NGÔI NHÀ RÁC

Cánh cửa dày nặng không biết được làm từ chất liệu gì được mở ra hai bên, những chiếc đèn lồng đỏ được treo nối dài chiếu xạ ánh sáng từ dãy hành lang trước mặt. Gần như không thể thấy rõ được điểm cuối của hành lang dài, không khí nơi này âm u ẩm ướt, những chiếc đèn lồng treo phía trên lay động theo làn gió được tạo ra bởi cánh cửa mở. Ánh đèn đỏ diêm dúa nhuộm lên dãy hành lang vốn tối om một sắc màu đỏ thẫm, trông như đang mở ra con đường nối với địa ngục.

Ngẩng đầu nhìn dãy đèn lồng đỏ được treo cách nhau nửa mét, phía sau từng chiếc đèn lồng đều được đánh đổi bằng mạng sống của biết bao nhiêu con người, Quan Hử cứ nhìn đau đáu vào những chiếc đèn lồng nọ.

“Đi mau!”

Khi Quan Hử đang ngẩng đầu thừ người quan sát thì bị Phùng Trù đứng phía sau mất kiên nhẫn đẩy mạnh. Không tránh kịp, lưng bị tay của một tên xa lạ chạm phải khiến Quan Hử không thoải mái chút nào. Gần như bị ám ảnh, y chỉ muốn nâng phủi nơi vừa bị đụng phía sau lưng. Nhưng bấy giờ hai tay đều bị bẻ ngược ra sau không nhúc nhích nổi. Y nâng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Phùng Trù đã đẩy mình, mím chặt môi không nói gì.

Phùng Trù đứng phía sau bị Quan Hử nhìn đến nổi cả da gà, rõ ràng gã đang chiếm thế chủ động, nhưng sao vẫn có ảo giác như mình đang bị khống chế chứ? Gã bực dọc trừng mắt với Quan Hử, mắng to: “Nhìn gì mà nhìn? Tao kêu mày đi nhanh lên, còn rề rà gì hả!” Nói đoạn, gã lại giơ nắm đấm muốn đánh y.

“Không được đụng vào anh ấy!” Tần Thiên Hạo đang đi bên cạnh đột nhiên cất giọng cảnh cáo. Cậu vốn đã không thích ở trong bóng tối, bởi nó sẽ khơi dậy cơn điên cuồng táo tợn và cảm xúc âm u bị chôn sâu trong lòng, ánh đèn mờ ảo càng khiến Tần Thiên Hạo nghĩ đến thứ dịch thể đầy kích thích màu đỏ tươi, hai thứ này gần như làm đầu óc cậu đau đớn, nay lại thấy Quan Hử sắp bị tên mập đánh, bấy giờ cậu không tài nào nén nổi cơn giận dữ, quát lên với Phùng Trù bằng chất giọng hung tàn.

“Hai tụi bây đang bị bắt đấy, giờ này mà còn mẹ nó láo lếu với tao?” Cằn nhằn mắng mỏ một câu, Phùng Trù vốn định cho thẳng một nắm đấm sang đó để cho hai thằng nhóc đang bị bắt mà vẫn huênh hoang này một bài học. Nhưng vừa ngước mắt nhìn đã thấy đến phòng của mình, gã chỉ đành trừng mắt với hai người, đi lên mở cửa.

Cửa được đẩy ra, ánh đèn màu cam bên trong được bật mở thêm lần nữa, mùi khó ngửi khi da thịt bị phân hủy và các hóa chất trộn lẫn vào nhau ập thẳng vào mặt. Mùi hương đáng sợ này khiến Phùng Trù đứng ngay trước cửa lập tức bụm mũi lại, liên tục lùi ra sau.

Cánh cửa mở rộng, bấy giờ đã thấy rõ cảnh tượng bên trong, có hai cái bục kim loại được đặt ở giữa phòng và hai vật thể hình người có mái tóc đen khô quắt đang bị trói tứ chi.

Ngoài tứ chi đang bị dây thừng trói chặt, còn thấy được chỗ da lộ ra của bàn tay và hai chân bấy giờ đã đen ngòm và nhăn nhúm, hơn nữa còn đang liên tục bốc làn khói màu lam nhạt hòa vào không khí. Mùi hương hôi nồng trong phòng cũng do chúng gây ra.

Đã không phân biệt được thi thể là nam hay nữ do phần tóc đã khô héo hoàn toàn, nơi đặc trưng để xác định giới tính cũng đã trở thành những mảng thịt thối đen ngòm mềm xốp. Điều đáng sợ nhất là hai vật thể hình người dù đã bị như vậy rồi mà vẫn chưa chết hẳn?!

Có thể thấy rõ ràng phần vòm ngực vẫn còn đang phập phồng nhẹ, nơi miệng và mũi đang liên tục chảy ra chất lỏng và bong bóng màu hồng nhạt, đầu ngón tay bị trói cứ run mãi như bị rút gân.

Ngoài hai vật thể hình người trên bục, còn có một vật thể hình người màu đen đã khô héo còng người như con tôm bị vứt trên mặt đất cách họ không xa.

So với hai vật thể hình người trên bục, do cong lưng nên mảng da trên lưng người héo quắt bên kia bị nứt toát, đốt xương trắng hếu lộ cả ra ngoài. Bấy giờ thịt bên trong cũng mang màu đen như bị cháy khét, thịt đen dường như còn có dấu hiệu bị chảy ra, một phần thịt trên mặt đất trông cứ như khối rau câu bị rơi trên đất.

Người còn sống ‘chân chính’ duy nhất trong phòng là nữ giúp việc thím Trần đã bị dọa tái mặt, bị trói bên chân tường. Bấy giờ thím đã không biết cách nói chuyện nữa, chỉ kiệt sức dựa vào tường lẩm bẩm, lắc đầu thì thầm. Thi thoảng hai mắt lại trợn trắng lên, những sợi tóc lưa thưa rũ xuống bết dính mồ hôi dán sát vào da đầu và trán, thím hoàn toàn không để ý đến người vừa đi vào nữa, thần kinh đã bị kích thích đến điên loạn.

Có lẽ bất kể là ai, khi phải mở trừng mắt nhìn người quen thân của mình bị kẻ khác biến thành bộ dáng kinh khủng bây giờ, còn mình cũng là con cá tiếp theo phải lên thớt, thì cũng sẽ không chịu nổi sự tra tấn và kích thích này.

“Mẹ! Sao Tôn Phổ vẫn chưa xử lý xong bọn chúng? Làm chỗ này thối chết được! Khụ khụ!” Bụm mũi muốn đi lên trước vài bước để kiểm tra, nhưng mùi hôi xung quanh ngày càng nồng, Phùng Trù bất đắc dĩ lùi về lại trước cửa. Gã cực kỳ bất mãn với cách xử lý của Tôn Phổ. Căn phòng này vốn là nơi gã chuyên dùng để xử lý con mồi, ấy vậy mà bây giờ lại bị hắn ta làm cho hôi thối như vậy. Nếu dẫn thêm hai người đến đây xử lý, không chừng sau này ai vào đây cũng trúng độc chết mất.

“Đại ca Giang, anh thấy sao?” Phùng Trù chỉ vào căn phòng hôi thối kia, hỏi Giang Bồi đứng phía sau. Vì thông thường thì những con mồi tươi mới được áp tải xuống đây, ngoài việc được mỗi người bọn họ quyết định sẽ do ai xử lý, thì tất cả con mồi đều sẽ được đưa vào căn phòng này.

Giang Bồi luôn nín thở nãy giờ, không muốn hít phải mùi hôi trong phòng, nhưng hắn cũng đắn đo do không muốn đưa hai con mồi vừa bắt được về căn phòng sạch sẽ của mình để xử lý. Vì lúc đó máu me chắc chắn sẽ bắn đầy phòng, làm bẩn nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ xử lý cao cấp mà hắn mua về trang trí phòng thì phải làm sao. Đang suy nghĩ xem nên chuyển đến phòng ai để xử lý tiếp thì Lưu Quản đứng bên cạnh chủ động lên tiếng.

“Đến phòng em đi, tốt hơn chỗ này.” Chỉ cần giúp được đại ca, Lưu Quản chỉ ước sao được cống hiến luôn căn phòng của mình.

“Phòng của cô có dụng cụ cắt tứ chi không?” Phùng Trù chưa từng đến căn phòng ở hành lang dưới lòng đất của Lưu Quản, gã nghi ngờ dao kéo ở chỗ Lưu Quản có tốt hay không.

“Tất cả đèn lồng da người ở đây đều được tạo ra từ bộ dao sắc bén của tôi đấy, sao lại không có được?” Lưu Quản nghĩ bụng, chính bộ dao đó của tôi đã rọc xẻ biết bao nhiêu người đấy, còn sợ chúng vô dụng à?

“Vậy thì đến chỗ cô đi.” Đưa mắt ra hiệu, Giang Bồi ý bảo Lưu Quản đi trước dẫn đường, sau đó ép Quan Hử và Tần Thiên Hạo xoay người về lại hành lang dài, đi tiếp về phía trước.

Còn Phùng Trù theo sát phía sau, đóng lại cánh cửa nọ, ngăn cách mùi hôi thối bên trong, mong rằng hệ thống thanh lọc không khí sẽ khử hết cái mùi kinh khủng trong ấy. Sau đó gã còn phải đi tìm tên làm vườn Tôn Phổ tính sổ nữa…

Còn thím Trần đang trong cơn điên dại tự lẩm bẩm trong phòng, bấy giờ vẫn chưa chú ý thấy từng có người vào và rời khỏi căn phòng này.

“Đến rồi, căn này.” Chỉ vào cánh cửa một căn phòng, Lưu Quản giới thiệu.

Trong hành lang dài không biết được xây từ bao giờ có ít nhất mười mấy phòng, khi họ phát hiện sự tồn tại của những căn phòng này thì quả thật đã bất ngờ lắm. Phòng dưới lòng đất chẳng những bí ẩn mà còn cách âm cực tốt, họ nhốt những người mình bắt được vào trong, bất kể những người đó kêu gào thế nào thì bên ngoài cũng chẳng nghe được gì cả. Cực kỳ thích hợp để nhốt người hoặc có thể tra tấn giết người tùy ý, không sợ bị lộ.

Những nơi họ từng ở trước đây, mỗi lần bất cẩn không để ý là những con mồi bị hại sẽ kêu thét lên, thường khiến những người sống gần đó nghi ngờ. Nhưng trong những căn phòng ở hành lang dưới lòng đất này, dù họ có ngược đãi con mồi thế nào chăng nữa cũng chẳng ai nghe thấy, cực tiện cho họ làm việc.

Do có nhiều phòng nên mỗi người đều tự do lựa chọn căn phòng tiện cho họ xử lý và hưởng thụ, căn phòng của Lưu Quản là nơi được cô chuyên dùng để xử lý da người, làm đèn lồng.

Cửa bị mở ra, lần này bên trong không còn bốc mùi hôi nồng nặc đáng sợ nữa, nhưng mùi hương bên trong cũng chẳng thơm tho gì, nó thoang thoảng mùi tanh của máu và mùi cỏ thuốc đăng đắng. Trên mặt đất đặt những cái thùng gỗ với kích cỡ khác nhau, một số đó được đậy chặt nắp, một số thì mở toang, bên cạnh còn có những cái giá gỗ được xếp đứng thành từng hàng, cao hơn người bình thường mấy cái đầu.

Đa số giá gỗ đều đươc treo rất nhiều những vật thể dạng miếng mỏng màu da người, chỉ có một giá gỗ được treo thứ có hình thể hoàn chỉnh, và thứ ấy đã thu hút sự chú ý của tất cả những người ở đây.

Bởi nó là một bộ da người hoàn chỉnh, nhìn vào có thể phân rõ được từ mảng da đầu với năm cái lỗ ngũ quan tối om xuống đến năm đầu ngón chân, bấy giờ nó đã bị nhuộm màu đỏ tươi như màu của những chiếc đèn lồng đỏ bên ngoài, và được lặng lẽ treo trên giá gỗ, có vẻ đang chờ phơi khô.

Nhìn chằm chằm vào hai cái lỗ trống rỗng chỗ đôi mắt của cả bộ da người, rõ ràng có bề ngoài y như một người thật nhưng lại mỏng như giấy, Quan Hử hơi ngưỡng đầu, vô tình liếc thấy cảnh tượng trên trần nhà khiến y không tài nào dời mắt nổi.

Trên đỉnh đầu là khu vực có thể xem như trần nhà bấy giờ đang treo rất nhiều da đầu người, nói một cách chính xác hơn thì là da mặt người. Vì chúng chỉ có từ phần mặt xuống cổ, những nơi như miệng mũi hai mắt đều là những cái lỗ tối om. Chúng có kích thước và màu sắc khác nhau, thậm chí còn có thể dựa vào hình dáng để phán đoán được đâu là da mặt của nam nữ già trẻ, cứ thế được làm thành từng tấm da hoàn chỉnh mỏng hơn cả giấy, được Lưu Quản xem như kho báu riêng treo trên trần nhà để triển lãm…

Bình luận

Truyện đang đọc