NGÔI SAO RỰC RỠ


Mãi tới trước khi thi học kỳ Trương Xuân Nguyệt cũng không quay lại dạy, thay vào đó là giáo viên khác dạy thay.
Rất nhiều học sinh phỏng đoán có lẽ cô ta sẽ không quay lại nữa, lời đồn đại lan truyền rất nhiều phiên bản.

Có người nói thấy cô ta ở trường trung học tại Hương trấn, có lẽ cô ta chuyển sang chỗ khác.

Có người nói cô ta gả cho một người có tiền, làm phu nhân nhà giàu nên không cần vất vả làm việc nữa.

Còn có người nói cô ta nhận hối lộ, vì vi phạm đạo đức nên không có trường nào chịu nhận.
Mặc kệ người khác đồn đãi như thế nào Từ Vãn Tinh cũng không phát biểu gì.

Sư gia nói ánh mắt phải nhìn ra xa, những người râu ria cô không cần để ở trong lòng.

Huống chi bài tập học bá giao cho cô quả thực khiến cô mất nửa cái mạng, làm gì còn thời gian hóng bát quái nữa?!
Tuy học tập khắc khổ mệt cả người cả tâm nhưng lao động quả là vinh quang.

Điểm thi của cô mỗi tuần đều tăng cao hơn, hiển nhiên bài tập hai môn song ngữ học bá giao cho cô đã có tác dụng.

Cô từ vực sâu cách đường tiêu chuẩn vạn dặm nay bị cậu vớt lên, tự tay tròng lên người ánh hào quang của một học bá.
La Học Minh tấm tắc khen, “Ba em phạt em quỳ bao nhiêu cái ván giặt đồ đây? Hiệu quả này đúng là kinh người.”
Từ Vãn Tinh trợn trắng mắt, nửa lời cũng không muốn nói.
Còn không phải sao, ngoài lão Từ thì cô như có thêm một ông bố nữa còn gì.

Ngày nào cô không học từ mới, hoặc bài dịch có vấn đề là ông bố kia sẽ lập tức trầm mặt, quay đầu sẽ giao gấp đôi lượng bài tập.
Thân là học sinh hư nên trước nay tinh thần phản kháng của cô cực cao, cố tình tới chỗ vị họ Kiều này tình thần phản kháng của cô đều bị vứt cho chó gặm rồi.
Cái này gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cô nhìn khuôn mặt nhỏ anh tuấn mê người của Kiều Dã thế là vui vẻ thỏa hiệp với bộ dạng không tiền đồ của mình.
Mùa đông này Từ Vãn Tinh nghênh đón kỳ thi khảo sát đầu tiên của lớp 11, cũng bước lên con đường mới của cuộc đời.
La Học Minh nhìn sổ điểm mà nước mắt tuôn rơi, trăm triệu lần không ngờ có thể thấy Từ Vãn Tinh song song đạt điểm tiêu chuẩn hai môn tiếng Anh và ngữ văn.

(Trang chính chủ: runghophach.com) Cho dù điểm tiếng Anh của cô vẫn chỉ là nhỉnh hơn đường tiêu chuẩn một chút, cũng không biết có phải giáo viên bộ môn từ bi hay cô nàng lắc xúc xắc chính xác nhưng nói chung là đạt tiêu chuẩn.
Dạo trước ông nhớ dù giáo viên từ bi tới mấy thì cô cũng cách đường tiêu chuẩn này mấy trăm triệu năm ánh sáng.


Hiện giờ có kết quả này không chỉ La Học Minh mà các giáo viên trong văn phòng đều tấm tắc.

Từ Nghĩa Sinh thì đúng là vui quá khóc rưng rức.
Lão Từ lập tức vung tay hào phóng hỏi: “Nói đi con muốn cái gì?”
“Muốn cái gì đều được sao?”
“Chỉ cần không phải sao trời ——” lão Từ dừng lại sau đó cực kỳ khí thế rống lên một tiếng, “Không, dù con muốn sao trời ba cũng sẽ bắc thang lên lấy xuống cho con!”
Từ Vãn Tinh vò đầu, “Ngôi sao thì thôi đi, nhưng có thể cho con nghỉ một tuần không?”
“Con muốn làm gì?”
“Đến quán trà của dì Trương giúp đỡ, kiếm thêm chút tiền lẻ.”
“Cái gì? Lại muốn chơi mạt chược hả?!”
Mắt thấy lão Từ lại dựng lông mày thế là Từ Vãn Tinh liên tục giải thích: “Đám Mập Mạp tổ chức đi núi tuyết ở Tây Lĩnh chơi hai ngày, con cũng chỉ không muốn đòi tiền ba thôi mà.”
Mập Mạp quả thực tổ chức một chuyến đi chơi ngắn ngày, lời cậu ta nói với anh em trong nhóm là: “Sắp lên lớp 12 rồi, tiếp theo mọi người đều căng thẳng, nhân lúc còn thời gian thì không bằng chúng ta đi ra ngoài chơi một chút rồi sẽ nỗ lực.”
Đại Lưu phì một tiếng, “Nỗ lực cái khỉ mẹ nhà cậu ấy.

Từ khi sinh ra tới giờ cậu đã nỗ lực chút nào chưa? Quỷ mới tin cậu lên lớp 12 sẽ chịu nỗ lực.”
Nhưng mặc kệ là ngụy trang hay thực sự thì đám nhỏ phương nam quả thực cũng chưa bao giờ thấy tuyết.

Cho dù năm nay phá lệ có chút tuyết rơi nhưng cũng không thể bọc lên một lớp áo bạc cho Thành Đô, càng miễn bàn đến nỗi khát khao nặn người tuyết và chơi ném tuyết của bọn họ.

Thế nên Mập Mạp vừa đề nghị một cái là mọi người hưởng ứng ngay, ngọn lửa trong lòng đám nhỏ cứ thế bùng lên.
Kỳ thật Từ Vãn Tinh còn có tâm tư riêng.

Cô luôn cảm thấy Kiều Dã giúp mình rất nhiều lại không có gì để báo đáp.
Ngày ấy có điểm cô vội chạy tới cái bảng cuối phòng để xem, lúc thoáng thấy mình từ số 30 bay lên số 19 thì đồng thời phía sau cũng vang lên giọng của cậu ——
“Nâng 11 bậc, coi như miễn cưỡng qua cửa.”
Từ Vãn Tinh quay đầu vừa lúc thấy ánh mắt của Kiều Dã.

Cậu không nhìn điểm của mình mà lại đảo qua thành tích của cô, lại còn đưa ra một lời bình: “Tiếng Anh vẫn loanh quanh ở đường tiêu chuẩn, loại trình độ này hơn phân nửa là do giáo viên đồng tình hỗ trợ cậu một chút.”
“Này cậu nói chuyện tử tế xem nào, cái gì gọi là đồng tình hả?!”
“Ngữ văn 101 điểm, nếu cậu sửa được đống chữ như gà bới kia thì hẳn sẽ được thêm 10 điểm nữa.”
“Tôi khẩn khoản nhắc nhở cậu yêu quý chính mình, chú ý tìm từ cho đúng!”

……
Cũng mặc kệ lời của cậu khắc nghiệt thế nào thì trong khoảnh khắc cậu cúi đầu cười nhìn cô Từ Vãn Tinh vẫn nhìn rõ vui mừng trong đôi mắt kia.
Cô tiến bộ không thể không kể đến công của cậu.
Lúc biết vào dịp tết Âm Lịch cậu phải về Bắc Kinh ăn tết thì không hiểu sao Từ Vãn Tinh cảm thấy trong lòng cực kỳ vắng vẻ.

Cũng may Mập Mạp đề nghị chuyến đi chơi khiến cô nảy ra ý hay.

Cô rúc trong chăn nhắn tin cho Kiều Dã ——
“Kiều học bá, chúc mừng ngài đoạt được được vị trí số 1 trong niềm tự hào của mọi người.

Hân hạnh mời ngài tham dự chuyến đi chơi núi tuyết với Tiểu Phân Đội Ma Tương, chi phí ăn ở do tôi nhận thầu.”
Ngay sau đó di động bỗng nhiên vang lên khiến cô sợ tới mức luống cuống tay chân mà nhận cuộc gọi.
Đây là lần đầu tiên hai người trò chuyện sau một thời gian dài.
Kiều Dã hỏi cô: “Núi tuyết nào?”
“Núi tuyết ở Tây Lĩnh, chính là ở huyện Đại Ấp ngay cạnh Thành Đô, đi xe mất chừng 4 tiếng.”
“Cậu biết tết Âm Lịch tôi phải về Bắc Kinh ——”
“Chỉ cần hai ngày thôi, nếu cậu đồng ý thì ngày mai có thể sắp xếp luôn, nhất định có thể kịp về trước khi cậu phải đi Bắc Kinh!” Cô tự nói hết lý lẽ sau đó mới chợt nhận ra giọng điệu này nghe có vẻ tha thiết, thế là cô nhanh chóng trấn định lại, rồi hắng giọng nói, “Sắp lớp 12 rồi, đến lúc đó thật sự sẽ không có thời gian thả lỏng đâu.

Trước một năm đen tối cùng nhau đi chơi một chuyến cậu thấy sao?”
Đây là cái cớ của Mập Mạp và cô đương nhiên thuận tay lấy dùng.
Vì thuyết phục Kiều Dã nên cô đã sử dụng thủ đoạn mềm mỏng lẫn cứng rắn, chỉ mong cậu có thể phối hợp sắp xếp thời gian.
Với mỗi thiếu niên thì tâm tình dành cho vui chơi luôn có, huống chi một người xưa nay khắc nghiệt với bản thân, ít tham gia hoạt động giải trí như Kiều Dã.

Cậu luôn có thể làm chủ được việc của mình, vì thế sau khi hỏi qua cha mẹ về thời gian thế là cậu đồng ý.
Chỉ là —— “Chi phí tôi tự lo, cậu không cần bỏ.”
Vì thế vừa bắt đầu nghỉ đông Từ Vãn Tinh và đám Tiểu Phân Đội Ma Tương đã bắt đầu thu xếp hành trình tới núi tuyết chơi.

Cô dùng thời gian ba ngày đến quán trà Thịnh Vượng chơi bài kiếm tiền, khí thế xưa nay chưa từng có, tốc độ tính nhẩm cũng bay nhanh.
Trong đầu cô nhanh chóng tính toán số quân bài của mình và đối phương, lại dự đoán xem ai có quân bài gì và tính toán chuẩn xác.

……
Từ Vãn Tinh tập trung tinh thần khống chế ván bài, qua ba ngày cô chơi liên tiếp, thắng đầy bồn đầy chén.

Đương nhiên cô cũng không dám đánh lớn, thắng thua cũng chỉ tí chút, ít nhất đủ tiền đi chơi là dừng.
Dì Trương tấm tắc khen, “Nửa học kỳ không chơi nhưng tay nghề này không hề mai một chút nào đâu nhỉ.

Nói xem, có phải cháu trộm luyện tập hay không?”
Từ Vãn Tinh bĩu môi với cái sạp ở bên ngoài rồi nói, “Dì xem cái bộ dạng khổ đại cừu thâm của ba cháu đi, ông ấy hận không thể lập tức xách cổ cháu ra ngoài đánh 80 trượng kia kìa.

Ông ấy mà chịu để cháu trộm luyện tập ở nhà sao?”
Vì không để học bá phải nhọc lòng nên cô giao hết việc sắp xếp hành trình cho đám Xuân Minh.

Lấy đầu óc của Xuân Minh và tâm tư tinh tế của cậu ta thì Từ Vãn Tinh không hề có chút lo lắng gì, đồng thời cực kỳ yên tâm về chuyến đi này.
Lúc thấy Xuân Minh chia cho mỗi người một tờ hành trình, trước mọi hạng mục hoạt động đều có một hình trái tim đỏ chói thì mọi người đều tâm phục khẩu phục.

Mập Mạp còn vỗ vai cậu chàng sau đó một lời khó nói hết mà đi luôn.
Vào buổi sáng ánh mặt trời sáng lạn, đoàn người bước lên xe buýt đi tới Đại Ấp.

Trong đám người ngoại trừ Kiều Dã và Từ Vãn Tinh thì có Xuân Minh, Mập Mạp, Đại Lưu và Vạn Tiểu Phúc.

Vạn Tiểu Phúc là do Mập Mạp kéo tới ghép cho đủ số, lý do là trong đội không thể chỉ có một vị học bá nếu không dễ hình thành tình trạng mất cân bằng chỉ số thông minh.

Để học bá và học bá giao lưu đi, như thế bọn họ mới có thể tiến hành giao lưu giữa đám học dốt với nhau.
Trên xe đã ngồi kha khá hành khách, chỉ còn vài chỗ đây đó còn trống.

Từ Vãn Tinh đi tuốt ở đầu, phía sau cô là Vạn Tiểu Phúc vì thế hai người đương nhiên ngồi ở hai chỗ phía trên.
Dư lại bốn người đi xuống hàng ghế cuối cùng ngồi xuống, xa xa mà nhìn lên trên.
Xe chạy bốn tiếng trên đường núi lung lay, sau khi hưng phấn qua đi mọi người đều dựa vào lưng ghế mơ màng ngủ.

Mập Mạp là người ngủ trước, cậu ta ngáy rung trời khiến mấy kẻ còn lại bị đánh thức hết.
Kiều Dã theo bản năng ngước mắt nhìn ghế đầu tiên thì thấy Từ Vãn Tinh cũng rúc trên ghế ngủ đến hô mưa gọi gió.

(Trang chính chủ: runghophach.com) Nhưng đường núi bảy cong tám vặn, xe buýt thi thoảng lại lượn một cái thế là cô càng ngày càng dựa gần Vạn Tiểu Phúc ở bên cạnh.
Cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan, mặc cho đám đồng đội bên cạnh dần thích ứng với tiếng ngáy của Mập Mạp và tiến vào cảnh mơ thì Kiều Dã vẫn không ngủ.
Cậu yên lặng nhìn cái đầu xù xù kia, dưới ánh nắng chiếu rọi nó như tỏa ra chút ánh sáng nhàn nhạt, màu tóc cũng biến thành màu sô cô la.


Cái đầu ấy hơi nghiêng sang bên cạnh, cuối cùng ầm một cái dừng trên vai ai đó.
Trong lòng cậu lộp bộp một chút, tâm tình không vui bắt đầu lên men.
Kiều Dã cởi dây an toàn, trầm mặc đứng lên nhẹ tay nhẹ chân vòng qua mọi người đang ngủ say và đi tới hàng phía trước vỗ vai Vạn Tiểu Phúc.
Vạn Tiểu Phúc mơ màng tỉnh lại nhìn cậu rồi ngây ra: “À, Kiều Dã hả? Làm sao vậy?”
“Tôi bị say xe, có thể đổi chỗ cho tôi không?” Cậu thấp giọng chỉ chỉ vào cái người ngồi cạnh đang ngủ ngon lành và ra hiệu yên lặng.
Vì thế Vạn Tiểu Phúc cũng không nhịn được nhẹ giọng, gần như chỉ nói bằng khẩu hình: “A? Ờ, được, được.”
Trước khi cậu ta đứng dậy Kiều Dã đã nhẹ nhàng đỡ lấy cái đầu của Từ Vãn Tinh sau đó thế chỗ Vạn Tiểu Phúc mà ngồi xuống và ngước mắt nói cảm ơn.
Nhìn theo Vạn Tiểu Phúc rời đi cậu mới buông tay tùy ý để cái đầu xù xù kia dựa lên vai mình.

Lúc xuất phát mặt trời chưa lên cao, màn xe cũng chưa kéo chặt nhưng hiện giờ ánh nắng theo cửa sổ chiếu vào khiến cô nàng Từ Vãn Tinh dù ngủ mơ nhưng vẫn không nhịn được nhíu mày.
Kiều Dã nghiêng đầu thấy rõ từng sợi lông mi của cô.

Cô nhóc không trang điểm, phải nói là chưa từng trang điểm nhưng dưới ánh mặt trời cũng khó thấy chút tỳ vết nào.

Làn da cô như tào phớ, trắng như tuyết, gò má còn chút bụ bẫm của trẻ con chưa biến mất.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại ghé sát vào, chỉ thấy mùi sữa bò nhàn nhạt tỏa ra.

Là mỹ phẩm dưỡng da nào thế nhỉ? Cậu nhìn cô rồi cảm thấy người tùy tiện như cô hẳn sẽ không dùng mỹ phẩm dưỡng da gì.

Thế nên —— cậu đi tới kết luận cô nhóc này hẳn là bôi kem của trẻ con.
Nghĩ thế nên cậu lập tức nhếch môi cười.
Cậu giơ tay kéo màn xe lại, thấy cô dần giãn mày thì cậu chậm rãi điều chỉnh tư thế cho cả hai đều có thể thoải mái.

Trên vai nặng trĩu nhưng tâm tình của cậu lại dần dần sinh động hẳn lên.
Cuối cùng cậu liếc cô một cái, sau đó không khách khí nghĩ chờ cô tỉnh nhất định phải gõ trán cô nàng một cái.

Con gái sao có thể tùy tiện dựa vào vai người khác ngủ chứ? Vạn Tiểu Phúc còn đỡ, tốt xấu gì cũng là một học sinh phẩm chất ưu tú, nhưng nếu đổi thành kẻ khác bụng dạ khó lường thì không phải sẽ bị người ta chiếm hết tiện nghi à? Cô nàng còn ngủ như heo nữa chứ……
Đang nghĩ ngợi thì lại tới khúc cua, đầu xe vừa chuyển thế là đầu Từ Vãn Tinh cũng không chịu khống chế nghiêng sang bên khác.

Kiều Dã nhanh tay lẹ mắt vội vàng vớt được cô trở về, sau đó ——
Sau đó cậu ôm cái đầu xù xù kia, không chút do dựa ấn lên vai mình.

Phải ấn chặt một chút để cô không thể nghiêng đi đâu nữa.

Nhìn cô êm đẹp chép chép miệng rồi lại tiếp tục ngủ thế là cậu nhếch môi vừa lòng cười.


Bình luận

Truyện đang đọc