NGỌT NHƯ MẬT

Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Doãn Uyển Du

Gấu bụng bự: lúc tìm hình tự dưng gấu thấy thèm quá

- ---------------

Mấy bạn nam phía sau đang hào hứng thảo luận.

Bạn học A nói với bạn học B cùng bàn: "Ai chà, học sinh chuyển trường này có vẻ rất trâu bò, Tạ Phong còn gọi cô ấy là chị Mễ!"

Bạn học C ngồi sau đứng lên vươn người lên phía trước, "Hình như hai người họ đã quen biết từ trước."

Đồng học D nghe vậy cũng nói: "Nghe nói Tạ Phong tới từ thủ đô, trong nhà rất nhiều tiền, ba cậu ta mở công ty, mình thấy cậu ta đi học đều ngồi BMW."

Bạn B nói: " (BMW) thì có gì đâu, đầu năm nay, một chiếc (BMW) cũng không tính là có nhiều tiền."

Bạn A nói: "Nhưng lần trước mình đi mua ăn sáng ở cổng trường gặp cậu ta, thấy cậu ta mua bánh mì trứng mà làm thêm 5 quả trứng gà...vậy là nhiều tiền đúng không?"

Các bạn b, c, d đồng thời gật đầu: "Thực sự có tiền!"

Bạn C: "Vậy học sinh chuyển trường kia cũng là con nhà giàu."

Ba người còn lại gật đầu: "Mình cũng nghĩ vậy."

......

Mễ Đường có thể cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc từ bốn phương tám hướng tập trung trên người cô.

Ngày đầu tiên tới đã ồn ào như vậy, là ngoài dự kiến của cô.

Tạ Phong cái đồ chim ngu ngốc này, không biết đầu óc có phải bị dính keo vào không.

"Thế nào? Anh em của em cũng không tệ lắm đúng không?" Tạ Phong mặt mày hớn hở, kiểu cười nhìn cực kỳ thiếu đòn.

Mễ Đường híp mắt cười khẩy một cái, tiếng cười làm cho Tạ Phong giật mình.

"Cậu tới để tìm niềm vui sao?" Giọng Mễ Đường lạnh lùng còn hơi thiếu kiên nhẫn.

Tạ Phong sửng sốt và lập tức biết rằng Mễ Đường đang không vui.

"Chị Mễ, em chỉ muốn cho anh em gặp chị, để tránh sau này làm chị mất hứng, chị yên tâm, bình thường bọn chúng cũng không dám đến làm phiền chị đâu, có việc gì chỉ cần nói một tiếng là được, em sẽ nói với bọn nó, chị là sếp của em cũng là sếp của bọn nó."

Mễ Đường nhìn hai hàng đàn em, đều cao tầm trên dưới mét 7, dáng người khác nhau có béo có gầy, Tạ Phong đứng ở bên cạnh thật sự là lão đại.

"Được rồi, các cậu đi đi, nếu cậu đến đây tìm tôi, thì nhớ nói trước một câu." Mễ Đường xua tay, bộ dạng không muốn nhìn thấy cậu ta.

Tạ Phong nhìn thoáng trong phòng học của cô, "Chị Mễ, cảm giác ở lớp 3 thế nào?"

"Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì, đi nhanh lên." Mễ Đường nói xong thì quay người vào phòng học, cô không muốn bị vây xem như thế, hơn nữa người tới ngày càng nhiều, cả tầng hai và tầng 4 đều đến, cầu thang chật kín người.

"Vậy chúng mày nói tạm biệt với chị Mễ đi." Tạ Phong ra lệnh cho đàn em.

Bọn tiểu đệ không nghĩ lão đại lại dẫn bọn họ đến gặp chị cả mà xinh đẹp như thế, cả đám nhìn Mễ Đường đến choáng váng, lúc này mới nghe Tạ Phong nói liền gân cổ lên hô to: "Bọn em chào chị Mễ, găp lại chị sau ạ."

Hai hàng giọng nói này còn lớn hơn so với lúc đến, toàn bộ tòa nhà đều vang lên tiếng nói của bọn họ. Mễ Đường chỉ muốn che kín lỗ tai.

"Các em đang làm cái gì vậy!"

Thầy cô trong văn phòng đều bị ảnh hưởng, các chủ nhiệm lớp đều đi tới chỗ bọn Tạ Phong rồi hét lên

Tạ Phong cùng đám anh em lập tức giải tán, lên lầu xuống lầu, hai bên hành lang, tất cả chạy vào trong đám người bốn phương tám hướng, tốc độ nhanh như chạy giặc, chủ nhiệm muốn bắt một người cũng không được.

"Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Bọn chúng có gây rắc rối gì không?"

Chủ nhiệm lớp 2 là thầy giáo hói đầu bụng bia, khuôn mặt nghiêm trang, đang nghiêm túc hỏi các bạn học xung quanh.

Nhưng tất cả mọi người đều lắc đầu nói không rõ, các giáo viên chủ nhiệm đều phải lên tầng trên để hỏi.

Mễ Đường trở lại chỗ ngồi, Du Mông Dương vẫn còn đang ngẩn ngơ hỏi, "Mễ Đường? Cậu quen biết người kia à?"

Mễ Đường nói: "Ừ, là bạn học trước."

"Sao cậu ta lại gọi cậu như vậy?" Du Mông Dương tò mò hỏi.

"Trước kia cậu ta là đàn em của mình." Mễ Đường ăn ngay nói thật.

Du Mông Dương nhìn Mễ Đường từ trên xuống dưới, rồi ngập ngừng hỏi: "Cậu cũng từng đánh nhau sao?"

"Không giống à?"

Du Mông Dương lắc đầu, "Cậu đẹp như vậy, không giống."

Mễ Đường bị những lời của cô ấy chọc cười, "Ngu ngốc, đẹp thì không thể đánh nhau sao, ai nói cho cậu thế?"

Cô cười rộ lên, đẹp hơn nhiều so với lúc không cười.

Du Mông Dương không biết nói gì, chỉ nhìn cô ngượng ngùng rồi đỏ mặt.

Mễ Đường nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó quay đầu lại nhìn Lộ Lâm, thấy anh vẫn đang xem quyển sách kia không ngẩng đầu lên, trên người cảm giác được sự lạnh nhạt từ chối người đến gần.

Nhưng nghiêm túc như vậy thật đẹp trai.

Mễ Đường không khỏi nhớ tới hình ảnh anh hút thuốc sáng nay, lạnh nhạt lại cấm dục, khác hẳn với hiện tại.

Cô đưa tay ra che trên sách anh, năm ngón tay khẽ mở ra, ngăn cản động tác muốn lật sách của anh

"Tan học rồi, bây giờ có thể cho mình biết cậu đang xem sách gì không."

Lộ Lâm: "Kiêu hãnh và định kiến."

"Định kiến khiến bạn không thể tiếp nhận tôi, sự kiêu hãnh làm cho tôi không có cách nào yêu bạn." Mễ Đường không đọc quyển sách này, nhưng có cô xem phim, trong ấn tượng của cô câu này hình như là lời kịch kinh điển

Trí nhớ của cô không được tốt lắm, lúc nói câu này, còn suy nghĩ cẩn thận vì vậy nói rất chậm, từng chữ một, câu chữ rõ ràng, giọng điệu nhẹ hơn so với lúc nói chuyện bình thường.

Bởi vì tự nói, nên đôi mắt của cô ngước lên trên, ánh mắt trong veo phản chiếu trong mắt anh.

Chờ Mễ Đường nói xong, khi mà ánh mắt của cô trở lại trên khuôn mặt anh lần nữa thì anh đã dời mắt đi.

Tiếng chuông vào học lại vang lên, lớp học dần dần yên tĩnh lại.

Du Mông Dương nhắc nhở Mễ Đường, "Một lúc nữa cô Liễu sẽ đến, cậu cất những quyển sách này đi."

Mễ Đường định nói không có việc gì, nhưng nghĩ lại, vẫn cất đi.

Lúc nhìn thấy ba quyển truyện tranh thiếu nữ kia, cô nhíu mày đứng lên để chuẩn bị ném chúng nó đi.

Du Mông Dương hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Mình không đọc mấy quyển này, ném."

Du Mông Dương mở to đôi mắt, khuôn mặt trẻ con phúng phính đỏ ửng "Từ từ......"

Mễ Đường nhìn sang chờ cô nói tiếp.

Du Mông Dương bối rối nói: "Nếu cậu không đọc, có thể cho mình hay không?"

Cô nàng nói xong, còn nhanh chóng nói thêm, "Không được thì thôi."

"Tưởng cậu không thích chứ?"

"Mình......" Du Mông Dương không biết giải thích như nào.

Nhưng Mễ Đường cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, không thật sự muốn nghe cô ấy giải thích, cô đặt truyện tranh lên bàn cho cô ấy, "Cho cậu, nhà mình còn rất nhiều mà mình không đọc, mai sẽ mang cho cậu."

"Cậu đều vứt đi sao? Vậy sao cậu......" Du Mông Dương sợ mình hỏi quá nhiều sẽ làm cô khó chịu cho nên chỉ nói một nửa rồi dừng.

Những quyển truyện tranh này vừa nhìn đã biết không phải bản lậu, chất lượng giấy rất tốt, lại còn mới, giống như vừa mới mua, cho nên Du Mông Dương mới ngạc nhiên khi Mễ Đường muốn ném đi.

Thật ra đối với Mễ Đường những thứ không cần thì sẽ vứt, là rất bình thường.

"Bạn mua dùm, mình không thích." Mễ Đường thuận miệng giải thích.

Một nam sinh ngồi bàn một đột nhiên ho lớn lên.

"Khụ khụ! Khụ......"

Du Mông Dương nhanh chóng cất truyện vào trong bàn, cầm hai ba quyển sách giáo khoa ra, một quyển đưa cho Mễ Đường, một quyển đặt ở chỗ mình, không kịp nói gì, nhanh chóng cầm bút lên.

Mễ Đường không kịp phản ứng xem cô nàng làm gì, thì nghe thấy tiếng bước chân.

Liễu Tiếu Nhan đã xuất hiện ở trên hành lang, cô đang đứng ở ngoài cửa sổ, nhìn xuyên qua cửa kính vào trong lớp học, vẻ mặt nghiêm túc.

Cô đứng một lúc, bước vào từ phía sau, đi vòng quanh lớp học, sau đó mới bước lên bục giảng.

Liễu Tiếu Nhan: "Tôi sẽ nói một vài vấn đề."

Ngay khi cô nói, tất cả mọi người đều đặt sách và bút trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Ngày mai bắt đầu học chính thức, mới vừa khai giảng, cho nên không tập thể dục buổi sáng, vì vậy các em có thể ngủ thêm 20 phút. Hãy nhớ thời gian tự học buổi sáng, học sinh nội trú 6 giờ rưỡi, học sinh ngoại trú 7 giờ đến lớp, đừng đến trễ, trễ một phút cũng là đến trễ, em nào đến trễ lớp trưởng nhớ ghi lại cho cô, sau khi hết giờ tự học thì đến sân thể dục chạy ba vòng."

Tiếng kêu than vang lên trong lớp học hết đợt này đến đợt khác.

Trường cũ của Mễ Đường không có quy định như vậy, khi nghe thấy điều này vẻ mặt của cô trở nên vi diệu.

Cô chưa từng dậy sớm như vậy lâu rồi

"Ngày mai bắt đầu mặc đồng phục, không mặc đồng phục sẽ bị phạt tiền, mỗi lần phạt 50 tệ bỏ vào quỹ lớp, phạt 5 lần sẽ mời phụ huynh, lớp chúng ta về vấn đề đồng phục này vẫn làm rất tốt, học kỳ 1 chỉ bị trừ 2 lần, học kỳ này mọi người tiếp tục duy trì," Liễu Tiếu Nhan nói, dừng lại nhìn về phía Mễ Đường,

"Mễ Đường, ngày mai đi lấy đồng phục sau giờ tự học buổi sáng, sau đó thay đồ, tiết đầu tiên vào ngày mai sẽ làm lễ khai giảng."

Mễ Đường: "Vâng."

Liễu Tiếu Nhan tiếp tục nói: "Hiện tại các em đã chính thức tiến vào lớp 11 của năm cấp 3, lớp 11 là năm chênh lệch thành tích lớn nhất đối với các em, mặc dù một số bạn học thành tích không cao nhưng chỉ cần nỗ lực hơn thì lớp 12 sẽ đạt được kết quả tốt hơn. Xét cho cùng thì kết thúc lớp 11 sẽ trực tiếp ánh hưởng đến thành tích của cấp 3, thậm chí là thành tích thi đại học, cho nên...Mỗi người các em phải viết cho cô bài mục tiêu cho năm học mới, nội dung chủ yếu là hiểu biết về năm lớp 11 này, tổng kết kinh nghiệm, kế hoạch học tập trong năm nay, không ít hơn tám trăm chữ, giao vào buổi sáng ngày mai, tất cả đều phải viết."

Cái gì mà bài mục tiêu? Còn phải viết tổng kết? Cảm giác? Kế hoạch học tập? Đây là cái gì? Mễ Đường chưa từng nghe thấy.

Cô chợt nhận ra rằng mình thật sai lầm khi tới ban Lý.

Liễu Tiếu Nhan nói thêm vài câu nữa rồi đi, lớp học vốn đang yên tĩnh bỗng ồn ào hẳn lên.

Mễ Đường hỏi Du Mông Dương: "Không viết thì như thế nào?"

Du Mông Dương: "A?"

"Mình nói, không viết sẽ như thế nào?" Mễ Đường hỏi lại lần nữa.

"Không viết bài mục tiêu sao? Không viết không được, Cô Liễu sẽ thu rồi kiểm tra."

Mạch não của Du Mông Dương hiển nhiên không cùng đường với Mễ Đường.

Mễ Đường lười phải hỏi cô nàng.

Cô nằm bò trên bàn, có chút nhớ nhung trường học trước kia.

Nếu cô ở thủ đô, chắc đêm nay đang tụ tập chơi đùa rồi.

Nghĩ đến đây, cô lấy di động ra nhìn, trước đó cô đã tắt tiếng, không nhớ tới để xem.

Ấn vào màn hình, thấy một loạt các tin nhắn hiện lên.

Mễ Đường click mở WeChat, lớp nhóm, có hơn 200 tin nhắn, còn có tin nhắn riêng của nữ sĩ Mạnh Viện và Hạ Tuệ Dao.

Trong nhóm rất sôi nổi, tất cả đều đang nhảy nhót hát hò ở câu lạc bộ Hoàng Đế, còn tag Mễ Đường.

Nữ sĩ Mạnh Viện chính là mẹ của Mễ Đường, tháng trước bà đột nhiên tâm huyết dâng trào nói muốn mở một bệnh viện thẩm mỹ cho nên đã cùng mấy chị em đi Hàn Quốc.

Nữ sĩ Mạnh Viện: Nhãi con

Nữ sĩ Mạnh Viện: Nhãi con, sao không trở về với mẹ?

Nữ sĩ Mạnh Viện: Mẹ thật thương tâm, nhãi con đến thành phố Nam với ba con liền quên mẹ?

Nữ sĩ Mạnh Viện: Chuyển khoản cho con ¥52000.00 ( Gấu bụng bự: khoảng hơn 180.000.000 vnd nhoa, mẹ chị ý thật cmn trâu bò)

Tác giả có lời muốn nói: phương thức kêu gọi bà mẹ thổ hào

Bình luận

Truyện đang đọc