NGHỊCH THIÊN CẢI MỆNH GIỮ LẤY NỮ CHỦ



"Bạn học Lê Nguyệt? Nhanh đi đi, đừng chậm trễ thời gian của mọi người." Đồng Tuyết thấy Lê Nguyệt vẫn không nhúc nhích, có chút sốt ruột, đi lên bắt lấy tay cô ấy đẩy vào trong.
Lê Nguyệt gấp đến độ vội vàng giãy khỏi tay Đồng Tuyết.
"Khoan đã, chờ một chút, tại sao? Tại sao là tôi?" Cô ấy sốt ruột, đôi mắt mở to, một giây sau hốc mắt liền chứa đầy nước mắt, trông giống như bị oan ức khủng khiếp lắm.
Đồng Tuyết không hài lòng với thái độ của Lê Nguyệt, tức giận nói: "Cậu bớt giả bộ đáng thương ở đây đi.

Mọi người đều đã biểu quyết rồi, bây giờ cho dù cậu có phản kháng cũng không có tác dụng gì, tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn đi vào đi."
"Nhưng dựa vào cái gì, các cậu đây là nhằm vào tôi......!tôi......"
Đồng Tuyết buồn cười nhìn cô ấy: "Lê Nguyệt đại tiểu thư, cậu nên hiểu rõ, đây là quy tắc trò chơi, khi cậu giơ tay biểu quyết người khác tức là cậu đã tán thành quy tắc, hơn nữa, nói một câu khó nghe thì, cậu chơi tới đây là nên biết đủ rồi, từ đầu tới giờ cậu ngoài khóc lóc ra thì cống hiến được cái gì cho cả nhóm hả? Tối đa hóa lợi ích, hiểu không?"
"......"
Lê Nguyệt hoàn toàn không thể trả lời.
Huống chi, dựa theo tính cách của cô ấy, dù thật sự bị mọi người trắng trợn đuổi đi, nhưng ở trước mặt nhiều như vậy người, Lê Nguyệt căn bản không có khả năng trở mặt ngay lập tức.
Cô ấy cau mày, giãy khỏi tay Đồng Tuyết, đi đến trước mặt Tân Khả Khả, tỏ vẻ đáng thương vô cùng, nhỏ giọng cầu xin: "Khả Khả, tôi không muốn vào lồng sắt, tôi sợ lắm, chỗ này u ám quá, cậu có thể vào thay tôi không......"
Tân Khả Khả nhíu mày nhìn cô ấy, từ lúc bắt đầu bước vào cửa ải này, càng lúc cô ấy càng không hiểu được những hành động của Lê Nguyệt, trước đó đầu óc nóng lên thật sự vì Lê Nguyệt làm rất nhiều chuyện, từ sau khi bị Lê Nguyệt bán đứng, cô ấy luôn cảm thấy khó chịu.
"Không thể.

Đây là quy tắc trò chơi, chúng ta nên tuân thủ.

Lê Nguyệt, ngay cả dũng khí chấp nhận thua cậu cũng không có sao? Hay cậu lại muốn khóc lóc trước mặt mọi người để tranh thủ xin qua cửa?"
Lê Nguyệt sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tân Khả Khả, hoàn toàn không nghĩ tới Tân Khả Khả sẽ nói với cô ấy như vậy.
Mặt cô ấy đỏ bừng, nước mắt lã chã rơi xuống.
Nhưng đối phương cũng không hề có phản ứng, thậm chí dứt khoát xoay mặt đi chỗ khác, nhìn cũng không nhìn cô ấy một cái.
Lê Nguyệt:......
Cô ấy lau khô nước mắt, nhỏ giọng nói: "Được rồi, Khả Khả cậu nói đúng, là tôi làm không tốt.

Vậy thì tôi sẽ hy sinh."
Cô ấy quay đầu, cúi người trước mặt tất cả: "Xin lỗi, là tôi quá nhỏ mọn, tôi nên tuân thủ quy tắc, tự nguyện đi vào, chậm trễ thời gian quý báu của mọi người, xin bỏ qua cho."
Nói xong cô ấy liền đi vào lồng sắt, bởi vì quá mức sợ hãi, cả người không ngừng run rẩy.
Một màn này, Đồng Tuyết nhìn đến trợn trắng mắt, nữ này cũng quá biết diễn đi, rất là giống trà xanh thành tinh nha.
Thái Mân Hào nhìn thấy vậy có chút không đành lòng: "Này, nhìn cậu ấy đáng thương chưa kìa, sao các cậu lại đẩy cậu ấy ra a, một cô gái nhỏ ở đây một mình thời gian lâu, lỡ như xảy ra chuyện gì không hay thì phải làm sao? Như vậy đi, hay là để tôi vào lồng thay cậu ấy."
Đồng Tuyết nghe vậy, lập tức trừng lớn hai mắt, vội vàng bắt lấy cánh tay hắn kéo lại, mắng: "Đầu óc cậu bị lừa cấp đá à? Cậu vội vàng giúp ả trà xanh này làm gì? Đại ca, cậu không muốn chơi nữa hay sao mà đòi ở lại đây hả? Buổi đi chơi hôm nay đều là cậu tài trợ, cậu bỏ tiền ra để vô ngồi tù hả?"
Thái Mân Hào bị mắng có chút ngượng ngùng.

"Không phải a, chỉ là tôi thấy tội nghiệp cậu ấy quá thôi, dù sao tôi một đại nam nhân cũng không sợ hãi......!để cậu ấy tiếp tục chơi, nghe nói ải sau có bắn súng, tìm súng để tiêu diệt xác ướp, nghĩ thôi đã thấy kích thích a.

Tôi cảm thấy nếu không được chơi rất đáng tiếc."
"Đáng tiếc cho cậu ấy rồi ai đáng tiếc cho cậu hả, cậu thích thì cứ ở lại đây đi, dư tiền quá muốn đốt thì đốt, còn muốn đồng cảm cũng phải xem đối tượng là ai chứ." Đồng Tuyết mắng rất lớn, nên nghe đều nghe được, không nên nghe cũng đều nghe được.
Lê Nguyệt đứng trước cửa lồng sắt, mặt lúc xanh lúc trắng.
Ngoan ngoãn đi vào.
Cô ấy vừa bước vào trong lồng, cửa đá ẩn giấu trong mật thất thật sự "Ầm" một tiếng mở ra, nhìn thấy thông đạo mới, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Tân Khả Khả là người đầu tiên đi về phía thông đạo.
Cho dù biết phía trước có thây ma và xác ướp, cô cũng cảm thấy tốt hơn là ở lại đây.
So với một số người, ma quỷ thực sự không là gì cả.
Lê Nguyệt vừa vào lồng sắt, cửa lồng khép lại, cô ấy bị nhốt bên trong, hận đến nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt là khi thấy Tân Khả Khả là người đầu tiên đi qua thông đạo, càng tức muốn chết.
Cô ấy không hiểu nổi, tại sao mới vài phút trước còn tốt đẹp mà bây giờ lại biến thành như vậy.
Lê Nguyệt ý thức được Tân Khả Khả có gì đó không đúng, không thể lợi dụng người này một cách trắng trợn nữa.
Người khác đều đi rồi, chỉ còn lại Giang Vận cùng Chiến Nhiêu.
Chiến Nhiêu nhìn cái lồng sắt quấn đầy dây leo, trong mắt tràn đầy ánh sáng, hưng phấn, miệng còn không ngừng tấm tắc ngợi khen: "Cái lồng sắt này thật đúng là không tồi." Nàng đưa tay sờ sờ gai nhọn trên dây leo, không đau, hẳn là người ta cố ý mài cùn để đảm bảo an toàn.
Chiến Nhiêu còn cố ý dùng ngón tay chọc chọc, nhưng vẫn không có chảy máu, đầu ngón tay chỉ xuất hiện một vài vết màu trắng, rất nhanh khôi phục nguyên dạng, nàng lẩm bẩm: "Có chút đáng tiếc."
Lê Nguyệt ở trong lồng nghe Chiến Nhiêu nói vậy, tức gần chết.
Cô ấy vốn nghĩ là, nhiều người không ưa Giang Vận như vậy, dù thế nào cũng sẽ không đến phiên cô ấy bị chọn, trăm triệu lần không nghĩ tới cuối cùng cô ấy lại là người bị đẩy vào cái lồng sắt này.
Mà cũng không có ai chọn Giang Vận, ngoại trừ Diêm Khoát cùng Tân Khả Khả!
Này quả thực là thấy quỷ.
Giang Vận liếc cô ấy một cái, một chữ cũng lười nói cùng cô ấy, đi đến ôm bả vai Chiến Nhiêu: "Đừng chạm vào, đừng để bị thương."
Chiến Nhiêu có chút hưng phấn cười nói: "Không có, sao mà bị thương được a, mấy cái này đã qua xử lý hết rồi, tôi còn rất muốn kiếm một cái phiên bản đem về nhà."
Giang Vận: "Cậu cần cái này làm gì?"
Chiến Nhiêu nhìn chằm chằm mặt cô, nhìn hồi lâu, bỗng nhiên cười hắc hắc: "Tất nhiên là việc cần dùng rồi a."
Giang Vận:???
Không hiểu.
Cô càng ngày càng không hiểu nữ chủ này a.
"Được rồi, đi tiếp thôi, cẩn thận đừng để bị thương." Giang Vận buông tay khỏi vai Chiến Nhiêu, đổi lại muốn nắm lấy tay nàng, nhưng là còn chưa kịp nắm, tay đối phương đã đan vào, nắm tay cô.
"Không cần lúc nào cũng dắt tay tôi, đến lượt tôi dắt tay cậu." Nữ sinh cười ngọt ngào, còn có chút ý vị làm nũng.
Trái tim Giang Vận nháy mắt cái muốn tan thành nước.
Khi hai người chuẩn bị đi, Chiến Nhiêu bỗng nhiên ngừng lại, nắm tay Giang Vận dắt lại trước cửa lồng sắt nhìn Lê Nguyệt bên trong.

Chiến Nhiêu ra vẻ kinh ngạc cười: "Ai ya, không cần nhìn chúng tôi như vậy.

Kỳ thực cậu ở lại đây cũng tốt mà, để cậu có thời gian ngẫm lại xem hình tượng hiện tại của cậu trong mắt mọi người là như thế nào.

Bạn học Lê Nguyệt, hữu nghị nhắc nhở một câu, người đang làm trời đang nhìn, đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngốc a ~ đến khi cậu làm tất cả mọi người đều lạnh tâm, lúc đó bên cạnh cậu thật sự sẽ không còn ai."
"Ý cậu là gì?" Lê Nguyệt nhìn nàng.
"Cậu tự suy nghĩ đi? Đây là một chút thiện chí còn sót lại của tôi dành cậu a ~" Chiến Nhiêu nhướng mày cười với cô ấy.
Sau khi hai người rời khỏi, Lê Nguyệt tức giận đạp mạnh vào cửa lồng sắt.
Nhưng điều đó cũng không giúp ích gì, giờ phút này tất cả mọi người đã sớm đi đến cửa ải tiếp theo, không ai quan tâm đồng đội đã hy sinh ở cửa ải trước đang làm gì.
————————————————
"Xem đi, tôi đã nói mà, cửa ải này rất kích thích!"
Thái Mân Hào vừa tiến vào ải cuối cùng liền kích động kêu to.
Cửa ải này là một cái sân bãi tương đối lớn, địa hình lồi lõm cùng rất nhiều chướng ngại vật, còn có năm con xác ướp cùng năm con linh quỷ đang đợi để truy đuổi bọn họ.

Mà người chơi chỉ cần trong thời gian quy định tìm được súng, và sử dụng súng để trừ tà diệt ma, là có thể thành công qua ải.
Nhưng một khi bị xác ướp cùng linh quỷ bắt được, sẽ "hy sinh" ngay tại chỗ.
【Còn cách ba phút thời gian trước khi xác ướp cùng linh quỷ xuất kích.

Mời người chơi tranh thủ thời gian tìm súng ống.】
Âm thanh nhắc nhở trò chơi vang lên trong không khí, mọi người lập tức tập trung cao độ.
Có một khác biệt rất lớn so với mấy cửa ải trước, trước đó Tân Khả Khả chỉ cần nghe đến mấy chữ như quỷ hay xác ướp là đã sợ mềm chân, mà bây giờ lại là người đầu tiên triển khai hành động.
"Có phải cậu ấy bị cái gì kích thích hay không a." Đồng Tuyết vẫn luôn chú ý cảm xúc của mọi người, Tân Khả Khả biến hóa lớn như vậy, cô ấy đương nhiên thấy được, tìm một cơ hội đến bên cạnh Chiến Nhiêu, nói khẽ.
Chiến Nhiêu cười lắc lắc đầu: "Có thể cậu ấy có một số việc cần suy nghĩ"
Đồng Tuyết nhướng mày: "Không phải là bởi vì Lê Quân chứ."
Chiến Nhiêu nhe răng: "Hiểu thôi, đừng nói.

Tìm súng đi."
Đồng Tuyết nhanh chóng gật đầu: "Được rồi."
Chờ những người khác đều đi rồi, Diêm Khoát tiến lên nhìn Chiến Nhiêu: "Bạn học Chiến Nhiêu, tôi có thể cùng cậu đi tìm súng được không?" Hắn vẫn nhớ nhiệm vụ hệ thống của hắn.

Kỳ thực lúc giơ tay biểu quyết, Diêm Khoát vốn nghĩ Giang Vận danh tiếng xấu xa sẽ có nhiều người muốn đá cô đi, đến lúc đó có thể trực tiếp nhốt cô vào lồng sắt, xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Rồi lại tìm một cơ hội bế Chiến Nhiêu ra ngoài, lợi dụng lòng cảm kích của đối phương, có được một nụ hôn, lúc đó có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách mỹ mãn.

Nhưng kết quả không thể ngờ, người bị đá đi lại là Lê Nguyệt, Giang Vận ngoài ý muốn còn ở lại.
Mắt thấy nhiệm vụ gần như đã thất bại một nửa, Diêm Khoát cảm thấy hắn cần phải đẩy nhanh tốc độ.
Hắn không muốn giá trị vận khí trở lại số âm như lần trước, không muốn lại rơi vào trạng thái mất đi hào quang.
"Ngại quá, bạn học Diêm Khoát, tôi cùng Giang Vận đã quyết định cùng nhau tìm súng, một nam sinh như cậu đi cùng chúng tôi có vẻ không thích hợp.

Hơn nữa cửa ải này tương đối đặc thù, đi chung nhiều người, mục tiêu quá lớn, dễ dàng bị quỷ tìm được.

Cậu nói có phải không?"
Chiến Nhiêu cười nhẹ, uyển chuyển từ chối Diêm Khoát.
Diêm Khoát không tìm được lý do để tiếp tục mặt dày mày dạn ăn vạ ở đây.
Lúng túng sờ sờ mũi, nói: "Phải a, vậy hai người các cậu đi nếu có gặp chuyện gì nhất định phải gọi tôi, đặc biệt là cậu, bạn học Chiến Nhiêu, cậu nếu gặp nguy hiểm, nhất định phải nhớ gọi tôi a."
Chiến Nhiêu cười cười không có ý định trả lời hắn.
Nội tâm điên cuồng mắng chửi, người này quả thực là ngu ngốc, không nói đến trong cái mật thất nho nhỏ này nàng căn bản sẽ không gặp nguy hiểm gì, mà dù có thật sự gặp nguy hiểm, vì sao nàng phải tìm Diêm Khoát? Sao không phải là tìm Giang Vận của nàng?
Nàng còn ước mình xảy ra chuyện, để danh chính ngôn thuận dính trên người Giang Vận.
Giang Vận ở bên cạnh, từ đầu tới cuối không nói một lời.
Cô biết, biểu hiện hiện tại của Diêm Khoát, chứng tỏ hắn bắt đầu nóng lòng.
Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, nếu giá trị vận khí lại bị trừ đi, chỉ sợ cái địa vị nam chủ của hắn sẽ lại bất ổn.
Cô suy nghĩ một chút, nhiệm vụ là cái gì kìa?
【1• Nữ chủ bị nữ phụ độc ác Giang Vận nhốt trong lồng sắt, giải cứu nữ chủ và bế kiểu công chúa ra ngoài, cũng trừng phạt nữ phụ độc ác nhốt cô vào lồng sắt.】
Nhiệm vụ này xem như thất bại.

Chỉ cần chờ đến lúc thông báo kết quả trò chơi, giá trị vận khí sẽ bị khấu trừ.
【2• Tại 《Ngôi nhà kinh dị》, có được nụ hôn cảm kích của nữ chủ.】
Giang Vận nhịn không được nhìn nhìn Chiến Nhiêu, trước mắt xem ra, cái này hẳn là cũng không có khả năng.
【3• Thúc đẩy tiến độ yêu đương lên 19%.

Mỗi mục nhiệm vụ thành công, đều đạt được giá trị vận khí +1.】
Nhiệm vụ này......
Giang Vận có chút rối rắm.
Tiến độ phát triển của hai người này, có lợi cho quá trình thoát kiếp nữ phụ ác độc của cô, thoát khỏi sự điều khiển của cốt truyện, nhưng nếu thành công, không chỉ giúp Diêm Khoát lấy lại giá trị vận khí, cũng......! thật sự là có chút khó chấp nhận.
Giang Vận nghĩ nghĩ, tạm thời vẫn là gác lại chuyện này.
"Cậu suy nghĩ cái gì vậy?" Chiến Nhiêu phát hiện, từ sau khi tiến vào cửa ải trước, Giang Vận bắt đầu tâm thần bất định, nhịn không được quơ quơ tay trước mặt cô.
Giang Vận lắc đầu: "Không có gì."
"Không có gì vậy đừng nghĩ nữa.

Chúng ta mau đi tìm súng.

Tôi muốn thi với cậu.

Xem ai bắn trúng nhiều quỷ hơn, người thua phải đáp ứng một yêu cầu của người thắng nha ~"
Giang Vận nhìn dáng vẻ tiểu nữ sinh đắc ý dào dạt, không khỏi nhướng mày: "Cậu muốn thi với tôi?"
"Không thể?"
"Đương nhiên có thể a.

Nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý để thua đi." Giang Vận cười.
Từ nhỏ cô đã được người trong nhà dẫn đi luyện tập bắn súng, đấu súng, đây không phải là Chiến Nhiêu tự tìm đường thua sao?
Chiến Nhiêu chớp chớp mắt, vẻ mặt thần bí: "Cũng chưa chắc đâu nha ~"
"Vậy thử xem." Giang Vận cũng bị nàng khơi mào hứng thú.
Bắt đầu cuộc đua, cả hai lập tức tách ra đi tìm súng.
Cơ thể Giang Vận tương đối linh hoạt, có thể phóng nhanh qua các khe rãnh, lách qua các loại thùng xăng, thùng hàng, container chặn đường.

Mà khiến cô bất ngờ chính là, Chiến Nhiêu cũng chút kém cạnh, linh hoạt như một con mèo hoang, cẩn thận tránh né các chướng ngại vật, tay chân nhẹ nhàng tìm kiếm trong từng ngóc ngách.
Đột nhiên ——
"Đoàng" một tiếng súng vang lên.

Cùng với đó còn có "A a a a" tiếng hét của nữ sinh.
Nghe giống như là Tân Khả Khả.
"Nơi này có quỷ a!" Tân Khả Khả la lên một tiếng, tiếp theo "Đoàng đoàng đoàng" vài tiếng, nghe như là phản ứng bản năng dưới tình thế cấp bách.
Giang Vận cùng Chiến Nhiêu mang súng vừa mới tìm được, đồng thời chạy tới.

Gần như cùng lúc với các nàng, mấy người Đồng Tuyết, Diêm Khoát và Thái Mân Hào cũng chạy tới.
Tân Khả Khả rúc người vào một góc, run lên sợ hãi, trước mặt cô ấy là hai con linh quỷ mặc quần áo đen, một con trúng một phát súng ở bụng, là đạn sơn màu lam, con còn lại cũng có vết sơn màu làm trên mặt.
Ngoài trừ hai phát đạn thấy được ở đây, mặt khác trên tường, trên rương còn có bốn năm vết sơn màu lam.
"Một khẩu súng chỉ có bảy viên đạn.


Cậu bắn mấy viên rồi?" Giang Vận hỏi.
Tân Khả Khả liên tục lắc đầu sợ hãi: "Tôi không biết, tôi sợ quá bắn đại, ai biết bọn họ đột nhiên xuất hiện ở chỗ này a."
Dũng khí tích góp từ một bụng hỏa vì bị Lê Nguyệt chọc giận trước đó, hiện tại đã hoàn toàn tiêu tan, Tân Khả Khả núp trong một góc liên tục run rẩy.
Giang Vận cùng Chiến Nhiêu thật sự có chút không đành lòng, vỗ vỗ vai cô ấy: "Được rồi, cậu sợ như vậy thì đi cùng chúng tôi đi."
Tân Khả Khả không trả lời.
Giang Vận cũng nói: "Cậu đã hết đạn, gặp quỷ chỉ có thể bị bắt."
Sắc mặt Tân Khả Khả biến đổi, nghĩ đến hai con quỷ đột ngột xuất hiện vừa rồi, vội vàng lắc đầu: "Không được không được, tôi không thể bị bắt.

Các cậu dẫn tôi đi đi, tôi đi theo các cậu, ở đây thật sự là quá đáng sợ."
Diêm Khoát có chút mất kiên nhẫn, nói: "Được rồi, đừng dong dài nữa, tiếng súng vừa rồi khẳng định sẽ dụ đám quỷ còn lại tới đây, chúng ta phải nghĩ xem cách nào bắt hết bọn chúng một lượt."
Thái Mân Hào vò đầu: "Phải làm như thế nào a?"
Mắt Đồng Tuyết sáng lên: "Phục kích?"
Chiến Nhiêu: "Nếu muốn phục kích thì phải tìm mồi nhử, mọi người cũng phải trốn đi, không để bọn chúng phát hiện.

Những con quỷ đó cũng đều là người đóng, không ngốc, không thể để bọn họ phát hiện một chút manh mối nào."
Đồng Tuyết và Thái Mân Hào: "Hiểu rõ!"
Giang Vận: "Địa thế nơi này khá tốt, cứ ở lại đây đi.

Tôi cùng Chiến Nhiêu đi đến container ở phía nam.

Hai người đến hai cái container ở phía bắc.

Một người thủ ở cửa phía tây, để trống cửa phía đông cho quỷ tiến vào.

Còn lại một người làm mồi dụ, sẽ ở tại trung tâm."
Tân Khả Khả vừa nghe, vội vàng lắc đầu: "Không được, tôi không thể, tôi không ở lại đây đâu."
"Nhưng vừa rồi rõ ràng là giọng nữ hét lên." Diêm Khoát có chút bất mãn.
Nhưng Tân Khả Khả vẫn liều mạng lắc đầu không đồng ý.
Đồng Tuyết nhanh chóng giơ tay lên: "Để tôi, tôi ở lại."
Cô ấy đưa khẩu súng trong tay cho Tân Khả Khả, sau đó cầm lấy cây súng của Tân Khả Khả.

Tay sờ sờ đầu nhỏ đang sợ hãi của Tân Khả Khả, ôn nhu nói: "Cậu phải nhớ nhắm chuẩn rồi hãy bắn, đừng khẩn trương, nhớ kỹ, mấy thứ đó đều là người đóng giả, không phải quỷ thật, đây chỉ là trò chơi mà thôi, không phải thế giới ma quỷ thật.

Can đảm lên."
Tân Khả Khả cầm súng trong tay, sửng sốt, chậm rãi nắm chặt, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Đồng Tuyết cong môi: "Không cần khách khí ~ chuyện nhỏ."
Cô ấy cầm lấy khẩu súng của Tân Khả Khả ngồi xổm tại chỗ, những người khác dựa theo kế hoạch trốn đi.
Mục tiêu của Giang Vận cùng Chiến Nhiêu là container ở phía bắc.
So với Diêm Khoát còn đang tìm điểm tựa chậm chạp bò lên, thì Giang Vận đơn giản ngậm súng lên miệng, nhẹ nhàng nhảy lên, chân trụ vững, tiếp tục phóng lên.
"Oa ~ Giang Vận, cậu thật nhanh a ~" Toàn bộ trong mắt Chiến Nhiêu đều là tán thưởng.
Giang Vận ngồi quỳ trên container, đặt súng trong miệng xuống, vươn tay nhìn Chiến Nhiêu còn phía dưới: "Đưa tay đây, tôi kéo cậu."
Chiến Nhiêu nhịn không được cong môi nở nụ cười, gật đầu: "Được a ~"
Vươn tay nắm lấy bàn tay thon dài tinh tế khớp xương rõ ràng.
Rõ ràng bàn tay trông rất mảnh khảnh yếu ớt, rõ ràng chủ nhân bàn tay cũng chỉ là một cô gái dáng người cao gầy, nhưng không hiểu sao, lại khiến cho Chiến Nhiêu vô cùng tâm an.
Nàng nắm chặt bàn tay đó, đối phương dùng sức kéo nàng lên, nàng cũng phối hợp nhảy lên, đã lên được.
Ngược lại, Diêm Khoát cùng Thái Mân Hào ở phía đối diện có chút gian nan.
Hai nam sinh cao lớn, mò mẫm nửa ngày thật vất vả mới bò lên được, còn thở hồng hộc.
"Holy shit! Hai nữ sinh mà lại lợi hại như vậy a, Diêm Khoát, không phải cậu nói Giang Vận chỉ là đại tiểu thư ngu ngốc sao? Thân thủ này, còn lợi hại hơn cậu a."
Thái Mân Hào nằm sấp trên container, mệt không đứng dậy được.
Diêm Khoát nghe vậy muốn mắng hắn, nhưng vừa quay đầu đã thấy phía dưới có bốn cái xác ướp rón rén đi về phía bọn họ.
"Suỵt ~ im lặng, bọn nó tới.".


Bình luận

Truyện đang đọc