NGỌT TỚI TRONG TIM

Lúc sau khi mọi người đã rời đi, Tần Duyệt Hàn còn ngồi xổm ở trên mặt đất, hốc mắt cũng đã đỏ, nhưng chính là không chịu để rơi xuống.

Giang Thịnh Hoài liếc mắt nhìn đến kịch bản, ánh mắt liền sáng ngời, lúc ấy liền bồi cô diễn một đoạn, hơn nữa còn nói với cô: “Mặc kệ người khác nói cái gì, chỉ cần bản thân vẫn luôn kiên trì với chính mình thì nội tâm nhất định sẽ vui sướng.”

Kỳ thật chuyện này Giang Thịnh Hoài sớm đã quên rồi, nếu không phải là gặp lại Tần Duyệt Hàn, có khả năng nửa đời xong anh cũng không nhớ lại.

Tần Duyệt Hàn gật gật đầu.

Giang Thịnh Hoài đột nhiên không kiêng nể gì mà nở nụ cười, trên mặt mang theo một tia cô đơn kiêu ngạo.

“Tần Duyệt Hàn, em vì tôi thuận miệng nói hai câu lời nói liền thích bảy năm, em không thấy bản thân thực sự khốc sao?”

Tần Duyệt Hàn như cũ nghiêm túc mà nhìn anh, nghiêm túc mà trả lời: “Không ngốc!”

“Tôi lúc trước giúp em một lần, vừa mới lại khi dễ em một cái, từ nay về sau chúng ta hòa nhau, em không cần lại thích tôi.” Giang ảnh đế giận dỗi buộc miệng thốt ra, cố ý làm bộ dáng không để ý.

Tần Duyệt Hàn ngẩn ngơ mà nhìn một hồi lâu, đại khái cũng đã hiểu được ý tứ của đối phương, Giang lão sư hẳn là không muốn cô lại tiếp tục xuất hiện ở trước mặt anh, sẽ không khiến anh lại phải gặp những thứ phiền toái không cần thiết.

Đến nỗi cái hôn vừa rồi kia, Tần Duyệt Hàn cũng chỉ thấy đó là cách Giang Thịnh Hoài không vui mà trừng phạt.

-

“Giang lão sư, về sau tôi sẽ không lại thích anh nữa, khiến anh khó xử rồi, thực xin lỗi.” Tần Duyệt Hàn lại thành kính mà nói, lần này cô cũng đã nhớ rõ cũng không nói ba chữ kia nữa.

Giang Thịnh Hoài:???

Anh cứ thế giương mắt nhìn Tần Duyệt Hàn một giây cũng không dừng lại mà trở về phòng của chính mình, cả người Giang Thịnh Hoài thiếu chút nữa liền hóa đá tại chỗ.

Sự phẫn nộ cũng đã lên tới đỉnh điểm.

Vừa lúc nhận được cuộc điện thoại kia, nêu không phải là Nghê Kiều ngăn cản, anh nhất định sẽ đi trở mặt với Lê Bách Hằng.

Đột nhiên cộng sự của anh rời đi, cũng không có hỏi qua ý kiến của anh, tổ sản xuất có thể tùy tiện như vậy sao, còn có ý định mà quay chụp nữa sao.

Nội tâm anh một trận cuồng phong, Nghê Kiều so với anh càng hung tợn hơn liền phun ra một câu: “Thật muốn đi giết người mà.”

Lại nói: “Giang Thịnh Hoài người có thể ngoan ngoãn an phận được hay không, tôi chỉ mới đến đầu 30, cậu đừng làm cho tới sớm đến thời mãn kinh. Hiện tại tình huống như thế nào trong lòng cậu không phải rõ nhất sao, rõ ràng là có người cố ý chơi cậu, nhưng chính cậu lại có fans chống lưng, Tần Duyệt Hàn có gì? Người đại diện đau lòng cho cô ấy, nói cô ấy đừng nhảy vào nước đục, cậu có cái tư cách gì đi ngăn cản người ta?”

Nghê Kiều dùng một hơi nói xong, lại uống một hớp nước lớn, lúc này cơn tức giận mới lui xuống dưới.

“Còn có, cậu quan tâm cô ây như vậy làm gì? Là ai hai ngày trước còn nói với tôi là muốn rời đi? Lúc này mới qua hai ngày, cậu liền luyến tiếc người? Giang Thịnh Hoài, cậu có thể hay không không làm? Ba năm trước đây việc xảy ra tai nạn xe cô còn không có điều tra ra, nếu như cậu bị người khác biết được cậu một chút cũng không diễn được, thì cậu liền đi luôn có biết hay không!”

Nghê Kiều vẫn còn muốn cùng Giang Thịnh Hoài nói lý một lúc nữa, mà chuyện khi đó cô vẫn còn nhớ rõ Giang Thịnh Hoài bị người ta theo dõi, đột nhiên chiếc xe liền xảy ra vấn đề…..: Đã biết!

Nghê Kiều còn muốn hỏi tên gia hỏa này đột nhiên như thế nào lại  ngoan ngoãn như vậy, đảo mắt liền nghe được âm thanh mở cửa.

Cô đấm nguc dừng chân mà liếc mặt nhìn Giang Thịnh Hoài một cái, sau đó mới rời đi.

Thời điểm Tần Duyệt Hàn từ trên lầu đi xuống, trừ bỏ có bài món quần áo, cũng không có quá nhiều thứ khác. Quan trọng nhất là quyển sổ kia, cũng đã bị cô làm rách rối.

“Trong khoảng thời gian này cảm ơn Giang lão sư đã chăm sóc, tôi đi trước.”

Đi tới cửa, Tần Duyệt Hàn vẫn là có chút không nỡ mà liếc mắt nhìn Giang Thịnh Hoài một cái.

Chờ đến khi Giang Thịnh Hoài quay đầu lại, cửa đã đóng lại.

Nhê Kiều gọi điện nói tổ sản xuất sẽ sắp xếp cho anh một cộng sự mới, Giang Thịnh Hoài chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền ném điện thoại đến một góc.

“Chị Duyệt Hàn, thân thể chị còn ổn không, có phải là nơi nào không được thoải mái không?” Nhan Lạc tiếp nhận đồ vật trong tay Tần Duyệt Hàn, lúc chạm vào tay cô liền bị dọa sợ.

“Chị không có việc gì.” Tần Duyệt Hàn nói xong, cả người liền có chút không chống đỡ được mà ngã xuống.

Cũng may còn có Nhan Lạc ở bên cạnh cô, phản ứng nhanh mà đỡ lấy.

“Lam tỷ Lam tỷ, làm sao bây giờ nha?” Nhan Lạc sợ tới mức lời nói cũng không xong.

“Không có việc gì, trước hết đỡ cô ấy lên xen, sau đó đi kêu bác sĩ đến đây.”

-

Hai người thật vất vả mới đem Tần Duyệt Hàn vào đến trong xe, Trương Lam nhìn tài xế nói: “Đi  đến nhà tôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc