NGỰ PHONG PHẤN CÔ NƯƠNG

Edit: Thanh Hưng

Trong rừng cây cách khá xa Mục gia trang, Lục Thập Tam cố nén đau đớn truyền tới từ trên chân cùng sầu bi trong lòng, lảo đảo bước đi trên đường mòn.

Không lâu sau, trước khi tầm mắt dần tối lại thì nàng thấy một căn nhà gỗ nhỏ đã rách nát, không chút do dự, nàng kéo thân thể cực kỳ mệt mỏi tiến vào.

Nhà gỗ nhỏ này nhìn như đã lâu không có người ở rồi, vì tất cả bàn ghế và gia cụ đã cũ rách, đồng thời cũng phủ lên một tầng tơ nhện.

Lục Thập Tam tìm được một chỗ ở góc phòng, ngồi xuống, xé một tầng vải dưới làn váy của mình đi, cột vào vết thương nặng nhất trên bắp đùi, sau đó mới hít một hơi thật sâu rút ám khí vẫn cắm ở bên trong ra.

"A!" Nàng khóc rống một tiếng, xua đi cả phòng yên tĩnh.

Máu lập tức trào ra, nhưng Lục Thập Tam đã không còn hơi sức, không thể giúp mình làm bất kỳ trị liệu nào.

Nàng nằm tại chỗ, khóe mắt tràn đầy nước mắt.

Trog lúc mơ mơ màng màng, khi mà ý thức sắp chìm vào trong bóng tối vô biên thì trong đầu nàng chỉ còn lại ánh mắt lo lắng của Mục Chấn Hạo, ánh mắt thương yêu cùng với vẻ mặt kinh ngạc ở giây phút cuối cùng.

Vào giờ phút này, chỉ còn lại trái tim bị đau đớn níu chặt, cùng với nàng cùng nhau ngủ mê man.

Lúc này, bên ngoài nhà gỗ thoáng qua một bóng người.

Người áo đen đứng ở ngoài cửa hồi lâu, mới mang theo một đôi tròng mắt lạnh như băng đi vào trong nhà gỗ.

Y rút từ trong ngực ra một thanh đoản đao sáng chói mắt, sau đó đến gần Lục Thập Tam, nhưng là, khi đoản đao (di.da.l.qy.do) trên tay y sắp đâm xuống thân thể mềm nhũn tái nhợt của Lục Thập Tam thì y lập tức dừng động tác lại.

Đáng chết! Y vẫn không cách nào xuống tay được.

Người áo đen ôm thân thể không còn chút cảm giác nào của Lục Thập Tam lên, đi ra khỏi nhà gỗ rách nát.

***

Mục gia trang mất đi bóng dáng của Lục Thập Tam, lập tức lâm vào tình cảnh khẩn trương.

Mục Chấn Hạo không ngừng phái người đi tìm kiếm Lục Thập Tam, tính khí trở nên hết sức nóng nảy.

Đồng thời, sau khi người của Mục gia trang biết Lục Thập Tam có siêu năng lực, cũng không có ai coi nàng như yêu quái.

Ngược lại, còn tích cực trợ giúp Mục Chấn Hạo tìm Lục Thập Tam về.

Mặc kệ Lục Thập Tam là yêu hay là người, dù sao Thiếu Bảo Chủ Mục gia bảo đã nhận định nàng chính là Thiếu Bảo Chủ phu nhân, vậy thì cả đời này nàng đều là Thiếu Bảo Chủ phu nhân của bọn họ, không hai lời!

Trải qua một buổi chiều, Mục gia trang đã huy động tất cả mọi người tham gia tìm kiếm, nhưng lại vẫn thất vọng mà quay về, gương mặt tuấn tú của Mục Chấn Hạo nhăn lại.

"Rốt cuộc tiểu hẹp hòi đi nơi nào rồi? Nàng bị thương nặng như vậy, lại không có người chăm sóc nàng......"

Nghĩ đến đây, Mục Chấn Hạo cũng không ngồi yên ở đại sảnh được nữa.

Nhưng vào lúc này, Bạch Ngọc Tu bỗng nhiên nhớ tới đôi tình nhân Long Dạ Thiên và Long Thanh Thanh mà mới vừa rồi hắn ta chia tay.

Có lẽ, Lục Thập Tam sẽ đi tìm Long Thanh Thanh cũng không chừng.

Vì vậy, hắn ta lập tức gọi với theo bóng dáng đang rời đi của Mục Chấn Hạo: "Thiếu Bảo Chủ, bình tĩnh đừng nóng nảy, theo thuộc hạ phỏng đoán, Thiếu Bảo Chủ phu nhân có thể trở về thôn Cổ Gia tìm Long cô nương hay không."

Mục Chấn Hạo nghe vậy quay đầu lại, nghĩ thầm, đúng thế! Long Thanh Thanh và Lục Thập Tam giao tình khá sâu, họ nhất định là bạn bè tình cảm tương đối tốt, nếu không, ban đầu tội gì Lục Thập Tam phải cầu xin hắn ở lại trong Mục gia trang, chỉ vì muốn tụ họp với Long Thanh Thanh lâu hơn chứ.

"Cho người chuẩn bị ngựa, ta muốn lập tức đi thôn Cổ Gia một chuyến." Hắn lớn tiếng phân phó.

Dứt lời, hắn lập tức đi ra bên ngoài phòng, nhảy lên yên ngựa người làm đã sớm chuẩn bị xong, Đường Pháp Quân và Bạch Ngọc Tu cũng lo lắng đi theo cùng nhau lên ngựa rời đi.

Sau khi vội vàng hơn một canh giờ, rốt cuộc Mục Chấn Hạo bọn họ đã tới thôn Cổ Gia.

Nhưng lại qua miệng Long Thanh Thanh cùng với thôn trưởng thôn Cổ Gia biết được, Lục Thập Tam cũng không đi nơi này, vẻ mặt bọn họ như đưa đám.

Nhất là Mục Chấn Hạo, hắn chỉ cần nghĩ tới ánh mắt bi thương trước khi chia tay của Lục Thập Tam, cùng với câu nói cầu xin kia: "Xin chàng tin tưởng ta!" Mục Chấn Hạo đã đau lòng không biết làm sao.

Hắn nên hỏi Lục Thập Tam tất cả moi chuyện sớm hơn một chút, mà không phải ngây ngốc khổ sở chờ Lục Thập Tam tự động nhắc tới.

Cho nên tất cả điều này cũng nên trách hắn mới đúng, vì vậy tiểu hẹp hòi không muốn lại trở lại bên cạnh hắn, cũng bởi vì sợ chuyện này sao?

Tiểu hẹp hòi, nàng đang ở đâu? Giống như lúc trước ta đã bảo đảm rồi, ta sẽ không để ý thân phận nàng là gì, thật ra điều ta (l^q^d) muốn xin rất đơn giản, đó chính là chỉ cần nàng bầu bạn với ta cả đời, làm thê tử của ta, chẳng lẽ nàng không muốn sao?

Không phải nàng luôn miệng nói yêu ta ư? Thế thì vì sao vẫn muốn rời khỏi ta chứ? Không tin ta ư? Tiểu hẹp hòi, cho ta thêm một cơ hội nữa để chứng minh có được không? Mục Chấn Hạo không ngừng hô hào trong lòng.

Hắn nằm ở trên lưng ngựa, sau khi rời khỏi thôn Cổ Gia thì điên cuồng giục ngựa, giống như muốn thoát khỏi kiếp nạn sầu khổ này, nhưng hắn lại quên đi việc có người muốn ám sát hắn mà dùng toàn lực xông mạnh lên phía trước.

Cho đến khi Bạch Ngọc Tu cùng với Đường Pháp Quân vẫn đi theo sau lưng lớn tiếng hô một tiếng: "Thiếu Bảo Chủ! Cẩn thận!"

Người áo đen núp ở bên cạnh bắn ám khí ngân châm về phía Mục Chấn Hạo, nhất thời Mục Chấn Hạo rơi từ trên lưng ngựa xuống.

Thấy thế, bọn họ nóng lòng nhảy xuống ngựa.

Bạch Ngọc Tu đi kiểm tra thương thế của Mục Chấn Hạo, Đường Pháp Quân thì vội vàng truy kích người áo đen đang thi triển khinh công muốn trốn đi.

Trước tiên Bạch Ngọc Tu rút độc châm, dùng miệng hút nọc độc bên trong ra, sau đó rắc thuốc bột mà hắn ta vẫn luôn mang theo người lên, nhưng mà hắn ta hiểu thuốc này cũng không chống đỡ được bao lâu, trước mắt việc quan trọng nhất là phải đưa Mục Chấn Hạo trở về Mục gia trang chẩn bệnh cẩn thận mới được.

Không lâu sau, Đường Pháp Quân cũng bởi vì không đuổi kịp được người áo đen mà quay lại, chỉ là, hắn ta lại nhặt được một món đồ mà người áo đen đã làm rơi trên đất trong lúc vội vàng bỏ chạy.

Bọn họ lập tức lên đường trở về Mục gia trang.

Trong lúc Mục Chấn Hạo hôn mê vì sốt cao thì vẫn mê sảng nói: "Tiểu hẹp hòi...... Đừng đi...... Đừng rời khỏi ta."

***

Không biết qua bao lâu, Lục Thập Tam nháy mắt mấy cái, vì toàn thân đau nhức mà tỉnh táo lại.

"Ưmh...... Thật là đau." Nàng nâng người lên, lên tiếng kinh hô.

Ừ, nàng đã quên mất bắp đùi cùng với cánh tay phải của nàng đang bị thương.

Thoáng chốc, giống như là đột nhiên phát hiện ra cái gì, Lục Thập Tam nhìn chung quanh mình một cái.

Nơi này đã không phải nhà gỗ rách nát nàng dừng chân trước lúc ngất đi, mà là một gian nhà dân đơn sơ, trí nhớ lúc trước đã trở lại trong đầu nàng.

Đúng vậy, nàng đã gần như quên mất chuyện của Mục gia trang, ánh mắt kinh ngạc của Mục Chấn Hạo, còn có nét mặt sợ hãi của tiểu nha đầu kia, kinh ngạc của Đường Pháp Quân và Bạch Ngọc Tu, hiện tại cũng trở lại trong đầu nàng rồi.

Lục Thập Tam chảy nước mắt, trầm xuống mi tiệp.

Nàng không thể nào trở lại Mục gia bảo hoặc Mục gia trang nữa rồi, đúng thế! Xảy ra loại chuyện như vậy, làm sao nàng có thể xem như không có chuyện gì xảy ra mà trở lại bên người Mục Chấn Hạo nữa chứ.

Nàng không làm được, cũng không cách nào làm được.

Tự mình chìm đắm trong nỗi khổ sở bi tình của mình, hồi lâu sau, Lục Thập Tam mới ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát căn phòng nàng mới vừa nhìn qua một lượt này.

Bên trong nhà bày biện rất đơn giản, ngay cả cửa phòng cũng không có, chỉ có một mành vải ngăn cách với phòng ngoài.

Thói quen đánh giá mọi việc qua ấn tượng ban đầu của Lục Thập Tam lại tái phát, nàng rất nhanh nhận định, gia đình này nhất định vô cùng nghèo khổ, nếu không vì sao ngay cả một cái cửa phòng cũng không thể lắp, nàng cũng không thể bởi vì bị thương mà liên lụy người ta được.

Nghĩ đến đây, Lục Thập Tam lại nghĩ tới những ngày tháng vô lo vô nghĩ trước kia khi nàng vẫn còn ở bên cạnh Mục Chấn Hạo.

Lục Thập Tam giật mình, gần đây hình như nàng trở nên tương đối đa sầu đa cảm, cũng biến thành thích khóc, thật sự rất vô dụng.

Nàng giơ tay nhỏ bé lên, kéo chăn mỏng che ở trên người ra, nhịn đau muốn di động đôi chân bị thương xuống giường, rời khỏi chỗ này.

Nhưng mũi chân của nàng mới chạm xuống đất, thân thể đã mềm nhũn té xuống giường.

"A!" Nàng lên tiếng hô đau, dẫn tới sự chú ý của người bên ngoài.

Đó là một nam tử cao lớn cường tráng, nhưng ngày thường lại hết sức thanh tú.

Y chạy từ bên ngoài vào, thấy thân thể Lục Thập Tam đau đớn nằm ở trên giường thì trong cặp mắt đen lành lạnh kia, lại không tự chủ mà xuất hiện một chút lo lắng cùng dịu dàng.

"Cô nương, nàng không sao chứ? Vết thương có vì ngã mà bị đau hay không?"

Y vội vàng ôm nàng sắc mặt tái nhợt từ trên đất lên, lần nữa tỉ mỉ đặt lên trên giường, sau đó bắt đầu thay nàng kiểm tra xem vết thương trên đùi có bị nứt ra hay không, nghiễm nhiên là bộ dáng của một đại phu, giống như là thấy vết thương đã trở nên nặng hơn.

"Tạ...... Cám ơn ngươi đã cứu ta." Lục Thập Tam nhìn gương mặt lo lắng của y, chậm rãi nói.

Nàng đột nhiên giật mình, cặp mắt tinh nhuệ của người đàn ông này, hình như nàng đã từng gặp ở nơi nào rồi, chỉ là nhất thời nàng không nhớ ra mà thôi.

Nam nhân kia nghe vậy, ngoái đầu lại nhìn chăm chú vào nàng, một hồi lâu sau trên bờ môi mới cong lên một chút ý cười, đáp: "Không cần, nhưng là nàng cần nghỉ ngơi cho khỏe một chút."

Lục Thập Tam nhìn tầm mắt của y, không hiểu khi nãy đáy mắt y hiện ra tia sáng là có ý gì?

Bỗng dưng, nàng nghĩ tới vấn đề mình muốn hỏi, lập tức nhân lúc y chưa rời đi, mở miệng hỏi: "Ân công, ta tên là Lục Thập Tam, xin hỏi ngươi là....."

"Liễu Vô Sanh, ta đi giúp nàng bưng thuốc vào trước." Y đưa lưng về phía Lục Thập Tam đáp, sau đó vén tấm mành kia lên, đi ra ngoài.

Lục Thập Tam nắm chặt cái mền trên tay. Cảm giác tên nam nhân gọi là Liễu Vô Sanh này, khi giơ tay nhấc chân đều mang cảm giác thần bí nồng đậm, làm nàng hết sức tò mò, rốt cuộc người đàn ông này là người nào?

Nhưng nàng còn chưa có hiểu rõ ràng, nam nhân kia đã quay trở lại rồi.

Lần này trên tay của y nhiều hơn một cái chén, bên trong chính là nước thuốc mà Lục Thập Tam thống hận nhất, việc này cũng làm nàng nhớ lại trước đây Mục Chấn Hạo đã từng bá đạo lấy miệng mớm thuốc cho nàng, vì vậy trên mặt lại lộ ra u sầu.

Liễu Vô Sanh cũng không phát hiện ra Lục Thập Tam có gì khác thường, y bưng chén thuốc kia đi tới bên giường của nàng: "Lục cô nương, nàng hãy mau uống chén thuốc này trước đi đã."

Lục Thập Tam nhíu nguyệt mi.

Muốn không uống ư! Đây là ân nhân đặc biệt nấu. Nhưng muốn nàng làm như không có việc gì mà uống vào, nàng lại cảm thấy hết sức khổ sở.

Vì vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hết sức trung thực bày ra dáng vẻ bị làm khó, điều này làm trên khuôn mặt lạnh lùng của Liễu Vô Sanh, lại lần nữa xuất hiện nụ cười ôn hòa.

Thật sự là quá giống, về điều này Lục Thập Tam quá giống nàng kia.

Giống như y không cách nào hạ tâm sắc đá giết chết nàng, giống như y lại bỗng nhiên cứu nàng trở lại, này đã sớm ra ngoài kế hoạch, cho nên y mới phải cẩn thận suy tính một chút.

Giữ nàng lại, hay là mau chóng giết nàng!

***

Thời gian trôi qua rất nhanh, Lục Thập Tam đã ở nơi này của Liễu Vô Sanh một khoảng thời gian rồi. Trong lúc này, Lục Thập Tam không ngừng kiếm cớ muốn rời đi, nhưng đều bị Liễu Vô Sanh cản lại.

Liễu Vô Sanh cũng bị lý do Lục Thập Tam rời đi làm cho không biết nên khóc hay cười, bởi vì Lục Thập Tam một lát thì nói sợ y quá nghèo không thể nuôi nàng ăn ở được, một lát lại nói chiếm mất giường của y sợ y không có chỗ ngủ.

Tóm lại, làm cho Liễu Vô Sanh vừa buồn cười, rồi lại vì sự thật giấu kín trong lòng mà không cười nổi.

Mấy ngày sau, vết thương của Lục Thập Tam đã có khởi sắc, bắt đầu len lén rời giường luyện tập đi bộ, sợ sau khi Liễu Vô Sanh biết sẽ lo lắng, vì vậy lại kiên cường giả bộ như không có việc gì.

Thế nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lục Thập Tam, thật sự không quá thích hợp để giấu giếm bất cứ chuyện gì, làm Liễu Vô Sanh cảm thấy, nàng thật sự là cô gái thuần phác lại không mất đi sự ngây thơ, lại cũng giống như nàng kia.

Dĩ nhiên Liễu Vô Sanh biết, Lục Thập Tam vĩnh viễn không phải là nàng kia, bởi vì nàng kia đã chết gần ba năm rồi, sẽ không trở về nữa, cho nên Lục Thập Tam tuyệt đối không phải là nàng kia, không phải!

"Vô Sanh đại ca! Vô Sanh đại ca!"

Lục Thập Tam thấy Liễu Vô Sanh đột nhiên giận tái mặt, vẻ mặt quái dị không nói nửa câu, nàng lập tức đưa tay nhỏ bé không bị thương ra vẫy vẫy trước mặt y, muốn gọi y mau mau hồi hồn, bởi vì bộ dáng âm lãnh của y, thật sự có chút dọa người.

Cuối cùng Liễu Vô Sanh cũng bị tiếng kêu của Lục Thập Tam gọi về.

Y lấy tay nhỏ bé của Lục Thập Tam ở trước mặt y xuống, nhìn thẳng vào Lục Thập Tam, làm Lục Thập Tam tương đối không được tự nhiên.

Vì vậy nàng nuốt nước miếng một cái hỏi: "Vô Sanh đại ca, huynh không sao chứ?"

Nhìn y lạnh lùng đứng lên, bộ dáng giống như là muốn đưa người vào chỗ chết, làm Lục Thập Tam thình lình rùng mình một cái.

Liễu Vô Sanh nhạy bén phát hiện ra Lục Thập Tam sợ hãi, lại không tự chủ lộ ra nụ cười và trấn an nàng, điều này làm y giật mình.

"Thập Tam, uống xong thuốc rồi sao? Vậy nàng hãy nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi."

Dứt lời, Liễu Vô Sanh lập tức cầm chén Lục Thập Tam đưa tới rời đi.

Đáng chết! Y đang làm cái gì? Tại sao không giết nàng? Chẳng những cứu nàng, còn muốn giấu nàng đi, không để cho người khác phát hiện, chẳng lẽ cũng bởi vì Lục Thập Tam lớn lên giống nàng kia sao?

Không! Y không thể tiếp tục như vậy nữa.

Bỗng dưng, y cất bước, đi vào trong rừng cây xanh biếc bên ngoài ngôi nhà.

Sau đó, y rít lên một tiếng tùy ý dùng sức đã dễ dàng đâm một phần trường kiếm vào trong phiến đá, sau đó bắt đầu luyện võ công, mỗi một chiêu thức của y đều mang theo phẫn hận, không chút lưu tình.

Không lâu sau, trong khoảng không gian tràn đầy tiếng múa kiếm này lập tức có một vị khách thi triển khinh công thượng thừa từ bên ngoài bay tới.

Sau khi hắn ta và Liễu Vô Sanh giao đấu qua 3, 4 chiêu nhưng liên tiếp thất bại, rất nhanh đã thua ở dưới kiếm của Liễu Vô Sanh.

"Liễu...... Liễu Vô Sanh, đừng nghiêm túc như vậy chứ!" Trên gương mặt tươi cười của vị khách kia chảy xuống một tầng mồ hôi lạnh nói, trong lòng tự trách mình học nghệ không tinh.

Sau khi Liễu Vô Sanh cho hắn ta một ánh mắt nghiêm nghị, thì "Cheng!" một tiếng thu trường kiếm lại, lần nữa đâm trường kiếm trong tay vào trong tảng đá lớn, khiến vị khách kia liên tục lau mồ hôi lạnh, từ dưới đất đứng dậy.

"Nói mau đi!" Liễu Vô Sanh xoay người lại, đưa lưng về phía vị khách kia trầm giọng nói.

Vị khách kia vỗ vỗ y phục trên người, lúc này mới chậm rãi lên tiếng lần nữa: "Liễu Vô Sanh, trừ bỏ nhiệm vụ lần trước, lần này lại có thêm một nhiệm vụ hạng nhất, là muốn ám sát Mục Chấn Hạo."

"Mục Chấn Hạo?" Nghe cái tên này, Liễu Vô Sanh lập tức đặt nó và Lục Thập Tam vào chung một chỗ. Lần này, nghĩ như thế nào lại muốn mạng của hắn (MCH) rồi hả? "Ta nghĩ đám các ngươi chắc chắn là đã nhận ủy thác của Vương Bách Thọ, giết hắn."

Vị khách kia vô tội lắc đầu một cái.

Sự thật phải là như thế không sai, mà chuyện này bắt đầu từ mấy tháng trước, đầu tiên là bọn họ nhận ủy thác của Vương Bách Thọ, trước hết diệt trừ Mục Chấn Hạo ở phụ cận thôn Cổ Gia.

Vốn dĩ kế hoạch của bọn họ rất thuận lợi, đã sắp diệt trừ được Mục Chấn Hạo rồi, nhưng mà võ công của Mục Chấn Hạo cao cường hơn bọn họ dự tính, cho nên không cẩn thận mà thất bại.

Vị Vương Bách Thọ kia không có kiên nhẫn lại yêu cầu bọn họ cần phải trong thời gian ngắn lần nữa hoàn thành nhiệm vụ nếu không sẽ tự mình mướn mấy tiểu ma-cà-bông võ công bình thường để ra tay, vọng tưởng sử dụng cách này để lấy được sản nghiệp của Mục gia bảo.

Nhưng người tính không bằng trời tính, vào lúc này đột nhiên lại xuất hiện một Lục Thập Tam, đánh chạy bọn họ, khiến người của Mục gia nhạo báng thật lâu.

Mấy ngày trước, con gái Vương Tâm Bội của Vương Bách Thọ lại ra một con số lớn, bảo bọn hắn đi khiến một yêu nữ hiện thân, điều này làm bọn hắn cảm thấy vô cùng khuất nhục.

Đường đường là thân phận sát thủ, thế mà lại có thể gọi bọn hắn đi làm loại chuyện kỳ quái này, dĩ nhiên bọn họ không làm á! Sát thủ cũng có cốt khí đấy!

Không ngờ, Vương Tâm Bội nâng tiền thưởng lên cao hơn mấy chục lần, cho nên trừ Liễu Vô Sanh cùng với hai bằng hữu (di.en.da.nl.equ.yd.on) có giao hảo tốt không đón lấy nhiệm vụ lần này, những sát thủ ham tiền như mạng khác đi không ít.

Một tên trong đó có người võ công cao cường nhận làm kẻ dẫn đầu, tổng cộng có sáu người.

Nhưng hiện nay cũng hoàn toàn không có tung tích, đám bọn họ như rắn mất đầu, tiếp nhận nhiệm vụ sát thủ theo sở thích của mình, hiện nay cũng chỉ còn lại mấy người thôi.

Vị khách bay vọt tới chơi này không phải sát thủ, mà chỉ là người trung gian thay bọn họ liên lạc nhận ủy thác, cho nên hôm nay hắn ta tới đây, nhất định là vừa tiếp nhận được nhiệm vụ gì đó đúng chứ?

Vị khách kia tiếp tục nói: "Mấy ngày trước Mục Chấn Hạo trúng độc ngân châm của Tư Đình, nhưng phía sau lại có tên đại phu Bạch Ngọc Tu đi theo, cho nên nhặt về được một cái mạng."

Lô Tư Đình là nữ sát thủ duy nhất trong đám bọn hắn, võ công cũng không phải đỉnh cao, nhưng lại có tài sử dụng độc ngân châm.

Vả lại trong thời gian ngắn ngủi mà Bạch Ngọc Tu có thể cứu được Mục Chấn Hạo thoát khỏi kịch độc, vô cùng không đơn giản.

"Ngươi là muốn ta đi giết Mục Chấn Hạo khi hắn ta vẫn nằm trên giường?" Liễu Vô Sanh lạnh lùng nói.

Vị khách này gật đầu, tiếp tục hỏi: "Ngươi muốn tiếp nhận không? Vương Bách Thọ hi vọng lần này có thể một kích lấy được tính mạng của hắn, tránh lo âu về sau."

Nhiệm vụ lần trước của Liễu Vô Sanh, còn chưa hoàn thành.

Liễu Vô Sanh trầm ngâm một chút: "Như vậy..... Tư Đình bọn họ cũng nhận rồi sao?"

Vị khách lắc đầu một cái: "Không! Ta còn chưa liên lạc với bọn họ, hay là, ta đi tìm bọn hắn trước, sau đó lại nói kết quả cho ngươi biết?"

Liễu Vô Sanh đưa lưng về phía hắn ta, con ngươi tựa như thoáng qua một chút ánh sáng, nhưng lại lập tức biến mất.

Bởi vì trong lòng y lại đang suy nghĩ, nếu như Lục Thập Tam biết y muốn giết Mục Chấn Hạo, sẽ có cảm tưởng thế nào.

Nhưng ngay sau đó y đã vứt bỏ ý nghĩ này, trầm giọng nói: "Đi đi! Cứ nói ý kiến của ta giống với bọn họ."

Vị khách kia đưa mắt nhìn y đi xa, lúc này mới lắc đầu một cái, thi triển khinh công rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc