NGHIỆT HÀNH

Tổng quản Đàm phủ quỳ gối ở án thư gỗ đỏ, đầu thấp đến mức như sắp vùi vào nền đất, "Tướng quân, thiếu gia đã ở cửa quỳ hai canh giờ."

Đàm tướng quân uy danh hiển hách xem sách, mí mắt cũng không nâng, "Để nó tiếp tục quỳ."

"Tướng quân." Tổng quản nhịn không được nói, "Trời giá rét, thiếu gia chỉ mặc áo đơn, rất dễ bị đông lạnh."

Tay lật sách của Đàm tướng quân dừng một chút, phòng trong lò sưởi đốt đến ấm áp như xuân, nhưng vẫn ngăn không được tiếng gió ngoài cửa sổ gào thét. Đàm tướng quân khóe mắt trừu động một chút, một hồi mới mở miệng, "Đi mang cho nó một kiện áo khoác."

"Vô dụng. Tính tình thiếu gia kia ngoan cố tướng quân còn không biết sao?" Tổng quản nói, ngoài cửa truyền đến thanh âm thiếu niên thanh thúy hữu lực, "Cầu phụ thân thành toàn tâm ý hài nhi, xong việc, hài nhi sẽ tự cút đi thật xa, không xuất hiện trong tầm mắt phụ thân."

Một chữ cuối cùng của thiếu niên, Đàm tướng quân "Bang" một phát đem sách trong tay nện trên mặt đất, trang sách thoáng chốc hóa thành bột mịn.

"Kêu nó tiến vào!" Đàm tướng quân hai mắt đỏ bừng, trên mu bàn tay gân xanh phồng lên, hiển nhiên là phẫn nộ cực đại.

Tổng quản sau khi nghe xong, vui sướng mà ngẩng đầu, lão vội vàng theo tiếng mà gian nan ngồi dậy, muốn đi ra ngoài thông báo, cửa lớn lại đột nhiên bị người một chân đá văng ra.

Một thân áo đơn tố sắc, thiếu niên đầy người phong sương tuấn tiếu, ngẩng đầu mà bước đến.

"Đàm Hồng Linh, ngươi thật có bản lĩnh, còn muốn rời đi, ta thật phí công nuôi dưỡng đứa con trai này." Đàm tướng quân tức giận, tổng quản làm bạn ở bên người hắn hơn ba mươi năm cũng sợ tới mức run bần bật.

Thiếu niên trường thân ngọc lập lại mặt không đổi sắc, từ trên cao nhìn xuống phụ thân đàn ngồi, ánh mắt y sắc bén, nhưng nhìn đến thảm lông ở hạ thân phụ thân, trong mắt bỗng nhiên hiện lên thương tiếc cùng tự trách. Y lại gần vài bước, tựa như muốn lướt qua án thư.

Biểu tình của Đàm tướng quân đột nhiên hoảng loạn, hắn muốn lui ra phía sau, nhưng ghế dựa đặc chế dưới thân cũng không linh hoạt, tướng quân ra sức chuyển động bánh xe, lại không hề phản ứng.

Lúc này, Đàm Hồng Linh cũng đã đi tới bên người phụ thân, quỳ một gối, đem cái trán cách thảm, dán ở trên đùi phụ thân.

"Phụ thân, cầu xin người, nhi tử muốn nhìn người lại đứng lên."

Bình luận

Truyện đang đọc