NGỦ DẬY THÀNH MÈO CỦA ẢNH ĐẾ



Phan Mẫn biết chuyện, Tần Trầm nói Hứa Giản đừng lo lắng, bình tĩnh lại, nhưng Hứa Giản không bình tĩnh nổi, thậm chí cậu còn không dám nhìn Phan Mẫn, nghĩ thầm ——
Chẳng trách trông chị Phan tức giận như vậy, thì ra thật sự là vì cậu.

Thời gian nghỉ ngơi chỉ mười phút, ngay sau đó đạo diễn cầm loa lớn gọi diễn viên vào chỗ, các bộ phận chuẩn bị.

Hứa Giản bỗng cảm thấy phấn chấn, vội vã nói một tiếng với Tần Trầm, bước nhanh đến nơi được chỉ định.

Không biết là phó đạo diễn đọc thoại tốt, hay là bởi vì Phan Mẫn đến trao đổi vài câu với tổng đạo diễn, tiếp đó Lữ Chi cuối cùng cũng có chút giống như diễn viên, phân cảnh hôn trộm hai lần đã qua.

Nghe đạo diễn nói Qua, Hứa Giản thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Tần Trầm, cười với hắn, lộ ra hai má lúm.

Trong đám đông nhốn nháo, Tần Trầm nhìn khuôn mặt tươi cười của Hứa Giản, ghen tuông trong lòng bốc lên ——
Người này hôn người khác ngay trước mặt mình tận hai lần, thế mà còn cười vui vẻ như vậy.

Phan Mẫn ở bên cạnh nhìn hai người nhìn nhau, sầu đến nỗi tóc cũng sắp bạc.

Chú bảo nàng trông coi Tần Trầm, đừng để cho hắn đến gần một vài người vớ va vớ vẩn, nhưng kết quả thì sao?
Tính cách Hứa Giản ngoan ngoãn, ngoại hình đến năng lực đều không thể chê được, phẩm hạnh cũng tốt, xử sự cũng khiến người khác cảm thấy thoải mái, tuyệt đối không phải kiểu người vớ va vớ vẩn, nhưng mà cậu...!là nam.

Tần Trầm và Hứa Giản ở cùng một chỗ, cô còn lo hơn cả hắn đi với những người không đàng hoàng ngoài kia.

Tần Trầm và nghệ sĩ dưới tay cô hẹn hò, điều này làm sao cô có thể nói chuyện với chú?
Nghĩ tới đây, Phan Mẫn thở dài, ngày hôm nay nàng thở dài còn nhiều hơn một năm nay gộp lại.

Tin tức trong đoàn phim truyền đi rất nhanh, tin tức Tần Trầm đến thăm ban đoàn Hứa Giản bị lan nhanh, Hứa Giản được xác nhận là người mới mà Nhạc Ngu chuẩn bị nâng đỡ, có không ít lời đồn đãi về chỗ dựa và quan hệ của cậu với Tần Trầm, ánh mắt một số người trong đoàn phim nhìn Hứa Giản cũng khác lúc sáng.


Có lẽ là bị nhắc nhở, Lữ Chi sau đó không cố ý gây khó dễ Hứa Giản, cảnh quay buổi chiều coi như thuận lợi.

Buổi tối không có cảnh quay của Hứa Giản, lúc cậu kết thúc công việc, Lữ Chi và Nghiêm Vĩ vẫn còn tiếp tục.

Khi đó bận quay phim, bây giờ kết thúc công việc tẩy trang và thay quần áo xonh, Hứa Giản vẫn còn hơi sợ gặp Phan Mẫn.

Là gom lại tính sổ sau.

Nhìn thấy bộ dạng cẩn thận từng li từng tí một của Hứa Giản, Phan Mẫn vừa bực mình vừa buồn cười:
"Cậu để vẻ mặt này làm gì, không biết còn tưởng chị bắt nạt cậu."
Lúc nói câu này, Phan Mẫn còn cố ý liếc sang Tần Trầm bên cạnh.

Tin tức Tần Trầm và Hứa Giản hẹn hò, Phan Mẫn tiêu hóa một buổi trưa, bây giờ cũng kịp phản ứng.

Mặc dù nàng là người đại diện và cũng là chị họ của Tần Trầm, nhưng tính tình của Tần Trầm, ngay cả chú cũng không quản được, chớ huống chi là nàng.

Việc đã đến nước này, có tức giận nữa cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.

Nghe giọng điệu của Phan Mẫn, Hứa Giản sững sờ —— Quào, sao không tức giận giống như trong tưởng tượng của cậu vậy?
Chu Lượng thu dọn đồ đạc xong đi đến, Phan Mẫn mím mím khóe môi, nói: "Có chuyện gì về rồi hẵng nói."
Hứa Giản vừa nghe, hoãn thi hành án, vẫn còn chỗ thương lượng.

Lúc cậu và Tần Trầm chuẩn bị rời đi, Chu Thiến vừa quay tại bối cảnh khác cũng vừa xong việc.

Nhanh nhạy nhìn thấy Hứa Giản, Chu Thiến cong mắt, giơ tay nhiệt tình chào hỏi:
"Hứa Giản, anh cũng xong việc rồi à!"
Nghe tiếng nói vui vẻ, Hứa Giản dừng bước quay đầu nhìn lại, cười đáp: "Trùng hợp vậy?"
Chu Thiến chỉ thay quần áo tháo khăn, tóc vẫn còn cuộn lên, giữa chân mày còn in một bông hoa đỏ, nàng bước tới, nửa đi nửa nhảy đến trước mặt Hứa Giản:
"Cùng lúc."
Vóc người Chu Thiến nhỏ nhắn, Tần Trầm một mét tám mấy nhìn nàng phải cúi đầu, rũ mắt thấy Chu Thiến với đôi mắt sáng lấp lánh, Tần Trầm khẽ nhíu mày, chủ động mở miệng:
"Vị này là..."
Một lòng chỉ để ý tới Hứa Giản, Chu Thiến không để ý tới Tần Trầm, nghe hắn nói sau đó quay đầu nhìn hắn: "Hả?"
Hứa Giản phản ứng lại, nhanh chóng giới thiệu cho hai người.

Hai người lịch sự bắt tay nhau, lúc buông ra Chu Thiến thầm nói trong lòng ——
Quả nhiên Tần Trầm hệt như lời đồn, ánh mắt thật đáng sợ.

Chu Thiến vốn dĩ muốn cùng Hứa Giản về nhà trọ, trên đường cũng có người nói chuyện, nhưng bây giờ Tần Trầm ở đây, người ta ngàn dặm xa xôi chạy tới, nàng thật không tiện quấy rầy, chào hỏi sau đó rất thức thời chuồn mất.

Ngồi trên xe bảo mẫu của đoàn phim, Tần Trầm nhìn lướt qua xe của Chu Thiến phía trước, giống như tùy ý hỏi:
"Em vào đoàn mới một tuần, nhìn cách trò chuyện vừa rồi, quan hệ hai người cũng không tệ lắm?"
Phan Mẫn nghe Tần Trầm nói, nhịn không được khẽ lườm một cái, vậy mà cũng ghen được?
Hứa Giản không nghe ra ý tứ của Tần Trầm, cho là Tần Trầm cũng chỉ thuận miệng hỏi, vì vậy gật đầu:
"Đạo diễn quay phân cảnh ly gián, mấy ngày trước em đã quay đối diễn với Chu Thiến."
Chu Thiến là tuýp người lần đầu tiên gặp mặt ngại ngùng nhút nhát, quen biết rồi thì rất hoạt bát sôi nổi, trong số tất cả diễn viên trong đoàn, ngoại trừ Lữ Chi ra, Hứa Giản đối diễn với nàng nhiều nhất, ở chung cũng thoải mái vui vẻ nhất.

Tần Trầm nghe vậy gật đầu: "Chẳng trách."
Hứa Giản nhìn hắn: "Chẳng trách gì?"
Khe khẽ lắc đầu, Tần Trầm bình tĩnh mở miệng: "Không có gì."
Hứa Giản hơi khó hiểu liếc mắt nhìn hắn, rõ ràng không phải vẻ mặt không có gì.

Chu Lượng thu mình ngồi một góc, nhìn người này rồi nhìn người nọ, tinh tường cảm nhận được bầu không khí ngày hôm nay khác với ngày thường, có hơi là lạ.


Nhìn sắc mặt của Phan Mẫn, Chu Lượng cho rằng ba người bọn họ không vui, vì vậy tận lực giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của bản thân, yên lặng không nói lời nào như chim cút.

Về nhà trọ, Phan Mẫn để Chu Lượng về phòng nghỉ ngơi, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Tần Trầm và Hứa Giản:
"Chúng ta nói chuyện đi."
Không chờ hai người trả lời, Phan Mẫn trực tiếp mở miệng: "Hai đứa quen nhau từ bao giờ? Chuyện lớn như vậy sao không nói cho chị biết? Còn nữa, những người khác biết chuyện của hai đứa không?"
Trước ba câu liên tiếp của Phan Mẫn, Hứa Giản vội vàng nói: "Không bao nhiêu người ạ."
Lướt qua tư thế ngồi vai chạm vai của hai người, huyệt thái dương nhảy một cái: "Không bao nhiêu người là bao nhiêu?"
Tần Trầm: "Đỗ Tắc Chu, Đường Ly, Khương Lâm Tà và Thẩm Tịch, Tiểu Nam, hết."
Phan Mẫn sững sờ: "Tiểu Nam cũng biết?"
Thì ra nói cho Tiểu Nam mà không nói cho cô?!
Đoán được trong lòng cô nghĩ gì, Tần Trầm giải thích: "Tiểu Nam là tự suy ra."
Phan Mẫn: "..."
Không ngờ cô nhóc Tiểu Nam tinh mắt đến vậy.

Phan Mẫn cau mày: "Đỗ Tắc Chu và Đường Ly thì bỏ qua, sao Khương Lâm Tà và Thẩm Tịch cũng biết."
Hứa Giản mở miệng: "Bọn họ sẽ không nói gì cả."
Phan Mẫn nghi hoặc: "Quan hệ giữa hai đứa với giám đốc Khương và Thẩm Tịch tốt như vậy từ khi nào mà tin tưởng họ?"
Việc này không thể giải thích tường tận với Phan Mẫn, chỉ có thể giải thích là tình bạn giữa những người đàn ông.

Im lặng nhìn hai người, cuối cùng Phan Mẫn thở dài, xoay mặt nhìn Tần Trầm:
"Bên phía chú đã biết chuyện này chưa?"
Tần Trầm: "Sau này em sẽ nói với họ."
Nghe lời này, Hứa Giản bắt đầu căng thẳng —— sau này là bao lâu?
Thấy Tần Trầm như không phải chuyện gì to tát, Phan Mẫn bất đắc dĩ:
"Nếu cậu biết rõ bản thân nghĩ gì thì chị yên tâm."
Tình cảm chính là thứ người khác không thể hiểu rõ được, Tần Trầm lại là người có chủ kiến, cho nên cái gọi là nói chuyện của Phan Mẫn, chỉ là để biết tình tình, sau đó không yên lòng dặn dò:
"Tuy trong lòng hai đứa hiểu rõ, nhưng chị vẫn phải nói vài câu, hai đứa ra ngoài để ý một chút, việc này nếu như bị paparazi biết, không xong đâu."
Hứa Giản vội vội vã vã gật đầu: "Vâng ạ."
"Chị không nói em." Phan Mẫn quay đầu nhìn Tần Trầm: "Chị nói cậu, ra ngoài thì tém cái ánh mắt cậu lại, đừng lộ liễu như vậy, ai cũng nhìn ra được."
Tần Trầm bật cười: "Có khuếch đại vậy sao? Nếu không phải hôm nay em đến đây, chắc hẳn chị Phan còn chưa biết nhỉ?"
Phan Mẫn nghẹn lại, thở phì phò trừng hắn:
"Vâng, mắt tôi mù được chưa?"
Tần Trầm sửa chữa: "Chị là straight."
Phan Mẫn: "..."
Chờ Phan Mẫn bị Tần Trầm chọc tức đến mức nện gót đi, Hứa Giản cũng còn chưa phản ứng lại, ngơ ngác quay đầu nhìn Tần Trầm:
"Chúng ta...!Cứ như vậy qua ải?"
Chị Phan ngay cả một câu nặng lời cũng không nói, cứ nhẹ nhàng mà đi?
Giơ tay vỗ nhẹ sau gáy của cậu, Tần Trầm bật cười: "Chứ không em còn muốn thế nào?"
Hứa Giản đàng hoàng trịnh trọng: "Nói đi, cho cậu bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi em họ của tôi, cậu ra giá đi."
Tần Trầm: "?"
Hứa Giản: "Sao tình tiết này không xuất hiện?"
Tần Trầm dở khóc dở cười nhìn cậu: "Bình thường em xem cái gì linh ta linh tinh vậy?"
Hứa Giản nhanh chóng trả lời: "Tổng tài bá đạo yêu tôi."
Tần Trầm: "..."
Tần Trầm nhéo nhéo mặt của cậu: "Ít xem linh tinh đi nghe chưa, không có tổng tài bá đạo, đừng có nằm mộng."
Hứa Giản giả vờ khổ não: "Vậy cơ hội tung công phu sư tử ngoạm của em không còn nữa."
"Không đúng." Tần Trầm cười: "Lát nữa cơm tối em có thể ăn nhiều một chút, cũng giống như thể mở lớn miệng."
Hứa Giản nghe xong bật cười, sảng khoái gật đầu: "Cũng được."
......!
Quay phim phải đội khăn trùm, tóc Hứa Giản phải vuốt keo, sau khi cơm nước xong chuyện đầu tiên cậu làm chính là đi gội đầu.


Trước khi đóng cửa phòng tắm, Tần Trầm khoanh tay dựa vào khung cửa nhìn cậu, ánh mắt lướt qua eo cậu một vòng, sau đó nhíu mày cười:
"Có cần anh giúp đỡ không, cung cấp dịch vụ chà lưng gội đầu miễn phí."
Đối mặt với Tần Trầm trêu đùa, Hứa Giản đỏ mặt: "Không, không cần."
Dịch vụ chà lưng miễn phí này, Hứa Giản nghe thôi cũng cảm thấy nguy hiểm.

"Thật tiếc quá." Tần Trầm thất vọng: "Vậy cũng chỉ có thể chờ lần sau."
Lúc tắm, nhìn bản thân trong gương, nhịp tim Hứa Giản từ từ tăng nhanh, bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ ——
Quen nhau lâu như vậy rồi, ôm cũng ôm, hôn cũng hôn rồi, giữa bọn họ ngoại trừ bước cuối cùng ra, nên làm không nên làm đều đã làm, Tần Trầm đến tham ban, nếu hắn thực sự muốn...!
Cũng không phải không được?
Đều là thanh niên khoẻ mạnh bình thường, có lúc dính lấy Tần Trầm, bản thân Hứa Giản cũng rục rà rục rịch.

Thế nhưng nghe nói lần đầu tiên không có kinh nghiệm sẽ rất đau, với cả mấy ngày không xuống được giường, ngày mai cậu còn phải quay phim...!
Hứa Giản tắm, tắm đến mức mặt đỏ tới mang tai, càng tắm càng xoắn xuýt căng thẳng, từ phòng tắm đi, bệnh cũ lại tái phát, bước đi bắt đầu cùng tay cùng chân.

Tần Trầm vào tài khoản weibo Sữa Tươi Rất Đáng Yêu, đăng một tấm mà hắn đã chụp trước đó.

Hứa Giản hiện tại rất ít khi xuất hiện trước mặt Tiểu Nam và Phan Mẫn trong thân mèo, cho nên Tần Trầm giải thích rằng hắn bận rộn công việc, gửi Sữa Bò ở nhà một người bạn, rảnh rỗi mới có thể đón về.

Sau khi đăng bức ảnh, trong lúc Tần Trầm đang lướt bình luận, người nào đó lướt qua trước mắt mình.

Hắn giương mắt vừa nhìn, thì thấy người nào đó lại cùng tay cùng chân, cơ thể cứng nhắc, sắc mặt đỏ chót.

Nhìn thấy sắc mặt không tự nhiên của Hứa Giản, Tần Trầm bất ngờ, để điện thoại di động xuống kéo cậu lại, đồng thời hỏi:
"Mặt em sao đỏ vậy?"
Lúc này đầu óc Hứa Giản toàn phế thải bị Tần Trầm kéo tay lại, lập tức cả người nóng lên, nhanh chóng rút tay của mình về.

Sau khi bắt gặp ánh mắt lo lắng của đối phương, Hứa Giản ấp a ấp úng giải thích:
"Có thể, có thể là, là vì phòng tắm trống...!Không khí không lưu thông, thiếu oxy."
Tần Trầm vừa nghe, ánh mắt hoài nghi: "Làm sao, thiếu oxy còn có thể khiến người ta căng thẳng cùng tay cùng chân rồi nói lắp?"
Hứa Giản nuốt nước miếng, yết hầu trượt xuống, sắc mặt hơi không được tự nhiên cố gắng giải thích:
"Não thiếu oxy, nhất thời chưa phản ứng kịp."
Hứa Giản thật sự không để ý mình lại cùng tay cùng chân, đầy đầu đều nghĩ —— có làm hay không? Làm thế nào? Trong phòng không có áo mưa, ngày mai còn quay phim, thế nhưng từ chối mãi sẽ ảnh hưởng đến tình cảnh giữa cậu và Tần Trầm —— đủ mọi vấn đề.

Nhìn Hứa Giản tắm xong không ổn, Tần Trầm còn muốn hỏi lại, Hứa Giản lại nhét khăn vào tay hắn, nhanh chóng nói:
"Máy sấy tóc hỏng rồi, anh Trầm giúp em lau tóc một chút đi."
Sau khi nói xong, Hứa Giản liền ngồi xuống đưa lưng về phía Tần Trầm, cũng không cho hắn cơ hội từ chối.

Không nhìn thấy gương mặt của Tần Trầm, Hứa Giản cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.

Tất nhiên Tần Trầm không ý kiến, thế nhưng khi hắn cầm khăn mặt vừa định lau, hắn phát hiện trên đầu Hứa Giản bỗng nhiên xuất hiện hai cái tai mèo.

Tần Trầm: "!!!".


Bình luận

Truyện đang đọc