Mạc Thiệu Khiêm không biết mình rốt cuộc đã đứng đó bao lâu.
Điện thoại trong ngực reo, cuối cùng cũng gọi về tâm tư đang phiêu đãng phương xa của anh.
Là Đồng Tinh Nguyệt gọi đến.
Lần đầu tiên, Mạc Thiệu Khiêm không nhận điện thoại của cô ta, mà ấn vào nút tắt tiếng, bước nhanh đến chỗ chiếc xe hơi đậu cách không xa bên ngoài.
Chiếc xe lao như tên bắn. Mạc Thiệu Khiêm cũng không đếm rõ được bản thân đã vượt bao nhiêu chiếc đèn đỏ, rồi cuối cùng mới dừng lại trước cửa nhà.
Anh bước nhanh xuống xe, đến cửa xe cũng không kịp đóng, gộp ba bước làm một phi nhanh vào trong.
Mở cửa phòng, một bầu không khí lạnh lẽo ập đến.
Lúc này vừa hay là thời gian mà người làm thời vụ đến dọn dẹp nhà cửa, thím Trần đang dọn dẹp phòng khách, thấy Mạc Thiệu Khiêm lúc này lại về nhà thì giật cả mình, kinh ngạc nói: “Cậu Mạc, sao cậu lại về giờ này?”
“Mắt cậu sao thế, sao lại đỏ như vậy?”
Thím Trần vốn ít tiếp xúc với Mạc Thiệu Khiêm, cũng phát hiện tâm trạng bất thường của anh ngay trong nháy mắt.
Mạc Thiệu Khiêm mới mở lời, “Đồng Khiết đâu? Mấy ngày nay sao không thấy trở về?”
Kể từ khi cô đề nghị ly hôn, chuyển hết đồ đạc đi, đến bây giờ cũng đã là nửa tháng rồi.
Cô ấy không thể không trở về lấy một lần được.
Chắc chắn là cô đã từng quay lại.
Thím Trần sau khi nghe xong thì sững người, có chút lấy làm lạ khi Mạc Thiệu Khiêm lại chủ động hỏi đến cô Đồng.
“Cậu Mạc, mấy ngày nay tôi tới dọn dẹp đều không thấy cô Đồng. Tôi còn tưởng là cô ấy ra ngoài du lịch nữa kìa.”
“Cậu Mạc, nếu cậu có chuyện quan trọng muốn tìm cô ấy thì có thể gọi điện thoại cho cô ấy mà.”
Mạc Thiệu Khiêm không phải chưa từng gọi điện thoại cho Đồng Khiết.
Trên đường về, anh đã gọi điện thoại cho cô năm lần bảy lượt, lần nào gọi đi cũng đều không thể kết nối được.
Cô đã block luôn số điện thoại của anh rồi.
Vì vậy, anh nửa đường còn mua một chiếc điện thoại mới, dùng số điện thoại mới gọi lần nữa.
Nhưng trạng thái điện thoại vẫn là không thể kết nối như cũ.
Lời nói của Hứa Nguyệt như một đạo thiên lôi đánh xuống làm dậy lên cơn sóng thần dữ dội trong cõi lòng vốn đang bình lặng của anh.
Ngay từ đầu anh không tin.
Cho đến bây giờ, vẫn không chịu tin.
Đây chắc chắn là vở kịch ác ý mà Đồng Khiết bắt tay với Hứa Nguyệt thực hiện rồi. Chỉ cần anh có thể tìm được cô thì vở kịch ác ý này sẽ kết thúc.
Tự sát.
Sao cô có thể đi tự sát chứ?
“Tiền lương ba tháng tới tôi thanh toán cho thím trước. Ban ngày mấy ngày này thím cứ ở đây, tôi mua tất cả thời gian của thím. Nhưng chỉ cần thím nhìn thấy Đồng Khiết về thì lập tức thông báo cho tôi biết.
Thím Trần sững người, nhìn đống thẻ trước mắt nhất thời chưa phản ứng lại được.
“Cậu Mạc…”
Nhưng lời vẫn còn chưa nói ra miệng, Mạc Thiệu Khiêm đã cầm chìa khóa xe lên ra khỏi cửa.
Anh lái xe đến nhà cũ Mạc gia.
Vừa xuống xe, anh chạy nhanh đến cửa lớn nhà họ Mạc.
Đồng Khiết trong mấy năm từ khi gả vào Mạc gia vẫn luôn làm bố mẹ hài lòng. Cứ cách mỗi tuần là cô đều trở về thăm phụ huynh vài ba lần. Dù cho ly hôn rồi thì với tình cảm của cô với Mạc gia, sẽ không thể có chuyện một lần cô cũng không quay về được.
Cho dù…
Cho dù cô hoàn toàn vạch rõ quan hệ với mình thì trước khi vạch rõ giới hạn cô cũng sẽ tới gặp bố mẹ ở Mạc gia.
Nói không chừng cô sẽ nói cho bố mẹ biết sau này cô định đi đâu.
Nói không chừng bố mẹ bây giờ vẫn còn giữ liên lạc với cô.
Trong đầu Mạc Thiệu Khiêm đang rối như tơ vò, đến chính bản thân anh cũng không phát hiện ra lúc ấn dấu vân tay tay anh cũng run.
“Cậu chủ?”