NGÔN NGỮ HOA HỒNG


Việc bó bột thạch cao thật ra không nhanh lắm, chờ xử lý xong cho Lạc Dĩ Hành thì buổi sáng đã trôi qua.
Lâm Khinh làm người tốt tới cùng, dứt khoát đẩy anh ra tận cửa, đợi thư ký Vương tới đón mới xoay người về.
Nhìn bóng lưng anh ngồi xe lăn rời đi, cô thở dài, cục đá trong lòng rốt cục cũng hạ xuống.
May mắn không có chuyện gì lớn xảy ra.
"Bác sĩ Lâm!" Giọng nói từ xa truyền tới sau lưng cô, Lâm Khinh không kịp chuẩn bị thì ai đó đã sượt qua.
Chỗ bị thương khi ngã lúc sáng lại bị người mới tới vô tình nhéo một cái khiến cô đau đớn kêu lên một tiếng.
"Xin lỗi, xin lỗi, cô không sao chứ?" Trần Ý vội buông tay ra, lo lắng nhìn cánh tay cô.
Vẻ đau đớn trên mặt Lâm Khinh chỉ thoáng qua trong chốc lát, cô nhanh chóng trở lại bộ dáng thường ngày, sau đó cười với cô ấy không chút để bụng.
"Không sao, cũng tan rồi, một lát là hết thôi."
"Thật sự không sao chứ?" Trần Ý không tin lắm: "Tôi nghe bác sĩ Tống nói có chuyện nên nhanh chóng chạy tới.

Cũng may là không có vấn đề gì lớn, làm tôi sợ chết khiếp."
"Không sao, phương hiện này tôi chuyên nghiệp lắm, cho nên tôi nói không phải vấn đề lớn thì chính là không phải vấn đề lớn." Lâm Khinh dùng một cái tay khác vỗ đầu Trần Ý, an ủi: "Vất vả cho cô rồi, cảm ơn nha, bây giờ không sao nữa rồi, thế nên đang vội làm gì thì đi làm đi."
"Ừm, nếu cảm thấy không thoải mái nhớ tới chỗ tôi." Trần Ý lại nhìn toàn bộ một lần nữa rồi mới đặt đồ ăn nhẹ xuống.
Hai người sánh vai đi cùng một đoạn đường, trên đường trở về, Trần Ý hơi cúi đầu, nghiêng người lại gần hỏi: "Bác sĩ Lâm, người cô tiễn lúc nãy là Lạc tổng đúng không."
Trên mặt cô ấy không giấu được vẻ tò mò, Lâm Khinh yên lặng nhìn cô vài giây, rốt cục nhịn không được bật cười thành tiếng.
Gõ đầu cô ấy, cô gật đầu: "Ừ, cô lại muốn biết chuyện gì của Lạc tổng phải không?"
"Nào có, tôi là fan lý trí, nhưng anh Lạc rất giỏi che dấu.

Nếu anh ấy không tới bệnh viện của chúng ta, tôi thậm chí cũng không biết anh ấy bị thương."
"Trên mạng không có chút tin tức nào sao?" Lâm Khinh hơi kinh ngạc, sau đó nói đùa: "Tôi còn nghĩ nếu chẳng may bị một vài fan của anh ấy tìm thấy thì làm sao."
"Yên tâm yên tâm, mấy cô đó thấy cô không chừng lại càng kích động, ai lại không yêu em gái xinh đẹp cơ chứ?" Trần Ý nghiêng đầu nhìn Lâm Khinh chân thành nói.
Cô ấy lớn lên thật xinh đẹp.
Có lẽ là trời phú, dù làm công việc bác sĩ phải thức đêm thì da mặt cô vẫn không tồi, nếu không soi kỹ thì còn không thấy được lỗ chân lông nào.
Diện mạo của cô có chút dịu dàng của phương Nam, lúc nhìn người khác, trong mắt cô luôn có sự ấm áp và nhiệt tình, giống như mưa phùn vào mùa xuân theo khe hở thấm vào tận xương cốt.

Thoải mái mà thú vị.
Lâm Khinh khẽ nhướng mày, "Thật sao? Vậy tại sao mỗi ngày cô bên cạnh tôi mà lúc nào cũng Lạc tổng Lạc tổng?"
"Tôi..."
"Được rồi, không đùa nữa, yên tâm, Lạc tổng của mọi người sức khỏe rất tốt.

Chắc là một hai tháng nữa sẽ ổn cả thôi."
Trần Ý giải tỏa được bất an trong lòng, khi sắp tới cửa cô lại kéo Lâm Khinh thì thầm: "Bác sĩ Lâm, tốt hơn hết cô không nên thân thiết với bác sĩ Tống quá."
"Làm sao vậy?"
"Không phải bác sĩ Tống là người xấu, chỉ là tôi cảm thấy anh ta có vẻ, một chút, thật sự có chút không thích cô lắm." Trần Ý tìm từ một lúc lâu, thấy Lâm Khinh không có phản ứng lớn gì thì lại tiếp tục giảng giải: "Lúc trước có một bệnh nhân đến phòng cấp cứu, đã lớn tuổi, không nhiều việc lắm nhưng tương đối khó giải quyết.

Lúc đó bác sĩ Tống hai ngày liên tục không ngủ, vì vậy anh ta đã lên kế hoạch đổi bác sĩ."
Cô dừng lại, nói tiếp: "Ban đầu tôi nghĩ sẽ gọi cho cô, ca này rốt cuộc kỹ thuật cũng không phải quá khó, nhưng anh ta lại gọi điện thoại cho Trần Lập đang nghỉ, đây không phải nói rõ là không tin tưởng cô sao? Cho nên nếu có thể cô vẫn nên cẩn thận một chút."
Lâm Khinh nhất thời không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Trần Ý lại lần nữa, ngay lúc cô ấy cho rằng mình làm Lâm Khinh khó chịu, cô lại bật cười.
"Tôi còn tưởng là chuyện lớn gì."
Giọng điệu thoải mái, hệt như cành liễu vào mùa xuân, tràn đầy sức sống mà lại động lòng người.
"Không phải vấn đề gì to tát.

Việc chọn người mà mình tin tưởng cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa, ở một nơi như bệnh viện, thật sự phải cân nhắc thật kỹ.

Về phần bác sĩ Tống..."
Lâm Khinh xoay người mở cửa, trước khi đi vào cô quay đầu lại cong mắt: "Tôi sẽ để cho anh ta thấy, có rất nhiều nhiều người không tin tôi, không thay đổi suy nghĩ, yên tâm, chỉ là vấn đề thời gian."
Giọng điệu vững vàng, bình tĩnh và tự tin.
Nói xong những lời này, cô lập tức đóng cửa khoa chỉnh hình, để lại Trần Ý đứng tại chỗ ngẩn người.

Một lúc sau Trần Ý mới nhúc nhích bước chân, cô ấy nâng tay che lại trái tim mình, khuôn mặt có chút ửng hồng.
Là ảo giác phải không? Bác sĩ Lâm giống như đột nhiên phát sáng...
Ngầu, quá ngầu...
Có vẻ như lời hứa với Lạc Dĩ Hành cũng không làm xáo trộn bất cứ điều gì trong cuộc sống của Lâm Khinh.
Sau khi cô về nhà liền đem chuyện này từ đầu tới cuối kể cho Hà Thần Kiều.
Đương nhiên là ngoại trừ chấn thương.
Hà Thần Kiều đóng băng tại chỗ trong vài giây, sau đó như sắp bay lên trời.
Nhìn Lâm Khinh vẫn bình tĩnh, thậm chí có chút khó hiểu tại sao lại như vậy.

Cô ấy hận không thể rèn sắt thành thép mà lắc lắc bả vai cô.
"Đó là Lạc Dĩ Hành đấy! Ai mà không muốn ăn cơm với một người như vậy chứ, cậu đánh cho mình tỉnh đi!" Hà Thần Kiều quát cô.
Bởi vì bị hoảng, Lâm Khinh nói không ổn định: "Mình gặp phải sự cố, cậu không quan tâm tới mình sao?"
"Mình có quan tâm." Hà Thần Kiều bình tĩnh lại trong chớp mắt, sau đó tiếp tục lay cô: "Nhưng người ăn cơm với cậu là Lạc Dĩ Hành đó! Cậu rốt cuộc là bảo bối gì, sao lại có mạng lưới quan hệ như thế!"
"Không đúng, cậu ấy là cậu ấy, mình là mình.

Dù cậu ấy có quyền lực tới đâu cũng không liên quan đến mình.

Có ích lợi gì đâu."
"Hừ, cậu tự đoán đi." Hà Trần Kiều ngồi bên cạnh cô, biết cô đang mệt nên chỉ ghé sát vào: "Đã quyết định thời gian và địa điểm chưa?"
"A, vẫn chưa chọn, may là cậu nhắc mình! Mình sẽ đi nói chuyện với cậu ấy." Lâm Khinh sửng sốt, sau đó lập tức đứng dậy, mặc kệ Hà Thần Kiều ở phía sau đang làm gì, lập tức chạy vào phòng.
Nghe thấy âm thanh giòn dã của ổ khoá, Hà Thần Kiều chỉ sững người trong chốc lát, sau đó chạy bạch bạch tới, gõ vào cửa.
Gõ rất lâu mà không có phản ứng gì, cô đành miễn cưỡng buông tha.
Cái gì mà quên nói cho anh ta, rõ ràng là không muốn tiếp tục nói chuyện với cô.

Hừ, cô không thèm.
Còn Lâm Khinh trốn trong phòng không nghe động tĩnh bên ngoài mới nhỏ giọng bật cười.
Hà Thần Kiều cái gì cũng tốt, nhưng khi cô ấy biết được chuyện gì đó thì sẽ nói không ngừng, để tránh một loạt rắc rối sau này, cô quyết định cơm nước xong mới tám tiếp với cô ấy.
Nếu tiếp tục nói chuyện, chắc là sẽ tới nửa đêm.
Cô không muốn thức đêm đau khổ như ngày hôm đó nữa đâu.
Nhưng mà chỗ ăn thì sao...
Cô đúng thật đã suy nghĩ kỹ.
Đột nhiên nhớ ra mình cũng đã thêm WeChat của Lạc Dĩ Hành, Lâm Khinh mở điện thoại, ngã xuống giường tìm anh, bấm vào hộp thoại.
Ảnh đại diện của anh cũng là một con mèo con, nhưng mà là một khối màu đen, thậm chí nhìn không kỹ thì không nhận ra đó là mèo con.
Tên cũng rất đơn giản, lyh, tên viết tắt của anh.
Quả thực rất bá đạo tổng tài nha...
Lâm Khinh nhìn lịch sử trò chuyện mấy ngày trước, suy nghĩ rồi trực tiếp gửi một đoạn voice chat qua.
"Xin chào, mình đã tìm được địa điểm ăn uống rồi, ngày mai mình trực ca đêm và rảnh vào ban ngày.

Ban ngày cậu rảnh không? Mình sẽ gửi cho cậu địa chỉ, cậu xem qua chút nha."
Đầu ngón tay mảnh khảnh mở file vừa thu xong, Lâm Khinh hài lòng gật đầu.
Tin nhắn trả lời từ bên kia cũng không nhanh, sau khi cô xem xong hai tập phim thông báo tin nhắn của anh mới hiện lên.
Gần như ngay lập tức, Lâm Khinh mở điện thoại ra.
Câu trả lời của Lạc Dĩ Hành vẫn rất đơn giản và thẳng thắn, chỉ một chữ.
"Được."
Cô còn chưa kịp trả lời, bên kia lại gửi thêm một tin nhắn.
"Xin lỗi, vừa rồi mình đang họp."
Anh giải thích khiến Lâm Khinh có chút ngạc nhiên.
Xoá bớt tin nhắn trong khung chat, cuối cùng câu cũng thay đổi.
"Nhớ chú ý cơ thể, làm việc điều độ, chờ tới khi chân cậu tốt hơn thì hẵng tiếp tục."
Kèm thêm một chú mèo con xinh xắn với một đôi mắt to chớp chớp.
"Được, xin lỗi, mình sẽ chú ý."
"Ý mình không phải muốn cậu xin lỗi, cậu làm việc tiếp đi nha, không quấy rầy cậu nữa, mình cũng còn chút việc."
"Ừm, tạm biệt."

"Tạm biệt ~"
Gửi thêm một biểu tượng cảm xúc, Lâm Khinh đặt điện thoại xuống.
Trước khi đứng dậy đi tắm, cô lại cầm lịch sử trò chuyện lên, trong lòng cảm thấy vui vẻ lạ thường.
Giống như cảm giác có tài khoản và tám chuyện với bạn bè trong lớp như trước đây.
Mang theo sự mới lạ và thú vị.
......
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng tràn vào từ cửa sổ, nhẹ nhàng trải rộng toàn bộ căn phòng quạnh quẽ.
Những cơn gió tháng ba không hề nhẹ nhàng, lúc nào cũng mang theo chút se lạnh của mùa đông.
Làn gió mát lạnh xuyên qua khe hở, theo ngón tay mảnh khảnh men theo lên trên, nhẹ nhàng thổi tung sợi tóc trên trán.
Anh lặng lẽ nhắm mắt lại, trong mông lung lộ ra vài phần yếu ớt.
Điện thoại sáng lên, Lạc Dĩ Hành mở mắt, lại nhìn vào phần trò chuyện ngắn ngủi.
Đầu ngón tay tay trượt lên trên vài cái, sau đó nhấn vào.
Giọng nói ngọt ngào vang lên trong phòng.
Gió phả vào gương mặt đang nóng lên trong chốc lát.
Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt của Lạc Dĩ Hành theo tiềm thức mang theo sự mềm mại.
Trong vô số tòa nhà bê tông được chiếu sáng rực rỡ sẽ có một nơi có cô ấy.
Anh thích ở đây bởi vì từ đây nhìn ra là hướng nhà cô.
"Bảo..."
Đôi môi mỏng khép lại mở ra, lộ ra một cái tên không thể cưng chiều hơn.
...
Sau ngày thứ tư hai người gặp nhau, Lâm Khinh dậy thật sớm.
Hà Thần Kiều nhìn cô dậy vào lúc sớm tinh mơ, trong mắt có chút khó tin.
"Hôm nay nghỉ mà sao dậy rồi? Còn thay quần áo, sao vậy, cậu định ra ngoài hả?"
"Bí mật." Lâm Khinh ngáp một cái, đưa ngón tay lên về phía cô ấy.
Hôm nay cô ăn mặc đơn giản, áo sơmi trắng phối cùng quần jean và áo khoác denim màu tím, rất phù hợp với mùa xuân.
Cô buộc tóc đuôi người, trên mặt cũng chỉ bôi kem chống nắng, hơn nữa cộng thêm khuôn mặt lệch tuổi kia nhìn rất giống sinh viên.
Trước khi bước ra cửa, Lâm Khinh thè lưỡi với Hà Thần Kiều, giọng nói còn mang chút tinh nghịch.
"Mình đi ăn cơm với Lạc tổng của cậu đây, bái bai ~".


Bình luận

Truyện đang đọc