NGỦ NGON, PARIS

Lần đầu tiên tính ái thời tuổi trẻ tôi không cách nào quên. Người kia ngang ngược mà lại dịu dàng, anh tuấn rồi lại trẻ con.

—— "Ngủ ngon, Paris"

Nhìn Thịnh Minh hơi đỏ mặt nằm mềm nhũn ra trên mặt đất, dáng điệu há miệng thở dốc với vẻ mê man trông rất dụ hoặc, trong mắt Châu Tử Bùi nổi lên ái ý và dục vọng nồng đượm.

Chàng trai cúi đầu xuống tìm kiếm đôi môi Thịnh Minh, thấp giọng cười cợt rằng: "Cảm giác tốt như vậy sao?"

Thịnh Minh chỉ cảm thấy cả khuôn mặt đều sắp thiêu cháy rồi, xấu hổ vắt ngang cánh tay che mặt.

Châu Tử Bùi dùng chút lực mới kéo được khuỷu tay che trên mặt hắn ra, "Thôi nào đừng xấu hổ, mình sẽ khiến cậu càng thêm thoải mái..." Châu Tử Bùi cười mỉm chi hôn lên mí mắt Thịnh Minh, "Cậu thả lỏng..."

Sau đó Thịnh Minh chợt cảm nhận được chỗ tư mật bên dưới bị thứ gì đó xâm nhập một cách đột ngột. Ngón tay đầu tiên nương theo chất dịch vừa mới bắn ra vừa đi vào được phân nửa, đã bị thân thể do căng thẳng mà cứng còng của Thịnh Minh hút rịt lấy.

"Cậu... cậu đừng có làm kỳ quái..."

Cảm giác khó ở do dị vật xâm nhập khiến cho Thịnh Minh vô ý thức rụt người lại muốn thoát khỏi. Vài tiếng kêu rên thoát ra từ cổ họng, sự dụ hoặc trong lúc vô tình thế này cơ hồ làm cho Châu Tử Bùi hết cách nhẫn nại.

"Sẽ ổn nhanh thôi, thử thả lỏng một phát..." Vừa an ủi hắn, vừa dịu dàng sáo lộng phía trước của hắn.

Cửa vào đóng chặt nhờ được xoa nắn và mở rộng không ngừng, đã trở nên mềm mại hơn một chút. Thích ứng với xâm lấn như vậy rồi, lúc ngón tay thứ hai trượt vào, Thịnh Minh thấp giọng rên rỉ một tiếng, bấu lấy lưng Châu Tử Bùi.

Ngón tay không ngừng ra vô ấn ép ở lối vào, ngờ đâu nội bích mẫn cảm lại truyền ra từng đợt khoái cảm tê dại. Khi va chạm vào chỗ nào đó, một loại khoái cảm khác thường tự dưng tuôn trào ra như thủy triều, phía trước vẫn được chàng trai dốc lòng chiếu cố, một tờ giấy trắng như Thịnh Minh căn bản là chịu không nổi trước sau giáp công kiểu này.

Cảm thấy người dưới thân bắt đầu co giật nhè nhẹ, Châu Tử Bùi có chút xấu ý dừng bàn tay đang vuốt ve phía trước lại, "Thoải mái lắm hả?... Có phải lại sắp rồi không?"

Giờ này đầu óc Thịnh Minh đã là một đống tương hồ, mấy thứ như lòng xấu hổ xem ra cũng sắp bị đánh nát cho mỗi nơi một mảnh. Trong lúc mơ mơ màng màng thì bị Châu Tử Bùi lật người lại, khuỷu tay miễn cưỡng chống lên sàn gỗ nhẵn bóng, khớp tay thấy hơi đau. Châu Tử Bùi chu đáo đưa một cái đệm dựa trên sô pha qua cho hắn.

"Như vậy cậu sẽ thoải mái một chút." Cảm giác được tiếng nói của chàng trai đã khàn khàn mang theo tình dục bên trong.

Tư thế quỳ rạp trên mặt đất, làm Thịnh Minh nhìn không thấy mặt Châu Tử Bùi, cũng không biết được bất kì động tác kế tiếp nào của anh chàng. Như vậy lại làm cho thân thể trở nên càng mẫn cảm hơn.

Có vật gì nóng bỏng chống ở phía sau hắn, đang muốn chen vào từng chút một từng chút một.

Châu Tử Bùi xoa nắn mông hắn, bụng ngón tay cái ấn ép cửa vào hai cái, nhẹ giọng bảo, "Sắp vào nơi này rồi nha..."

Còn chưa kịp phản ứng gì, cái vật nóng rực đó đã chen vào mất rồi.

Đau.

"Không cần kẹp chặt như vậy đâu..." Châu Tử Bùi ồ ồ thở hổn hển, tay phải vươn ra phía trước trấn an tên gia hỏa bởi vì đau đớn mà đã hơi mềm ra kia.

Châu Tử Bùi thong thả đi vào từng chút từng chút, cái cảm giác bên trong bị chen vào từng chút một như thế này vô cùng tuyệt vời. Nguyên khuôn mặt Thịnh Minh rúc cả vào trong chiếc đệm dựa mềm mại, âm thanh nức nở như là đang cầu xin tha thứ vậy, mang theo cả tiếng khóc.

Lúc Châu Tử Bùi vào hết rồi, chàng phát ra một tiếng cảm thán như đang bước vào tiên cảnh, "Ôi... Đầu gỗ, bên trong cậu nóng quá."

Bên trong chặt nóng đến kỳ cục. Nhưng mà tuyệt lắm, thực sự rất thoải mái.

Châu Tử Bùi không vội vã chuyển động, mà là cúi người xuống hôn nhẹ sống lưng Thịnh Minh.

Thân thể trắng nõn hơi ửng hồng, xương bả vai gầy gò nhô ra. Lúc dùng đầu lưỡi liếm lộng thì nghe được người rúc trong gối dựa phát ra vài tiếng rên rỉ không rõ hàm ý.

"Mình sắp động rồi..." Hết nhịn nổi rồi.

Thử đỉnh vào một phát xem sao, chợt nghe thấy người dưới thân ẩn nhẫn than nhẹ một tiếng. Có lẽ đã thích ứng, cho nên nội bích gắt gao xoắn lấy anh chàng. Biết rõ Thịnh Minh đang cạn hết khả năng nhẫn nại đặng khỏi phát ra âm thanh, nhưng vẫn nén không nổi mà phát ra tiếng rên ấm ức. Cái này so với làm càn gào thét một cách khoa trương càng làm cho Châu Tử Bùi hưng phấn hơn.

Châu Tử Bùi giữ yên eo Thịnh Minh, ban đầu còn rất chi là cẩn thận mà sau đó thì trừu sáp ào ào, bắt đầu rong ruổi trên người hắn một cách quên mình.

"... Không được, Châu, Châu Tử Bùi... A a..." Rốt cục không cách nào kiềm chế đành lớn tiếng rên rỉ ra. Cảm thấy thân thể mình cứ như một chút sức lực cũng dùng không được, chỉ có thể mặc cho Châu Tử Bùi làm gì thì làm. Đã không cảm thấy đau nữa, ngược lại còn bắt đầu dần dần thấy thoải mái. Thịnh Minh bị loại cảm giác trước đây chưa bao giờ nếm qua đó dằn vặt đến mức thấp giọng khóc ra.

Không biết qua bao lâu, Châu Tử Bùi thở hổn hển, lại đỉnh vào thêm hai cái, rồi bắn ra trong cơ thể Thịnh Minh. Nội bích mềm mại mẫn cảm cảm nhận được một dòng chất lỏng ào ạt nóng rực, Thịnh Minh bật rên lên, cũng bắn tinh theo.

Vẫn với tư thế ở trong cơ thể hắn như vậy, Châu Tử Bùi mỏi mệt ôm lấy Thịnh Minh.

Thịnh Minh ho hai tiếng, chỉ cảm thấy mệt mỏi, ý chí có phần không tỉnh táo. Nghỉ một hồi mới nghe thấy Châu Tử Bùi đang ôm mình thấp giọng nói bên tai, "Xin lỗi... Không có dùng mũ."

Lỗ tai đỏ cả lên, ngẩn ngơ nhỏ giọng đáp một câu "Không, không sao đâu..." Lời vừa ra khỏi miệng mới cảm thấy có chút không đúng.

Đợi đến khi hung khí kia chậm rãi mềm xuống, Châu Tử Bùi mới chầm chậm rút nó ra khỏi người Thịnh Minh, một ít tinh dịch cũng theo đó chảy ra, trông khá là dâm mỹ.

Khi Châu Tử Bùi chú ý tới thời gian đã qua 0 giờ rồi, anh chàng kề sát vào Thịnh Minh, một khuôn mặt cười mỉm chi: "Chúng mình cứ thế làm từ năm ngoái đến năm nay rồi kìa."

"... Ngu ngốc."

Bình luận

Truyện đang đọc