[NGÔN TÌNH] SỞ SỞ

Edit: V.O

Trần Kính ĐS vào châm chọc.

Tối hôm đó, Trần Kính Đông uống rất nhiều rượu, lắc la lắc lư đi vào khu nhà của Tần Liễu Liễu.

Tần Liễu Liễu mặc áo ngủ khêu gợi. Đi đến nghênh đón như gió, vui mừng ôm lấy Trần Kính Đông.

Kết quả nghênh đón cô ta chính là Trần Kính Đông cho cô ta một cái bạt tai vang dội.

Cái tát này tát lên má Tần Liễu Liễu, nháy mắt Tần Liễu Liễu cảm thấy lỗ tai ong ong. Má nóng lên từng đợt, khóe miệng thấm ra máu.

Tần Liễu Liễu choáng váng.

Đây là lần đầu tiên Trần Kính Đông đánh cô ta như vậy.

Trong năm năm, cho dù Trần Kính Đông không coi cô ta như bảo bối trong lòng bàn tay. Nhưng cũng sẽ không đánh cô ta như vậy...

Cô ta ôm mặt, liếm mùi máu tươi ở khóe miệng, đôi mắt tràn ngập không tin và không cam lòng: "Kính Đông, anh...anh đánh em..."

Mắt Trần Kính Đông tràn đầy chán ghét, bỗng nhiên bật cười "ha" một tiếng: "Chuyện đã tới nước này? Cô còn muốn diễn sao? Hừ, không sai, tôi phải thừa nhận. Kỹ thuật diễn của cô thật sự là hạng nhất. Không đi làm diễn viên thật đúng là đáng tiếc."

Tần Liễu Liễu nghe thấy chuyện không đúng. Nhất thời cả người đổ mồ hôi lạnh, nhưng cô ta không phải người dễ dàng nhận thua. Lập tức cắn chặt môi dưới, chảy nước mắt. Ánh mắt tràn đầy uất ức: "Kính Đông, lời này của anh là có ý gì? Anh biết rõ. Trên đời này em chỉ có anh thôi..."

"Thì sao?"

Trần Kính Đông cười lạnh, tay nắm chặt hàm dưới của Tần Liễu Liễu.

Trong năm năm, y lại luôn luôn xem diễn, có đáng châm chọc không chứ?

Thật sự là quá châm chọc.

Lực tay của Trần Kính Đông rất lớn, Tần Liễu Liễu cảm thấy cằm sắp bị bóp nát, cô ta giãy dụa: "Kính Đông, em đau, em đau quá..."

Trần Kính Đông nhìn khuôn mặt của cô ta giống như đang xem kịch vui, đột nhiên hỏi cô ta: "Vậy cô nói cho tôi biết, sinh non đau, hay là thế này đau?"

Tần Liễu Liễu há hốc miệng.

Cô ta nhìn thấy ánh mắt không chút nào thương tiếc kia của Trần Kính Đông.

Cô ta nghe thấy y nói: "Tôi hỏi cô đó, sinh non đau, hay là như thế này đau?"

Tần Liễu Liễu khó khăn nuốt từng ngụm nước miếng, một lúc lâu, kéo cổ họng nói: "Sinh non...sinh non đau..."

"Vậy sao? Chỗ này đau, hay là chỗ này?"

Ngón tay Trần Kính Đông xẹt qua bụng cô ta, từng tấc một, xúc cảm lạnh như băng.

Loại lạnh này, giống như rơi vào nước đá.

Cả người Tần Liễu Liễu run run.

"Kính Đông, đừng như vậy, em thật sự rất đau, anh biết mà, em không còn đứa bé..."

"Im miệng, cô còn muốn diễn sao?" Bỗng nhiên Trần Kính Đông nổi giận, vứt Tần Liễu Liễu xuống đất, dieendaanleequuydoon – V.O, thuận thế lấy máy ghi âm từ trong túi áo ra, ấn một cái nút.

Trong máy ghi âm truyền đến giọng nói vội vàng của Cố Y Sinh, rõ ràng từng chữ.

Lòng Tần Liễu Liễu như trống đánh, cả người liên tục đổ mồ hôi lạnh.

Cô ta ngẩng đầu, nhìn ngũ quan lạnh lùng của Trần Kính Đông, y nhìn chằm chằm cô ta, gằn từng chữ: "Không phải cô bị Sở Sở đẩy một cái sao? Không phải cô bị cô ấy đẩy sinh non sao? Nói cho tôi biết, cô không mang thai, sao có thể sinh non?"

"Kính Đông, em..." Tần Liễu Liễu nhìn ánh mắt thiêu đốt lửa giận kia, không ngừng lùi về sau, cô ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày Trần kính Đông sẽ đi tra nội tình của cô ta, càng không nghĩ tới, những chuyện xấu xa cô ta làm, đã bị tự Trần Kính Đông đi vạch trần.

Cô ta không cam lòng, khàn cả giọng nói: "Kính Đông, bác sĩ đó lừa gạt anh, ông ta đang vu oan cho em, em thật sự sinh non, em thật sự mang thai con anh..."

"Chuyện đã tới nước này cô còn muốn diễn?" Trần Kính Đông chợt cười to không ngừng, y cảm thấy trong năm năm này mắt y thật sự là mù, lại dây dưa với người phụ nữ như vậy: "Tôi đã nói rồi, tôi ghét nhất là nói dối."

Cả người Tần Liễu Liễu lạnh lẽo, cô ta biết, cô ta đã không có cách nào cứu vãn Trần Kính Đông nữa rồi.

Giọng nói Trần Kính Đông lạnh đến cốt tủy: "Được, cô nói cô mang thai còn sinh non, vậy cô có dám đi tìm tiến sĩ Ngô cùng tôi, tôi kêu tiến sĩ Ngô kiểm tra cho cô, xem thử rốt cuộc cô có mang thai không, rốt cuộc có sinh non không..."

Tần Liễu Liễu rụt vai, cả người tựa lên vách tường lạnh như băng.

Cô ta biết, cô ta có ngụy biện chuyện này thế nào cũng không được.

Trần Kính Đông không phải là kẻ ngốc, không có khả năng bị cô ta lừa dối cả đời.

Nhưng cô ta rất không cam lòng.

Cô ta khổ tâm làm nhiều năm như vậy, nói hủy là hủy?

Không, cô ta không cam lòng.

Cô ta không thể mất đi Trần Kính Đông như vậy.

Tần Liễu Liễu quỳ dưới chân Trần Kính Đông, ôm cổ chân y, khóc đến cả người run rẩy: "Kính Đông, em biết em sai rồi, em thật sự biết em sai rồi, em không nên nói dối anh, nhưng Kính Đông à, lúc đó em thật sự không có cách nào, em đi theo anh năm năm, mỗi ngày bị người đàm tiếu, em chỉ muốn ở bên cạnh anh danh chính ngôn thuận, Kính Đông, em không muốn làm tiểu tam cả đời, chẳng lẽ em sai rồi sao?"

"Đây đều là lỗi của tôi?" Hai tròng mắt Trần Kính Đông đỏ đậm, dường như muốn giết người, y nửa ngồi xiết chặt cằm Tần Liễu Liễu: “Cô theo tôi năm năm, tôi chưa từng bao giờ bạc đãi cô, hàng năm tôi cho cô bao nhiêu tiền, trong lòng cô biết rõ, về phần giữa tôi và cô, tôi có từng động đến cô sao? Nhưng cô lại còn nói tôi uống say đã xảy ra quan hệ với cô, hơn nữa còn có con của tôi, tôi tin cô, còn hứa hẹn chỉ cần cô sinh đứa bé thì sẽ không để con của chúng ta thiệt thòi, nhưng cô lại lừa tôi, Tần Liễu Liễu, tôi đã nói rồi, điều tôi không thể dễ dàng tha thứ nhất chính là lừa gạt, cô lừa tôi hại tôi làm tổn thương Mục Sở Sở, hơn nữa gián tiếp hại cô ấy không còn đứa bé, cô nói xem, món nợ này, tôi nên tính ở trên đầu ai?"

-----
V.O: Hài lòng mấy cô muốn nam sạch rồi nha! Cuối cùng là ổng sạch đó, ổng chưa từng chạm vào Tần Liễu Liễu và bây giờ cái thai của Tần Liễu Liễu cũng là giả!!!

Bình luận

Truyện đang đọc