NGHỊCH THIÊN THẦN PHI CHÍ THƯỢNG



Tin tức về việc Mộ Lăng Hàn đánh bại Mộ Diệp, nhanh chóng lan truyền khắp Mộ gia.
Khi Mộ Nghiêm cùng một số trưởng lão hay tin, họ cũng đều có chút kinh ngạc:
"Hắn vậy mà đã thắng?"
Nhưng Mộ Nghiêm lại hơi trầm ngâm, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên là như vậy.
Ngày hôm đó, khi nhìn Mộ Lăng Hàn lấy Thanh Nguyên Trảm, ông mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, sau đó mới chợt nhớ ra, pháp quyết đó, chỉ khi nào trở thành Nguyên Giả mới có thể tu luyện được!
Thực lực lúc trước của Mộ Lăng Hàn rõ ràng là Nguyên Lực cấp bảy, như vậy hắn cần loại pháp quyết này thì có ích lợi gì?
Bây giờ xem ra, có lẽ..
Trong lòng Mộ Nghiêm mơ hồ có một sự kích động khó tả - chẳng lẽ, Mộ Lăng Hàn đã khôi phục?
Nhưng cái suy nghĩ này chỉ là vừa lóe lên trong đầu, nhưng đã nhanh chóng bị ông phủ quyết.
Lúc trước, Nguyên lực của Mộ Lăng đã tẫn phế, Nguyên mạch tẫn hủy, hoàn toàn trở thành phế vật! Nếu còn có một chút khả năng khôi phục, thì chủ tộc làm sao có thể trục xuất hắn?
Nhưng làm thế nào mà hắn có thể thắng được?
"Hắn phải chăng..

đã sử dụng lực lượng Nguyên Giả?"
Mộ Nghiêm đột nhiên hỏi.
Mấy vị trưởng lão bên cạnh sửng sốt, sau đó đưa mắt nhìn nhau, tự nhiên cũng nhanh chóng đoán được vì sao Mộ Nghiêm sẽ hỏi như vậy.
Nhưng..


sao có thể?
Ở đế đô, thế lực của Mộ gia như thế nào khỏi hỏi cũng biết, nhưng vẫn không thể chữa được cho Mộ Lăng Hàn, bây giờ bất quá chỉ mới đến đây hơn một tháng, làm sao có thể tốt lên được?
"Gia chủ, ta đã quan sát rất kỹ, lúc đó Mộ Lăng Hàn không có biểu hiện ra thực lực của Nguyên Giả."
Đang nói chuyện, thì một vị trưởng lão đẩy cửa bước vào, chính là người phụ trách cuộc quyết đấu giữa Mộ Diệp và Mộ Thanh Lan.
Các trưởng lão đều nhìn sang, lại càng khó hiểu: "Vậy hắn làm sao mà thắng?"
Vị trưởng lão thở dài, vẻ mặt có chút phức tạp.
Một lúc lâu sau, mới thở dài nói:
"Ta cũng không thể nhìn thấu hắn có phải là Nguyên Giả hay không, nhưng ta có thể khẳng định rằng, hắn đối phó Mộ Diệp tuyệt đối cũng không hoàn toàn bỏ ra hết thực lực.

Cuộc quyết đấu đó..

Hoàn toàn là nghiền áp!"
Sau đó, ông ta đem toàn bộ cảnh tượng lúc đó, miêu tả lại một lần.
Mọi người trong phòng im lặng hồi lâu.
"Quả nhiên..

Giống như lời đồn ở trong chủ tộc, tâm tư thủ đoạn quả là tàn nhẫn.."
Một trưởng lão chậm rãi nói.

"Cũng không thể nói như vậy được, đây là cuộc quyết đấu giữa hai người bọn họ, không có cái gì gọi là độc ác tàn nhẫn như vừa nói.

Hơn nữa xem ra Mộ Diệp rõ ràng mới là kẻ có ý đồ xấu trước, lại còn định độc chết Mộ Lăng Hàn! Kết cục như vậy, coi như là tự làm tự chịu mà thôi."
Tay Mộ Nghiêm đều đặn gõ bàn, từng tiếng một, cũng khiến căn phòng càng thêm yên tĩnh.
"Dù sao hắn cũng từng là thiên tài sinh ra từ Mộ gia, cho dù cảnh giới có bị hủy hoại, chút thực lực ấy, nói thế nào cũng vẫn phải có."
Ông ngẩng đầu nhìn mọi người chung quanh, không giận mà uy nói:
"Nếu kết quả đã như vậy thì cũng không còn gì để bàn cãi, huống hồ việc này bất quá chỉ là chuyện nhỏ trong Mộ phủ, cho nên cũng không cần truyền ra ngoài."
"Thưa vâng."
Mọi người đều cung kính đáp lại.
"Trước mắt, quan trọng nhất chính là Đại hội tỷ võ một tháng sau."
Nghe vậy, thần sắc các trưởng lão bổng trở nên nghiêm túc.
Còn vẻ mặt của Mộ Nghiêm, thì lại có chút thâm trầm.
"Năm nay, chúng ta cần phải sàng lọc ra mấy hạt giống tốt, để vì Mộ phủ lấy lại mặt mũi! Nếu không, tình hình của Mộ phủ chúng ta sẽ còn nguy cấp hơn."
"Cẩn tuân gia chủ chi mệnh."
Một trưởng lão bổng nhiên lên tiếng hỏi: "Thời gian không còn nhiều, Gia chủ, vậy có nên triệu hồi đám người Mộ Liễu Nhi về, để chuẩn bị mọi chuyện thật tốt?"
Mộ Nghiêm im lặng một lúc rồi gật đầu.
* * *

Hai ngày nay bầu không khí ở trong Mộ phủ đều có chút kỳ quái.
Cũng không biết là như thế nào, tất cả mọi người dường như đều có chút đề phòng, nhất là khi nhìn về một phương hướng nào đó, ánh mắt tuy rằng mơ hồ, nhưng cũng khó có thể che giấu một chút sợ hãi.

Như thể nếu như không chú ý một cái, thì sẽ có một điều gì đó rất đáng sợ sẽ xuất hiện từ nơi đó vậy.
Đó chính xác là chỗ ở của Mộ Thanh Lan.
Trước kia đó là một nơi hẻo lánh, đơn sơ, ít có người đặt chân đến, nhưng sau lần quyết đấu đó, mọi người lại càng kiêng kỵ, không ít lần còn phải đi vòng.
Nhưng Mô Thanh Lan lại không hề quan tâm đến điều đó.
Giải quyết xong Mộ Diệp, nàng cũng không để tâm đến chuyện này nữa, thay vào đó là bắt đầu chăm chỉ tu luyện.
Nàng thăng cấp trở thành Nguyên Giả chỉ trong một đêm, mặc dù có sự trợ giúp của Ngọc giản màu đen kỳ quái, nhưng tốt nhất vẫn nên củng cố cho tốt thì hay hơn.
Hơn nữa, nàng vốn là muốn dùng Hỏa Linh Nguyên Tinh giúp trọng tố lại thân thể của mình, nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại bị Chu Tước dành trước một bước, mà tuy rằng cuối cùng nàng đã hàng phục Chu Tước, để sức mạnh của Chu Tước ở trong cơ thể nàng rèn luyện Nguyên mạch, nhưng cuối cùng vẫn là không có hoàn mỹ, nàng có lợi nhưng cũng ẩn ẩn có chút nguy hiểm.
Sức mạnh của Chu Tước hiện tại đối với nàng mà nói, quá mức bá đạo, nếu không phải trước đó nàng đã tu luyện tới Thần Phách Cảnh, thì thân thể này chỉ sợ là không thể chịu nổi.
Vì vậy, điều quan trọng nhất đối với nàng lúc này, chính là hoàn toàn dung hợp lực lượng còn sót lại trong cơ thể, đồng thời chuyển hóa nó thành Nguyên lực của chính mình!
Sau khi suy nghĩ xong, nàng liền không chút do dự cải trang một chút, đi ra ngoài.
Nàng mặc một chiếc áo choàng tay rộng màu đen, không thể nhìn ra thân hình, mà chiếc mũ trùm đầu cũng đem toàn bộ cơ thể che hết.
Để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, nàng còn động chút tay chân trên khuôn mặt, nếu không nhìn kỹ, sẽ không thể nhận ra nàng.
Tuy nàng chỉ mới đến Lạc Tây thành được hơn một tháng, ngoại trừ người trong Mộ phủ, thì rất ít người biết đến nàng, nhưng cuối cùng cũng phải cẩn thận một chút vẫn hơn.
Sau khi đi ra ngoài, Mộ Thanh Lan tung tăng một hồi, cuối cùng cũng đến được phòng đấu giá duy nhất ở Lạc Tây thành - phòng đấu giá Hạ Thương.
Mặc dù Lạc Tây thành rất nhỏ, nhưng vì nó gần với Cửu Lộc sơn mạch, nên thường ngày có rất nhiều người vào đó để lang bạt, lấy Nguyên thú hoặc Nguyên Đan, đôi khi nói không chừng còn có thể có một số thứ hiếm lạ, cho nên việc kinh doanh của phòng đấu giá Hạ Thương, luôn luôn rất nóng hỏi.
Mộ Thanh Lan nâng mắt nhìn nhà đấu giá cách đó không xa.
Cánh cổng mạ vàng cao và rộng lớn, với các chữ lớn thiếp vàng "Phòng đấu giá Hạ Thương" trên đó, càng thêm chói mắt.


Mà trước cửa, lại càng có rất nhiều người lui tới vô cùng náo nhiệt, nối liền không dứt.
Hai bên cửa thì có một người canh giữ một bên.
Tuy rằng chỉ có hai người, nhưng kẻ ngu cũng biết cảnh giới của bọn họ tuyệt đối bất phàm.
Nhìn nhiều người ra vào như vậy, nhưng lại đối với hai người trông cửa lại rất khách khí, liền biết, bọn họ nhất định không phải là người có thể tùy ý trêu chọc.
Mộ Thanh Lan kéo mũ trùm đầu, bước đi đến.
Bởi vì xung quanh cũng có những người ăn mặc như thế này nên nàng cũng chưa khiến cho ai chú ý.
Chỉ là, đến cửa, nàng lại dừng lại, sau đó đi tới người bên phải.
"Làm phiền, ta có một thứ muốn bán đấu giá, không biết là phải giám định như thế nào?"
Nàng hạ thấp giọng, giọng nói có chút khàn khàn, cố ý làm chậm lại âm cuối, nghe như một người đàn ông trung niên.
Người đó vốn dĩ có chút nghi hoặc, nhưng sau khi nghe lời này thì vẻ mặt giãn ra, xem ra đây là lần đầu tiên đến.
Bất quá nhìn dáng vẻ, cũng đúng là lần đầu tiên đến nhỉ?
Người nọ và người đối diện liếc nhìn nhau, trong mắt hiện lên một chút khinh thường.
"Ngươi muốn bán đấu giá cái gì?"
Có lẽ, cũng chỉ là một người ăn xin nghèo khó, muốn đổi một số thứ lộn xộn để lấy một ít tiền thôi.
"Này, ta có thể nói cho ngươi biết, trong phòng đấu giá này không phải ai cũng có thể vào, cũng không phải thứ gì, cũng có thể bán đấu giá được."
Trong lời nói, đã ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn.
Nhưng không ngờ, người đối diện đột nhiên hơi ngẩng đầu lên, dưới chiếc mũ trùm đầu rộng rãi, mơ hồ có thể nhìn thấy rõ ràng những sợi râu cằm màu xanh lá.
Giọng nói khàn khàn lười biếng phát ra từng chữ một--
"Không biết, Hỏa Linh Nguyên Tinh, có đủ tư cách để đấu giá không?"
Sắc mặt của người trông coi vốn dĩ khinh thường, lập tức thay đổi!.


Bình luận

Truyện đang đọc