NGHIÊN PHẨM TÂN MINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ngoài đại điện, Diệp Thấm Minh ngồi bên thư án hồi lâu, trong lòng cảm xúc ngổn ngang không thể tả, lúc này Chức Cẩm dâng trà tới, trên mặt vẫn còn có chút tái nhợt, xem ra truyền huyết tín hao tổn tinh lực rất nhiều.
"Lần này vất vả ngươi, lui xuống nghỉ ngơi đi."
"Tạ quân thượng, thuộc hạ không sao. Nhưng là, Cố tiểu thư...." Chức Cẩm nhịn không được nói nhiều một câu, nhìn thấy quân thượng cùng Cố tiểu thư đều rầu rĩ không vui, u sầu trăm kết, nàng làm sao có thể bỏ mặc.
Diệp Thấm Minh xoa xoa ngón tay, khẽ nhíu mày: "Nàng ấy thương tích thế nào?"
Chức Cẩm ngưng lại, đang chuẩn bị đáp, Diệp Thấm Minh đột nhiên đứng lên: "Thôi, ta chính mình đi xem."
Diệp Thấm Minh bước nhanh vào tẩm điện, rồi lại có chút do dự đứng ngoài cửa, thẳng đến nghe bên trong truyền ra tiếng ho khan, nàng lập tức đi vào.
Cố Khê Nghiên dùng khăn tay che miệng, tận lực áp xuống tiếng ho. Tựa hồ đã phát hiện Diệp Thấm Minh động tĩnh, nàng lập tức buông khăn tay xuống, đem giấu ở một bên.
Diệp Thấm Minh thuấn di đến bên giường, kéo tay nàng ra, Cố Khê Nghiên thoáng giãy giụa, nhẹ giọng nói: "Ta không có việc gì, thương thế của nàng sao rồi? Nàng uống chút máu của ta đi."
Diệp Thấm Minh nhíu mày đè nặng tức giận, thẳng bắt lấy khăn tay của nàng, cắn răng nói: "Nàng cho rằng chính mình làm bằng thép sao? Vừa hộc máu, còn muốn uy máu cho ta, nàng ngại máu nhiều?"
Cố Khê Nghiên không nói chuyện, trong lòng chua xót phi thường. Nếu nàng thật sự là Trạc Thanh, Diệp Thấm Minh rơi vào tình cảnh hôm nay đều do một tay nàng gây ra, chính mình đem mạng bồi nàng ấy, sợ rằng cũng không bù đắp được ngàn năm thống khổ bị cầm tù.
Diệp Thấm Minh đôi mắt đỏ lên, nàng nhịn không được ôm chặt Cố Khê Nghiên, nghẹn ngào nói: "Khê Nghiên, ta hiểu rõ tâm tư của nàng. Ta thừa nhận, lòng ta thực loạn, bởi vì ta nhớ không ra kiếp trước gút mắt của mình. Nhưng ta mặc kệ, hiện tại ta chỉ biết ta yêu nàng, ta đau lòng nàng, cho dù nàng là người kia chuyển thế, cũng không thay đổi, chúng ta không cần tra tấn lẫn nhau có được không?"
Cố Khê Nghiên bị Diệp Thấm Minh gắt gao ôm vào trong ngực, lần đầu tiên nghe nàng ấy thẳng thắn biểu lộ tình ý, nước mắt ngăn không được chảy xuống. Nàng chôn ở bờ vai Diệp Thấm Minh, nức nở nói: "Nhưng ta cảm thấy thực có lỗi với nàng."
"Vậy sau này nàng yêu ta nhiều một chút, không cần luôn chọc giận ta. Lúc trước là ta không tốt mới xem nàng như khẩu phần lương thực, ta đều biết lỗi, nàng không cần luôn dùng cái này kích thích ta." Diệp Thấm Minh bẹp miệng nói.
Cố Khê Nghiên có chút bất đắc dĩ, tay vuốt ve lưng nàng, ôn nhu hống nàng: "Ta...... Ta chỉ là lo lắng nàng."
Diệp Thấm Minh cảm giác được đầu vai nhiệt ý, có chút nâng mặt Cố Khê Nghiên lên, chăm chú nhìn nàng, trong mắt ngăn không được đau lòng. Cố Khê Nghiên giờ khắc này nín khóc mà cười, nụ cười nhợt nhạt còn mang theo nước mắt, lại sáng rọi như vầng minh nguyệt, thánh khiết đến lệnh người chìm đắm.
Diệp Thấm Minh ôn nhu dán đến, đôi môi thay người trong lòng lau nước mắt, nỉ non nói: "Nàng đừng khóc, lòng ta đau. Ta chỉ cầu nàng, đừng lần nữa phụ ta."
Kiêu ngạo như nàng, chung quy vẫn là bại dưới tay Cố Khê Nghiên, lúc này tràn đầy bất an mà nói lời thỉnh cầu, khẩn thiết lại mang theo chút làm nũng, làm cho Cố Khê Nghiên tâm đều mềm thành một vũng.
Nàng duỗi tay xoa xoa mặt người yêu, hôn hôn một chút môi nàng ấy, sau đó nghiêm túc nói: "Ta thề, nếu ta lại phụ nàng, liền đời đời kiếp kiếp không được chết tử tế..."
Diệp Thấm Minh mày nhăn lại, trực tiếp bưng kín miệng nàng: "Ai bảo nàng thề, lại thề tàn nhẫn như vậy, ta không cho phép."
Cố Khê Nghiên lập tức ngưng miệng, ngoan ngoãn vùi vào trong ngực nàng.
Tuy nói Cố Khê Nghiên thân phận bại lộ, nhưng bởi vì Diệp Thấm Minh không đành lòng, chuyện này vẫn không gây ảnh hưởng lớn đến tình cảm các nàng, nhưng u ám cũng không vì vậy mà tan đi, ít nhất Cố Khê Nghiên trong lòng tâm kết chưa giải, vẫn là thống khổ bất kham.
Nàng thật sự không thể tin tưởng, quá khứ chính mình sẽ đối Diệp Thấm Minh tàn nhẫn như vậy. Diệp Thấm Minh tuy rằng tính tình phóng túng, nhưng trong xương cốt thiện lương vô cùng, kiếp trước chính mình là thần thủ hộ tam giới, cũng không có lý do gì xuống tay đối nàng ấy, lại không có khả năng sẽ ỷ mạnh hiếp yếu, lạm sát kẻ vô tội.
Càng quan trọng là Diệp Thấm Minh nói Yêu giới cùng Tiên giới đã kết minh, kiếp trước các nàng quan hệ cực tốt, dưới tình huống đó, mình làm sao sẽ nhẫn tâm vô sỉ, như vậy đối Diệp Thấm Minh xuống tay! Chính là bọn họ trăm miệng một lời, ngay cả Diệp Thấm Minh cũng nhớ rõ, là nàng động thủ đâm nát Yêu Đan của nàng ấy, nàng không thể không nhận, bởi vì ký ức không có, nàng chỉ có thể hận chính mình.
Nếu nàng là dạng người như thế, nàng liền không xứng được đến Diệp Thấm Minh khuynh tâm tương đãi, chính là nàng lại luyến tiếc, biết rõ chính mình không xứng, lại sinh không ra một tia buông tay, ý tưởng này vừa xuất hiện liền đã muốn thương gân động cốt.
Diệp Thấm Minh một đêm giận dỗi, Cố Khê Nghiên đều hống đến ngón tay mỏi nhừ. Sáng hôm sau rời đi, Diệp Thấm Minh liền bận suốt bảy ngày, vẫn chưa từng trở về.
Bởi vì hôm đó Diệp Thấm Minh vội vàng rời đi chiến trường, tình hình liền xấu đi rất nhiều, yêu binh thương vong tăng vọt. Ngay cả Quỷ Xa cũng bị trọng thương, nhiều đại tướng tử trận, Yêu tộc bi phẫn khó bình, Diệp Thấm Minh cần thay bọn họ đòi lại món nợ máu, mới có thể bình ổn quân tâm, bằng không chỉ sợ bọn họ đối Cố Khê Nghiên ý kiến càng lớn.
Nhưng là ngoài dự đoán của nàng, tuy rằng binh lính lòng đầy căm phẫn, Quỷ Xa, Phi Đản, Lưu Ly tràn đầy phẫn nộ, vẫn không một ai mở miệng muốn xử lý Cố Khê Nghiên.
Diệp Thấm Minh đến thăm Quỷ Xa, nhịn không được hỏi một câu: "Ngươi không trách ta lưu lại nàng, còn vì nàng mà bỏ mặc các ngươi trận kia tử chiến sao?"
Quỷ Xa sửng sốt, lập tức lắc đầu: "Quân thượng, đổi là một ai khác trên Tiên giới, thần đương nhiên là người đầu tiên muốn chém nàng, nhưng nàng là Trạc Thanh Thần Quân a, thần...."
Trên mặt hắn lộ ra biểu tình rối rắm: "Trạc Thanh Thần Quân đối Yêu giới, vẫn luôn là đại ân nhân, càng là vị Tôn Thần được chúng yêu kính trọng. Chuyện năm đó nếu quân thượng đã tha thứ nàng, thần càng không lập trường oán hận nàng."
Diệp Thấm Minh sửng sốt: "Nàng có ân đối Yêu giới?"
"Quân thượng đã quên Yêu giới hai vạn năm trước hỗn độn chi kiếp sao? Lúc đó Cùng Kỳ thượng cổ yêu thú phá ấn mà ra, dẫn theo một đám hỗn độn yêu thú tàn sát bừa bãi, tam giới đại loạn, trời đất rung chuyển. Yêu giới chính là nơi phong ấn Cùng Kỳ, tổn thất càng là thảm trọng, may là cuối cùng Trạc Thanh Thần Quân đã đến, cùng quân thượng liên thủ tru sát Cùng Kỳ, đem hắn phong ấn lại vĩnh viễn, Yêu tộc đối Thần Quân từ đó một lòng kính ngưỡng."
Nhắc đến chuyện này, trên mặt Quỷ Xa nhịn không được biểu lộ một tia kính nể. Hắn suốt đời một mực kính trọng chỉ có hai người, Diệp Thấm Minh cùng Trạc Thanh. Hắn vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, vị Thần Quân một thân bạch y tung bay trong gió xuất hiện ở Yêu giới, trong tay nâng cao Hồng Hoang Kiếm, che chở chúng yêu thoát khỏi biển máu, chỉ nghe nàng đạm nhiên nói: "Lui về phía sau."
Bởi vậy cho dù người người đồn rằng Trạc Thanh Thần Quân giết Quân Thượng, hắn vẫn một mực không tin, cho đến khi nghe chính miệng quân thượng nói, hắn mới hoàn toàn sụp đổ.
Diệp Thấm Minh đối chuyện này tự nhiên không có ấn tượng, nhưng là nàng cũng không muốn hỏi nhiều, rốt cuộc quên hết đi, có lẽ là tốt nhất.
Chỉ là ngày sau, Diệp Thấm Minh nhớ lại chuyện hôm nay, liền hối hận không thôi, không ngừng oán trách Quỷ Xa sao không nói nhiều một chút, để nàng có thể từ trong đó tìm ra chân tướng, hết thảy thống khổ mà Cố Khê Nghiên sau này phải chịu, đều sẽ không phát sinh. Nhưng chung quy mọi chuyện đều đã được định sẵn, nàng chỉ có thể không ngừng hận chính mình, chỉ có thể tẫn hết yêu thương, dùng cả đời bồi đắp cho người trong lòng, như thế nào vẫn cảm thấy không đủ.
--------------------------------
Thái Nhất vừa biết Cửu Anh thất thủ, sắc mặt thập phần trầm trọng, Cửu Anh thực lực hắn rõ ràng, Diệp Thấm Minh có thể dễ dàng đánh bại người kia, tu vi chỉ sợ đã khôi phục.
"Nàng năm đó yêu đan đều nát, ở Tỏa Yêu Trầm Uyên chịu ngàn năm hoang hỏa lôi kiếp, vừa thoát ra không bao lâu, nàng làm sao có thể khôi phục nhanh như vậy." Viêm Dương kinh hãi nói.
Thái Nhất ánh mắt lại một mảnh sâu thẳm: "Ta cũng cảm thấy không có khả năng. Diệp Thấm Minh làm sao nghịch thiên đến bực này, hẳn là có người thay nàng chữa trị."
Viêm Dương còn chưa phản ứng kịp, Phong Thần đã bật thốt lên: "Là Trạc Thanh Thần Quân sao?"
Viêm Dương nhíu hạ mi: "Cho dù là Thần Quân chuyển thế, ngài ấy hiện giờ cũng chỉ là phàm nhân."
"Ngài ấy vốn là thượng cổ tôn thần, đứng đầu chúng thần tam giới, chuyện gì mà không có khả năng, nói chi đem một viên yêu đan nho nhỏ bổ hoàn. Chỉ sợ, năm đó ngài ấy buộc bệ hạ lưu Yêu Đế một mạng, nhốt vào Tỏa Yêu Trầm Uyên, cũng là có mưu đồ."
"Phong Thần còn biết Thần Quân là thượng cổ tôn thần, ngươi dám đứng ở đây nói năng hỗn xược như vậy, ta còn tưởng ngươi đã mất trí rồi." Phong Sóc vừa tiến vào liền nghe được Phong Thần âm dương quái khí nói những lời kia, liền nhịn không được mở miệng trào phúng.
Phong Thần sắc mặt tức khắc cứng lại: "Phong Sóc thượng tiên thật lớn uy phong, liền Bồng lai đảo các ngươi đã có thể đứng ngang với bệ hạ?"
Thuỷ Thần một bên quét mắt nhìn Phong Thần, trầm tĩnh nói: "Phong Sóc thượng tiên kính trọng Thần Quân, ngài nên minh bạch, không cần trách móc. Huống hồ, Trạc Thanh Thần Quân là Tiên giới tôn thần, vì hóa giải thiên địa đại kiếp nạn lấy thân làm ấn, về tình về lý đều xứng đáng nhận được tôn trọng, ngài nên ăn nói cẩn thận."
Thái Nhất vỗ mạnh thư án, lạnh giọng nói: "Giữa đại điện ngang nhiên tranh luận, còn thể thống gì, đều an tĩnh lại cho ta! Mời các ngươi tới là để thương nghị biện pháp đối phó Yêu giới, sớm mang Thần Quân trở về."
"Phong Sóc, ngươi có chủ ý gì không?"
Phong Sóc chắp tay: "Hồi bệ hạ, thần không. Yêu giới đã không còn như trước, muốn xâm nhập khó khăn vô cùng, huống hồ đã rút dây động rừng."
Thái Nhất nhíu mày nói: "Không tiếc hết thảy đại giới, cho dù phải dùng đến Tru Tiên Trận, cũng phải đem Yêu giới Huỷ diệt."
"Bệ hạ! Dùng Tru Tiên Trận, sẽ dẫn tới Tam giới rung chuyển!"  Thuỷ Thần lập tức bước ra can ngăn.
Thái Nhất xua tay: "Ta minh bạch ngươi băn khoăn, ta sẽ không tùy tiện hủy hoại nhân giới, nếu buộc phải dùng Tru Tiên Trận, ta sẽ thỉnh Đấu Mẫu Nguyên Quân ra mặt, giúp nhân gian lập kết giới, xem như có thể bình ổn trăm năm."
"Chính là, nếu lấy Tru Tiên Trận khỏi Tỏa Yêu Trầm Uyên, số yêu ma kia sẽ chạy hết vào Tiên Yêu hai giới, Thế ngoại tiên sơn, Bồng Lai Đảo đều sẽ gặp tai bay vạ gió, mong bệ hạ nghĩ lại." Thuỷ Thần như cũ không nhả ra, tiếp tục nói.
Quá ngồi xuống trước ngự án, rèm ngọc trên đế quan che khuất hắn hai tròng mắt, sau một lúc lâu hắn mới nói: "Ta biết ngươi lòng mang thương sinh, dùng Tru Tiên Trận chỉ là biện pháp cuối cùng. Ngàn năm qua ta đối Yêu giới nhiều phiên chèn ép, lại chưa từng chân chính đuổi tận giết tuyệt, bởi vì không muốn làm cho tam giới rung chuyển, bằng không ngày xưa Diệp Thấm Minh đền tội, ta liền thẳng tay hủy Yêu giới. Hiện giờ xem ra, là ta quá nương tay rồi. Nếu đi đến một bước đó, việc trảm yêu trừ ma, liền giao cho Thủy Thần phụ trách."
Huyền Minh trầm mặc một chút, sau đó chắp tay thấp giọng nói: "Vâng."
----------------
Diệp Thấm Minh ở Minh Thủy liên tiếp bảy ngày không có hồi Thiên Diệp Cung, Cố Khê Nghiên mỗi ngày chỉ có thể tranh thủ lúc người kia nghỉ ngơi, dùng Thủy Tâm Kính nhìn xem nàng ấy.
Cố Khê Nghiên một mực canh giữ bên Thủy Tâm Kính, nhắm mắt chờ đợi. Nhận thấy được linh lực dao động, nàng lông mi khẽ rung, lập tức đem kính cầm lên.
"Thấm Minh, nàng có khỏe không?"
Đối phương nhưng không lập tức đáp lại, Cố Khê Nghiên có chút lo lắng, lại gọi một tiếng: "Thấm Minh?"
Diệp Thấm Minh lúc này chỉ mặc một kiện trung y màu thủy lam, liền như vậy an tĩnh nhìn chằm chằm Cố Khê Nghiên, thấy người kia thần sắc tràn đầy lo lắng, một đôi con ngươi bởi vì không ánh sáng, chỉ có thể nghiêng tai cẩn thận nghe, xem đến Diệp Thấm Minh trong lòng tê rần.
"Ta thực hảo, nàng đừng vội. Đã nhiều ngày nàng đều hỏi một câu này, không thấy mệt sao?" Diệp Thấm Minh khẽ cười, trêu chọc nói.
Cố Khê Nghiên giãn ra mặt mày, lắc lắc đầu: "Nàng mạnh khỏe là quan trọng nhất."
Diệp Thấm Minh không đáp, mím môi, nâng má nhìn nàng: "Khê Nghiên, nàng làm sao thuận miệng liền nói lời âu yếm, quá không rụt rè."
Cố Khê Nghiên có chút bật cười, dịu ngoan nói: "Nếu là nói tình thoại, ta đây liền muốn nói một câu...."
Nàng dừng một chút, câu đến Diệp Thấm Minh mở to hai mắt, cơ hồ là dựng tai chờ nàng nói.
Cố Khê Nghiên thu cười, đoan chính nhìn vào Thủy Tâm Kính, sắc mặt phá lệ lưu luyến ôn nhu.
"Đi cũng nhớ quân, ngồi cũng nhớ quân."
Rõ ràng là phàm thế ngọt rụng răng, vẫn làm Diệp Thấm Minh nghe đến mặt đỏ tim đập: "Không cần đối ta khoe chữ, nhàm phải chết, mỗi ngày đều nói chuyện cùng nàng, cái gì mà đứng ngồi đều nhớ."
Tiểu trà yêu của nàng vẫn như cũ mạnh miệng, Cố Khê Nghiên bất đắc dĩ, nhưng biểu tình gian vẫn tràn đầy sủng nịch: "Bảy ngày này, ta tuy có thể nghe được thanh âm của nàng, nhưng không thể ngửi thấy hương vị nàng, không thể chạm đến thân thể nàng, không thể ôm nàng, làm sao có thể không cuồng nhớ nàng chứ. Minh nhi, nàng không nhớ ta sao?"
Những lời này quá mức uất thiếp, Diệp Thấm Minh tâm đều nhịn không được run rẩy, nơi nào còn nửa phần kiêu ngạo, lắp bắp nói: "Nhớ...ta nhớ nàng."
Thủy Kính cô nương tựa hồ cảm thấy mỹ mãn, cặp kia con ngươi đồng dạng tràn đầy ý cười, xem đến Diệp Thấm Minh ánh mắt mềm mại.
"Đã nhiều ngày ta không ở, nàng có phải buồn hỏng rồi không?"
Cố Khê Nghiên khẽ lắc đầu: "Chưa từng, có A Cẩn cùng Chức cô nương bồi ta, lại có rất nhiều sách để đọc, cũng không buồn."
Diệp Thấm Minh trong lòng nhịn không được chua lè, có hai người kia bồi, Cố Khê Nghiên cũng không buồn, vậy mình liền không có gì quan trọng sao?
Cố Khê Nghiên phảng phất nghe được nàng tiếng lòng, lại mở miệng nói: "Chỉ là quá mức nhớ nàng, có chút tâm thần khó định."
Diệp Thấm Minh khóe miệng ngăn không được cong lên, rồi lại không muốn Cố Khê Nghiên phát giác, đè nặng vui sướng nói: "Khê Nghiên, nàng không được dỗ ngọt ta nữa, ta không để nàng bắt lấy đâu."
"Chưa từng hống nàng, đều là những lời từ đáy lòng."
Diệp Thấm Minh thực sự chịu không nổi nàng như vậy, thoạt nhìn đứng đắn cấm dục, lời nói cũng không có vẻ ngả ngớn, nhưng lại khiến nhân tâm rung động, lệnh người bại dưới tay nàng.
Nhất thời bị mê hoặc, Diệp Thấm Minh thuận miệng nói: "Ta chưa từng nghĩ, Trạc Thanh Thần Quân chuyển thế nhưng là tình thánh...."
Một câu này vừa ra, Cố Khê Nghiên tức khắc thu cười trầm mặc xuống, Diệp Thấm Minh cũng dừng miệng, trong lúc nhất thời không khí có chút vi diệu.
-------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Không nghĩ tới đi, đỡ trẫm lên trẫm còn có thể ngọt!
------------------
Chú thích:
(1)  Nguyên văn "hành dã tư quân, tọa dã tư quân": đi cũng nhớ quân, ngồi cũng nhớ quân.
Trích trong thơ Đường Bá Hổ, bài "Quân không thấy"
Tạm dịch:
Thềm rêu đỏ thắm cành xanh mướt, đỗ quyên kêu vang, đỗ quyên kêu sầu! Sum họp chưa lâu lại chia lìa, phượng bay đơn chiếc, phượng đậu cô liêu.
Ly biệt thương nhớ đến khi nào? Biết ngày nào gặp? Hẹn ngày nào về? Tình này biết lấy chi bày tỏ? Một đoạn tình từ, một bài tình thi.
Mưa ướt hoa lê sau cửa khóa, thanh xuân quên lãng, thanh xuân lỡ làng. Vui buồn tâm sự ai chung hưởng? Dưới hoa lạc phách, dưới trăng mất hồn.
Sầu đọng đầu mày ngày khổ não, ngàn vết lệ buồn, vạn giọt lệ thương. Sớm xem sắc trời chiều nhìn mây, đi cũng nhớ quân, ngồi cũng nhớ quân.

Bình luận

Truyện đang đọc