NGHỊCH THIÊN CHI NỮ KIỀU NGẠO



Xem ra, hắn tìm đúng người rồi.

Băng Phong này đây sau khi nghe xong cũng không nói không biết chữa bệnh mà chỉ từ chối!
Hoàng Tiêu Dương chậm rãi xoay người rời đi, trong đầu liên tục suy nghĩ những biện pháp khác nhau để có thể thuyết phục thiên tài kia giúp mình.

Hàn Băng cảm nhận được hắn rời đi liền mặc lại quần áo chỉnh tề đầy đủ.

May thay cơ thể này chưa phát triển hết nên cũng không nhìn ra điều gì.

Lại nhìn ba cây ngân châm trên mặt bàn, Hàn Băng tiến tới cầm lên.
Ngân châm vẫn bóng loáng như cũ, tinh xảo và nguy hiểm.

Dưới ánh nến càng thêm lung linh mờ ảo, cảm giác gần như vô hình.

Trong đầu nàng bỗng hiện lên ánh mắt buồn bã của tiểu hầu tối đó, xen lẫn với cảnh tượng Tô Ngữ Âm phẫu thuật cơ thể tiểu oa kia.
Những hình ảnh chồng chéo lên nhau khiến nàng khẽ nhăn mày lại, ổn định suy nghĩ.

Bỏ đi! Những chuyện đó không liên quan tới nàng!
Hàn Băng thu lại ngân châm vào trữ nạp giới, thổi tắt nến rồi lên giường nằm ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, Hàn Băng đang say giấc trên giường bị Chu Hồng đến gọi dậy.

Chu Hồng là một nam tử hơi béo, mặt mày lúc nào cũng tươi cười.
"Tiểu đệ, Triệu ca bảo ta gọi đệ đến đại sảnh có chuyện cần nói.

Nhưng mà huynh ấy bảo đệ cứ từ từ mà đến, không cần vội!"
Hàn Băng nhìn mặt bánh bao trước mắt đang cười, hai mắt híp lại, sắp không thấy cả mặt trời ở đâu, gật đầu.
"Đệ biết rồi, huynh hãy nói với Triệu ca rằng ta sẽ đến nhanh thôi!"
Chu Hồng rời đi, Hàn Băng liền thu thập sơ qua, quần áo chỉnh tề ngắn nắp đi đến đại sảnh.

Lúc gần đến nơi, nhìn thấy Kha Vũ cùng Tư Gia Lâm đứng bên ngoài như kẻ trộm nhìn ngó vào trong.

"Hai người đang làm gì vậy?!"
"Tiểu đệ, ngươi nhìn đi!!! Là ngài ấy đó! Không ngờ cũng có ngày ta được nhìn ngài ấy với khoảng cách gần như vậy!" Kha Vũ kéo Hàn Băng lại, chỉ về người ngồi trên ghế.

Theo hướng hắn chỉ, Hàn Băng nhìn thấy người hôm qua đã đột nhập vào phòng nàng.
"..."
"Đó chính là Tam hoàng tử ta từng kể với đệ! Thế nào?! Có phải rất uy vũ cùng soái khí không?"
Kha Vũ hai mắt lấp lánh, vô cùng hâm mộ cùng kính ngưỡng hướng về phía Hoàng Tiêu Dương.

Tư Gia Lâm cũng giống Kha Vũ, nhưng biểu hiện không quá rõ ràng như vậy.

"Hắn...!Tam hoàng tử đến đây làm gì?" Hàn Băng nhíu mày hỏi.

"Không biết, hình như là có chuyện cần bàn.

Nhưng cũng không biết là chuyện gì nữa!" Kha Vũ gãi đầu suy đoán.

"Đích thân tới đây, chắc chắn là việc lớn rồi! Nhưng chúng ta thì có việc gì lớn để hợp tác với ngài ấy chứ?" Tư Gia Lâm lại lắc đầu phủ nhận.

Hàn Băng nhìn hai người "ngươi một câu ta một câu" không nói gì thêm, xoay người bước vào đại sảnh.


"Tam hoàng tử!" Hàn Băng chắp tay với hắn coi như chào hỏi, xong quay qua nhìn Triệu Sơn.
"Triệu ca! Không biết huynh tìm đệ có việc gì?!"
"Tiểu tử, thật ra không phải ta tìm đệ, mà là Tam hoàng tử Điện hạ tìm đệ." Triệu Sơn lắc đầu, từ tốn.
Hắn cũng không biết tại sao Tam hoàng tử lại tìm tiểu đệ mới kết nghĩa của mình, hắn cũng đang rất tò mò đây!
Hàn Băng không nói gì, im lặng nhìn Hoàng Tiêu Dương vài giây, sau đó đi đến một chiếc ghế gần đó ngồi xuống.

"Băng Phong công tử! Ta đến quấy rầy rồi! Vẫn là câu nói đó, mong công tử giúp đỡ!" Hoàng Tiêu Dương mỉm cười ôn hòa, ánh mắt đặt trên người nàng.

Hàn Băng mở chiếc quạt mới mua gần đây, khe khẽ phe phẩy, không lập tức đưa ra ý kiến hoặc câu trả lời.

Mọi ánh mắt bắt đầu dồn vào thân hình nhỏ nhắn trong đại sảnh, không gian xung quanh tĩnh lặng một cách kỳ quái.

Kha Vũ cùng Tư Gia Lâm bốn mắt nhìn nhau, trong đầu tự nghi vấn.

Tam hoàng tử đây là đang nhờ vả tiểu đệ của họ sao?
Triệu Sơn có chút bất ngờ nhưng không biểu hiện ra ngoài, im lặng cầm tách trà trên bàn lên uống.
Hắn chưa từng nghĩ sẽ tìm hiểu Băng Phong là người phương nào, cũng chưa từng chủ động hỏi xem đệ ấy là người ở đâu.

Nhưng từ thái độ của Tam hoàng tử, có lẽ tiểu đệ này của hắn cũng không phải người tầm thường!
Nếu nàng không đồng ý, có lẽ ngày hôm sau tên hồ ly kia sẽ tiếp tục bám lấy nàng! Nhưng nếu đồng ý, việc đó có nghĩa là ôm phiền phức vào người! Khả năng nàng có thể rời khỏi Dực Hoàng quốc này rất thấp, dù sao nơi đây cũng là địa bàn của hắn mà!
"Được! Nhưng tại hạ có một điều kiện!" Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Hàn Băng khép quạt lại, nhìn thẳng vào Hoàng Tiêu Dương.

"Bất cứ điều gì, ta đều có thể đáp ứng!" Hoàng Tiêu Dương mỉm cười nhẹ nhàng.
"Một tứ hợp viện hoặc một tiểu viện yên tĩnh.

Thảo dược tùy tại hạ dùng.

Lúc chữa trị không có người ngoài."
"Được!"
"Vậy hiện tại có thể bắt đầu!"
Hàn Băng đứng dậy, chào tạm biệt Triệu Sơn cùng mọi người sau đó đi theo Hoàng Tiêu Dương, đến phủ Tam hoàng tử của hắn bắt đầu chữa trị.

Triệu Sơn không ngăn cản nàng, chỉ nói một số câu đại loại như bọn họ luôn chờ nàng về, là chỗ dựa cho nàng, khi nào rảnh hãy đến thăm họ.

Sau khi Hàn Băng rời đi, Kha Vũ cùng Tư Gia Lâm, Chu Hồng và mọi người liền ngồi lại nói chuyện, có chút buồn bã và hụt hẫng.

"Tiểu đệ của chúng ta đi rồi! Sao đệ ấy lại đột ngột đi như vậy chứ?!"
"Đệ ấy không phải chỉ là một lãng khách du ngoạn thế gian sao? Sao lại có thể quen biết với Tam hoàng tử chứ?"
"Rốt cuộc, tiểu đệ của chúng ta là ai? Đệ ấy đến từ đâu?" Sau khi câu hỏi vang lên, tất cả đều trầm mặc.
Bọn họ chưa từng hỏi Hàn Băng là ai và đến từ đâu, lý do tại sao lại đi du ngoạn khắp nơi như vậy!
Từ khí chất của nàng, bọn họ cũng biết nàng không phải là người bình thường.

Nhưng bọn không ngờ, nàng lại có lai lịch lớn đến như vậy!
"Dù như thế nào, đệ ấy vẫn là tiểu đệ của chúng ta!"
"Đúng! Đệ ấy là tiểu đệ của chúng ta!"
...........................!
"Thưa công tử, đây là tiểu viện mà người yêu cầu.

Nơi này luôn có người hầu quét tước dọn dẹp nên cực kỳ sạch sẽ.

Ngoài ra, tiểu viện cách biệt với bên ngoài nên vô cùng yên tĩnh.

Những dược liệu mà công tử cần sẽ được đưa đến sau một canh giờ nữa.

Không biết công tử còn yêu cầu gì nữa không?" Quản gia của phủ cung kính giới thiệu một lượt mọi thứ với nàng.

"Làm phiền...!ngài cho vãn bối thêm hai tiểu đồng hiểu biết y thuật nhanh nhẹn trầm ổn.

Sau đó phiền ngài lập một danh sách những đứa trẻ đó, vãn bối cần phải nghiên cứu và tìm cách chữa trị riêng cho từng người!" Hàn Băng không biết nên gọi người trước mắt là gì nên rất lịch sự xưng hô khiêm tốn.

"Lão nô không dám! Công tử cứ gọi lão nô là Diêu quản gia là được rồi ạ!" Diêu quản gia kính cẩn cúi người, sau khi không còn việc gì liền đi ra ngoài phân phó người dưới làm việc..


Bình luận

Truyện đang đọc