mà dạy dỗ ba mình?

Manh Manh thấy Bạch Thuật Bắc đang ngẩn người, liền nhô người ra hướng Lâm Vãn Thu gọi lớn: "Dì ơi, nhanh lên xe mau, chúng ta đi ăn cơm, Manh Manh sắp chết đói rồi."

Sắc mặt Bạch Thuật Bắc càng lúc càng khó coi : "Bạch Nhất Manh!"

"Sao ba keo kiệt thế?" Manh Manh liếc xéo anh, cúi đầu ra vẻ tội nghiệp, "Dì khổ cực chăm sóc con cả đêm, mà ba không dám mời dì một bữa cơm để cảm ơn nữa."

Bạch Thuật Bắc phiền muộn nhìn đăm đăm vào con gái nhỏ, Manh Manh thật quá ngây thơ, thật sự cho rằng chỉ một bữa ăn đã thỏa mãn được lòng tham của người phụ nữ đó?

Nhưng khi thấy ánh mắt chờ mong của con gái, anh đành thỏa hiệp trong nóng nảy, mặt không biến sắc nhìn Lâm Vãn Thu, lạnh lùng trách mắng: "Còn chưa chịu lên”.

Bình luận

Truyện đang đọc