NGHIÊM CẤM BỊA ĐẶT TIN ĐỒN

Lúc rót rượu, Vạn Sơ Không nhìn thấy tin nhắn của Kỳ Tích.

Vạn Sơ Không: [Chúng ta dụi dụi nhau rồi đấy.]

Kỳ Tích nhìn không hiểu, trả lời bằng hai dấu hỏi.

Kỳ Tích: [Em vừa bị trưởng trấn bắt đi kí tên cho mọi người!]

Vạn Sơ Không đánh chữ: [Vợ vất vả rồi.]

Kỳ Tích: “….”

Kỳ Tích không biết trả lời thế nào, vừa quay đầu đi đã nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì uống nhiều rượu của trưởng trấn. Bọn họ có việc muốn nhờ cậu, nên không dám mời cậu uống quá nhiều thế nhưng bản thân lại uống say không biết gì. Trưởng trân muốn nhờ Kỳ tích quay giúp một đoạn video thể loại tuyên truyền, Kỳ Tích nói: “Thật ngại quá, cái này phải có sự đồng ý của công ty…”

“Cậu bây giờ đã là ngôi sao lớn rồi, chút chuyện vặt này cũng không thể tự quyết định sao?” Trưởng trấn khắp người mùi rượu, nói giọng địa phương.

Kỳ Tích thấp giọng nói nhỏ: “Tôi bán thân cho công ty rồi…. Ngài đừng cao hứng nữa! Để tôi hỏi quản lí xem sao, ngài ngồi đi! Ngài ngồi đi!”

Kỳ Tích lén lút lau mồ hôi, nhắn tin cho chị Hà, sau đó chuyển qua hỏi Vạn Sơ Không: [Anh bên đó thế nào rồi?]

Vạn Sơ Không: [Vợ đang giám sát anh hả]

Vạn Sơ Không: [Đang ăn cơm, lén lút nhắn tin cho em đấy.]

Kỳ Tích: [Em không có ý đó!]

Kỳ Tích: [Vậy anh ăn đi, lát nữa nói chuyện.]

Vạn Sơ Không bị chú bác rót cho không ít rượu, khó khăn lắm mới đứng được dậy. anh đến phòng khách thì thấy mấy đứa nhỏ đang khổ sở bị Trần Tư Dĩnh bắt ngồi trên sô pha xem lại buổi biểu diễn của nhóm Kỳ Tích, thế là anh ngồi xuống một bên xem cùng luôn. Trần Tư Dĩnh ấp úng gọi: “Cậu?”

Vạn Sơ Không nhìn cô, tự mình cầm túi khoai tây chiên lên, xé hai lần mà không được. Kiều Khải Nhuệ nói: “Anh, em ép miệng túi lại rồi.”

Trần Tư Dĩnh nghĩ anh đã say, thăm dò hỏi: “Cậu, cậu có muốn về phòng nghỉ ngơi không?”

Vạn Sơ Không yên lặng không nói gì, mở gói khoai tay chiên ra mà không ăn, cầm chắc trong tay, nhìn ti vi một lúc rồi đột nhiên nói: “Em  ấy rất nổi bật, cũng rất ưu tú.”

Trần Tư Dĩnh ngây người, sau đó lập tức hiểu ra: “Cậu nói Kỳ Tích hả? đúng rồi, mặc dù nhóm bây giờ trở nên như vậy, nhưng phần biểu diễn của cậu ấy chưa bao giờ khiến bọn cháu thất vọng… không đúng, cậu, cậu chắc là uống nhiều rồi.”

“Không.” Vạn Sơ Không có lẽ thấy nóng, tháo cúc ở cổ tay áo, vén lên.

Trần Tư Dĩnh mới để ý đến cái đồng hồ trên tay anh, cảm thấy rất kì lạ, Vạn Sơ Không trước giờ không đeo đồng hồ, trừ khi anh tham gia những hoạt động thương vụ, bên tài trợ yêu cầu đeo.

Cô chỉ hiếu kì vậy thôi chứ hai giây sau đã bỏ qua chuyện này rồi, không ngờ Vạn Sơ Không chủ động hỏi cô: “Cháu muốn hỏi cậu tại sao lại đeo đồng hồ à?”

Trần Tư Dĩnh trong đầu trống rỗng, ban nãy cô đã nói ra ý nghĩ của mình rồi à?

Sau đó Vạn Sơ Không nói: “Là quà sinh nhật Kỳ Tích tặng cho cậu đấy.”

Trần Tư Dĩnh ngây người.

Trần Tư Dĩnh như bị sét đánh.

Trần Tư Dĩnh kinh ngạc tròn mắt nhìn.

Vạn Sơ Không dường như rất thoả mãn trước phản ứng của cô, cuối cùng cũng chịu lấy khoai tay chiên từ trong túi ra ăn.

Trần Tư Dĩnh: “Nhưng… nhưng… cậu!”

Hôm tết Tây vừa hay là sinh nhật của Vạn Sơ Không, trùng hợp là tối hôm đó Kỳ Tích sốt cao ngất ngay tại chỗ, bị đưa đi cấp cứu. Chuyện này còn hot hơn cả việc fan chúc mừng sinh nhật cho Vạn Sơ Không. Fan hai nhà vốn không ưa gì nhau, bóng gió cà khịa nhau rất lâu, mấy chị em đu idol của Trần Tư Dĩnh còn tham gia vào nhóm đó. Cho đến khi bức ảnh thế kỉ hai người ôm nhau bị truyền thông phát tán, mấy người đó mới dừng lại.

Vạn Sơ Không đưa cánh tay đeo đồng hồ ra lấy một miếng khoai tây chiên, còn chưa kịp cho vào miệng, đứa cháu gái đã hỏi:

“Là lúc cậu đi thăm Kỳ Tích, Kỳ Tích tặng cho cậu sao?”

Vạn Sơ Không nói: “Cháu đoán xem.”

Trần Tư Dĩnh: “…”

“Sao lúc trước cháu chưa từng thấy cậu đeo? Nếu cậu đeo cái đồng hồ này, người trên mạng chắc chắn sẽ vào soi mói!”

Vạn Sơ Không gật đầu: “Chưa từng nhìn thấy là đúng rồi, hôm kia cậu mới bắt đầu đeo.”

“Tại sao?” Trần Tư Dĩnh tò mò hỏi.

Vạn Sơ Không không trả lời, Kiều Khải Nhuệ ngồi bên cạnh không hứng thú xem tivi, nghe hai người nói chuyện liền mở miệng nói.

“Anh ấy nói là năm mới mới được đeo.” Cậu vừa nói xong thì bị Vạn Sơ Không ấn đầu, anh nói với cậu: “Em ngoan ngoãn một chút.”

Trần Tư Dĩnh hoàn toàn không hiểu tâm tư của người đàn ông hai mươi bảy tuổi này. cô tưởng chỉ có mấy đứa trẻ con đến ngồi còn không yên, suốt ngày túm tụm nô đùa kia mới mong chờ đến năm mới để được diện quần áo, phụ kiện mới!

Trần Tư Dĩnh bắt đầu nghĩ linh tinh, cô hỏi Vạn Sơ Không: “Hoá ra cậu muốn đón một sinh nhật như vậy?”

Vạn Sơ Không nhìn cô, “Từ sau năm tám tuổi, cậu chưa từng tổ chức sinh nhật lần nào.”

Trần Tư Dĩnh lập tức bỏ ngay suy nghĩ linh tinh ban nãy.

Vạn Sơ Không thấy vậy nói: “Trong nhà có ai nói với cháu cái gì rồi à? Nói chuyện ngày xưa của cậu sao?”

Trần Tư Dĩnh toát mồ hôi lạnh, qua vài giây liền nhận lỗi: “Xin lỗi cậu…”

“Tại sao lại xin lỗi?” Vạn Sơ Không hỏi.

Trần Tư Dĩnh cũng không biết, cô không biết trả lời thế nào, chỉ biết nhìn Vạn Sơ Không.

“Cậu chỉ là muốn biết câu trả lời thôi.” Vạn Sơ Không nói, “Nếu không muốn nói thì thôi.”

Trần Tư Dĩnh không hiểu, đương nhiên chuyện này bất cứ một ai có logic bình thường cũng đều sẽ không hiểu.

Cuối cùng Trần Tư Dĩnh vẫn không biết món quà của Kỳ Tích có ý nghĩa gì với Vạn Sơ Không. cô thậm chí còn không biết anh có uống say không, còn rất nhiều câu hỏi khác nữa, nhưng mẹ cô đã đến lôi cô về.

Vạn Sơ Không uống rượu nên không lái được xe, đứng ở bên đường nói chuyện với bố dượng, Kiều Khải Nhuệ đi bên cạnh.

Kiểu Khải Nhuệ thực sự bám Vạn Sơ Không hơn. Trần Tư Dĩnh trước kia còn thấy kì lạ, hôm nay cuối cùng cũng biết đáp án rồi. bố mẹ thường xuyên không ở bên cạnh, đứa trẻ nhỏ đương nhiên sẽ tìm đến người có quan hệ huyết thống gần gũi với mình nhất, đó là người mà một bảo mẫu ân cần thế nào cũng không thể thay thế.

Vạn Linh đi xe đến, Vạn Sơ Không và Kiều Khải Nhuệ ngồi ở phía sau, Vạn Linh nói: “Hai bố con uống say bí tỉ thế, cẩn thận không lại làm hư Nhuệ Nhuệ.”

Bố dượng dễ tính cười: “Năm mới mọi người được gặp mặt nhau, vui mà.”

Vạn Sơ Không cúi đầu vừa mở màn hình lên, Vạn Linh ngồi đằng trước nói: “Nhuệ Nhuệ, con xem anh con có phải ngủ rồi không, sao không nói gì?”

Không đợi Kiều Khải Nhuệ nói, Vạn Sơ Không đã mở miệng trước: “Không ạ.”

Vạn Linh: “Hôm nay con uống nhiều rồi đấy, về nhà nghỉ ngơi sớm.”

“Vâng.” Vạn Sơ Không cất điện thoại đi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Vừa bước vào cửa, ba con mèo trong nhà kêu lên rồi lao tới. Thất Thất dụi người vào chân Vạn Linh rồi chạy quanh bà một vòng, sau đó thì chạy lon ton đến trước mặt Vạn Sơ Không.

Anh đứng lối ra vào nhìn nó hồi lâu, lâu đến mức con mèo sắp không kiên trì được nữa muốn chạy đi chỗ khác, anh mới nói: “Béo lên rồi.”

“Meo??”

“Đổi tên đi, mày với Thất Thất trùng tên nhau rồi.”

Con mèo không hiểu những điều này.

Một lúc sau, Kiều Khải Nhuệ từ nhà tắm đi ra vẫn thấy anh mình đứng ở cửa, giật mình nói: “Anh, anh không về phòng sao?”

“Giờ anh về đây.” Vạn Sơ Không trả lời, đi lên tầng hai. lúc tắm xong tỉnh táo hơn một chút, hôm nay bị trút nhiều rượu quá.

Bên kia Kỳ Tích vừa hết việc, tiễn bác trưởng thôn nhiệt tình xong mới có thời gian xem tin nhắn điện thoại.

Chị Hà: [Nếu chỉ là quay một đoạn hình ảnh, nói vài câu thì được, thời gian lên hình không quá một phút rưỡi.]

Chị Hà: [Vạn Sơ Không theo dõi em rồi đấy em có biết không, hay là em bảo cậu ta theo dõi đấy?]

Chị Hà: [Đâu rồi, sao không trả lời?]

Chị Hà: [Thôi vậy, vừa hay bên tống nghệ có thể lợi dụng chuyện này PR chương trình. Em không cần quan tâm chuyện này nữa.]

Kỳ Tích còn chưa hoàn hồn trước giọng nói đậm chất địa phương đầy thân mật của trưởng trấn thì giờ lại rơi vào một dòng suy nghĩ khác. Cậu tưởng Vạn Sơ Không chỉ hỏi vậy thôi, không ngờ anh đã theo dõi rồi!

Có nghĩa là lúc cậu còn đang cùng trưởng trấn xem buổi buổi diễn ca hát nhảy múa vô cùng nhiệt tình của các bác gái, thì bên tống nghệ không chỉ lặng lẽ lập tài khoản chính thức, đăng ảnh phác hoạ đường viền của năm vị khách mời, mà còn đăng dòng trạng thái thần bí: “Đoán xem tôi là ai?”

Bên dưới mọi người bình luận không chút nể mặt: Trang theo dõi sáu người, một là trợ lí Sina, năm người còn lại là ai chứ, khó đoán quá.

Kì Tích đang định vào tài khoản phụ xem tình hình, đột nhiên có cuộc gọi đến, bắt máy thì không thấy trả lời.

“Alo? Anh còn ở đó không, sao không nói gì?” Cậu nghe thấy tiếng thở của đối phương.

“Ừ, anh đây. Sao em không nói gì?” Vạn Sơ Không trả lời cậu, giọng nói có chút mệt mỏi.

Kỳ Tích bỏ việc trên mạng qua một bên hỏi: “Anh uống sau đấy à?”

Vạn Sơ Không nói: “Không có.”

Kỳ Tích: “Mấy người say có ai nói mình say chứ.”

“Vậy thì anh say rồi.” Giọng nói của Vạn Sơ Không có chút ý cười.

Kỳ Tích ngồi trên giường, “Vậy rốt cuộc là có say hay không?”

“Không biết, em phải xem tận mắt mới biết được.” Vạn Sơ Không tuỳ tiện nói.

Ai biết điện thoại bên kia cúp luôn, vài giây sau Kỳ Tích video call tới.

Vạn Sơ Không bắt máy, trong phòng chỉ mở mỗi đèn trần, ánh sáng mập mờ.

“Anh uống bao nhiêu thế?” Kỳ Tích hỏi.

“Quên rồi.” Vạn Sơ Không để điện thoại dưới chân, cúi đầu để lộ ra góc mặt chết chóc về phía Kỳ Tích.

Kỳ Tích nói: “Chắc chắn là uống nhiều rồi đúng không? Wechat của anh bật filter cũng không phát hiện được. Hay anh tắt đi?”

Vạn Sơ Không giờ mới nhìn mình trong điện thoại, lặng lẽ tắt filter đi.

“Tóc anh còn chưa khô, phải sấy khô mới được ngủ đấy.” Kỳ Tích nhắc nhở.

“Được.”

“Vậy bây giờ đi sấy nhé?” Kỳ Tích thương lượng với anh.

“Được.” Vạn Sơ Không đồng ý cậu nhưng mãi không chịu đứng dậy.

“Thế sao anh không động đậy gì?”

“Thất thất.”

“Ơi?”

“Vợ.”

Kỳ Tích thấy dáng vẻ khờ khạo sau khi say của Vạn Sơ Không, không nhịn được cũng đáp lại một tiếng: “Ơi… E hèm, anh mau đi sấy tóc đi.”

Vạn Sơ Không cười lên, cười một cái là nhìn không khờ khạo nữa. phần thâm đáy mắt trở nên nhạt dần, hoàn toàn thể hiện được thế nào gọi là đẹp trai thì muốn làm gì cũng được, cũng không cần quan tâm góc quay của máy ảnh.

“Anh gọi em là vợ, em nên gọi anh là gì?” Vạn Sơ Không sau khi sấy khô tóc hỏi.

Kỳ Tích đưa ánh mắt ra khỏi máy quay, giả ngốc hỏi: “Em có biết đâu, người nhà hay gọi anh là gì?”

Vạn Sơ Không yên tĩnh nhìn câu, vài giây sau trả lời: “Sơn Nhi”

Kỳ Tích hơi ngây người, “Là tên trước kia của anh sao?”

“Ừm.”

“Có thể gọi anh bằng tên này không?”

“Tại sao không được?”Kỳ Tích suy nghĩ một lúc, “Bởi vì bây giờ anh đã đổi tên rồi, tên bây giờ cũng rất hay, vậy nên không biết gọi thế nào….”

“Tại sao không biết gọi thế nào?”

Kỳ Tích dừng lại, lén nhìn anh: “Vậy gọi là anh Vạn?”

Vạn Sơ Không: “…”

Nhiều khi anh hỏi “tại sao” chỉ là vì muốn đùa cợt, làm khó người khác. Anh biết sẽ không có ai luôn trả lời câu hỏi của anh.

Nhưng Kỳ Tích thì khác, hơn nữa còn có thể trả lời đến mức anh không biết nói gì tiếp.

Vạn Sơ Không: “Cách xưng hô tương ứng với vợ không phải là…”

Kỳ Tích lập tức đánh trống lảng: “À, anh nên nghỉ ngơi đi, không còn sớm nữa rồi. Anh lại còn uống rượu nữa…”

“Muốn nói chuyện với em.”

Kỳ Tích im lặng, gật gật đầu nói: “Vậy được, anh nằm xuống đi, em cũng nằm xuống. chúng ta nằm nói chuyện.”

Vạn Sơ Không: “Nếu làm tròn thì có nghĩa là anh với em cùng giường chung gối hả?”

Kỳ Tích: “… Anh có thể đừng có xem mấy cái fanfic hư cấu kì lạ đó nữa được không? Chúng ta ở bên nhau rồi mà!”

Vạn Sơ Không ý cười càng rõ nét: “Ừm, ở bên nhau rồi.”

Kỳ Tích nói xong mới phản ứng kịp, bắt đầu thấy ngại.

Nói chuyện đến lúc buồn ngủ, cậu lấy hết sức mở mắt hỏi: “Anh có muốn nghe em gọi anh không?”

“Gọi là gì, gọi là ch….” Vạn Sơ Không còn chưa kịp nói hết, Kỳ Tích đã xen vào, “Sơn Nhi.”

Vạn Sơ Không nhìn Kỳ Tích qua màn hình. Ban đầu anh nghĩ bản thân nhặt được một con mèo đáng thương không ai chăm sóc, nuôi nó rồi nó sẽ là của anh.

“Kỳ Tích.”

Kỳ Tích ừm một tiếng. Cả ngày hôm nay lăn lộn giờ đã rất buồn ngủ, nhưng vẫn rất cố gắng lắng nghe Vạn Sơ Không nói chuyện. Tiếng “sàn sạt” đầu cọ vào gối truyền đến giống như đang chà vào tai cậu vậy.

“Gọi lại anh đi.”

“Được.” Kỳ Tích lẩm bẩm nói: “Gọi là gì?”

Cậu nhắm mắt lại dường như đang nghĩ gì đó, một lúc sau mới mở miệng: “Thực sự phải gọi sao?”

Nói rồi không đợi Vạn Sơ Không trả lời đã chui đầu vào trong chăn ấp úng nhỏ tiếng gọi “Chồng ơi”, sau đó còn lập tức thêm một câu, “Ngủ ngon!”

Vạn Sơ Không suýt chút nữa thì quên mất, hôm đó ở siêu thị là Kỳ Tích đã qua chào anh trước, nói với anh, “Thật trùng hợp, anh cũng ở đây à?”

Là mèo con đã chủ động đến tìm anh, để cho anh nhặt được.

Bình luận

Truyện đang đọc