[NGÔN TÌNH] ĐỌA TIÊN

Edit: Yunchan

Tạ Cẩn Du không biết mình đã ngồi ở đây bao lâu rồi.

Có lẽ chỉ mới qua chốc lát, nhưng cô lại thấy như đã trôi qua mấy trăm năm.

Bức tường đất này được đắp rất chắc, tách biệt hoàn toàn Tạ Cẩn Du với thế giới bên ngoài, cô bị cách ly ở đây, cô độc một mình, chẳng nghe được và cũng không biết được tình hình bên ngoài.

Thậm chí cô cũng không nhớ được lần cuối cùng Liễu Ký Minh nhìn mình là khi nào, trong đầu cô chỉ toàn là bóng lưng của hắn, thẳng như tranh. Tạ Cẩn Du bắt đầu hối hận, cô không nên gào thét mắng chửi hắn, lý ra cô phải van xin, xin Liễu Ký Minh quay đầu lại nhìn mình một lần, dù chỉ một lần là đủ rồi.

Chỉ cần nhìn một lần thôi, Liễu Ký Minh nhất định sẽ không nỡ, hắn nhất định sẽ không nỡ bỏ lại cô một mình ở đây.

“Soạt.” Một tảng đất mềm rơi xuống, bức tường đất vốn đang chỉnh chu kín kẽ đột nhiên tan rã trước mặt Tạ Cẩn Du.

Cô ngẩng đầu lên, thoát khỏi cơn ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn đất vụn sạt lở trước mắt mình.

Một tảng đất rơi xuống như đột nhiên khởi động một cơ quan nào đó, kéo theo tất cả đất đá dần rã ra, rơi xuống rào rào. Cùng lúc đó, luồng kiếm khí thuộc về Liễu Ký Minh cũng dần tan đi, ngày một nhạt dần rồi hầu như mất hút.

Tạ Cẩn Du cảm nhận được điều gì đó, cô lồm cồm đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn đất đổ rơi xuống rào rào, lẩm bẩm: “Không… không được…”

Đất nứt ra một khe hở, ánh sáng mờ rọi vào trong thông qua nó, Tạ Cẩn Du không phát ra một tiếng động nào mà chỉ miệt mài đào đất, sau đó leo ra khỏi hố.

Cô hành động cực nhanh gọn dứt khoát, không chần chừ một giây nào, bàn tay bị kiếm khí của Liễu Ký Minh cắt chảy máu giờ đây đã nhầy nhụa máu thịt, nhưng cô vẫn lờ nó đi, giữ nguyên nét mặt ẩn nhẫn và tỉnh táo.

Tới khi ngoi lên mặt đất một lần nữa, cô chỉ khẽ chao đảo một chút, rồi kiềm chân lại.

Liễu Ký Minh đã ngã xuống. Thiên Thu nằm im lìm bên cạnh hắn, gãy lìa, trong khi đó, pháp khí “Ký Minh” mà hắn dùng để chiếu sáng cũng rơi lăn lóc ở bên cạnh, bể tan nát. Đông Như Quân thì đứng ngay bên cạnh, tay nâng thứ gì đó, mặt lạnh lùng vô cảm.

Tạ Cẩn Du không biết mình đã dùng vẻ mặt gì để bước tới bên cạnh Liễu Ký Minh, cô chỉ thất thểu bước tới, từ từ ngồi xuống.

“Không phải ta cố ý không đứng lên đâu, sư thúc…” Tạ Cẩn Du giải thích trong cơn ngơ ngẩn, giọng đã khản đặc lại như tiếng ma sát của giấy nhám: “Chẳng qua là, ta, hai chân ta có hơi mất sức thôi, cho ta nghỉ một lát…”

Liễu Ký Minh nhắm nghiền mắt hệt như đang ngủ. Tạ Cẩn Du giơ tay ra với vẻ rụt rè, đụng nhẹ vào mu bàn tay hắn, nhưng lại phát hiện ngón tay từng ủ ấm cho mình vô số lần lúc này đã lạnh băng.

“Tách.”

Theo âm thanh vang lên nhỏ bé, một giọt nước mắt chợt nhỏ tách xuống bên má Liễu Ký Minh, rồi vỡ tan thành từng mảnh trân châu.

Tạ Cẩn Du nắm chặt lấy tay Liễu Ký Minh, cô cắn răng không muốn bật khóc thành tiếng, nhưng cơ thể vẫn run lên bần bật mất kiểm soát. Cô cảm thấy đầu óc mình hoang mang chới với, quýnh quáng hốt lấy từng đoạn gãy của Thiên Thu ôm vào trong ngực mình, nhưng lại thấy làm vậy chỉ uổng công vô ích, thế là lại lóng ngóng đặt về chỗ cũ.

“Đúng rồi, đúng rồi…” Cô rút ra mấy cây “Thái Tố” còn sót lại, nhìn nó xoay tròn trên tay mình, linh khí màu xanh vờn quanh trên đầu ngón tay, rồi chảy xuôi vào nơi tiếp xúc giữa hai đầu ngón tay vào trong cơ thể Liễu Ký Minh.

Những dòng linh khí này rót vào trong cơ thể Liễu Ký Minh, nhưng hoàn toàn không thể hấp thụ được mà biến mất rất nhanh, chẳng để lại dấu vết gì.

Tạ Cẩn Du không dám dừng lại, cô dùng mấy cây ngân châm phong bế mệnh môn của Liễu Ký Minh, không dám ngơi tay dù một chút.

Hồi lâu sau, sau lưng cô bỗng vọng tới tiếng thở dài.

Tạ Cẩn Du ngoái đầu lại, Đông Như Quân đang cầm một tờ giấy trên tay, khi thấy gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt của Tạ Cẩn Du thì bật cười, nụ cười này khác hẳn vẻ khinh thường và tàn bạo trước đó, mà đã pha thêm đôi chút hiền hòa.

“Tiểu cô nương, ngươi khóc à.”

Tạ Cẩn Du quay đầu đi, cô không tài nào đối mặt với hung thủ đã sát hại Liễu sư thúc, cô cũng không dám dừng tay lại để quay sang đối phó với Đông Như Quân, vì cô sợ một khi mình dừng lại thì Liễu Ký Minh cũng sẽ không tỉnh lại nữa.

“Sư thúc, chàng mau tỉnh lại đi.” Tạ Cẩn Du chậm rãi úp mặt lên ngực Liễu Ký Minh: “Chàng mau dậy đi.”

“Có người bắt nạt ta… chàng…”

Tiếng nấc nghẹn rạch qua không gian yên ắng, Tạ Cẩn Du vùi mặt vào ngực hắn, cô không dám mở miệng nữa, vì chỉ cần thốt ra một chữ nữa thôi thì cô sẽ không thể khống chế bản thân được nữa.

“Ta không bắt nạt ngươi.” Đông Như Quân thở dài rồi mỉm cười: “Ta chỉ đang đọc một phong thư của cố nhân mà thôi.”

Tạ Cẩn Du ngẩng phắt đầu lên, nhìn hắn bằng cặp mắt đỏ ngầu: “Đọc thư của cố nhân? Người như ngươi mà cũng có cố nhân sao?! Cố nhân của ngươi đã chết từ lâu rồi! Ngươi còn chính tay giết chết cốt nhục mà cố nhân của mình để lại nữa kìa!”

Sắc mặt của Đông Như Quân vẫn chẳng thay đổi, song có lẽ vì vẻ bi thương của Tạ Cẩn Du quá đỗi rõ ràng, nên giọng hắn cũng dịu đi trong vô thức: “Không phải ta giết nó.”

“Không phải ngươi?” Tạ Cẩn Du gần như muốn bật cười: “Không phải ngươi, chẳng lẽ là ta?”

“Dòng máu Ma tộc trong cơ thể nó bỗng nhiên thức tỉnh, nhưng nó vẫn chưa nắm được trọn vẹn cách điều khiển ma khí trong cơ thể.” Đông Như Quân khép hờ mắt như đang suy tư điều gì: “Vì cứu ngươi mà nó đã đánh thức ma khí trong cơ thể, ma khí và linh khí va chạm, mà tiểu tử này lại chẳng thể nào khống chế, cho nên mới dẫn tới tình trạng này. Ta vẫn chưa động thủ, cùng lắm chỉ phế bỏ thanh tà kiếm đó của nó mà thôi.”

Nói tới đây, Đông Như Quân trông cũng khá ngạc nhiên: “Thiên Thu khát máu, khi lấy máu tế kiếm thì bản thân sẽ nhiễm phải ma khí. Tiểu tử này toàn thân chính cốt, chẳng biết đã lấy thanh kiếm này bằng cách nào.”

“Chàng vẫn chưa chết.” Tạ Cẩn Du sờ mặt Liễu Ký Minh, thì thầm: “Ý ngươi là, chàng không chết.”

“Tuy chưa chết, nhưng chẳng bằng chết.” Đông Như Quân cất giọng hờ hững: “Ma khí và linh khí tranh chấp, kết quả tốt nhất cũng chỉ là triệt tiêu lẫn nhau, đan điền hủy diệt, chẳng khác nào một kẻ phàm phu tục tử. Như vậy, há chẳng phải còn đau khổ hơn cả chết ư?”

“Ta cũng từng chết một lần.” Tạ Cẩn Du ngoảnh sang nhìn Đông Như Quân, sau khi biết Liễu Ký Minh vẫn chưa chết cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều: “Đan điền bị hủy, tu vi phế sạch, tự bạo bỏ mình, những thứ này ta đều đã nếm qua, nếu không nhờ có sư thúc, thì ta đã không còn tồn tại trên cõi đời này từ lâu rồi, nếu sư thúc có thể cứu sống ta, thì ta cũng có thể.”

“Chẳng khác nào một kẻ phàm phu tục tử thì sao chứ? Chỉ cần chàng có thể tỉnh lại, làm người bình thường thì có sao đâu? Chỉ cần chàng muốn, thì ta sẽ tặng kim đan của mình cho chàng, nếu chàng không muốn thì ta sẽ phế bỏ kim đan, làm một đôi phu thê bình thường với chàng.” Nói tới đây, tầm mắt Tạ Cẩn Du bỗng nhòe đi, giọng cũng trở nên nghẹn ngào: “Những thứ này… ta cũng không quan tâm…”

“Hoán đổi kim đan?” Đông Như Quân ngẫm nghĩ giây lát rồi cười nói: “Quả thật có cách đó, ngươi có sẵn lòng không?”

Tạ Cẩn Du sững ra một giây, rồi nhanh tay lau sạch nước mắt trên mặt: “Ngươi có thể à?”

Nếu có thể hoán đổi kim đan của mình với Liễu Ký Minh, đợi tới khi sư thúc tỉnh lại thì cùng lắm chỉ bị rớt cảnh giới mà thôi, sau này muốn trở lại Hóa Thần vẫn rất dễ. Một người kiêu ngạo như Liễu Ký Minh… dù trở thành một người bình thường thì cũng phải do chính bản thân chọn lựa, chứ không phải bị hoàn cảnh ép buộc.

Nghĩ rồi Tạ Cẩn Du ngước mắt lên nhìn Đông Như Quân: “Ngươi làm được thật sao?”

Ánh mắt Đông Như Quân khá phức tạp: “Ngươi không suy nghĩ chút nào ư?”

“Chuyện duy nhất mà ta nghĩ, chính là ngươi có thừa dịp này mà hại bọn ta hay không thôi.” Tạ Cẩn Du lắc đầu rồi nói tiếp: “Nhưng mà, ngươi muốn giết ta thì chỉ cần tung một đòn là xong, chẳng cần phải tốn công tốn sức như vậy làm gì.”

Đông Như Quân nhìn cô một lát, rồi nhét “Phong thư của cố nhân” chẳng biết viết gì vào ngực áo một cách cẩn trọng, ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó trả lời cô với vẻ kiên nhẫn: “Tiểu cô nương, ngươi có biết tu sĩ nhân loại và ma tu khác nhau ở chỗ nào chứ?”

Tạ Cẩn Du rũ mắt, vuốt trán Liễu Ký Minh nhè nhẹ: “Một là người, một là ma.”

Mà làm đứa trẻ của người và ma, Liễu Ký Minh sẽ nhận về cái kết cục nào đây?

Đông Như Quân dường như cũng chẳng hứng thú lắm với câu trả lời của cô, chỉ chờ cô đáp xong thì lẩm bẩm: “Tu sĩ nhân tộc tu thanh tâm quả dục, kể từ khi bước chân vào tông môn đã phải gạt bỏ những tình yêu nhỏ với cha mẹ người thân, rồi sau đó là nước nhà, thậm chí còn phải loại bỏ mọi lại tạp dục, đạt tới cảnh giới thanh tâm, một lòng cầu tiên. Một khi nảy sinh cố chấp với một thứ nào đó, thì sẽ sinh ra tâm ma, tâm ma chưa trừ thì sẽ đọa tiên thành ma.”

“Nhưng tâm ma chưa trừ, thì tại sao lại thành ma?” Chưa đợi Tạ Cẩn Du trả lời, Đông Như Quân đã tự cho ra đáp án của mình: “Bởi vì ma tu, thứ tu luyện chính là thất tình lục dục.”

Tạ Cẩn Du cầm tay Liễu Ký Minh nghe tới mê mẩn, đây là những điều mà cô chưa từng được nghe nên cảm giác hiện tại có hơi lạ lẫm và hoang mang: “Tu thất tình lục dục là gì?”

“Cách thức tu luyện trái ngược hoàn toàn với tu sĩ, chúng ta tu hành chỉ cốt sao cho dục niệm ngày càng mãnh liệt.” Đông Như Quân giảng giải: “Sau khi Ma tộc ra đời, chỉ có bản năng đơn thuần nhất đó là giết chóc và cướp đoạt. Giết chóc là vì sinh tồn, cướp đoạt cũng là vì sinh tồn, đây là gốc rễ để bọn ta lập thân, cho nên, trong Ma tộc kẻ nào mạnh là vua.”

“Có điều, Ma tộc đối với chuyện tình cảm, thật ra rất u mê.” Đông Như Quân như sực nhớ tới điều gì, bèn bật cười tự giễu: “Đối với bọn ta, tình cảm của loài người là thứ quá xa lạ. Tình thân, tình yêu, tình bạn, chúng là gì? Ma tộc không có tình cảm với mẫu thể sinh ra mình, trái lại còn thường nuốt chửng mẫu thể để giúp mình mạnh hơn. Trong Ma tộc không có đồng hành đùm bọc, mà chỉ có thần phục. Thế giới của bọn ta đơn giản và rạch ròi trắng đen, có sức mạnh nghĩa là có tất cả.”

“Tuân theo sự cố chấp truy cầu sức mạnh, tu vi của bọn ta sẽ không ngừng tăng lên, rồi tình cảm mới sẽ dần nảy mầm trong tim.” Đông Như quân quay đầu qua, đánh giá Tạ Cẩn Du từ trên xuống dưới: “Khi tu vi của ta tới giai đoạn bình cảnh, ta bèn lén tới nhân gian, và cũng gặp được một tiểu cô nương như ngươi vậy.”

Tạ Cẩn Du ôm Liễu Ký Minh trong lòng, siết chặt tay: “Ta chỉ là một người bình thường nhất thôi.”

“Quả thế.” Đông Như Quân gật đầu chẳng chút khách sáo.

“Ta thích nhân gian, bởi vì, loài người rất thú vị. Trong cuộc đời của họ, dường như có nhiều chuyện còn quan trọng hơn cả sống. Tu sĩ cũng vậy, người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong, họ tu thanh tâm, cuối cùng cũng khó tránh khỏi sa vào dục niệm, có khác gì với Ma tộc bọn ta đâu, rồi thì trăm sông cũng đổ về một biển.”

“Cho nên, các ngươi càng tu hành, dục niệm càng hỗn tạp, tình cảm càng mãnh liệt. Suy ra, nếu tu sĩ có tâm ma mà không thể khắc chế tâm ma của mình thì sẽ bị mê muội, nghĩa là vậy sao?” Tạ Cẩn Du mím môi, hỏi nhỏ.

“Đúng thế.” Đông Như Quân đáp.

“Vậy thì rốt cuộc các ngươi vì thứ gì?” Tạ Cẩn Du hỏi: “Tu sĩ vì thành tiên nên phải quả dục. Ma tộc lại tu ra thất tình lục lục, chẳng lẽ là vì thành người sao?”

“Thành người?” Đông Như Quân có vẻ kinh ngạc lắm, sau đó thì cười toáng lên: “Tiểu cô nương hình như quá ngây thơ rồi. Sống trên đời mà chẳng cần ăn khói lửa nhân gian, lạnh mắt bàng quang, đồng thọ cùng trời đất, một thứ trơ trơ như tượng đá thế kia chỉ tổ khiến người ta lạnh tới tận xương tủy. Song ngoài họ ra, dĩ nhiên còn có thần, không bị gò bó, mặc sức làm càn, thần mà cũng như ma, lúc tồi thì hèn hạ đến tận xương tủy, lúc hiền thì nhân từ đến tận máu thịt. Các ngươi tu để thành tiên, còn Ma tộc bọn ta cũng có Ma thần của riêng mình vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc