NGÔI SAO BẦU TRỜI ĐỀU HÁI CHO EM


Nhiều năm như vậy rồi, Ôn Anh vẫn là người hai lòng như vậy.
Ôn Bảo Tứ nhún nhún vai, không nói gì thêm: "Em chỉ tùy tiện nói với chị vậy thôi."
Ôn Anh im lặng.
Sau bữa cơm náo nhiệt, Thiệu Ngọc ngồi lại một lúc rồi định ra về, Ôn Bảo Tứ tiễn anh ra cửa.
"Ngày mai anh muốn đi đâu?" Cô dựa vào tường nắm lấy tay anh, Thiệu Ngọc nhéo má cô, nhẹ giọng đáp.
"Nghỉ ngơi thôi."
Mắt người trước mặt đột nhiên sáng lên, Thiệu Ngọc bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.
"Tứ Tứ, chúng ta hình như còn chưa chính thức hẹn hò bao giờ?"
Cô dùng sức gật đầu.
"Được, vậy ngày mai chúng ta đi hẹn hò."
Ôn Bảo Tứ ngâm nga hát trở về, Ôn Anh thấy cô như vậy sắc mặt càng thêm khó coi, vừa vặn Đường Nghiêu lại gọi tới.
Ôn Bảo Tứ nhận ngay trước mặt cô ấy luôn, giọng nói trong trẻo đáp:
"Alo, anh Đường Nghiêu."
Người vừa rồi còn chuyên tâm đọc sách lập tức trở nên lơ đãng, lực chú ý không tự giác đổ lên người cô, Ôn Bảo Tứ âm thầm cười một tiếng.
"Ngày mai? Không được rồi, ngày mai em sẽ đi hẹn hò với A Ngọc."
"Ái chà! Em đang cố chọc tức anh đấy hả?" Quả nhiên, Đường Nghiêu bên kia ngay lập tức càu nhàu.
"Bây giờ đến cả hẹn em cũng không được nữa rồi, quả nhiên thiên hạ thế tình, tình so với tờ giấy còn mỏng hơn..."
"Anh ở nhà một mình cô đơn tịch vậy, vậy giúp em một việc đi." Ôn Bảo Tứ thấy thế thì nói.
"Cái gì?" Đường Nghiêu có chút cảnh giác.
"Hai ngày nữa chị gái em sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc.

Ngày mai anh có thể cùng chị ấy đi chọn lễ phục được không? Vốn là em đã hứa đi cùng chị ấy, nhưng A Ngọc lại được nghỉ nên..."
Ôn Bảo Tứ lập tức giả vờ đáng thương, Đường Nghiêu ban đầu theo bản năng muốn từ chối, nhưng lại nuốt xuống.

"Ồ, vậy tốt quá rồi."
"Được rồi, cảm ơn anh, em bảo chị ấy nói chuyện cùng anh nhá."
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Bảo Tứ nháy mắt với Ôn Anh, người đang không cam lòng trừng mắt nhìn cô, tiếp đó mới khắc chế bình tĩnh cầm điện thoại lên, bấm số, đứng dậy đi ra ngoài, giọng nói khác hẳn sự dịu dàng thường ngày.
Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh, Thiệu Ngọc sáng sớm đã đến Ôn gia đón cô.
Hai người đi xem phim trước, mua bắp rang và coca như những cặp đôi bình thường, sóng vai nhau ngồi trên ghế, khoảnh khắc ánh đèn tắt, Thiệu Ngọc đã nắm tay cô.
Trong bóng tối, dường như mọi thứ đều trở nên mơ hồ, Ôn Bảo Tứ dựa vào trong lòng anh xem phim, thỉnh thoảng lười biếng lấy bỏng ngô đưa tới miệng anh.
Không ngờ, ngón tay lại bị anh ngậm lấy, Ôn Bảo Tứ cả kinh, chỉ thấy người mới vừa rồi còn chuyên chú nhìn phía trước, lúc này đang nhìn chằm chằm cô.
Những ngón tay vẫn đang được ngậm trong đôi môi mềm mại, đầu ngón tay truyền đến từng tia ngứa ngáy.
Thế mà anh lại dùng răng cắn nhẹ cô.
Ôn Bảo Tứ như bị điện giật rút tay về, ui da một tiếng, giống như chim cút vùi đầu vào trong ngực anh, hai má nóng bừng.
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, hơi thở nóng ẩm lập tức từ bên tai truyền đến.

"Rất ngọt."
Ôn Bảo Tứ cảm giác mình sắp ngất đi vì nóng.
Ngược lại sau đó cũng không xảy ra chuyện gì, hai người cùng một chỗ xem hết bộ phim, một phút trước khi đèn bật sáng, Ôn Bảo Tứ đã đội mũ lưỡi trai cùng Thiệu Ngọc rời khỏi rạp sớm.
Cơm trưa là tại nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của một trung tâm thương mại, là bít tết cùng rượu vang đỏ, vừa ăn vừa ngắm nhìn khung cảnh của toàn Bắc Thành.
Ôn Bảo Tứ đã đến đây nhiều lần với bạn bè, nhưng cô chưa bao giờ nghiêm túc trải nghiệm cảnh đẹp trước mặt như này.
Thật sự rất đẹp.
Đến buổi chiều, hai người đến Happy World, đây là một công viên giải trí lớn, thế nhưng là vì cuối tuần, người ra vào nhiều vô kể, thành ra không một ai để ý đến bọn họ.
Sau khi chơi vài trò, mặt trời cũng bắt đầu lặn.
Cách đó không xa là trò tàu lượn siêu tốc, bên tai cũng lần lượt vang lên những tiếng hét thất thanh.
Ôn Bảo Tứ không nhịn được dừng lại xem vài giây, thấy thế Thiệu Ngọc liền kéo cô đi mua vé.
"Muốn đi sao?"
"Không muốn." Cô nói dối, nhưng ngay lập tức bị nhìn thấu.

"Nhưng mà anh muốn thử một lần, Tứ Tứ đi cùng anh có được không?"
Thiệu Ngọc nhìn cô cười ôn nhu, khuôn mặt anh tuấn được chiếu rọi dưới ánh mặt trời, trong mắt tràn ngập nhu tình.
Như bị ma xui quỷ khiến, Ôn Bảo Tứ bị anh dẫn đi lên.
Mãi đến khi thắt dây an toàn chuẩn bị xuất phát, cô mới hoảng hốt lo lắng nắm chặt lấy tay anh.
"A Ngọc, chúng ta đi xuống đi, em không muốn chơi nữa." Ôn Bảo Tứ sợ tới mức thanh âm bắt đầu run rẩy, chẳng may Thiệu Ngọc vì cô mà xảy ra chuyện...!
Cô không dám nghĩ nữa, chuyện khủng khiếp như vậy, mới chỉ dừng ở suy nghĩ thôi cũng khiến toàn thân cô phát lạnh, nỗi tuyệt vọng cũng dâng lên.
"Sẽ không sao đâu, tin anh." Thiệu Ngọc nắm lấy tay cô đặt lên môi hôn một cái, ngay sau đó, con tàu bắt đầu khởi động, nhanh chóng lao về phía trước, làn gió dữ dội thổi về phía bọn họ.
Cô hét lên, nước mắt trào ra.
Dường như chỉ có nắm chặt tay anh, cô mới có thể cảm thấy an ổn một chút, đầu óc Ôn Bảo Tứ trống rỗng, chỉ có lòng bàn tay ấm áp kia mới có thể làm chỗ dựa cho cô.
Sau khi con tàu siêu tốc dừng lại, chân đã đặt trên mặt đất, nhưng cả người cô vẫn đắm chìm trong cảm giác vừa rồi, hoảng loạn, bất lực, lo lắng và khẩn trương.
Ôn Bảo Tứ sợ hãi ôm lấy Thiệu Ngọc, khóc một trận.
"Làm em sợ muốn chết--"
"A Ngọc, lần sau không thể tùy hứng như vậy, nếu không em sẽ không cùng anh đi chơi nữa."
Sau khi cảm thụ được cảm giác mất mát, mới biết được mất đi đáng sợ như thế nào.
Ôn Bảo Tứ không còn dũng khí để có thể chấp nhận anh rời đi một lần nữa.
"Đừng khóc, cơ thể anh anh tự biết có chừng mực, ai da, mọi người đang nhìn em đó." Thiệu Ngọc cười trêu chọc cô, Ôn Bảo Tứ mới thút thít nín khóc, khóe mắt cùng chóp mũi đều đỏ bừng.
Thiệu Ngọc nâng mặt cô lên, dùng khăn giấy lau đi nước mắt còn lưu lại, Ôn Bảo Tứ quay đầu đi.
"Em tự làm..."
"Hiện tại khẳng định trông siêu xấu."
Cô lúng túng nói, Thiệu Ngọc dứt khoát cúi đầu ôm mặt cô hôn một cái, giọng nói mềm mại ngọt ngào đến mức là khó tin.
"Tứ Tứ trong lòng anh vĩnh viễn là công chúa nhỏ xinh đẹp nhất."
Cuối cùng hai người cũng đi vòng đu quay.

Không gian vuông vức, nhỏ nhắn được bịt kín bởi lớp kính trong suốt, theo chiều cao từ từ đi lên, người ngồi bên trong cũng dần dần đến giữa không trung.
Buổi tối rất đẹp, bầu trời xanh thẫm phía xa điểm xuyết vài ngôi sao sáng, ánh đèn phố nhẹ nhàng phản chiếu xuống mặt nước, những tòa nhà kiến trúc cũng bị ngưng tụ thành những chấm nhỏ.
Trong không khí tràn ngập yên tĩnh lại ấm áp.
Thiệu Ngọc nói: "Tứ Tứ, chúng ta chơi một trò chơi nhé?"
"Trò chơi gì?"
"Mỗi người nói ra một việc mà đối phương không biết, cho đến khi vòng đu quay hạ xuống, ai nói nhiều hơn thì thắng."
"Có phần thưởng không?"
"Thưởng cho người chiến thắng một điều ước."
"Ừm..." Ôn Bảo Tứ suy nghĩ vài giây, sau đó gật đầu: "Được thôi."
Thiệu Ngọc chậm rãi nở nụ cười, phía sau anh là những ánh đèn chung cư nổi bật, lại trông như thể một người bước ra từ bức họa.
"Vậy anh nói trước nhé."
"Thật ra, khi còn ở nước ngoài, anh mỗi ngày đều kiểm tra vòng bạn bè của Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên, là để muốn biết hôm nay em đã làm những gì."
"Cái đó không tính." Ôn Bảo Tứ nói.
"Tại sao?"
"Bởi vì đó là em cố ý để anh xem."
"Được." Thiệu Ngọc nâng trán, nhịn không được cười ra tiếng.
"Thật ra thì tháng đầu tiên anh ra nước ngoài, em đã bí mật đi theo họ đến gặp anh." Ôn Bảo Tứ chớp chớp mắt mở miệng, cố gắng nhìn ra vẻ kinh ngạc trên mặt anh.
Thiệu Ngọc cười trả lời.
"Cái đó không tính."
"Tại sao?"
"Bởi vì anh đã nhìn thấy em."
"Hôm đó em mặc chiếc áo khoác màu đen, quần jean xanh nhạt, giày thể thao màu trắng và còn đeo ba lô."
"Em cắt tóc ngắn, để chúng bồng bềnh quanh cổ, mặt mũi khá tái nhợt, nhưng vẫn rất đẹp."
Anh ngồi ở trước mặt cô nhẹ giọng nói, từng lời chậm rãi nói ra, trên mặt luôn xen lẫn nụ cười nhàn nhạt cùng ôn nhu, Ôn Bảo Tứ lại bỗng nhiên muốn khóc.
"Làm sao anh phát hiện ra." Cô sụt sịt nói, hốc mắt có chút đỏ.
"Chỉ cần ngay khi em xuất hiện bên cạnh, anh luôn có cảm giác bản năng đôi mắt sẽ luôn tìm kiếm em."
"Nghe có vẻ khó tin, nhưng nó cũng vừa mới xảy ra."
Ôn Bảo Tứ đột nhiên nhớ tới anh dường như thường xuyên luôn quay lại, tìm kiếm thứ gì đó trong đám đông, cô cứ tưởng mình nhầm, không nghĩ tới là thật.

"Vậy tại sao anh không gọi em." Ôn Bảo Tứ hỏi.
"Bởi vì khi đó em cũng không muốn đối mặt với anh." Giọng nói Thiệu Ngọc vẫn dịu dàng như cũ, lại tràn đầy bao dung.
"Vậy anh sẽ tiếp tục nhé." Anh nói.
"Thực ra, năm nào anh cũng về Trung Quốc thăm em.

Có khi cách nửa năm, cũng có khi là ba tháng."
"Em luôn chơi cùng với bạn bè rất vui vẻ, nhưng lại có lúc thường xuyên ngẩn người, anh đã từng muốn gọi em, nhưng càng sợ lúc chúng ta tách ra, lại thấy được đôi mắt buồn bã của em."
"Em không biết...!Em không biết những điều này..." Ôn Bảo Tứ không thể chịu nổi, ôm chặt lấy người trước mặt, nức nở không ngừng.
"A Ngọc." Cô vùi vào trong ngực anh, hít sâu mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, dần dần lấy lại bình tĩnh.
"Thật ra đêm đó em không có uống say." Ôn Bảo Tứ ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh.
"Em cố ý nói không muốn về nhà, em cố ý hôn anh, em cố ý nhân cơ hội tỏ tình với anh, còn nữa..."
Câu cuối cùng của cô lập tức bị vùi lấp, Thiệu Ngọc cúi người ôm cô, cúi đầu xuống, dùng đôi môi mềm mại chặn lại những lời còn dang dở.

Nụ hôn này mãnh liệt hơn bao giờ hết, Ôn Bảo Tứ cảm thấy mình đang dần mất khống chế, cả người không khỏi run lên.
Chẳng biết lúc nào cô đã ngồi lên đùi Thiệu Ngọc, bị anh dùng tư thế thân mật ôm tới trước ngực.
Cả hai dính chặt lấy nhau.
"Tứ Tứ." Giọng nói của anh đã bắt đầu khàn khàn, tràn đầy kiềm chế cùng nhẫn nhịn.
"Anh vẫn luôn nợ em một câu trả lời."
"Anh cũng thích em."
"Rất thích em."
Lời vừa dứt, vòng đu quay đã về đến đích, Ôn Bảo Tứ nói: "Vậy chúng ta ai là người thắng đây?"
Thiệu Ngọc ở bên tai cô thì thầm gì đó.
"Thật ra, anh thời điểm uống say sẽ chỉ an tĩnh đi ngủ, cho nên, anh thắng."
Cửa mở ra, anh nắm tay cô đi xuống, trăng trên đỉnh đầu sáng rõ nhô lên cao, đám người bên cạnh qua lại náo nhiệt, gió đêm phe phất thổi, thỏa mãn dưới cái ánh đèn đường sáng rực.
Khuôn mặt Thiệu Ngọc vẫn như cũ tinh xảo khiến người ta cảm thán, giọng nói đấy ôn nhu lại dịu dàng tràn ngập khắp tai cô.
"Tứ Tứ, điều ước của anh là vĩnh viễn ở bên cạnh em.".


Bình luận

Truyện đang đọc