NGỘ NHẬN

Từ Mạc Phong mãi đến sáng mai mới nhận được tin nhắn từ người giúp việc. Anh không ngờ lại làm cô sinh non, chẳng phải lúc đó anh chỉ đẩy một cái nhẹ thôi sao?

Từ Mạc Phong dĩ nhiên có chút áy náy với hành động của mình. Sau khi nhận được tin nhắn liền chạy đến bệnh viện. Mộc Tuyết tức đến điên người, nhưng vẫn làm ra vẻ dịu dàng đòi đi theo anh

Lúc Từ Mạc Phong và Mộc Tuyết vào đến phòng bệnh của Sở Nguyệt. Có lẽ cô vừa mới tỉnh dậy, nỗi đau ở dưới hạ thân hành hạ cô suốt đêm. Cô khó khăn lắm mới ngủ được

Sở Nguyệt nhìn thấy Mộc Tuyết và Từ Mạc Phong đi vào thì cũng không mấy ngạc nhiên, chỉ cất giọng nhàn nhã

" Anh tới đây làm gì? "

Từ Mạc Phong nhìn thoáng qua gương mặt cô. Thần sắc cô có vẻ không tốt lắm, cô đã đau lắm sao?

" Con tôi đâu? "

Sở Nguyệt cười khẩy, anh lại có thể hỏi câu đó một cách nhẹ nhàng như vậy. Từ Mạc Phong, anh không biết ngượng à?

" Con nào của anh? Đứa bé là con của một mình tôi "

" Sở Nguyệt, cô đừng quá đáng "

Mộc Tuyết cảm thấy bầu không khí bỗng căng lên. Ả ta đương nhiên phải diễn vai hiền dịu trước mặt anh. Ả lên tiếng hóa giải bầu không khí trong căn phòng

" Mạc Phong, có lẽ chị Sở Nguyệt cũng là do giận quá hóa thẹn. Anh ra hỏi bác sĩ là biết mà, để chị ấy cho em chăm sóc là được rồi "

Từ Mạc Phong nhíu mày liếc qua ả, giọng nói bỗng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều

" Chỉ có Tuyết nhi hiểu chuyện "

Dứt lời, anh liền đi ra ngoài

Mộc Tuyết bỏ lớp mặt nạ khi nãy ra, cô ta cười quỷ dị

" Chị có đau lắm không hả? "

Sở Nguyệt đưa mắt dán lên thân hình đẫy đà của cô ta. Con người này thay đổi nhân cách nhanh thật. Mới đó còn chị chị em em, trong chớp mắt đã buông lời mỉa mai cô

" Tôi có đau không thì liên quan gì đến cô? "

Mộc Tuyết giở giọng nói õng ẹo ra

" Người ta chỉ hỏi thăm chị thôi mà, chị làm gì mà gắt như vậy chứ? "

Sở Nguyệt khinh bỉ nhìn cô ta

" Cô học ở học viện sân khấu điện ảnh à? Sao diễn kịch tốt tới như vậy. Chậc chậc, à mà quên, loại người như cô thì ăn học cái gì. Em gái nhỏ của cô làm một đêm được bao nhiêu tiền hả? "

Mộc Tuyết giận đến đỏ mặt tía tai

" Cô … cô dám "

Ả lại liếc nhìn ra phía cửa, thấy anh đang chuẩn bị trở về. Mộc Tuyết tiến lại bên giường bệnh của cô

Trong khoảnh khắc cánh cửa mở ra, ả nghiêng người ngã ra đằng sau. Lập tức cả cơ thể nằm bẹp xuống sàn nhà

Sở Nguyệt ở bên cạnh thu hết mọi hành động của ả vào mắt. Cô không nói bất kỳ thứ gì, ánh mắt nhàn hạ như đang xem kịch hay

Từ Mạc Phong vừa bước vào phòng đã thấy cảnh này. Anh chạy lại đỡ Mộc Tuyết, ả ta nước mắt giàn giụa, không ngừng kể lể

" Hic, em chỉ muốn hỏi thăm chị ấy. Ai ngờ … ai ngờ chị ấy lại đẩy em "

Từ Mạc Phong ôm cô ta vào lòng, anh dỗ dành cô ta, anh lên giọng chất vấn Sở Nguyệt

" Sở Nguyệt, là cô đẩy cô ấy? "

Vết thương trong lòng Sở Nguyệt lại rỉ máu, cô cố gắng ngăn dòng nước ấm vốn đã phải chảy ra

" Ừ, là tôi đẩy "

Từ Mạc Phong đi đến bên cạnh cô, bàn tay giơ cao muốn tát cô. Nhưng bàn tay đó không hạ xuống, nó cứ giữ mãi ở không trung. Từ Mạc Phong cũng không biết vì sao anh không thể xuống tay với cô được

Sở Nguyệt khó khăn đứng dậy, vết thương của cô vẫn còn rất đau. Cô đi đến trước mặt anh, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt anh

" Tát đi "

Từ Mạc Phong bị cô làm cho bất ngờ, cô … đang làm gì vậy?

Sở Nguyệt nắm lấy cánh tay của anh, cô lôi bàn tay anh muốn để nó tát vào mặt mình. Từ Mạc Phong vội vàng rút tay về, anh cụp mắt xuống, âm trầm cất tiếng

" Đủ rồi "

Mộc Tuyết bị một màn này của anh làm cho lóa mắt. Sao anh không đánh Sở Nguyệt? Cô vốn bày ra trò này để anh động tay động chân với Sở Nguyệt cơ mà

Sở Nguyệt cười chua xót, cô nhìn anh bằng ánh mắt ai oán

" Anh không dám đánh à? Thế tôi làm như vậy thì sao? "

Sở Nguyệt đi lại chỗ Mộc Tuyết, đạp cô ta một cái. Mộc Tuyết bị cô đạp một phát liền kêu lên

Từ Mạc Phong cả người toát ra khí âm lãnh đến đáng sợ, ngữ khí lạnh tanh

" Sở Nguyệt, đừng tưởng tôi không dám làm gì em "

Sở Nguyệt mồm mép đanh đá, cô nhất quyết không chịu thua. Cô chính là muốn gây chuyện đấy

" Sao nào? Anh làm gì tôi, anh có ngon thì đánh chết tôi luôn đi "

HẾT CHƯƠNG 2

Bình luận

Truyện đang đọc