NGỦ ĐÔNG NGÀY HÈ

Viên Hạ nhìn số dư trong thẻ của mình, catse quay chương trình lần trước đã kết sổ rồi, cậu phát hiện mình vẫn có thể nhàn rỗi một thời gian, tiền trong tài khoản của cậu bây giờ còn nhiều hơn cả tiền chia hoa hồng trong nhà hàng.

Cậu nhìn Cục Bông, giống như đang nhìn con gái ngốc nhà địa chủ vậy, hớn hở nói: “Boss à, bây giờ ngày nào mày cũng có thể ăn đồ hộp rồi! Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, đừng có khách khí nha!”

Cục Bông nằm một tư thế vượt qua phạm vi hiểu biết của con người, liếm móng vuốt ở một trình độ cao, ngoan ngoãn “meo” một tiếng. Có lúc Viên Hạ hoài nghi mèo nhà mình đã thành tinh rồi, từ sau khi cậu thất tình thì Cục Bông đều ngoan đến mức không còn gì để nói, khiến cậu thấy vô cùng quái lạ.

Cậu ngồi ở trên sàn nhà vừa mới lau xong mà vuốt mèo, thừ người ra một lúc, sau đó thở dài một hơi, nói với Cục Bông: “Có phải mày cũng nhớ anh Thần Đông không…”

Cục Bông ngáp một cái, bò lên chân cậu nhắm mắt lại.

“Tao thấy á, mối tình này của mày đúng là không thiệt thòi.” Ngụy Nghiêu không tim không phổi đứng bên cạnh lắc bột protein, đùa giỡn, “Chí ít mày cũng kiếm được tiền! Tao phải yêu đương với ai mới có thể kiếm được hai mươi triệu đây, có chị gái nào muốn bao dưỡng tao không, tao sẽ không tiết kiệm anbumin nữa đâu!”

Viên Hạ giật mình, hết sức cạn lời: “Mày nói cứ như tao đi bán thân vậy.”

Ngụy Nghiêu vừa nói xong mới cảm thấy không đúng, lúng túng nói: “Không phải ý đó, nhưng tình yêu mà không có tiền thì làm sao đáng tin cậy được, đúng không?”

Viên Hạ suy nghĩ một hồi về vấn đề này, thật ra số tiền này cậu nhận cũng thấy chột dạ, tuy rằng cậu quay chương trình cũng tốn công, nhưng mà nếu không phải có Tống Thần Đông, thì làm gì đến phiên cậu? Dùng chân để nghĩ cũng biết, dù có trả tiền cho họ thì họ cũng không để cậu lên chương trình.

Nhưng mà cậu không thể trả tiền lại cho Tống Thần Đông được, đến cả tìm anh nói một câu cậu cũng không dám, chỉ có thể suy nghĩ vẩn vơ cả ngày. Hỏi cậu rốt cuộc muốn thế nào, cậu cũng xấu hổ không dám mở miệng. Là chính cậu cảm thấy đau lòng, khó chịu, không yêu nổi nữa, nói chia tay trước, mà suốt ngày cứ ôm ý nghĩ hàn gắn, chính cậu cũng cảm thấy bản thân mình chẳng còn mặt mũi nào.

Weibo kia của Tống Thần Đông cứ lượn tới lượn lui trong đầu cậu mấy lần, đến cả dấu chấm câu cậu cũng thuộc lòng. Nhưng mà Tống Thần Đông vẫn không đến tìm cậu, cậu cũng không muốn đòi quay lại một cách đê tiện! Cậu vẫn chưa quên cảnh tượng Tống Thần Đông và Ngải Mặc thân thiết, lén lén lút lút làm gì cũng không dẫn cậu theo, cậu ngại hỏi Ngải Mặc, lại không dám nói với Hà Tự, chỉ đành nghĩ lung tung một mình.

Đồ vẽ chuyện. Viên Hạ uể oải tự gắn mác cho mình.

Tiền là quan trọng nhất, cuộc sống vẫn còn phải tiếp tục, cậu điều chỉnh lại tâm trạng của mình, lại bắt đầu sự nghiệp livestream.

Vừa online, các fan đang chờ đợi liền bay tới bình luận rần rần, chất vấn cậu lúc trước tại sao lại chơi trò mất tích.

“Bế quan tu luyện.” Viên Hạ cười cười, “Mình bây giờ đã từ tiểu đầu bếp Viên thành đại đầu bếp Viên rồi!” Viên Hạ mạnh miệng.

Viên Hạ cầm điện thoại đi vào nhà bếp, vừa trò chuyện với mọi người: “Hôm nay làm gì đây nhỉ?”

Phần bình luận có người bảo: [Chanh dây ở chương trình lần trước là gì thế? Tôi chưa thấy bao giờ.]

Hóa ra chương trình đã phát sóng rồi sao… Viên Hạ chợt ngẩn người, dựa vào cửa tủ lạnh, cười nói: “Ở miền bắc thì quả thật rất khó kiếm chỗ mua, là trái cây nhiệt đới, chua chua nè, làm nước trái cây hoặc là sốt trái cây đều rất ngon.”

[Mị muốn ăn bánh trứng! Thấy trong chương trình nhìn ngon quá điiiiiii! Làm bánh trứng đi!]

Viên Hạ nghĩ đến trứng là tâm trạng lại phức tạp, chắc đã mắc phải căn bệnh khủng hoảng trứng rồi, ánh mắt cậu lấp lánh, nói: “Trong nhà không có trứng, đổi món khác được không?”

Trong phần bình luận còn có người khen bữa sáng Viên Hạ làm trong chương trình, bảo cậu quá đảm đang. Viên Hạ không muốn nhớ lại buổi sáng ấy một chút nào, cậu sợ mình lại mắc chứng Quỳnh Dao (*), tủi thân một chút là lại khóc. Vậy thì sẽ mất mặt lắm, không phù hợp với hình tượng của cậu.

(*) Quỳnh Dao là tác giả chuyên viết mấy tiểu thuyết ngôn tình sướt mướt, nổi tiếng nhất là Hoàn Châu Cách Cách

Lúc cậu đang suy nghĩ đổi chủ đề, trong livestream có tiếng phát ra:

[gnos tặng Viên Viên không tròn 1314 kiss moa moa, mau đến xem nào!]

[Kịch bản quen thuộc gì đây…]

[Người anh em, chỉ có thể làm bạn thôi nhá, Viên Viên có chồng rồi.]

[Cái này… là tình yêu đích thực sao…]

Viên Hạ: “…”

“Ầy…” Viên Hạ nhìn màn hình, lúng túng gãi mũi, dở khóc dở cười nói, “Cái này… tôi… tôi cũng không biết nói gì, cảm ơn món quà của bạn…”

[Làm tiramisu được không?] gnos hỏi.

Viên Hạ lúc trước chuyển nhà đã mang hết công thức và nguyên liệu làm bánh ngọt về đây, nghĩ dù sao Tống Thần Đông cũng sẽ không dùng, bây giờ cái gì cũng có đủ. Cậu nói: “Lúc trước đã từng làm rồi, dùng đậu hũ làm tiramisu, mọi người vẫn còn muốn xem sao?”

Bình luận liên tục nói muốn.

Viên Hạ nhớ đến khi đó còn vì sinh nhật Tống Thần Đông mà nghiên cứu ra bánh ngọt bằng đậu hũ,  bây giờ trong lòng còn thấy trống rỗng.

Gnos: [Làm tiramisu bình thường thôi được không?]

Viên Hạ mím môi cười, gật gật đầu: “Đương nhiên là được, như vậy thật ra còn ngon hơn, nguyên liệu thay thế cũng không thể ngon bằng nguyên liệu gốc được. Vậy chúng ta làm một cái 6 tấc nhé. Trong nhà không có khuôn 8 tấc.” Viên Hạ vừa nói vừa gác điện thoại sang một bên, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu. Cậu lấy ra hai quả trứng gà, phần bình luận lập tức có người nói: [Không phải không có trứng gà sao?]

Gnos lại tặng thêm hai cái tên lửa siêu cấp, sự chú ý của mọi người liền được dời đi, không còn ai nhắc đến chuyện trứng gà nữa.

Sau khi thoát livestream, Viên Hạ lại tới nhắn tin cho gnos: [Sao cậu lại tặng nhiều như thế! Dù tôi có trả cho cậu, thì bên Điếu Ngư cũng sẽ rút một phần cậu có biết không hả! Đi kiểm tra PayPal đi!]

Gnos: [Tốt quá, em chủ động nhắn tin cho tôi rồi.]

Viên Hạ: […]

Đầu Viên Hạ mọc ra dấu chấm hỏi to đùng, dù cậu có ngây thơ đến mấy, bây giờ cũng chắc chắn trăm phần trăm gnos muốn tán tỉnh cậu, nào có người bạn qua mạng bình thường nào lại nói câu ám muội như vậy chứ. Tin tức cậu và Tống Thần Đông chia tay vẫn chưa bị lộ… Cậu nhíu mày gõ chữ cạch cạch: [Tôi chỉ là thuận miệng nhắc nhở một câu thôi, tôi không yêu đương qua mạng đâu..]

Gnos: [Tôi cũng không yêu qua mạng.]

Viên Hạ thầm nhủ, tôi mà thèm tin, bảo bảo vừa thất tình không có thời gian chơi trò mờ ám với người khác đâu, với lại… cậu còn yêu Tống Thần Đông đến như thế, hoàn toàn không có khe hở để người khác chui vào. Cậu trả lời: [Được rồi được rồi, yêu qua mạng là không tốt, rất dễ bị hãm hại. Với lại, tôi là hoa đã chậu rồi.]

Gnos bên kia cứ mãi ở trạng thái đang đánh chữ, kết quả đánh nữa ngày cũng không thèm gửi, liền im bặt.

Viên Hạ quyết định dẹp ý nghĩ kia của cậu ta, bóp chết từ trong trứng nước: [Tống Thần Đông đối xử với tôi rất tốt.]

Gnos trả lời lại ngay: [Chậu mà em nói là Tống Thần ĐSo?]

Viên Hạ bị hỏi cứng họng, lên weibo kiếm tin đồn của Tống Thần Đông, chắc chắn không có lời đồn gì. Mới hùng hồn trả lời: [Còn ai vào đây nữa?]

Gnos bên kia mãi không có động tĩnh gì, hồi sau mới trả lời: [Nhưng không phải em tới ở nhà người khác rồi sao?]

Viên Hạ: [… Đã nói chỉ là bạn thôi mà!]

Viên Hạ: [Dù sao thì tôi cũng không yêu qua mạng đâu! Cậu còn nói vớ vẩn nữa là tôi hủy kết bạn luôn!]

Gnos vội vàng nói: [Không nói nữa không nói nữa.]

Tống Thần Đông ở bên kia bỏ điện thoại xuống, trong lòng vừa chua vừa chát, còn lẫn theo một chút ngọt ngào, đứa nhóc của anh không thích Ngụy Nghiêu, không hẹn hò với người khác. Nhưng mà tim anh vẫn tròn treo lơ lửng, Viên Hạ không nói bọn họ chia tay, là vì chương trình vẫn còn đang chiếu nên không thể nói, hay là… hay là vì vẫn còn thích anh.

Phải làm gì để dỗ người ta quay lại đây? Lúc này Tống Thần Đông phát hiện bản thân lại ngu ngốc như thế, đến cả việc phải làm sao để khiến người mình yêu vui vẻ, anh cũng không biết. Nhưng dù thế nào thì cũng không thể qua loa được, anh thật sự không muốn làm Viên Hạ đau lòng nữa.

Buổi tối, ở nhà của Trình Hạo và Đường San San.

“Thầy Tống gần đây sao thế?” Trình Hạo bỏ hết thịt dê vào trong nồi nước nóng không thèm đắn đo gì, lấy đũa khuấy khuấy, nhấc mắt nhìn Viên Hạ, hỏi, “Cũng không tới cùng với cậu à?”

Viên Hạ chọc chọc dầu vừng trong bát, chột dạ nói: “Anh ấy cũng không ăn mấy thứ này…”

Trình Hạo nhìn nồi chằm chằm, đợi chín rồi, gắp một miếng cho Đường San San, lại tiếp tục nói với Viên Hạ: “Mấy ngày trước anh có hoạt động với nhãn hàng, tình cờ gặp anh ấy, anh cảm giác anh ấy cứ có gì đó không ổn, tinh thần hình như cũng không tốt.”

Đường San San lấy nước lèo quậy với chút dầu ớt, nói: “Phải đó, chị cũng cảm thấy như vậy, lúc phỏng vấn còn phân tâm nữa. Không phải bị bệnh rồi chứ?”

Viên Hạ lắc đầu, nói: “Không phải đâu, chắc là ngủ không ngon thôi.”

“Thật ra khi chúng ta ở Argentina, chiều hôm đó trông anh ấy đã có vẻ không ổn rồi…” Đường San San cẩn thận nói, “Hôm em bị bệnh đó, tụi chị còn nói hay là anh ấy cứ về chăm sóc em đi, kết quả anh ấy nói không sao, còn tặng hoa cho đạo diễn. Tụi chị cảm thấy rất kỳ lạ.”

Viên Hạ: “?”

“Ha ha ha ha ha, biểu cảm của đạo diễn lúc đó cực kỳ đặc sắc luôn, thầy Tống nói cảm ơn thời gian này ekip chương trình đã vất vả, ai không biết còn tưởng thầy Tống phải lòng đạo diễn.” Trình Hạo lắc lắc đầu, bỏ một miếng thịt dê vào trong miệng, “Ngải Mặc cũng kỳ lạ, mắc gì lại dùng kinh phí như thế, cho anh còn tốt hơn…”

Viên Hạ: “???”

“Ấy, lát nữa có phải phát tập mới không?” Đường San San liếc đồng hồ trên tường.

Trình Hạo gật gật đầu, đi tới tìm điều khiển, bật tivi lên. Đài Quả Dứa còn đang quảng cáo, một nhóm các cô gái mặc váy ngắn cầm đồ uống nhún nhảy, trông chả có gì thú vị.

Mắt Viên Hạ mờ mịt hỏi: “Anh Thần Đông tặng hoa cho đạo diễn? Còn có kinh phí, kinh phí gì vậy?”

Trình Hạo khui hai chai bia, cúi đầu nói: “Phải đó, anh ấy không nói với cậu sao? Làm rất lãng mạn luôn, Lát nữa cậu xem chương trình sẽ biết ngay.” Hắn đưa một chai cho Viên Hạ, cụng một cái, nói: “Kinh phí, thì là kinh phí đó.”

Viên Hạ tiếp tục mơ hồ.

Đường San San dịu dàng nói: “Em quên rồi sao? Trong tay khách mời có một số tiền, cuối cùng sẽ do cậu ấy quyết định đưa cho cặp tình nhân nào, làm một bất ngờ. Cho nên Trình Hạo vì để Ngải Mặc chọn anh ấy, mà đi xu nịnh Ngải Mặc đó, đến chị còn phát ghen!”

Viên Hạ: “!!!”

“Anh thật không hiểu nổi thầy Tống làm nhiều như thế, lại chỉ là vì để tặng hoa cho đạo diễn.” Trình Hạo một hơi hớp nửa chai bia.

Đường San San cười như không cười nhìn cậu: “Nhất định là chuẩn bị cho Viên Hạ rồi, nhưng mà Viên Hạ lại bị bệnh.”

Viên Hạ ngớ người, cảm giác như mình chẳng thể hiểu nổi tiếng Trung. Lúc này chương trình bắt đầu, ba người vừa ăn vừa xem, nhất thời ai cũng yên lặng.

Viên Hạ nhìn thấy mình đang trả giá với ông chủ bán hàng ở chợ, nhưng mà cậu chỉ là bối cảnh, trong ống kính là Tống Thần Đông và Ngải Mặc đang trò chuyện. Viên Hạ còn nhớ tâm trạng lúc đó của mình, bây giờ cũng tò mò bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì.

Tống Thần Đông cười nhìn bóng lưng Viên Hạ, nói: “Viên Hạ đúng là cái gì cũng biết.”

Ngải Mặc phối hợp gật đầu.

“Nhịn không được muốn cảm thán, tôi thật sự là quá may mắn rồi.” Tống Thần Đông nói.

Ngải Mặc lại gật đầu, nói: “Anh nên đối xử tốt với cậu ấy hơn nữa.”

Hả? Viên Hạ kinh ngạc nói: “Hai người đó đang khen em sao?”

Trình Hạo gắp rau mùi vào bát mình, thuận miệng nói: “Giờ cậu mới biết à, tập trước đã nói rồi đó…”

Trong lòng Viên Hạ có cảm giác rất kỳ diệu, mặt bắt đầu nóng lên.

Cuộc trò chuyện trong tivi vẫn đang tiếp tục.

“Tôi cũng muốn… Cho nên cậu giúp tôi lần này đi, lúc trước em ấy đã đồng ý với tôi sau khi quay chương trình sẽ đến Mỹ (bíp bíp), tôi vẫn luôn nghĩ phải (bíp bíp) thế nào mới tốt, cậu xem, đến cả (bíp bíp) tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi.” Tống Thần Đông liếc mắt nhìn Viên Hạ, thấy cậu chưa quay đầu lại, e dè lấy cái thứ trong túi ra cho Ngải Mặc xem, thứ đó bị che lại bằng hiệu ứng mosaic.

Viên Hạ: “???”

Trình Hạo hoang mang nói: “Mấy cái tiếng bị xóa và hiệu ứng mosaic là cái gì vậy? Khó qua kiểm duyệt vậy sao, vậy còn chiếu lên làm gì?”

Đường San San cầm điều khiển lên ấn nút tạm dừng, trên màn hình đúng lúc dừng ở khoảnh khắc Tống Thần Đông cầm cái gì đó ra bị che đi, cô khẽ hỏi: “Viên Viên, em đã đồng ý đi Mỹ với anh ấy làm cái gì thế?”

Viên Hạ cũng rất hoang mang.

Đường San San bỏ đũa xuống đi đến trước màn hình, nhìn món đồ bị che cả nửa ngày, đăm chiêu nói: “Hình như là một cái hộp.”

Trình Hạo đùa giỡn: “Chúng ta điền từ đặt câu thử nào, đến Mỹ xx, xx thế nào, chuẩn bị xx. Anh đoán trước, đến Mỹ… mua nhà? Mua thế nào, chuẩn bị thẻ ngân hàng? Không đúng, vậy cần Ngải Mặc giúp cái gì, cái này thì có gì mà phải cắt. Đến Mỹ mang thai hộ, mang thai hộ như thế nào, chuẩn bị… khụ khụ.”

Viên Hạ: “…”

Thời khắc mấu chốt, vẫn là giác quan thứ sáu của phụ nữ có tác dụng, cô đột nhiên kích động la lớn: “Đây là một cái hộp, chắc chắn là nhẫn! Đến Mỹ đăng ký kết hôn, đang nghĩ phải cầu hôn như thế nào, đến cả nhẫn cũng chuẩn bị luôn rồi! Chắc chắn là như vậy! Cho nên hôm đó mới có màn biểu diễn đó, thầy Tống còn tặng hoa nữa!! Trình Hạo anh đúng là ngốc!”

Đường San San bắt đầu phàn nàn với Trình Hạo, nói: “Anh còn nói Viên Hạ với thầy Tống có phải cãi nhau hay không, xem có thể giúp giải quyết hay không. Cãi nhau cái đầu anh, thầy Tống sắp cầu hôn luôn rồi kia, mà anh còn chưa muốn cưới em! Còn nói cái gì mà chúng ta còn quá trẻ! Trẻ cái đầu quỷ nhà anh, Viên Hạ không phải còn trẻ hơn chúng ta sao?!”

Trình Hạo bắt đầu la làng: “Cứu mạng với! Mưu sát chồng nè! Viên Hạ mau tới cứu anh! Viên Hạ ——! Viên Hạ ——! Ấy? Viên Hạ đâu rồi?”

Đường San San và Trình Hạo chỉ nghe thấy tiếng “rầm” đóng cửa, Viên Hạ đã biến mất rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc