NGỦ QUÊN DƯỚI GIÀN THIÊN LÝ

Cả rạp chiếu phim dường như đều chiếu tướng chằm chằm vào cái bộ ba kì dị chúng tôi đây: Hai người đàn ông mặt mũi nghiêm trọng, quần là áo lượt sơ vin bồng cốt kẹp giữa một cô gái mặc quần jeans lửng rách te tua và áo ba lỗ. Vâng, tôi chính là cô gái xấu số đó. Còn gần nửa tiếng nữa mới đến suất chiếu, tôi đói không chịu nổi, đứng bật dậy từ hàng ghế chờ, nhìn hai kẻ ngoài hành tinh đi xem phim mà ăn mặc chẳng khác gì đi họp giao ban kia, hỏi:

- Em hơi đói, có ai ăn bánh mì kẹp thịt nướng không, em đi mua?

Hai cái đầu cùng gật gật. Tôi đi mua hai ổ bánh mì kẹp to khủng bố, đưa cho Vương đại ca một ổ, còn một ổ, tôi bẻ đôi, giữ một nửa, một nửa đưa cho Thanh Tùng. Vương đại ca vốn to con, sức ăn gấp mấy lần người bình thường. Còn Thanh Tùng, tôi thấy lần trước ăn trưa chung, anh ăn cũng không nhiều lắm thế nên tôi chỉ mua hai ổ cho đỡ phí. 

Thế nhưng biểu cảm của Tùng khi nhận nửa ổ bánh mì lại khiến tôi chột dạ. Anh bần thần mất một lúc, lại có vẻ gì mất mát lớn lao lắm kìa. Tôi thầm nghĩ, thôi chết rồi, hay là anh ấy cho rằng tôi đối xử không công bằng, không mua cho anh ấy trọn vẹn một ổ bánh mì? Xin lỗi anh, tôi cũng chỉ xuất phát từ quan sát thực tế và thực hành tiết kiệm thôi mà.

Đánh chén no nê xong thì cũng đến giờ chiếu phim. Bộ ba kì quái chen theo dòng người toàn các đôi tình nhân tiến vào trong rạp. Rạp chiếu phim tối om om. Máy lạnh bốn phía phà hơi mát rượi. Căng da bụng thì chùng ra mắt, huống chi trưa nay tôi không ngủ trưa, thế là hai mí mắt cứ ríu lại, rồi ngủ biến đi mất. Trước khi thực sự lịm đi, tôi có ý thức rằng hình như đầu tôi nghiêng qua bên trái, dựa vào bờ vai của Tùng. 

Nhưng đến khi tỉnh dậy, cả người tôi lại đang nằm gọn trong vòng tay của Vương đại ca. Ở ghế bên cạnh, Thanh Tùng đang nghiêng người về phía trước, cằm tựa vào lòng bàn tay, ánh mắt nhìn đăm đăm lên màn ảnh. Tôi liếm môi, bối rối ngồi thẳng dậy, rồi cũng bắt chước người ta chống tay vào cằm, vừa len lén cạy gỉ mắt vừa nhìn lên màn hình. Bộ phim có lẽ đang dần đến hồi kết. Một đôi trai gái xinh đẹp đang trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào bên bờ biển. Tôi chợt nhận ra, buổi chiều hôm nay thật là điên. Tôi đúng là điên khi đồng ý đi xem một bộ phim tình cảm lãng nhách cùng với hai người đàn ông này. 

Hết phim, Vương đại ca rủ cả hội đi ăn tối nhưng tôi đã tìm cớ chạy biến.

Sau ngày hôm đó, thi thoảng Tùng lại nhắn tin hoặc  gọi điện cho tôi. Cũng chẳng có gì nhiều, chỉ đôi ba câu hỏi thăm vu vơ, rồi phần lớn thời gian anh kể một chút về bản thân mình và công việc hiện tại anh đang làm. Vì dụ như anh đang tham gia dự án thiết kế một khu dân cư ven biển. Hoặc mấy ngày nay anh phải đi công tác ở một nơi lạnh thấu xương… Từng chút, từng chút một, tôi cảm thấy anh đang dần trở thành một người bạn. Cuộc sống buồn tẻ nhợt nhạt của tôi giống như có thêm một màu sắc mới, có lẽ chỉ như một bông hoa nhỏ bé đột nhiên mọc lên từ khe đá sa mạc nhưng ít ra, nhờ đó mà người ta nhìn thấy chút sự sống. 

Trong lúc đó, Vương đại ca đột nhiên trở nên bận rộn. Lẽ dĩ nhiên, anh vẫn luôn rất bận rộn, nhưng bận đến mức cả tuần cũng không thấy mặt như thế này là việc chưa từng xảy ra trước đây. Các nhân viên trong công ty kháo nhau Vương đại ca chuẩn bị cưới vợ.

- Em tình cờ nghe được sếp nói chuyện điện thoại, cái gì mà chuẩn bị đặt chỗ nhà hàng để hai bên gia đình gặp mặt. Thế thì chẳng phải là ra mắt, hay ăn hỏi, tóm lại là liên quan đến cưới cheo còn gì! – Tuấn Vẹo – thư ký văn phòng khoe.

Mọi người gật gù cho là phải. Tai tôi cũng dỏng lên nghe ngóng. Vương đại ca ghê gớm thật, im ỉm ìm im chuồn đi lấy vợ rồi đấy. Mà cũng phải, anh đã hai bảy, hai tám tuổi rồi còn gì. Cơ ngơi làm ăn lại ngon lành, tướng tá cũng ô kê, cứ FA mãi mới là chuyện lạ. Chuyện yêu đương, gái gú của Vương từ trước đến giờ tôi nào có quan tâm, thấy anh ta lông bông lang bang suốt này rủ tôi chạy chỗ nọ, chơi chỗ kia, hóa ra đằng sau đó, người ta ai cũng có cuộc sống riêng của mình. Tôi chép miệng, nghĩ bụng không biết sau khi lấy vợ, Vương đại ca có còn chơi cờ tướng với tôi được nữa hay không. 

Đấy, nhắc đến chuyện cưới cheo! Mẹ tôi đang yên đang lành thì dạo gần đây lại đem cái chuyện tôi không có bạn trai ra nói. 

- Con xem, mấy đứa con gái bằng tuổi con chúng nó cưới hết cả rồi. Con cô Thi nhà ở bên kia đường kém con những hai tuổi thế mà cũng đã làm lễ đính hôn rồi đấy.

- Mẹ này! Thời đại bây giờ là thời đại nào rồi mà mẹ còn so sánh chuyện chồng con như thế. Con không thích lấy chồng đâu.

Nói qua nói lại một hồi thành ra chẳng khác gì hai mẹ con cãi nhau. Có lẽ do tức quá, mẹ tôi mắng:

- Con xem, một đứa vừa cứng đầu vừa điên khùng như con mà không muốn lấy chồng thì chẳng lẽ lại muốn làm bà tổ cô ở cái nhà này à.

Thế là tôi khóc òa lên.

Bố tôi can thiệp:

- Mẹ nó à, đã biết tính nó như thế rồi mà còn… Thôi con nín đi, chồng con thì cứ từ từ rồi tính!

Mẹ tôi vẫn chưa nguôi:

- Mấy năm nay nuông chiều nó quá mới càng ngày càng trái tính trái nết như thế! Ôi, khổ cái thân tôi...

Khi Tùng gọi đến, giọng tôi vẫn còn nghèn nghẹt vì khóc nhiều. Anh hỏi:

- Thế có muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Hay ăn kem chẳng hạn.

Tôi đang giữ một bụng tức giận chỉ muốn bỏ nhà ra đi, nghe thấy có người rủ thế là bèn đứng dậy:

- Đi!

Chúng tôi hẹn nhau ở chỗ hồ Con Rùa. Mua hai cây kem dừa khoai môn, ngồi trên ghế đá cạnh hồ hóng gió, vừa mút kem vừa thong thả ngắm những đôi tình nhân tay trong tay trao nhau ánh mắt hoặc nụ hôn tình tứ mặc kệ dòng xe cộ ngược xuôi hay vẻ khinh bỉ từ các bác trung niên béo tròn béo trục đang đi bộ thể dục trên đường, tôi ngạc nhiên nhủ thầm dạo này thanh niên nước ta rõ là tiến bộ ghê gớm. Ai bảo dân Việt Nam đi tiểu công khai còn hôn hít thì giấu giếm, chắc chắn là họ chưa từng đi qua cái vòng xoay hồ Con Rùa này. 

Đang suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên quay sang, tôi thấy Thanh Tùng đang chăm chăm nhìn lên mặt mình. Ánh mắt anh thiêu đốt trên đôi môi tôi, gương mặt từ từ kề sát, kề sát… Trong một khoảnh khắc, tôi có ý nghĩ anh ấy muốn hôn mình. Bằng một phản ứng bản năng, tôi nhắm mắt lại, trong lòng không hiểu sao lại có chút chờ mong. 

Bình luận

Truyện đang đọc