Beta: Nmeii203
Tới trường học, Sơ Nịnh đem xe dừng ở bãi rồi đem đồ đạc xuống.
Nhìn biển hiệu “Trường Nhị Trung Trường Hoàn”, cô có chút xuất thần.
Mấy năm nay cô luôn tránh đi đến nơi này, đã rất lâu rồi chưa từng trở lại trường học.
Tuy trường học đã được tân trang lại, nhưng mỗi một ngọn cây cọng cỏ vẫn đem lại cảm giác quen thuộc trước đây, thậm chí bác bảo vệ vẫn là ông lão thích ngâm nga bên cửa sổ, ngón tay gõ theo nhịp điệu.
Sơ Nịnh đi đến phòng bảo vệ, muốn xin phép ông lão cho vào trong, tiện thể đem bánh vào cho Trì Diên.
Cô còn chưa mở miệng, đôi mắt ông lão nhìn cô đã sáng lên: “Cháu chính là nữ MC của chương trình ‘Truyền thuyết xa xưa’ đúng không, tôi biết cháu!”
Sơ Nịnh tuy làm việc trong đài truyền hình, nhưng không có nhân khí gì, không ngờ ông lão lại có thể nhận ra cô, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ông lão từ trong phòng đi ra, hứng thú bừng bừng nói với Sơ Nịnh: “Bà nhà tôi rất thích chương trình ‘Truyền thuyết xa xưa’ của các cháu, người cao tuổi ấy mà, buổi tối không ngủ được liền mở lên xem.”
Sơ Nịnh vội vàng mỉm cười chào hỏi, nói rõ ý định của mình.
Ông lão nhiệt tình mở cổng cho cô, còn tốt bụng nói cho cô biết mấy người đoàn làm phim đang ở phía sau dãy nhà lớp 12.
Sơ Nịnh đối với ngôi trường này cũng không lạ lẫm, cô vẫn còn ấn tượng về vị trí cụ thể của mỗi tòa nhà, thời gian đi bộ giữa các toà nhà là bao lâu, bồn hoa ở lầu dưới trồng loại gì, cô đều nhớ rất rõ.
Đi qua quảng trường và toà nhà công vụ, Sơ Nịnh rẽ sang trái tiến vào lối đi yên tĩnh của khuôn viên trường, hai bên tường là những tác phẩm điêu khắc bằng đá nổi tiếng, bên cạnh là hàng cây hoa anh đào được sắp xếp chỉnh tề. Khi hoa anh đào nở đầy cành vào mùa xuân sẽ là thời điểm lãng mạn nhất, đẹp không sao tả xiết.
Toà nhà lớp 10 và toà nhà lớp 11 được xây đối diện nhau, tiếng nói giảng dạy đầy đam mê của giáo viên vang lên, bay qua những ô cửa sổ, trong thoáng chốc Sơ Nịnh cảm thấy bản thân như trở về thời học sinh.
Phía trước mặt là ngã tư, đi thẳng là đến toà nhà lớp 12 và thư viện, bên trái là căng tin trường học, bên phải là hội trường và sân bóng rổ.
Lúc Sơ Ninh đi qua, có hai người đàn ông mặc Âu phục từ bên trong hội trường bước ra, đi về bên này.
Hàn Huân đi bên cạnh Tần Hi: “Anh Hi, sau khi anh về nước càng nghiện thuốc lá nặng hơn, mới có một lúc, anh đã hút hết một hộp, còn phải tự mình đi mua, để thư ký Giang đi là được rồi không phải sao, một lát nữa buổi diễn thuyết đã bắt đầu rồi.”
Tần Hi không nói chuyện, tùy ý nhìn con đường trước mặt, thân hình hơi ngừng lại, thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm túc. Anh tăng tốc bước về phía trước, vẻ mặt sắc bén, thâm trầm khó lường.
Hàn Huân nghi hoặc đuổi theo, thấy Tần Hi dừng lại ở lề đường, nhìn về phía khuôn viên trường yên ắng.
Trên đường rất yên tĩnh, có một con chim ở trên mặt đất, mập mạp, chổng mông vùi đầu mổ thức ăn.
Ở phía trước nữa, là toà nhà lớp 12, có người thỉnh thoảng đi lại, nhìn có vẻ vội vàng.
Hàn Huân nhìn chằm chằm một hồi, nghi hoặc: “Anh Hi, sao vậy?”
Tần Hi thu lại cảm xúc vào đáy mắt, thuận miệng hỏi một câu: “Phía trước đang làm cái gì?”
“Nghe nói có một bộ phim thành xuân vườn trường đang quay ở đó, lấy toà nhà lớp 12 làm bối cảnh.”
Tần Hi nghĩ đến bóng người vừa xuất hiện trước mặt, trong lòng đột nhiên bực bội, sờ sờ túi lại phát hiện đã hết thuốc lá, quay người đi mua.
____
Sơ Nịnh mang theo đồ ăn đến tầng 1 toà nhà lớp 12 thì dừng lại, gọi điện cho Trì Diên xuống lấy.
Nhận lấy đồ ăn mà mình tâm tâm niệm niệm nãy giờ, Trì Diên dùng sức ôm lấy Sơ Nịnh, lại hỏi: “Có muốn lên xem bọn mình quay phim không?”
Sơ Nịnh lắc đầu: “Không được, mình phải quay về đài truyền hình.”
“Gấp gáp như vậy? 2 giờ sáng nay cậu mới trở về, cũng không nghỉ ngơi một chút sao, cứ bận rộn như vậy thân thể cậu sẽ không chịu nổi.”
“Chiều nay mình còn phải dẫn chương trình, mẹ của Phó Lâm, cộng tác của mình bị bệnh phải nằm viện, cậu ấy không có tinh thần để tập trung vào công việc, cho nên công việc của mình có chút nhiều.”
Sơ Nịnh thuận miệng trả lời, đưa tay chỉnh lại tóc, “Với lại mình không cảm thấy mệt, ngày mai mình được nghỉ 2 ngày.”
Trì Diên nhớ, ngày mai là ngày giỗ của mẹ Sơ Nịnh Cô liếc mắt, thử thăm dò hỏi: “Ngày mai mình cùng cậu đi thăm mộ?”
“Không cần.”
Thần sắc Sơ Nịnh bình tĩnh, phong khinh vân đạm cười, “Cậu cứ quay phim thật tốt, không cần phải để ý đến mình.”
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, nói với Trì Diên “Mình phải đi rồi, cậu mau chóng quay về đi, khi nào rảnh mình sẽ đến thăm cậu.”
____
Từ bên trong toà nhà đi ra Sơ Nịnh dọc theo đường đi lúc đến để trở về. Mặt trời trên đỉnh đầu rất lớn, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống khe hở giữa những chiếc lá, trên mặt đất có mấy vòng sáng lốm đốm nhỏ, lúc gió nhẹ nhàng lướt qua, vòng sáng cũng theo đó chập chờn.
Mùa hè yên tĩnh, thi thoảng có tiếng ve kêu râm ran. Có hai nữ sinh khoác tay nhau đi qua bên cạnh Sơ Nịnh, tiếng nói của hai cô nàng lướt qua bên tai.
“Nhanh lên một chút, sắp đến lượt Tần tổng diễn thuyết rồi, nhất định phải đến, nghe nói anh ấy rất đẹp trai, mình còn chưa nhìn thấy.”
“Tiết đầu hôm nay mình từng thấy qua, thật sự rất đẹp trai, là một người đàn ông cực phẩm!”
“Tiết đầu sao, anh ấy đến sớm như vậy?”
“Đúng vậy, còn chưa kịp chuẩn bị xong, cổng chính cũng chưa treo tranh nghênh đón, anh ấy đã đến rồi, về sau Tần tổng nói không cần treo, thật là một con người khiêm tốn.”
____
Thanh âm dần dần đi xa, Sơ Nịnh nhìn hướng đi của họ, chắc là đến hội trường.
Từ cuộc trò chuyện của hai người họ, Sơ Nịnh biết được đại khái là trong trường học đang tiếp đón một nhân vật lớn họ Tần, là một tổng tài, chuẩn bị diễn thuyết ở bên trong hội trường.
Cô cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc đi ngang qua ngã tư, bên tai truyền đến một âm thanh: “Anh Hi, thư ký Giang đã gọi tới mấy cuộc để thúc giục rồi, mọi người đều đang chờ anh.
Sơ Nịnh lơ đãng nhìn về phía có âm thanh, bước chân bỗng nhiên dừng lại. Cách đó không xa, Tần Hi mới từ siêu thị đi ra, miệng ngậm thuốc lá.
Anh đứng ở lề đường, lấy bật lửa từ trong túi ra, cúi thấp đầu xuống, tay trái chắn gió, tay phải ấn bật lửa. Anh hững hờ hút một hơi, phun ra một vòng khói nhàn nhạt, tùy ý nhấc mí mắt lên nhìn phía trước, ngoài ý muốn đụng vào ánh mắt của Sơ Nịnh.
Cô gái ấy đứng tại giao lộ phía trước, bộ tóc xoăn, dài màu nâu, xõa ngang vai, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, vẻ mặt bình tĩnh nhìn không ra cảm xúc, lúc gió thổi tới, chân váy dài khẽ bay.
Hai người cách nhau trăm mét, bốn mắt nhìn nhau, thời gian như dừng lại.
Trong sân trường tiếng chuông tan học vang lên, là một bản dương cầm của Richard Clayderman “Kỷ niệm tình yêu”. Giai điệu nhẹ nhàng, lưu luyến ôn nhu, như có như không.
“Đã đến giờ tan học, các thầy cô vất vả rồi.” Một giọng nói ngọt ngào từ phòng phát thanh truyền tới, có học sinh lục tục chạy về hướng siêu thị, đi qua giữa hai người.
Sơ Nịnh tỉnh táo lại, nhấc chân rời đi, đại não vẫn còn trống rỗng, tựa như trải qua hình ảnh lặp lại vô số lần trong mộng.
Nhưng lần này, so với những lần trước đây chân thực hơn cả.
Cô phát hiện trái tim mình đang kịch liệt nhảy lên, thậm chí cảm giác rõ ràng những đầu ngón tay khẽ run.
Chóp mũi mơ hồ ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt, như có như không, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cô giống như, thật sự nhìn thấy anh.
Anh đứng ở đằng kia, vô cùng xuất chúng, cho dù mặc âu phục ổn trọng nghiêm chỉnh, cũng không thể che đi sự kiêu ngạo như khắc vào xương cốt của anh, thậm chí mang theo ba phần lãnh khốc.
Có học sinh chạy đuổi nhau, không cẩn thận đụng vào Tần Hi, vội vàng xin lỗi.
Tần Hi có chút thất thần, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, đã không thấy bóng người kia ở giao lộ phía trước. Cứ như tất cả chỉ là ảo giác.
Anh bước nhanh về phía trước, trên sân trường tĩnh mịch, thi thoảng có học sinh qua lại.
Nhưng lại không có bóng dáng của cô.
Tần Hi dừng chân lại, lông mày nhíu chặt.
Hàn Huân sửng sốt nửa ngày cũng lấy lại tinh thần, đi tới bên cạnh anh, không chắc chắn hỏi: “Anh Hi, người vừa rồi…là Sơ Nịnh sao?”
Hàn Huân và Tần Hi có quan hệ tốt từ hồi cao trung, anh cũng biết chuyện giữa Tần Hi và Sơ Nịnh. Hai người oanh oanh liệt liệt ở bên nhau, lúc chia tay, cũng dứt khoát lưu loát.
Có người nói là Tần Hi bởi vì xuất ngoại mới chia tay Sơ Nịnh.
Cũng có người nói, là do Sơ Nịnh chia tay Tần Hi trước, Tần Hi vì quá thương tâm nên quyết định ra nước ngoài.
Nhưng lời đồn cũng chỉ là lời đồn. Người trong cuộc không lên tiếng làm sáng tỏ, cho nên Hàn Huân cũng không biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Anh chỉ biết là, buổi tối trước khi Tần Hi xuất ngoại, anh cùng một đám huynh đệ đi tiễn, kết quả Tần Hi lại không ở nhà.
Lúc mọi người chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy Tần Hi toàn thân ướt sũng bẩn thỉu từ bên ngoài trở về, sắc mặt rất kém, cả người tựa như vừa lăn quá vũng nước bẩn.
Anh tắm rửa xong, không nói tiếng nào lôi kéo bọn họ cùng nhau uống rượu.
Về sau anh say mèm, nằm trên ghế sofa, vành mắt đỏ ngầu, khàn giọng nói: “Cuối cũng vẫn là không giữ được.”
Từ đó về sau, mọi người không còn nghe thấy hai từ “Sơ Nịnh” từ trong miệng anh nữa.
____
Lúc Sơ Nịnh quay trở lại đài truyền hình, trong lòng vẫn còn cảm thấy hoảng hốt.
Cô luôn cho rằng, lúc hai người gặp lại nhau, cho dù không lên tiếng chào hỏi, cũng không nên chạy trối chết như vậy.
Hôm qua lúc nhìn thấy hashtag trên weibo, cô vẫn còn có thể bình tĩnh suy nghĩ vấn đề “Nếu như gặp lại, có nên chào hỏi không?”
Kết quả là, cô vẫn nhịn không được lựa chọn né tránh.
Từ phòng vệ sinh đi ra, cô đứng tại bồn rửa tay mở vòi nước, nước chảy xuống, chạm vào tay cô, toé ra vài hạt nhỏ.
Trong thoáng chốc, cô nhớ lại vào một ngày trời mưa, trong ánh mắt của chàng thiếu niên đã không còn chút kiêu ngạo nào, quỳ trước mặt cô, bỏ đi sự ngông nghênh vốn có, đầu cúi xuống, bộ dáng yếu ớt không chịu nổi đả kích.
Suy cho cùng, quan hệ giữa cô và Tần Hi không phải loại quan hệ có thể mỉm cười chào hỏi nhau sau một thời gian dài không gặp.
Đã xa nhau nhiều năm như vậy, nhưng anh vẫn có thể nhận ra cô chỉ bằng một cái nhìn thoáng qua, có lẽ là vì hận cô đến cực điểm đi.
____
Nửa buổi sáng Sơ Nịnh có chút lơ đãng, mãi đến buổi chiều hoạt động ngoại cảnh bắt đầu, cô mới miễn cưỡng tập trung tinh thần, chuyên tâm làm việc.
Hoạt động chuẩn bị kết thúc, tình trạng của mẹ Phó Lâm đột nhiên chuyển biến xấu. Phó Lâm không thể tập trung vào công việc, Sơ Nịnh đem xe của mình cho anh mượn, bảo anh chạy đến bệnh viện trước.
Sơ Nịnh tiếp tục dẫn chương trình, cô tạo ra bầu không khí tự nhiên vui tươi, mọi người lúc nào cũng có thể hoạt bát vui chơi, không câu nệ. Hoạt động kết thúc đã là chạng vạng tối.
Sơ Nịnh cùng vài đồng nghiệp quay về đài truyền hình ăn cơm, cô còn muốn chuẩn bị cho chương trình buổi tối.
Bận rộn với công việc, Sợ Nịnh không còn tâm tư nghĩ đến việc sáng nay bất ngờ chạm mặt Tần Hi.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn trong thành phố dần dần sáng lên.
Trong văn phòng, Sơ Nịnh đang ngồi trước máy tính đọc tài liệu, Trì Diên gửi Wechat tới: “Buổi tối cậu về nhà, mình sẽ nhờ anh trai đến lấy hành lý cho mình. Trong khoảng thời gian này, mình ở cùng đoàn phim, nên sẽ không đến chỗ cậu.”
Sơ Nịnh gõ chữ trả lời cô: “Mình biết rồi, cậu nhớ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Trì Diên: “Hôm nay lúc cậu vội vàng đến trường, mình quên mất không đưa cậu đi gặp người đàn ông kia.”
Trì Diên: “Anh ấy bị chụp hình cùng Kiều Sam rồi lên hot search là do bất đắc dĩ, hôm nay anh ấy cũng tới Nhị Trung, ngoài đời so với ảnh chụp còn soái hơn, đáng tiếc là cậu không thấy được.”
Trì Diên:【hình ảnh】
Trì Diên: “Mình chụp lén nên không rõ lắm, nhưng mà anh ấy thật rất đẹp trai, nhìn trông cấm dục đúng không?”
Sơ Nịnh nhìn chằm chằm máy tính, trên màn hình là bức ảnh mà Trì Diên vừa gửi tới, cô dùng trỏ chuột phóng đại bức ảnh. Tần Hi đứng ở trong đám người, anh bị một nhóm lãnh đạo của trường học vây quanh.
Trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, chiếc áo vest ngoài tùy ý khoác lên cánh tay, thân hình anh cao, dáng vẻ anh tuấn, giống như hạc giữa bầy gà, được chúng tinh phủng nguyệt*.
*Chúng tinh phủng nguyệt: một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Khoảnh khắc ống kính chụp được, anh cụp mắt xuống, miệng đang nói gì đó, biểu hiện trên mặt tùy ý bình thản, lại dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, thái độ của những người đó đều là tôn trọng lắng nghe.
Anh vĩnh viễn là ngôi sao sáng nhất trong đám đông, sáng chói mắt, tỏa ra bốn phía xung quanh.
Tần Hi khi còn đi học rất nổi bật, anh là đội trưởng đội bóng, đẹp trai, gia thế lại tốt, mỗi ngày đều có đám anh em đi theo sát, mở miệng là gọi Hi thiếu, anh nói gì họ nghe nấy.
Các cô gái tranh nhau theo đuổi, phát điên mê luyến anh.
Anh không phải một học sinh giỏi, gương mặt tương phản với khí chất, cảm giác anh có chút du côn, lại có chút ngông cuồng, nhưng rất có nghĩa khí, những anh em đi theo anh đều được anh bảo vệ.
Lúc ấy trong mắt của tất cả mọi người, Sơ Nịnh luôn là học sinh giỏi, một nữ sinh ngoan ngoãn, nếu cô và Tần Hi ở bên nhau thì hai người họ quả thực rất không xứng đôi, bởi vì họ là người của hai thế giới.
Trên thực tế, hai người từ lớp mười đến lớp mười một là bạn học cùng lớp, nhưng chưa bao giờ cùng nhau tiếp xúc.
Bọn họ nước sông không phạm nước giếng, ngay cả nói chuyện cũng chưa từng nói.
Nhưng mà năm lớp 12 ấy, hai người họ lại âm thầm ở bên nhau.
Sau kì thi giữa kỳ, trong lớp thay đổi vị trí ngồi. Sơ Nịnh vốn là học sinh giỏi trong mắt thầy cô, lại từ bỏ chỗ ngồi hoàng kim đã ngồi 2 năm, mà chuyển xuống hàng cuối, làm bạn cùng bàn với Tần Hi. Lớp 12 là thời điểm vô cùng cấp bách, hành vi đó của Sơ Nịnh làm xuất hiện đủ loại tin đồn không tốt, nhiều giáo viên phải tìm cô nói chuyện.
Nhưng cuối cùng Sơ Nịnh dùng hành động thực tế chứng minh, cô ngồi chỗ nào đều có thể đứng thứ nhất, thậm chí còn có thể làm cho Tần Hi – một học sinh khiến thầy cô đau đầu trở nên yên tĩnh trong lớp học, không chỉ không quấy rầy người khác nghe giảng, ngược lại là chính mình cũng bắt đầu học tập!
Về sau trong trường học đều đồn Tần Hi bí mật theo đuổi Sơ Nịnh hai năm, Sơ Nịnh bị anh làm cho rung động, cuối cùng tại vào thời điểm mấu chốt lớp 12, hai người tay trong tay ở cùng một chỗ.
Để có thể cùng thi vào một trường đại học với Sơ Nịnh, Hi thiếu bắt đầu thay đổi, quyết định học tập, Sơ Nịnh bổ túc cho anh, cam tâm tình nguyện từ bỏ chỗ ngồi của học sinh giỏi, cùng anh ngồi hàng cuối cùng.
Đối với lời đồn đại về hai người, Tần Hi chưa hề ra mặt giải thích, Sơ Nịnh cũng vậy.
Đối với việc tại sao lại trở thành người yêu của nhau, hai người đều giữ kín như bưng, ai cũng không đề cập tới, mặc cho mọi người nói hươu nói vượn.
Trong khoảng thời gian yêu đương, Tần Hi là người có trái tim nóng cháy, anh hận không thể để toàn trường đều biết bọn họ có tình cảm rất tốt.
Anh dành hết sự cưng chiều cho cô, vì cô mà làm những điều điên rồ, cũng bởi vậy mà bị các thầy cô trách mắng, bị yêu cầu mời gia đình.
Nhưng anh chưa từng đem chuyện này để trong lòng, chỉ cần có thể làm cô vui vẻ, anh bất chấp hậu quả, thoải mái chịu phạt.
Khi đó, Sơ Nịnh còn tưởng tượng về cả hai trong tương lai.
Bọn họ sẽ cùng lên đại học, cùng nhau tốt nghiệp, nói không chừng sẽ còn kết hôn, sinh con, được anh chiều chuộng cả đời.
Nhưng mà mọi chuyện đều có thể thay đổi, có những biến cố luôn đến một cách bất ngờ khiến người ta trở tay không kịp.
____
Lúc Sơ Nịnh tan làm đã là rạng sáng. Từ trong đài truyền hình đi ra cô mới nhớ tới, buổi chiều đã cho Phó Lâm mượn xe, lúc này chắc anh vẫn còn ở bệnh viện.
Vốn định đi lấy xe, bây giờ lại quay bước trở về, trực tiếp đi ra ngoài cổng.
Tối nay không trăng, mây rất thấp, đen nghịt, che kín đỉnh đầu, cơn gió lạnh thổi qua, tựa như lúc nào trời cũng có thể đổ mưa. Sơ Nịnh chỉ mặc một chiếc váy, trên vai đeo túi sách, tóc dài bị gió thổi rối tung.
Cô xoa xoa hai cánh tay để tạo độ nóng, giảm bớt cảm giác rét lạnh kia.
Cô muốn đi đến ven đường đón xe, vừa đứng vững, dư quang liếc về bên trái, thân hình cô chợt cứng lại.
Dưới đèn đường, một chiếc Bugatti Veyron màu đen dừng lại, Tần Hi hờ hững tựa lên thân xe, trên người mặc áo khoác gió cùng cùng chiếc quần dài thể thao màu đen, sắc mặt lạnh lùng.
Anh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, đưa đến bên miệng hút một hơi, chậm rãi phun khói ra, cặp mắt ở trong màn đêm kia không hiểu sao có chút lạnh, đang lẳng lặng nhìn cô.
Nhịp tim Sơ Nịnh đập nhanh hơn, cô cố gắng bình tĩnh lại, thu hồi ánh mắt, phảng phất như không nhìn thấy anh, quay người rời đi.
Tần Hi sắc mặt âm trầm, cằm dưới căng chặt, bàn tay nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, bước chân đuổi theo.
Ban đêm yên tĩnh, Sơ Nịnh có thể nghe được tiếng bước chân của anh càng ngày càng gần.
Phương diện tốc độ giữa hai người chênh lệch quá lớn, rất nhanh, cổ tay cô đã bị anh nắm lấy.
Lực của anh rất mạnh.
“Anh muốn làm gì?”
Cô giãy dụa, anh lại không nhúc nhích chút nào.
Anh kéo cô quay lại, Tần Hi chân dài, bước đi lớn, Sơ Nịnh bị ép chạy theo.
Đến trước xe, anh mặt lạnh đẩy cô vào ghế phụ, đóng cửa lại.
Sơ Nịnh hoảng hốt một chút, đang muốn mở cửa xuống xe, anh đã ngồi vào ghế lái, khóa cửa xe lại.