NGỌN SÓNG KHÔNG TÊN

Thi Hảo biết giá trị của bạn trai mình cao đến chừng nào, cô cũng biết đối với Lương Tây Kinh mà nói,  món quà "đặc biệt" mà anh tặng cô cho dịp giáng sinh này cũng chẳng đáng là gì.

Nhưng cô lại không thể nhận nó.

Bầu không khí im lặng một hồi lâu, Lương Tây Kinh cụp lông mi xuống nhìn Thi Hảo: "Em không muốn sao?"

"Ừ." Thi Hảo trả lời một cách thẳng thắn: "Em không muốn."

Thi Hảo nhét cây bút về lại cho Lương Tây Kinh, cô nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, nghiêm túc nói: "Em thì thích biệt thự lắm, em cũng biết việc anh tặng biệt thự cho em có ý nghĩa gì."

Lương Tây Kinh muốn cho cô cảm thấy an toàn, anh cũng muốn cho cô một mái nhà.

Thi Hảo rất thẳng thắn và thành thật. Đúng là cô rất thích ngôi nhà này và cô cũng mơ ước trở thành một người phụ nữ giàu có thật nhưng món quà này quá quý giá, cô không thể nhận nó được.

Lương Tây Kinh nói nhỏ: "Em biết rồi mà cũng vẫn không nhận hả?"

Thi Hảo: "Thì cũng vì biết nên em mới không nhận đó."

"..."

Sau một hồi im lặng, Lương Tây Kinh chọt vào bản hợp đồng làm quà tặng mà Thi Hảo đang cầm trong tay, anh nói chậm rãi: "Em biết mà, cho dù hôm nay em không chịu ký tên thì anh vẫn sẽ có cách sang tên em để làm chủ của căn biệt thự này."

Thi Hảo nghẹn họng trân trối. Cô nhìn anh với vẻ mặt hết nói nổi: "Lương Tây Kinh, anh đừng lãng phí như vậy có được không?"

"Lãng phí ấy hả?" Lương Tây Kinh lại nhét cây bút về lại vào tay Thi Hảo: "Tặng cho em thì sao mà lãng phí được?"

Thi Hảo không còn lời nào để nói.

Hai người đang giằng co với nhau thì điện thoại di động của Lương Tây Kinh vang lên.

Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo một cái: "Em ký vào đi, anh đi nghe điện thoại đã."

Thi Hảo không trả lời, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Lương Tây Kinh, sau đó cô chuyển ánh mắt về bản hợp đồng.

Vài giây sau, Thi Hảo lại đặt bản hợp đồng về lại chỗ cũ mà không hề có chút do dự nào.

Khi Lương Tây Kinh đã gọi điện thoại xong và trở lại phòng khách thì Thi Hảo đã không còn ở đó nữa. Anh nhìn món quà mà anh đã tặng Thi Hảo được để lại chỗ cũ, trong lòng anh hiểu rõ một khi cô đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi.

Đúng thật là Thi Hảo sẽ không ký bản hợp đồng này.

Lương Tây Kinh đứng tại chỗ và suy nghĩ một lúc, sau đó anh lấy điện thoại di động của mình ra rồi gửi một tin nhắn cho trợ lý. 

Sau khi gửi xong, Lương Tây Kinh lên tầng tìm Thi Hảo.

Lúc Lương Tây Kinh lên đến nơi là Thi Hảo đang nói chuyện phiếm với Ôn Ỷ và Thẩm Âm. Lần trước sau khi ba người gặp nhau ăn cơm, Ôn Ỷ đã hết sức nhiệt tình lập một nhóm chat, có chuyện gì thì mọi người cùng vào nhóm nói chuyện.

Thẩm Âm đang khoe đống quà giáng sinh mà năm nay cô ấy nhận được, nhân tiện nói cho hai người còn lại rằng cô ấy cũng đã gửi quà cho hai người họ, chỉ có điều có thể ngày mai quà mới được gửi đến nơi.

Ôn Ỷ: [Quà gì thế?]

Thẩm Âm: [Ngày mai cô sẽ biết thôi.]

Vừa nhắc đến quà, Thẩm Âm tag Thi Hảo vào hỏi xem Lương Tây Kinh đã tặng quà gì cho cô.

Mặc dù giáng sinh là một lễ lớn của nước ngoài nhưng bây giờ vẫn có rất nhiều người đón giáng sinh ở Trung Quốc. Chẳng lẽ Lương Tây Kinh không chuẩn bị quà cho cô?

Thi Hảo cười: [Anh ấy có chuẩn bị quà cho tôi.]

Ôn Ỷ: [Tổng giám đốc Lương chuẩn bị quà gì cho cậu thế?]

Thi Hảo: [Thế tổng giám đốc Tần đã chuẩn bị quà gì cho cậu đấy?]

Thẩm Âm: [?]

Thẩm Âm: [Hai người đều có đàn ông tặng quà giáng sinh hả?!]

Chỉ có mình cô ấy là không có sao?

Thi Hảo nín cười: [Tổng giám đốc Thẩm không có biểu hiện gì luôn à?]

Thẩm Âm: [Anh ấy đang đi công tác ở nước ngoài, có thể có biểu hiện gì được?! Hồi sáng tôi gửi tin nhắn cho anh ấy mà anh ấy vẫn chưa trả lời tôi đây này!]

Ôn Ỷ: [Tổng giám đốc Thẩm đúng là không coi ngôi sao lớn của chúng ta ra gì mà.]

Thi Hảo: [Đúng vậy! Tổng giám đốc Thẩm đúng là quá đáng hết sức.]

Thẩm Âm: [Còn có thứ quá đáng hơn nữa cơ. Nể tình anh ấy đẹp trai, tôi cũng không so đo với anh ấy.]

Ôn Ỷ: [Cô theo đuổi được anh ấy rồi tính toán sau, đến lúc đó cho anh ấy nhận thua luôn.]

Thi Hảo: [Đồng ý.]

Thẩm Âm: [Ý kiến hay đấy nhưng các cô vẫn chưa nói cho tôi biết mấy người Lương Tây Kinh đã tặng quà gì cho các cô nữa. Cho tôi xem thử đi, để tôi nhìn cho đã.]

Tất nhiên cái câu “nhìn cho đã” này chỉ là một câu đùa thôi.

Có điều Thi Hảo vẫn chưa kịp chụp ảnh lại. Nếu Thẩm Âm đã nhắc đến thì cô cứ chụp hai tấm đi vậy.

Khi sắp đứng dậy để đi chụp ảnh, Thi Hảo nghe thấy tiếng bước chân của Lương Tây Kinh.

Cô quay đầu và chạm phải ánh mắt của anh.

"Anh gọi điện thoại xong rồi à?" Thi Hảo hỏi.

Lương Tây Kinh "ừ" một tiếng, anh thấy cô đứng dậy: "Em muốn đi đâu sao?"

Thi Hảo chỉ vào phần quà mà cô vừa ôm lên trên: "Thẩm Âm hỏi em anh đã chuẩn bị quà giáng sinh gì cho em, cô ấy bảo cô ấy muốn xem."

Lương Tây Kinh nhíu mày: "Sao đấy? Cô ấy muốn xem quà anh tặng có qua cửa ải không à?"

Thi Hảo phì cười: "Nếu đúng như thế thì sao? Tổng giám đốc Lương có tự tin về món quà của mình không?"

Lương Tây Kinh lườm cô một cái: "Cô ấy có hài lòng không thì anh không biết nhưng anh biết là em rất thích mấy món quà này."

Về điều này thì Lương Tây Kinh rất chắc chắn.

Anh hiểu Thi Hảo và biết rằng cô thích cái gì nhất.

Thi Hảo không thể phản bác câu nói này bởi vì những gì Lương Tây Kinh nói là sự thật. Từ trước đến nay, Thi Hảo chưa từng không thích món quà nào mà anh tặng cho cô.

Cho dù món quà đó có rẻ tiền hay đắt tiền thì anh đều luôn lựa chọn dựa theo sở thích của Thi Hảo, chọn những món quà mà cô thích nhất để tặng cho cô.

Sau khi nghe câu trả lời của Lương Tây Kinh, đuôi mày của Thi Hảo cong lên.

Thi Hảo chụp đại hai tấm ảnh và gửi vào nhóm chat, Lương Tây Kinh hỏi cô: "Em có muốn đi ra ngoài đi dạo một lúc không?"

Thi Hảo vừa mới ăn no, lúc này cô cũng rất hứng thú với ý tưởng đó.

"Thế thì chúng ta ra ngoài đi dạo cảm nhận không khí giáng sinh chút đi."

Lương Tây Kinh nói "được".

-

Bầu không khí giáng sinh trên đường rất dày đặc, từ những con phố lớn đến ngõ nhỏ, trước cửa của các cửa hàng lớn đến các tiệm nhỏ đều được trang trí cây thông noel và treo những thứ liên quan đến ngày lễ giáng sinh.

Thi Hảo kéo Lương Tây Kinh đi dạo qua các tiệm nhỏ, đi từ tiệm này sang tiệm khác.

Cô chọn một số món quà Tết Dương lịch để dành tặng Ôn Ỷ và Thẩm Âm.

Nghe Thi Hảo đếm, Lương Tây Kinh không nhịn được bèn hỏi: "Không có anh à?"

Thi Hảo quay đầu lại nói: "Em không biết nên tặng anh cái gì."

Lương Tây Kinh: "..."

Thi Hảo nhìn sắc mặt trầm xuống của Lương Tây Kinh, cô cảm thấy buồn cười: "Hay là em tặng anh một bộ quần áo nhé?"

Lương Tây Kinh: "Hửm?"

Đằng trước họ có một cửa hàng thời trang nam. Thi Hảo chỉ tay về phía đó, cô nói với vẻ không chắc chắn lắm: "Em mua rồi anh có mặc không đấy?"

Thi Hảo biết tất cả áo quần của Lương Tây Kinh bao gồm cả giày dép và quần đều được may và thiết kế riêng. 

Lương Tây Kinh rất ít mặc quần áo thương hiệu, hầu hết áo quần của anh đều được may riêng.

Vừa nghe Thi Hảo nói thế, Lương Tây Kinh không nhịn được mà tự hỏi mình. Anh kén chọn đến vậy thật sao?

Anh đã để lại ấn tượng như thế này cho bạn gái của anh sao?

Lương Tây Kinh tự hỏi lòng mình vài giây, sau đó anh nói: "Đồ em mua thì sao anh dám lãng phí được."

Thi Hảo liếc mắt nhìn anh một cái và nói: "Thế thì chưa chắc đâu." 

Lương Tây Kinh nhéo lòng bàn tay của cô, anh kéo thẳng cô vào cửa hàng thời trang nam.

Hai người bước ra khỏi cửa hàng thời trang nam, trên tay  Lương Tây Kinh xuất hiện thêm hai cái túi, thứ đựng trong túi là món quà mà bạn gái đã tặng cho anh.

Thi Hảo chú ý đến nụ cười trên mặt Lương Tây Kinh, cô im lặng mỉm cười.

Cô không ngờ rằng chỉ với bộ áo quần mấy nghìn tệ lại khiến Lương Tây Kinh cảm thấy vui vẻ như vậy. Điều này khiến Thi Hảo cũng kiểm điểm bản thân mình. Sau này cô nên đối tốt với bạn trai mình một chút, mắc công anh lại cảm thấy hạnh phúc mỗi khi nhận được những món quà đơn giản như vậy.

Hai người bên ngoài đi dạo non nửa ngày rồi lại đến khu giải trí điện tử chơi một tiếng.

Trước đây Thi Hảo chỉ mới làm việc ở khu giải trí điện tử chứ chưa thực sự trải nghiệm những trò chơi ở đó.

Có điều sau một tiếng chơi ở đây, Thi Hảo đã đưa ra một kết luận: Đó là cô và Lương Tây Kinh đều không cảm thấy hứng thú như họ nghĩ.

Khu giải trí điện tử quá ồn ào, không thích hợp với bọn họ.

Lễ giáng sinh trôi qua, lại một tuần làm việc mới bắt đầu.

Gần đến tết Dương lịch, niềm nhiệt tình dành cho công việc của mọi người đều không cao cho lắm.

Thi Hảo cũng chẳng khác gì mấy, cô bận đến mức cả người cứ lỡ đễnh.

Tết Dương lịch năm nay cô phải đi gặp Tiêu Bạch Hủy, vì thế cô có hơi căng thẳng.

Thi Hảo nói với Ôn Ỷ về chuyện này, Ôn Ỷ cảm thấy khó hiểu: [Chẳng phải lúc trước cậu đã gặp bà ấy rồi sao?]

Thi Hảo: [Lúc trước với bây giờ không giống nhau.]

Lúc trước Thi Hảo gặp Tiêu Bạch Hủy là gặp với thân phận thư ký của Lương Tây Kinh. Lần này, cô gặp bà ấy với tư cách là bạn gái của anh.

Hai thân phận này khác nhau một trời một vực.

Ôn Ỷ: [… Cũng đúng nhỉ. Mẹ của tổng giám đốc Lương có dữ không?]

Thi Hảo nhớ lại, cô ăn ngay nói thật: [Bà ấy không dữ.]

Ôn Ỷ nói: [Vậy thì cậu cũng không cần lo lắng làm gì, dù gì thì bà ấy cũng đâu thể chia rẽ cậu và Lương Tây Kinh chứ.]

Thi Hảo cười không được mà khóc cũng không xong: [Không phải tớ lo lắng về vấn đề đó.]

Ôn Ỷ: [Thế cậu đang lo lắng điều gì?]

Thi Hảo cũng không biết phải nói sao cho phải. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không kiềm chế được mà nhớ lại cảnh tượng đầu tiên cô gặp Tiêu Bạch Hủy.

Tiêu Bạch Hủy không có tính cách hung dữ, vì là họa sĩ nên trông bà ấy đầy vẻ nghệ thuật. Lần đầu gặp mặt, Thi Hảo đã cảm thấy bà ấy thuộc kiểu người không dính "khói lửa của cuộc sống phàm trần", đã vậy cô còn cảm thấy là bà ấy là người không dễ thể hiện cảm xúc trong lòng.

Thực tế cũng như vậy.

Khi Tiêu Bạch Hủy nói chuyện với Lương Tây Kinh, giọng điệu bà ấy rất nhẹ nhàng, biểu cảm cũng lạnh nhạt. Cả quá trình nói chuyện, bà ấy không hề bày tỏ cảm xúc gì, đến nỗi khi hai người phải rời đi bà ấy cũng không nói một câu đại loại như "sau này lại đến nhé", hay mấy câu dặn dò Lương Tây Kinh "giữ gìn sức khoẻ", "chú ý an toàn" gì đó.

Có đôi lúc Thi Hảo cảm thấy Tiêu Bạch Hủy đúng thật là không thích Lương Tây Kinh như lời đồn.

Nhưng đôi khi cô lại xuất hiện ảo giác rằng thật ra bà ấy rất thương anh.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Thi Hảo vẫn không thể tìm ra nguyên nhân cụ thể cho điều này.

Ôn Ỷ an ủi cô: [Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, đợi đến tết Dương lịch là cậu sẽ biết thôi. Cậu có chuẩn bị quà gì cho bà ấy không?]

Thi Hảo: [Hôm giáng sinh tớ và Lương Tây Kinh đi dạo, tớ đã hỏi anh ấy rồi mua một chiếc khăn lụa rồi.]

Lương Tây Kinh nói ngoài sở thích vẽ vời ra thì Tiêu Bạch Hủy còn có một niềm yêu thích khác là khăn lụa.

Cô không cần tặng quà quá đắt tiền, chỉ cần đơn giản là được.

Ôn Ỷ: [Thế cũng được rồi. Vậy là có phải tết Dương lịch năm nay chúng ta không đón chung với nhau không?]

Vốn dĩ Thi Hảo đang định hỏi Ôn Ỷ xem cô ấy có muốn đến Bắc Kinh chung với mình không nhưng bỗng nhiên cô nhớ lại nhà cũ của Ôn Ỷ ở đó. Ôn Ỷ có rất nhiều kỷ niệm không vui ở Bắc Kinh, cô lo chuyện về Bắc Kinh sẽ khiến cô ấy gợi lại những chuyện buồn.

Nghĩ đến đây, Thi Hảo trả lời: [Chắc buổi tối bọn tớ sẽ về.]

Ôn Ỷ: [Được, đến lúc đó có rảnh thì gặp nhau nhé.]

Thi Hảo: [Ok.]

Mặc dù thời gian làm việc căng thẳng nhưng vẫn chỉ có hai mươi tư giờ trong một ngày.

Chớp mắt một cái mà đã đến thứ sáu.

Thứ sáu là đêm giao thừa. Lúc Thi Hảo tan làm, Lương Tây Kinh đã ở dưới sảnh công ty chờ cô.

Tối nay hai người phải về nhà cũ ăn bữa cơm tối với Lương Hanh.

Ở trên xe, Thi Hảo liếc sang cái người làm tài xế và hỏi: [Sao anh lại lái xe thế?]

Lương Tây Kinh bày ra vẻ mặt "tết Dương lịch rồi, anh phải làm một ông chủ tốt, cho nhân viên nghỉ lễ".

Thi Hảo cười: "Tài xế về nhà rồi à?"

Lương Tây Kinh "ừ" một tiếng: "Anh cho anh ta nghỉ lễ trước rồi."

Thi Hảo "ồ" một tiếng, cô gật đầu: "Anh cũng cho mình nghỉ lễ trước rồi còn gì. Anh làm xong hết việc rồi à?"

"..." Lương Tây Kinh không thể đồng ý với lời nói của cô. Anh lườm bạn gái của mình, nói với vẻ hợp tình hợp lý: "Anh tan làm đúng giờ mà."

"?" 

Thi Hảo không hiểu: "Thế này mà gọi là tan làm đúng giờ á?"

Lương Tây Kinh: "Ông chủ tan làm giờ nào cũng đều là tan làm đúng giờ hết á."

Thi Hảo nghẹn họng, không kìm được mà buột miệng nói: "Nhà tư bản đúng là quá đáng."

Lương Tây Kinh bật cười khanh khách: "Anh quá đáng đến vậy sao?"

Thi Hảo: "Có đó."

Quãng đường từ công ty của Thi Hảo đến nhà cũ khá xa, vả lại còn đúng giờ kẹt xe nên vốn dĩ chỉ cần lái xe bốn mươi phút thì hôm nay Thi Hảo và Lương Tây Kinh phải lái hơn một tiếng mới đến nơi.

Vừa nghe thấy tiếng xe, Lương Hanh đã cố ý ra sân để đợi hai người họ.

"Hảo Hảo." Ông gọi Thi Hảo: cMau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm."

Ông nhìn Lương Tây Kinh bước xuống khỏi chỗ ngồi tài xế, hỏi: "Sao cháu đi lâu thế?"

Lương Tây Kinh trả lời: "Đường kẹt xe ạ."

Lương Hanh liếc anh một cái và nói: "Chắc chắn là kỹ thuật lái xe của cháu không tốt."

"..."

Nghe hai người đấu võ mồm với nhau, Thi Hảo chỉ im lặng mỉm cười.

Cô rất thích cuộc sống sôi nổi náo nhiệt như vậy. Mỗi khi trải nghiệm khoảnh khắc này, Thi Hảo mới thật sự cảm thấy có cảm giác như được về nhà.

Đầu bếp đã chuẩn bị bữa ăn cho hai người.

Sau khi vào nhà, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đi rửa tay rồi ngồi ăn cơm với Lương Hanh.

Bữa cơm tối rất phong phú.

Tất cả các món ăn đều là những món mà Thi Hảo và Lương Tây Kinh thích ăn.

Sau khi ăn cơm với Lương Hanh xong, Lương Tây Kinh hỏi Lương Hanh có muốn ra ngoài đi dạo không.

Lương Hanh nói: "Trời lạnh quá, ông không đi đâu."

Ông ra hiệu cho hai người: "Hai đứa cứ đi đi."

Thi Hảo đáp: "Thế thì chúng cháu ở nhà xem tivi với ông vậy."

Lương Hanh cười với vẻ hiền từ, ông từ chối: "Không cần ngồi chơi với ông đâu. Các cháu dành ra thời gian đến ăn cơm với ông là ông đã vui lắm rồi." Ông nói sâu sắc: "Đêm giao thừa là hoạt động của người trẻ tuổi, hai đứa nên tham gia nhiều vào."

Nói đến đây, Lương Hanh hỏi Lương Tây Kinh: "Có phải Hứa Thực cũng về rồi không?"

Nhà của Hứa Thực cách nhà cũ cũng không xa lắm.

Lương Tây Kinh "dạ" một tiếng: "Cậu ấy về rồi ạ."

Khi hai người vừa về đến nhà là Hứa Thực đã gửi tin nhắn cho Lương Tây Kinh, hỏi xem tối nay anh có tham gia hoạt động gì không.

Lương Tây Kinh nói anh xem chương trình gala cuối năm với Lương Hanh.

Hứa Thực gửi cho anh một emoji chắp tay làm lễ.

Lương Hanh nghe Lương Tây Kinh trả lời thì gật đầu: "Thế thì hai đứa ra ngoài chơi đi."

Lương Tây Kinh nghe thế nhìn Thi Hảo một cái, anh hỏi Lương Hanh: "Ông có chắc là muốn ở nhà một mình không ạ?"

Lương Hanh nói: "Ai nói ông ở nhà một mình chứ? Còn có bác Tôn của cháu ở đây với ông mà."

Bác Tôn mở miệng nói ngay: "Cậu chủ với cô Thi cứ ra ngoài chơi đi ạ, có tôi ở với ông cụ rồi."

Lương Tây Kinh suy nghĩ một lát, anh cũng không từ chối nữa.

Anh hỏi Thi Hảo: "Em có muốn ra ngoài đi dạo một lúc không?"

Thi Hảo hỏi lại: "Đi đâu thế anh?"

Lương Tây Kinh cười và nói: "Em muốn đi đâu thì chúng ta sẽ đi đến đó."

Thi Hảo suy nghĩ: "Hay là hỏi mấy người Hứa Thực xem anh ấy đón giao thừa ở đâu đi."

Lương Tây Kinh nói "Ok".

Nửa tiếng sau, xe của Hứa Thực xuất hiện trước cổng nhà cũ.

Trên xe không chỉ có Hứa Thực mà còn có cả Cận Thanh Trạc.

Sau khi chào hỏi nhau, bốn người lên đỉnh núi để cắm trại đón năm mới.

Ngoài bốn người họ ra thì còn có một số người khác đã đến đó trước rồi. Hứa Thực nói với Thi Hảo rằng giao thừa mỗi năm họ đều dành ra thời gian để tụ tập với nhau, đôi khi tụ tập vào đêm giao thừa, đôi khi là ngày tết Dương lịch.

Mọi người đều rất chào mừng Thi Hảo gia nhập.

Thi Hảo nhoẻn miệng cười, cô tò mò hỏi: "Vậy Tần Yến cũng sẽ đến chứ?"

Lương Tây Kinh trả lời: "Thỉnh thoảng cậu ấy cũng sẽ đến."

Bốn người lên đến đỉnh núi, Lương Tây Kinh giới thiệu một số người bạn mà Thi Hảo không quen cho cô.

Sau khi chào hỏi và làm quen, Thi Hảo đi sang một bên nhóm lửa.

Lương Tây Kinh tán gẫu một lúc với Cận Thanh Trạc rồi bước đến bên cạnh Thi Hảo. Anh sờ tay cô một cách tự nhiên và thân mật: "Em lạnh không?"

Thi Hảo chỉ vào lò lửa nhỏ trước mặt nói: "Em có cái này rồi, không lạnh."

Ánh sáng từ xa chiếu vào vị trí hai người đang đứng. Mượn ánh sáng mờ ảo, Thi Hảo ngẩng mặt lên và nhìn chăm chú vào người trước mặt mình: "Lương Tây Kinh."

Lương Tây Kinh cúi xuống nhìn: "Em muốn nói gì?"

Thi Hảo lắc đầu: "Em chỉ muốn gọi anh thôi."

Lương Tây Kinh ngạc nhiên, đột nhiên anh giơ hai tay ra về phía cô, nói: "Em có muốn ôm không?"

"..."

Thi Hảo tò mò: "Sao tự dưng anh lại muốn ôm em thế?"

"Không có lý do nào cả." Lương Tây Kinh ôm cô vào lòng. Anh không hề cảm thấy hành động này đối với mấy tên độc thân khác ở đằng kia là một đòn chí mạng. Anh nói với giọng chậm rãi: "Muốn ôm bạn gái cũng cần có lý do nữa hả?"

Thi Hảo bị chọc cười bởi lời nói của Lương Tây Kinh. Cô muốn nói "đúng là không cần" nhưng suy nghĩ này của anh đúng là có hơi đột ngột.

Điều Thi Hảo không biết là người Lương Tây Kinh muốn ôm không chỉ là Thi Hảo hiện tại mà còn là Thi Hảo của trước kia. Anh biết Thi Hảo của trước đây luôn cô đơn một mình vào ngày tết.

Anh biết người ở bên cạnh Thi Hảo chỉ có mỗi Ôn Ỷ.

Nhìn hai người ôm nhau, Hứa Thực làu bàu một tiếng: "Hai người có nghĩ cho rất nhiều người còn độc thân bên này không hả? Khoe tình cảm cũng không phải khoe như hai người đâu nhé."

Lương Tây Kinh nghiêng đầu nhìn Hứa Thực: "Thế cậu nói xem tôi phải khoe như thế nào đây?"

Hứa Thực nghẹn họng.

Thi Hảo vui vẻ tựa vào vai của Lương Tây Kinh, cô nói nhỏ: "Chúng ta vẫn nên tách nhau ra trước đi."

"Hửm?"

Thi Hảo dỗ dành người đàn ông trước mặt: "Về nhà rồi ôm sau cũng được."

Nghe thế, Lương Tây Kinh miễn cưỡng đồng ý.

"Cũng đúng, người độc thân ở đây nhiều quá." 

Thi Hảo: "..."

Điểm lợi khi cắm trại trên đỉnh núi là ở đây vừa yên tĩnh vừa sôi động.

Mọi người đều có thể vui chơi và thể hiện bản thân. Bởi vì mọi người đều thân nhau nên bầu không khí trở nên vô cùng sôi động.

Ngoại trừ việc có hơi lạnh ra, Thi Hảo không cảm thấy có bất kỳ điểm yếu nào.

Khi đếm ngược, Thi Hảo và Lương Tây Kinh cùng đứng bên đỉnh núi. Họ nhìn pháo hoa bùng lên trên bầu trời đêm phía xa ngoại thành, nói cùng một lúc: "Chúc mừng năm mới."

Sau khi nói xong, hai người nhìn nhau cười.

Lương Tây Kinh cúi đầu, anh chạm môi nhẹ nhàng vào môi của Thi Hảo, giọng nói trầm ấm: "Sau này năm nào chúng ta cũng đều sẽ đón năm mới với nhau."

Đuôi mắt Thi Hảo cong lên, làm bộ nói: "Thế thì phải xem anh thể hiện như thế nào rồi."

Lương Tây Kinh hiểu ý, cười cười: "Anh sẽ cố gắng nhiều hơn."

Sau đêm giao thừa, Thi Hảo và Lương Tây Kinh không quay lại biệt thự mà qua đêm ở nhà cũ.

Khi hai người về nhà cũ, đèn trong phòng khách vẫn còn sáng.

Lương Hanh và bác Tôn đều đã đi nghỉ, đèn được bật sáng để chờ đợi hai người.

Lương Tây Kinh chú ý đến cảm xúc gợn sóng của Thi Hảo, anh nói nhỏ: "Em sao thế?"

Hàng lông mi của Thi Hảo rung nhẹ, cô nhẹ giọng nói: "Lương Tây Kinh."

"Ừm?" 

Thi Hảo nhìn thẳng vào đôi mắt Lương Tây Kinh: "Sau này chúng ta về thăm chủ tịch nhiều hơn nhé?"

Lương Tây Kinh dừng lại, anh hiểu ý của cô.

Anh nắm chặt tay cô, nói nhỏ: "Được."

Nghĩ đến việc hôm sau phải đi Bắc Kin, Lương Tây Kinh hiếm khi không dày vò Thi Hảo.

Sau khi rửa mặt, hai người đi ngủ sớm.

Vào trưa hôm sau, lúc 11 giờ, hai người đã đến Bắc Kinh.

Người đến sân bay đón họ là Tần Yến.

"Thư ký Thi." Tần Yến và Thi Hảo đã không gặp nhau trong một thời gian dài, anh ấy cười hớn hở: "Cô lại xinh đẹp hơn rồi."

Thi Hảo nhoẻn miệng cười: "Tổng giám đốc Tần cũng càng ngày càng đẹp trai rồi."

Lương Tây Kinh nhướng mày: "Cậu ấy có đẹp trai đâu?"

Thi Hảo: "..."

Tần Yến: "..."

Sau khi lên xe, họ đến thẳng Tây Viên.

Lương Tây Kinh và Thi Hảo ngồi ở ghế sau, coi Tần Yến là một tài xế thực thụ.

Đôi lúc Tần Yến sẽ chuyển ánh mắt sang Thi Hảo, đảm bảo an toàn tuyệt đối.

Lúc gần đến Tây Viên, Thi Hảo hít thật sâu một hơi và nhỏ giọng nói: "Lương Tây Kinh."

Lương Tây Kinh nhìn xuống cô: "Em căng thẳng à?"

Thi Hảo bình tĩnh nói: "Có hơi."

Lương Tây Kinh mỉm cười. Anh nắm chặt tay cô, nói chậm rãi: "Em thả lỏng đi, mẹ anh rất thích em."

Thi Hảo không tin.

Cô tiến sát lại bên cạnh Lương Tây Kinh, cắn vào tai anh.

"Lần trước bà ấy còn nhắc về em với anh đó."

Thi Hảo bất ngờ: "Lần trước?"

Lương Tây Kinh vẫn chưa nói với Thi Hảo chuyện Tiêu Bạch Hủy đã biết về mối quan hệ của họ từ lâu.

Sau khi nghe Lương Tây Kinh nói, Thi Hảo hoang mang: "... Bà ấy đã biết từ lâu à?"

Lương Tây Kinh: "Ừ, cho nên em không cần lo lắng làm gì." Anh dừng lại một chút, nghiêm túc nói: "Bà ấy ủng hộ chúng ta."

Ngay lúc Lương Tây Kinh đang nói thì tiếng của Tiếng Tần Yến vang lên: "Chúng ta đã đến rồi."

Thi Hảo quay đầu và thấy Tiêu Bạch Hủy đang đứng ngoài cửa sổ xe.

Nếu cô không nhầm thì đây là lần đầu tiên khi cô và Lương Tây Kinh đến gặp bà ấy mà bà ấy ra sân đón họ.

Ba người xuống xe.

Lương Tây Kinh đang định giới thiệu hai người thì Tiêu Bạch Hủy đã nói: "Không cần giới thiệu, mẹ biết con bé là bạn gái của con."

Nói xong, bà ấy nhìn Thi Hảo với vẻ mặt dịu dàng: "Hảo Hảo, lâu rồi không gặp cháu."

Thi Hảo nhẹ nhàng gọi bà ấy: "Dì Tiêu."

Tiêu Bạch Hủy "ừ" một tiếng: "Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào trong nhà trước đi."

Lương Tây Kinh đáp lời, anh lấy quà cáp mà họ đã chuẩn bị ra từ cốp xe.

Vào đến nhà, Tiêu Bạch Hủy nhìn món quà mà Thi Hảo đã mua cho mình, bà ấy cười nói: "Tốn kém quá. Sau này cháu đến đây thì cứ coi như về nhà thôi. Đừng khách sáo quá, cũng không cần mang quà đến đâu."

Thi Hảo hiểu ý bà ấy: "Vâng ạ."

Thật ra gặp Tiêu Bạch Hủy với thân phận là bạn gái của Lương Tây Kinh không hề căng thẳng như Thi Hảo đã nghĩ.

Lúc mới đến, cô cảm thấy vô cùng lo lắng.

Cho đến khi vào nhà và nói chuyện với Tiêu Bạch Hủy, Thi Hảo mới biết những gì Lương Tây Kinh đã nói đều là sự thật. Tiêu Bạch Hủy không hề hỏi han đến nhiều vấn đề của cô như những bậc phụ huynh khác.

Bà ấy nói chuyện với cô như bạn bè, tán gẫu về một vài đề tài thường ngày chứ không phải là những chuyện giữa cô và Lương Tây Kinh.

Sau khi ngồi một lúc, Tiêu Bạch Hủy gọi mọi người đến ăn cơm.

Mấy món trên bàn đều chẳng khác gì mấy so với những món ăn ở nhà cũ tối qua.

Cô nhìn Lương Tây Kinh với vẻ nghi ngờ.

Lương Tây Kinh nói nhỏ vào tai cô: "Bà ấy không hỏi anh em thích ăn gì, chắc là bà ấy đã hỏi ông nội."

Thi Hảo gật đầu: "Dì có lòng quá."

Lương Tây Kinh nói với giọng thấp: "Anh đã nói với em rồi mà, bà ấy thích em."

Tần Yến ngồi xuống, anh ấy vừa ngẩng đầu là đã thấy hai người đang nói nhỏ với nhau.

Anh ấy làu bàu một tiếng: "Hai người nghĩ cho kẻ độc thân là tôi với được không? Đúng là không tách nhau ra được một giây mà."

Lương Tây Kinh: "Cậu độc thân mà trách chúng tôi à?"

Tần Yến: "..."

Anh ấy nhìn Tiêu Bạch Hủy, mách bà ấy: "Dì Tiêu, dì xem Lương Tây Kinh kìa."

Tiêu Bạch Hủy cười nhạt: "Đừng quan tâm đến nó."

Bà ấy cũng bênh vực con trai của mình: "Hiếm lắm nó mới được yêu đương, cháu nhường nó chút đi."

"..."

Bữa cơm gặp Tiêu Bạch Hủy này, mọi người đều ăn rất ngon miệng.

Sau bữa cơm trưa, Tiêu Bạch Hủy muốn đến phòng vẽ tranh, bảo Lương Tây Kinh dẫn Thi Hảo đi dạo một vòng. Lúc trước đến đây Thi Hảo là thư ký của anh, cho nên rất nhiều nơi ở Tây Viên cô vẫn chưa đi.

"Em muốn đi bây giờ hay để ngủ trưa dậy rồi đi?" Lương Tây Kinh hỏi Thi Hảo.

Thi Hảo suy nghĩ một lát, nói: "Ngủ trưa dậy rồi đi nhé?"

Mặc dù tối qua hai người không hoạt động nhưng lúc hai người về ngủ thì cũng đã hai giờ rồi. Hơn bảy giờ sáng là họ đã dậy, từ đó đến giờ Thi Hảo đã cảm thấy buồn ngủ rồi.

Lương Tây Kinh hiểu rõ tình trạng thể lực của Thi Hảo cho nên anh mới có suy nghĩ hỏi ý cô trước.

Dì Trình đã chuẩn bị phòng sẵn từ lâu cho họ.

Lương Tây Kinh để Tần Yến đi chơi tự do, còn mình thì về phòng nghỉ trưa với Thi Hảo.

Ánh mặt trời tại Tây Viên rực rỡ, không khí cũng trong lành hơn so với thành phố Giang và nội thành Bắc Kinh.

Thi Hảo vừa ăn cơm xong đã buồn ngủ, vừa nằm lên giường một tí là cô đã ngủ li bì rồi.

Khi cô ngủ trưa dậy là Lương Tây Kinh đã không có ở trong phòng.

Sau khi rửa mặt và dọn dẹp ít thứ, Thi Hảo gửi tin nhắn cho Lương Tây Kinh trước rồi mới đi xuống lầu.

Trùng hợp là vừa hay cô gặp phải Tiêu Bạch Hủy bước ra khỏi phòng vẽ.

"Hảo Hảo dậy rồi à?" Tiêu Bạch Hủy nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng: "Tây Kinh và Tiểu Yến đi cưỡi ngựa rồi. Cháu có muốn đi cùng không?"

Ánh mắt của Thi Hảo sáng lên: "Có xa không ạ?"

Tiêu Bạch Hủy lắc đầu: "Không xa lắm." Bà ấy suy nghĩ trong chốc lát, sau đó hỏi Thi Hảo: "Có cần dì đưa cháu qua đó không?"

Thi Hảo lúng túng: "Có phiền dì quá không ạ?"

"Không phiền đâu." Tiêu Bạch Hủy cười: "Dì đang muốn nói chuyện với cháu một lúc."

Thi Hảo khẽ đáp: "Vâng ạ."

Hai người đi ra khỏi biệt thự, đi về phía một trang trại nuôi ngựa lớn của Tây Viên.

Ánh mặt trời ấm áp của chiều đông chiếu lên hai người tạo cảm giác rất dễ chịu.

Thi Hảo và Tiêu Bạch Hủy đi về phía trang trại, trong khoảnh khắc đó, không ai mở miệng nói chuyện.

Ít lâu sau, Tiêu Bạch Hủy mới hỏi: "Hảo Hảo, bây giờ cháu đã từ chức khỏi tập đoàn rồi à?"

Thi Hảo "dạ" một tiếng.

Tiêu Bạch Hủy gật đầu, bà ấy hỏi về công việc hiện tại của cô.

Sau khi biết công việc hiện tại của cô không tồi, bà ấy mới cảm thấy yên tâm.

"Sau khi hai đứa chia tay, nó đã đến Tây Viên một lần." Tiêu Bạch Hủy đột nhiên nói.

Thi Hảo khựng lại, cô đưa tay sờ chóp mũi: "Dì biết hết rồi ạ?"

Tiêu Bạch Hủy cười nhìn cô: "Đừng lo lắng, dì không có ý trách cháu."

Bà ấy nói: "Tình cảm là chuyện cá nhân, dì sẽ không nhúng tay vào chuyện của hai đứa đâu." Bà ấy hỏi Thi Hảo:  "Cháu biết không, trước khi hai đứa chia tay, dì hỏi nó thích cháu đến chừng nào, cháu có biết nó trả lời dì như thế nào không?"

Thi Hảo lắc đầu.

Tiêu Bạch Hủy nhìn vào cái người đang cưỡi ngựa ở đằng xa, bà ấy cười với vẻ bất lực: "Nó nói cho dù nó có bận hay không thì nó đều nhớ cháu."

Trong khoảnh khắc đó, Tiêu Bạch Hủy ngay lập tức nhận ra rằng tình cảm Lương Tây Kinh dành cho Thi Hảo còn sâu đậm hơn rất nhiều so với những gì mà bà ấy nghĩ. 

Thi Hảo cũng nghĩ như vậy. 

Cô không ngờ câu nói này có thể được buột ra từ miệng của Lương Tây Kinh. Hơn nữa, người mà anh nói câu này lại là mẹ của anh.

Nhìn dáng vẻ ngây ra của Thi Hảo, Tiêu Bạch Hủy đã hiểu rõ: "Có phải nó chưa từng nói với cháu không?"

"Vâng." Thi Hảo trả lời một cách bình thản.

Tiêu Bạch Hủy đáp lại: "Nó là người như vậy đó, rất ít khi nói mấy câu như "thích" này nọ ra miệng. Có điều bây giờ nó cũng đỡ hơn một chút rồi" 

Bà ấy xúc động: "Nó trở nên có tình cảm hơn là vì cháu."

Tiêu Bạch Hủy nhìn Thi Hảo, nghiêm túc nói: "Thi Hảo, cảm ơn cháu."

Thi Hảo bất ngờ, cô cảm thấy mình không xứng: "Dì à, dì nói quá rồi, thật ra cháu chẳng làm được gì cả."

Ở trong lòng cô, vốn dĩ Lương Tây Kinh đã tốt đẹp sẵn rồi.

Tiêu Bạch Hủy nói gọn: "Cháu không biết sức ảnh hưởng của cháu đối với nó lớn đến chừng nào đâu."

Thi Hảo ngạc nhiên, đột nhiên cô không biết phải nói gì.

Tiêu Bạch Hủy nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô: "Dì không có ý gì khác, chỉ muốn chân thành cảm ơn cháu thôi." Bà ấy ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Dì cũng muốn nhờ cháu thêm một chuyện nữa."

Sắc mặt Thi Hảo trở nên nghiêm túc: "Dì cứ nói đi ạ."

Tiêu Bạch Hủy: "Dì hy vọng hai đứa có thể yêu nhau mãi mãi."

Sợ Thi Hảo không hiểu, Tiêu Bạch Hủy bổ sung: "Trước khi hai đứa đến, nó đã gọi điện thoại cho dì và nói một câu."

Thi Hảo: "Câu gì vậy ạ?"

Tiêu Bạch Hủy nhìn cái người đang bước đến gần họ từ đằng xa: "Nó nói… Sau khi yêu cháu, nó muốn kết hôn rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc